Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

chương 2-3: suy luận của mạc phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nấm đầu quỷ là một loại nấm độc rất hiếm, sinh trưởng trong rừng Nam Mĩ, loại này rất đẹp, gieo trồng cũng dễ, có thể sống một thời gian dài, làm cây cảnh rất tốt. Loại nấm này có độc tính liên quan đến dây thần kinh, một khi lầm tưởng thành thức ăn, sẽ làm cho người ta trong nháy mắt sinh ra ảo giác, dẫn đến tử vong. Mà trong ảo giác đó, chính là hình ảnh những cây nấm đầu quỷ lúc ẩn lúc hiện.

“An Cách Nhĩ, sao em lại biết loại nấm này?” Mạc Phi cẩn thận nghiên cứu đoạn giới thiệu về nấm đầu quỷ, nhịn không được tò mò hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, nghe thấy vấn đề của Mạc Phi, lười biếng xoay đầu lại, “Đã từng nhìn thấy trong sách. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã cảm thấy sẽ có một ngày nó biến thành hung khí.”

“A.” Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, “Giống như lươn điện?”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Mạc Phi, biết cái này đại biểu cho cái gì không?”

Mạc Phi lắc đầu, “Cái gì?”

An Cách Nhĩ không nói tiếp, chỉ cúi đầu vuốt lông Ace, lựa chọn một tư thế thoải mái nhất nằm xuống, “Tôi muốn ăn bánh pudding hương trà.”

Mạc Phi đã sớm thích ứng với cách xử sự không đầu đuôi này của An Cách Nhĩ, không nói gì, đứng lên vào bếp làm bánh cho hắn.

Không lâu sau, Oss gọi điện tới, nói là đã bắt được hung thủ.

Điện thoại là Mạc Phi bắt, hắn hưng phấn nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, Oss nói bắt được hung thủ rồi, là người phục vụ của khách sạn. Trong máy ghi hình cho thấy, tối hôm qua hắn lẻn vào nhà hàng, mang lươn điện đi hành hung sau đó đem về thả vào lại.”

Trên mặt An Cách Nhĩ không lộ ra biểu tình kinh hỉ gì, tựa hồ đã sớm dự liệu được, ngược lại bảo Mạc Phi hỏi Oss, “Trong kết quả khám nghiệm tử thi, Hải Sâm có bị trúng độc không?”

Mạc Phi hỏi, Oss nói không có.

An Cách Nhĩ hơi nhíu mi, “Nga…”

Mạc Phi hỏi Oss động cơ giết người của người phục vụ kia, còn có tại sao lại chọn phương pháp này.

Oss trả lời hắn.

Nghe nói hắn là một sinh viên, vì kiếm tiền thu nhập mới đi làm, lòng tự trọng rất cao hơn nữa còn là người mê bóng đá, nguyên bản hưng phấn có thể phục vụ cho thần tượng, không ngờ lại bị Hải Sâm làm nhục trước mặt mọi người. Hắn ghi hận trong lòng, một lần hắn đọc được thông tin về lươn điện, cho nên liền liên tưởng đến con lươn trong khách sạn, vì thế lựa chọn phương pháp này để giết người.

Mạc Phi làm xong mấy cái bánh pudding hương trà cho An Cách Nhĩ, ngồi xuống đưa cho hắn, hỏi, “Oss nói, động cơ giết người của người phục vụ rất đầy đủ, nhưng mà anh vẫn có chút không rõ, làm sao hắn biết nút đậy làm bằng nhôm? Một người phục vụ sẽ không có khả năng vào biệt thự của Hải Sâm xem cấu tạo của bồn tắm, đúng không? Còn nữa… Làm sao hắn có thể vào trong biệt thự? Mặc dù Hải Sâm không mướn bảo vệ nhưng hệ thống an toàn khẳng định là rất tốt!”

“A…” An Cách Nhĩ lười biếng ngồi trên sô pha, cũng không vươn tay nhận cái đĩa, mà há miệng ra ý bảo Mạc Phi đút đi.

Mạc Phi lấy một miếng bỏ vào trong miệng hắn, chợt nghe An Cách Nhĩ hàm hồ nói, “Cho nên mới nói là song trọng mưu sát, tên phục vụ kia rất có khả năng đã được người khác giúp đỡ, phương pháp giết người này, tốt nhất chính là nội ứng ngoại hợp!”

Mạc Phi gật đầu, “Vậy rốt cuộc là ai?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Mạc Phi, anh cảm thấy, loại người nào sẽ biết về nấm đầu quỷ?”

“Ân, người đặc biệt yêu nấm, người nghiên cứu về nấm, hoặc là người giống như em, có kiến thức rất phong phú.” Mạc Phi trả lời.

“Người sưu tầm nấm đầu quỷ, khẳng định sẽ biết nó có thật, đúng không?” An Cách Nhĩ nhắc nhở Mạc Phi.

“Nga!” Mạc Phi ngừng một chút, “Anh hiểu rồi, Hải Sâm sưu tầm nấm đầu quỷ, cho nên chắc chắn là hắn biết!”

“Rất tốt!” An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, lối suy nghĩ của Mạc Phi rất tỉ mỉ, cho nên chỉ số thông minh cũng thuộc loại thượng thừa, nhưng mà hắn không có sự tò mò quá mạnh mẽ và lòng tự tin. Mặt khác, bởi vì hắn có khuynh hướng bạo lực, cho nên Mạc Phi luôn luôn khắc chế tâm trạng của chính mình, tự đấu tranh như vậy nên không thích hợp làm thám tử. Mà trong mấy năm này, được An Cách Nhĩ huấn luyện, Mạc Phi đã nắm được rất nhiều thông tin, thường xuyên đưa ra phán đoán kinh người. An Cách Nhĩ thì vô cùng hứng thú với trí óc của Mạc Phi, thường xuyên tìm cơ hội cho hắn phát huy!

“Tiếp đi.” An Cách Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng gõ đầu, “Anh sắp tìm ra rồi đó, người nào có thể làm được việc này?”

“Người bên cạnh hắn, ví dụ như người yêu, người làm, còn có bạn bè…” Mạc Phi suy nghĩ, lập tức hiểu ra, “Đúng rồi, là người làm! Người quét dọn sẽ tiếp xúc với bồn tắm càng hiểu biết sở thích của hắn, còn có thể lật sách xem thông tin về nấm đầu quỷ!”

An Cách Nhĩ mỉm cười, tiếp tục ‘giựt dây’, “Chỉ còn bước cuối thôi!”

“Ân…” Mạc Phi tiếp tục suy nghĩ, tại sao một người làm có thể quen người phục vụ? Còn nội ứng ngoại hợp nữa chứ.

An Cách Nhĩ kiên nhẫn ăn bánh pudding, chờ Mạc Phi suy nghĩ.

Cuối cùng, Mạc Phi nhận thua, nhìn An Cách Nhĩ, “Cho anh chút gợi ý đi.”

“Giết người cũng không kì lạ, kì lạ chính là — tại sao lần đầu tiên nhìn thấy lươn điện lại biết sử dụng thế nào, người kia lại biết sử dụng nấm độc?” An Cách Nhĩ đưa ra gợi ý.

Linh quang trong đầu Mạc Phi chợt lóe — lươn điện, nấm độc, “Hiểu rồi! Hai thứ này đều ở Nam Mỹ, có thể bởi vì bọn họ đã từng tới khu rừng Amazon? Là người trong một đoàn thám hiểm!”

“Đã đoán trúng điểm quan trọng rồi đó Mạc Phi.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ điện thoại, “Anh có thể gọi cho Oss, bảo hắn đi điều tra, đây là một manh mối rất quan trọng.”

Mạc Phi lập tức cầm điện thoại lên, đem kết quả suy đoán nói với Oss.

Giờ ăn cơm chiều, trong lúc Mạc Phi bưng đồ ăn lên bàn, thì Oswlad hớt hải xông vào, “An Cách Nhĩ, hung thủ đã bắt được hết, vụ án đã được phá vô cùng hoàn hảo!”

“Bắt hết rồi?” Mạc Phi vui sướng, “Quả nhiên là có hai người sao?”

“Đúng vậy!” Tôn Kỳ ở phía sau cũng vô cùng hưng phấn.

“Chúng tôi dùng thẻ căn cước của người phục vụ tới các hãng hàng không tra xét, phát hiện cách đây không lâu hắn đã tới Nam Mĩ, tham gia một nhóm thám hiểm, cùng nhau vào rừng. Trong đội thám hiểm, rất khéo léo có một người là người giúp việc của Hải Sâm.” Oss cười hì hì nói, “Tôi bắt cô ta về, sau đó tra khảo thì biết hai người bọn họ hợp tác với nhau! Tên phục vụ muốn gánh tội thay, hai người hình như có tình cảm với nhau.”

“Còn nguyên nhân?” Mạc Phi vừa lột tôm cho An Cách Nhĩ vừa hỏi Oss.

“Là thế này.” Tôn Kỳ vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, nói thay Oss, “Hải Sâm người kia, cái gì cũng tốt, nhưng mà rất ngạo mạn, thích đùa dai làm người ta xấu mặt. Người giúp việc bị hắn làm xấu mặt, người phục vụ cũng thế, hai người từng gặp nhau một lần nhưng tình huống rất xấu hổ. Lần đó ở trên máy bay may mắn gặp nhau, hai người chuyển đề tài từ cuộc thám hiểm sang Hải Sâm có bao nhiêu đáng ghét. Hành trình tới Nam Mĩ lần này, hai người ngẫu nhiên tìm được nấm đầu quỷ, cộng với kiến thức về uy lực của lươn điện, vì thế hai người đột nhiên phát sinh một suy nghĩ, muốn dùng phương pháp này giết chết Hải Sâm.”

“Cô người làm thông qua việc đưa cho Hải Sâm cây nấm đầu quỷ mà được hắn tín nhiệm, đêm hôm đó, Hải Sâm ở trong phòng tập luyện, cô người làm lẻn ra ngoài giúp người phục vụ vào nhà, đem lươn điện bỏ vào trong bồn tắm, sau đó khép mặt sàn lại. Hải Sâm sau khi tập luyện xong muốn đi tắm… Lúc mở mặt sàn ra thì thấy lươn điện, Hải Sâm mở tròn hai mắt, không hề đề phòng bị cô người làm từ đằng sau đẩy xuống bồn. Lươn điện nhất thời bị kích động cho nên lập tức phóng điện, giật chết Hải Sâm. Sau khi giết Hải Sâm, bởi vì nút đậy lỗ thoát nước đã bị biến dạng, nên nó đã theo con lươn cùng nhau chui xuống ống thoát nước. Người phục vụ đã chờ sẵn ở dưới, vừa vặn đón được, thần không biết quỷ không hay đem về khách sạn. Cô người làm sau khi bố trí hiện trường xong thì rời khỏi, hoàn thành việc chế tạo hiện trường giết người trong phòng kín!” Oss giải thích xong, dùng đũa gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, “Nghe nói, hai người đều theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, tóm lại người giống như Hải Sâm, bọn họ đều xem là vì dân trừ hại, bởi vậy một chút hối tiếc cũng không có.”

Mạc Phi xem như đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên do, thầm than An Cách Nhĩ là một thiên tài, suy luận cũng như những bức tranh của hắn, đều làm cho người ta kinh hỉ!

An Cách Nhĩ còn đang một tay nâng cằm, rất hứng thú hỏi Oss, “Nấm đầu quỷ kia xử lý thế nào?”

Mí mắt Oss giật giật, “An Cách Nhĩ, cậu muốn làm gì?”

“Nếu là hung khí, chắc là sẽ bị lấy đi rồi?” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Không bằng cho tôi…”

“Không được!” Oss cùng Mạc Phi đều lắc đầu.

Tôn Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Mạc Phi, từ khi quen biết hai người này, cô đều thấy Mạc Phi phục tùng An Cách Nhĩ, lần đầu tiên thấy hắn từ chối.

An Cách Nhĩ bất mãn nhìn Mạc Phi, giống như kháng nghị hắn tạo phản.

“Thứ đó quá nguy hiểm, không cho trồng!” Mạc Phi kiên quyết lắc đầu, một bên gắp rau cho An Cách Nhĩ, “Ăn cơm đi! Để ốm không tốt đâu.”

An Cách Nhĩ đành ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Tôn Kỳ hồ nghi nhìn Oss, chỉ thấy người bên cạnh không hề gì tiếp tục ăn, trong lòng cô âm thầm nghi hoặc — Quan hệ giữa Mạc Phi và An Cách Nhĩ, đúng là kì diệu!

Sau khi ăn xong, Oss lái xe chở Tôn Kỳ về, Tôn Kỳ xoay đầu nhìn phòng tranh thấy hai người kia chuẩn bị ra ngoài tản bộ, cô nhỏ giọng hỏi, “Đội trưởng, chúng ta lấy mấy vụ chưa giải quyết được đưa cho An Cách Nhĩ đi? Hắn rất lợi hại tuyệt đối sẽ phá được!”

“Phải trả tiền đó cô hai.” Oss có chút vô lực, “An Cách Nhĩ không nhận làm việc miễn phí, mà nếu quá nhiều việc, Mạc Phi sẽ trở mặt.”

“Vậy hả?” Tôn Kỳ có chút tiếc nuối, “Tôi còn tưởng hắn là cố vấn trinh thám cho cảnh sát ngự dụng, phá án là vì chính nghĩa mà!”

“Ân…” Oss đột nhiên nổi lên một chút hưng trí, “Tôi vẫn luôn không hiểu, An Cách Nhĩ tại sao phải làm trinh thám, là vì chính nghĩa, trừ bạo yên dân linh tinh, hay là vì hắn cảm thấy chơi rất vui?”

“Hắn nhất định là loại người trong nóng ngoài lạnh, đúng không?” Tôn Kỳ cười hỏi, “Cái loại tinh thần trọng nghĩa cực kì mạnh!”

Oss thật ra nhìn không thấy An Cách Nhĩ có cái gì gọi là tinh thần trọng nghĩa, trong lòng dần dần nảy sinh một câu hỏi — Rốt cuộc An Cách Nhĩ tại sao lại thích phá án?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio