Sự khác thường của Lục Doanh Châu làm Tạ Ngộ sửng sốt.
Chưa kịp suy nghĩ vì sao đối phương lại nói ra câu này, hắn đã một lần nữa bị đè xuống sô pha.
Người kia nhìn hắn từ trên cao xuống, thong thả ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, Tạ Ngộ mới bắt đầu giãy giụa như bị vứt xuống nước: “Bác sĩ nói…giờ không thể…” nện nhau được.
Hắn đã mang thai sắp được bảy tháng.
“Không sao.” Lộc Kiến cong lưng hôn lên vành tai đỏ bừng của hắn, hút rồi lại mút, nói mơ hồ không rõ: “Anh nhẹ thôi.”
“Thật không? Anh đừng lừa em.” Hai mắt Tạ Ngộ mê man, lông mi đen tựa lông quạ lấp lánh ánh nước.
“Không lừa ông xã.” Lộc Kiến nhẹ nhàng ngoắc lấy đầu ngón tay đối phương, dùng sức như có như không vuốt ve mấy cái.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản như vậy, Tạ Ngộ lại cảm giác như có dòng điện chạy từ đầu ngón tay ra khắp người.
Đặc biệt là vừa rồi xem bộ phim của Lục Doanh Châu.
Khi hắn còn chưa kịp phát hiện, áo phông hơi mỏng đã bị thấm ướt.
Ngay sau đó, cơn đau đớn kịch liệt truyền từ bụng đến.
“Đau…”
Tạ Ngộ mướt mồ hôi lạnh nói.
Cảm giác thai động tựa như có ác ma đá đạp lung tung lục phủ ngũ tạng hắn.
Lộc Kiến còn tri kỷ lót hai cái gối dưới lưng hắn, nhè nhẹ xoa bụng.
Tạ Ngộ miễn cưỡng giữ vững vài phần lý trí, nghĩ đến bộ dạng bụng to hiện giờ của mình nhất định trông rất xấu, vừa rút cái chăn bên cạnh giường che phủ, vừa nhỏ giọng nói: “Tắt đèn đi.”
Lộc Kiến luôn chú trọng kiểm soát thân hình.
Hắn nhớ rõ một lần trả lời phỏng vấn tạp chí thời trang đối phương đã nói rằng mình thích người dáng vóc chuẩn.
Tạ Ngộ không muốn trở thành trò hề trước mặt đối phương.
“Không được.”
Lộc Kiến có ý trêu đùa hắn, khóe miệng ngậm một vệt cười nói: “Không phải sếp Tạ thích theo đuổi kích thích nhất sao? Trước kia chúng ta chơi ở cửa sổ sát đất văn phòng ông xã, sao giờ còn biết ngượng?”
Nói rồi một tay xốc chăn lên.
Tạ Ngộ: “……”
Đó là bởi vì trước kia hắn muốn nhìn Lục Doanh Châu khóc.
Thứ không chiếm được ở thời niên thiếu, sau này trưởng thành sẽ càng thêm trầm trọng.
Hắn muốn Lục Doanh Châu thở hổn hển vì mình, hắn thích hình ảnh Lục Doanh Châu rõ ràng là tính dục lạnh nhạt, lại vẫn không thể không ôm lấy mình.
Cặp mắt nâu bình tĩnh không gợn sóng vì hắn mà trầm xuống, rồi biến thành sắc đỏ như máu.
Ảnh đế cao cao tại thượng trong mắt người đời chỉ trầm luân vì mình hắn.
Nhưng Tạ Ngộ cũng thừa hiểu, tất cả những thứ này đều là mình đơn phương tình nguyện.
Lần đó làm trước cửa sổ sát đất cũng là hắn chủ động yêu cầu.
Liên tưởng tới khác thường gần đây của Lục Doanh Châu, đầu Tạ Ngộ bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ không tưởng:
Chẳng lẽ đây là, nếu không âm thầm bùng nổ, thì sẽ âm thầm trở nên biến thái?
Bằng không phải giải thích việc đối phương muốn nhốt hắn vào tầng hầm ban nãy như thế nào.
……
Lục Doanh Châu ở trong đầu nói với nhân cách thứ ba: “Ai cũng bảo mang thai ngốc ba năm, anh có cảm thấy Tạ Ngộ mang thai xong ngu luôn rồi không?”
Rõ ràng đã sắp bị cầm tù rồi, giây sau còn để cho Lộc Kiến đè xuống sofa làm này làm kia, giờ đã không thể miêu tả là vô tư vô tâm được nữa.
Chắc chắn là ngốc rồi!
Lục Doanh Châu lầm bầm lầu bầu: “Đang làm chủ tịch êm đẹp lại bị Lộc Kiến quay như con dế, cũng không thấy xấu hổ.”
Nhân cách thứ ba: “Đó là bởi vì người ta thích anh.”
Đứng trước mặt người mình thực sự thích, con đũy tình yêu sẽ luôn bịt mõm lý trí.
Lục Doanh Châu im lặng.
Hắn không muốn nói nhiều chuyện này, dứt khoát quay đầu sang đọc Thanh Tâm Chú cho Lộc Kiến nghe.
Làm việc này với ông bầu bảy tháng, cứ chờ quả táo đi.
Lục Doanh Châu: “Khể thủ quy y Tô tất đế.
Đầu diện đảnh lễ Thất cu chi.
Ngã kim xưng tán Đại Chuẩn Đề.
Duy nguyện từ bi thùy gia hộ.
Nam mô tát đa nẫm, tam miệu tam bồ đà câu chi nẫm, đát diệt tha.……”
Đừng nói là Lộc Kiến, ngay cả nhân cách thứ ba nghe xong cũng đau đầu.
Cái quái gì đây.
“Sao anh còn biết cái này nữa?” Hắn không nhịn được hỏi.
Lục Doanh Châu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Trước kia từng vào vai một cao tăng đắc đạo.”
Trí nhớ Lục Doanh Châu tốt có tiếng, đã thấy là không quên được.
Nhưng kỳ quái chính là, hắn lại đánh mất một đoạn ký ức hồi nhỏ.
……
Lục Doanh Châu không thể điếc trước những gì Lộc Kiến nghe thấy, Lộc Kiến cũng không thể không nghe thấy giọng của Lục Doanh Châu.
Đang lúc làm chuyện vui mà đối phương cứ lầu bầu niệm chú bên tai thật sự quá phiền, hắn không thể nhịn được mà quát: “Con chó đâu ra sủa thế nhỉ?!”
Lại quên mất mà vô thức buột miệng nói ra.
Tạ Ngộ vừa mới không nén được tiếng rên tức khắc cứng đờ: “……”
“Anh, anh không nói ông xã mà.” Lộc Kiến lấy lại tinh thần bèn vội vàng dỗ.
Vành mắt Tạ Ngộ thoáng chốc đỏ hoe.
Người có thai luôn nhạy cảm đặc biệt, hắn khàn giọng nói: “Nếu anh không thích em rên thì cứ nói thẳng.”
Lộc Kiến chẳng mấy khi luống cuống chân tay, vội vã giải thích: “Đâu có!”
“Anh… thích lắm mà.”
Hắn thích Tạ Ngộ nhất.
“Thật à?” Tạ Ngộ vẫn hoài nghi ít nhiều.
Chủ yếu là vì ở đây làm gì có ai khác.
Lộc Kiến: “Thật.
Vừa nãy anh láng máng nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài.”
Nói xong lại cúi người xuống hôn Tạ Ngộ, hai người dính lấy nhau ngã vật ra sô pha.
Thấy vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, Tạ Ngộ thầm nghĩ biết đâu bên ngoài có chó thật.
Lục Doanh Châu: “…”
Bảo ai là chó đấy!
Hắn thề không đội trời chung với Lộc Kiến!!
Nhân cách thứ ba: “Nhưng mấy anh là một người mà, chẳng lẽ còn có thể tự tách làm hai như tế bào?”
Lục Doanh Châu: Hắn đã tách rồi!
Trong khoảng thời gian sống chung này, Lục Doanh Châu rõ ràng phát hiện hai nhân cách khác của mình đều không phải đèn cạn dầu.
Lộc Kiến thì khỏi nói, điên từ đầu đến đít.
Nhân cách thứ ba trông có vẻ tầm thường, nhưng lại lấy góc độ khán giả xem mọi chuyện rất thông suốt.
Đã vậy, hắn cũng thích Tạ Ngộ.
Giống như giờ phút này, hắn đã bắt đầu ảo tưởng đứa con với Tạ Ngộ tương lai nên gọi là gì, nên dạy dỗ thế nào.
Hắn thậm chí còn khuyên bảo Lục Doanh Châu chấp nhận: “Đừng khẩu thị tâm phi nữa.
Chúng ta đều là một thể, nếu như tôi và Lộc Kiến đều thích Tạ Ngộ, chứng tỏ anh chắc chắn cũng thích, chỉ là anh chưa phát hiện ra thôi.
Ra ngoài đi làm công ăn lương mệt chết đi được, chi bằng ở nhà làm ông bố trẻ nội trợ, chăm sóc gia đình.”
Lục Doanh Châu bị cô lập: Giờ tôi đi luôn nhá?
–
Bị chà đạp mấy tiếng, Tạ Ngộ không chịu nổi nằm trên sô pha nặng nề thiếp đi.
Lộc Kiến đứng dậy cầm cho hắn cái chăn len, nhẹ tay nhẹ chân đắp lên, dém góc chăn.
Tầng hầm không thấy được ánh mặt trời, giờ phút này chỉ có một ngọn đèn ngủ vẫn còn sáng.
Mép sô pha hơi lõm xuống.
Lộc Kiến ngồi xuống bên cạnh Tạ Ngộ, nhìn khuôn mặt say ngủ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Lục Doanh Châu trừng mắt: “Cất điệu cười u mê của anh đi được không?”
Lộc Kiến nhìn phía trước, trong mắt hiện lên ngạc nhiên.
Hắn thế mà lại có thể thấy được một bản thân khác ở trước mặt.
“Anh, anh…”
Lúc ấy Lục Doanh Châu cũng phát hiện, hắn có thể nhìn thấy Lộc Kiến ngoài hiện thực.
Không còn cách sóng điện não kỳ quái, mà là hai người sờ sờ đối thoại với nhau.
Hắn cúi đầu xuống nhìn, là tay mình.
Nhẹ nhàng đụng chạm, hai tay đều như thể trong suốt, có thể xuyên thấu chồng lên nhau.
Đương nhiên Lục Doanh Châu cũng không cảm thấy đây là sự kiện ma quái gì.
Giống như nhân cách phân liệt, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Nhưng ảo tưởng xuất hiện một bản thân thật sự hiển nhiên càng tiện lợi hơn.
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Lục Doanh Châu đắc ý khoanh tay trước ngực.
Lộc Kiến lại bỗng tiến tới, lạnh mặt đi đường quyền vào thẳng mặt hắn.
Lục Doanh Châu không buồn để ý, thậm chí còn không phản kháng.
Hắn tưởng rằng nắm đấm của Lộc Kiến cũng sẽ xuyên qua thân thể mình giống như không khí, thế nên dẫu hốt cũng vẫn đứng im tại chỗ trang bức chờ đợi.
Giây sau.
Cơn đau nhức ập tới.
Lục Doanh Châu đau đớn thét lên, che mũi nói: “Anh điên rồi à?!”
Có chất lỏng ẩm ướt chảy ra khỏi mũi.
Lục Doanh Châu nhìn thấy máu, đầu óc lập tức choáng váng.
Bọn họ vốn là một thể, đánh nhau chỉ là cá chết lưới rách.
Dưới con mắt người ngoài, có lẽ chính là Lục Doanh Châu đang tự đấm mình.
Mũi Lộc Kiến đứng đối diện cũng chảy máu, chảy từ nhân trung xuống khóe miệng.
Nhưng chính hắn lại không để ý, thậm chí còn liếm khóe miệng.
Lục Doanh Châu hít một hơi, trợn mắt trừng hắn: “Anh bị điên à!”
Nhân cách thứ ba: “Sao anh lại tự chửi mình?”
Lục Doanh Châu: “……”
Lộc Kiến vặn cổ tay, cất bước đi đến trước mặt hắn.
Rõ ràng là khuôn mặt mình, lại không đâu thêm vài phần sát ý:
“Lần sau còn niệm Thanh Tâm Chú quấy rầy tôi, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Lục Doanh Châu biết kẻ khùm đin này thật sự có thể làm ra chuyện đáng sợ, nhưng vẫn không muốn bị rớt xuống thế yếu.
Dựa vào đâu? Tên này rõ ràng do hắn sáng tạo ra, còn dám trắng trợn ngang ngược hăm dọa hắn?
Không tài nào nhịn được nữa, Lục Doanh Châu tiến tới cho đối phương một đấm.
Đánh bụng, không đấm mặt.
Nhưng ngay sau đó, cả người Lộc Kiến lại cứng đờ, ảo ảnh thân thể tựa như một dòng điện biến mất dần từ đầu xuống chân.
“Này này này! Anh làm sao vậy?” Giờ Lục Doanh Châu lại hơi luống cuống.
Hắn vốn chỉ muốn cho Lộc Kiến biết thế nào là lễ độ, không hề xuống tay tàn nhẫn.
Chung quy làm đối phương đau, lòng hắn cũng đau mà.
Lực đấm đáng ra không nên khiến Lộc Kiến bị thương, nhưng tại sao người này…lại biến mất chứ?
Tới lúc phục hồi tinh thần, Lục Doanh Châu đã trở về thân thể mình.
Nhân cách thứ ba cũng kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“……”
Lục Doanh Châu cũng không hiểu.
Nhưng đối với hắn, đây là chuyện tốt.
Việc cấp bách là thoát khỏi nơi này, đi tìm bác sĩ tâm lý trước kia, bàn bạc nên đối phó Lộc Kiến như thế nào.
Lục Doanh Châu nhìn Tạ Ngộ trên sô pha rồi dời tầm mắt sang nơi khác, vội vã rời đi.
Nhưng cửa tầng hầm đang bị khóa trái.
Lục Doanh Châu nhớ rõ vừa nãy hình như Lộc Kiến đã đặt chìa khóa vào trong kho, lập tức xoay người đi vào căn phòng nhỏ cách vách.
Sợ đánh thức Tạ Ngộ, động tác hắn mở cửa rất cẩn thận.
Phòng phủ bụi, trên giá gỗ trang trí trên tường chất đầy những thứ thượng vàng hạ cám.
Lục Doanh Châu tiến tới cẩn thận tìm kiếm, sau khi nhìn thấy thứ gì đó, bàn tay đang vươn tới bỗng cứng đờ.
Đó là một quả bóng rổ được ngôi sao bóng rổ trứ danh Chris Cornell ký tên.
Có lẽ là từ hàng mấy năm trước, đã xẹp bẹp dí.
Hồi cấp ba hắn làm mất, đảo tung cả sân bóng rổ lên cũng không tìm thấy, hóa ra là bị Tạ Ngộ nhặt đi.
Còn có giày chơi bóng cũ, một chiếc ô che mưa đã gẫy, một cục tẩy, bộ đồng phục kiểu vest cấp ba kiểu Anh Quốc, cốc nước nhựa, một miếng bánh quy bị cắn dở…
Lục Doanh Châu ngây người.
Nhân cách thứ ba sâu kín mở miệng: “Những thứ đó đều là chứng cứ Tạ Ngộ yêu thầm anh hồi cấp ba.”
Lục Doanh Châu thầm nghĩ tôi đương nhiên là biết, kẻ ngốc cũng nhìn ra được, khỏi cần anh nhắc nhở.
Hắn cố nhịn tâm tư muốn nhìn thêm, tìm được chìa khóa liền phóng ra ngoài.
Cho nên cũng không chú ý, khi hắn đang vặn tay nắm cửa, người đang nằm trên sô pha đã lặng lẽ mở mắt.