Edit: Ry
Cố Vọng rất ngoan, Hạ Thanh Hoàn nhìn cậu một hồi, sau vài giây ngắn ngủi, anh hiểu ra có lẽ lạt mềm buộc chặt mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất với nhóc con này.
Hạ Thanh Hoàn trở tay nắm lấy tay Cố Vọng, rũ mi nhẹ nhàng nói: "Như bây giờ là được rồi."
Không cần phải nói cho mọi người là em thuộc về anh, không cần phải như vậy.
-
Bởi vì thành tích của cuộc thi đọc thơ hôm trước không tệ, Lý Thư Nhã đặc biệt phê chuẩn cho mọi người xem phim vào giờ tự học buổi tối. Văn Đình đứng ở trên bục giảng tìm phim, Cố Vọng thì đang chơi điện thoại.
WeChat hiện thông báo có yêu cầu kết bạn mới: [Lý Túc yêu cầu kết bạn với bạn.]
Lý Túc?
Cố Vọng do dự một hồi, vẫn bấm đồng ý, sau khi đồng ý thì theo bản năng liếc Hạ Thanh Hoàn một cái, không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
[Lý Túc: Nick WeChat cũ không dùng nữa rồi, đây là nick mới. Tiệc rượu ngày mai anh sẽ đến đón em.]
Cố Vọng rùng mình, nhanh chóng trả lời.
[Cố Vọng: Không cần đâu, em đi cùng với lão Cố rồi. Hôm qua lão Cố có nói với em, nhà anh cách nhà em xa lắm, không cần phải phiền hà như vậy đâu.]
Thực ra suy nghĩ của Cố Vọng là, tôi chưa muốn chết đâu, lỡ như lúc đó bị Hạ Thanh Hoàn nhìn thấy... Cố Vọng không muốn kích thích đối phương, Hạ Thanh Hoàn dễ bị mấy chuyện này kích thích đến mức nào, cậu là người rõ ràng nhất.
[Lý Túc: Không sao, lâu quá không gặp em rồi. Từ hồi trước đã muốn kết bạn lại nhưng anh bận quá, có thêm cũng không thể làm gì nên thôi. Giờ anh tốt nghiệp rồi, lần này về nước sẽ ở lại chơi một thời gian.]
Cố Vọng nhìn khung chat của mình với Lý Túc, rơi vào câm nín, không thể làm gì? Không thể làm cái gì cơ? Trong lòng Cố Vọng hiện lên một phỏng đoán rất là khó lường.
Nhưng người ta không nói, Cố Vọng cũng không có da mặt để hỏi, chỉ có thể nương theo đó mà tiếp tục trò chuyện với đối phương.
[Cố Vọng: Thôi không nói chuyện đó nữa, anh rảnh nhưng em thì bận lắm.]
[Lý Túc:... ]
Đúng là y thích đứa bé này, Cố Vọng xinh đẹp, tính tình cũng tương đối vừa ý Lý Túc. Hồi Cố Vọng học tiểu học thì trong lòng Lý Túc, cậu chỉ đơn thuần là một cậu em hàng xóm, về sau mất liên lạc, lúc gặp lại thì Lý Túc đã học cấp ba, Cố Vọng mới cấp hai. Khi đó Cố Vọng vẫn chưa được tính là nảy nở, nhưng giữa hàng mày đã nhiều hơn mấy phần tinh khôi, tràn ngập sự phấn chấn của thiếu niên, có thể thấy được bộ dáng cậu khi hoàn toàn trưởng thành.
Ai mà lại không thích một đứa bé như vậy? Lý Túc cũng thích, cho nên đến sinh nhật hàng năm của Cố Vọng, Lý Túc đều sẽ nghĩ cách để sai người mang quà cho cậu, hi vọng Cố Vọng sẽ không quên mất y.
Y cũng không biết hiện giờ Cố Vọng trông như thế nào.
Cố Vọng trả lời tin nhắn hơi chậm, Lý Túc tranh thủ lướt một vòng quanh tường nhà của đối phương. Y cho rằng sẽ thấy đủ loại ảnh chụp và video về cuộc sống ăn chơi của cậu, nhưng ảnh có mặt Cố Vọng của hiện tại, Lý Túc hoàn toàn không thấy tấm nào.
Mỗi một bài đăng đều được đăng lúc rạng sáng, đều là đang học bài.
Lý Túc cười, hình như y có nghe chú Cố nói là lần này Cố Vọng thi tháng được nhất khối. Lý Túc cũng tốt nghiệp từ cấp ba Kim Dương, y đương nhiên biết vị trí thứ nhất của trường Kim Dương có ý nghĩa như thế nào. Y vốn chỉ coi là chú Cố lại khoác lác như hồi trước, nhưng giờ xem tường nhà của Cố Vọng, có vẻ như là sự thật.
Dường như Cố Vọng đã thay đổi rất nhiều, cậu nói bận lắm, Lý Túc lớn tuổi hơn cậu nhiều nên dễ dàng đọc ra được ý tứ ẩn sau câu trả lời của cậu, bạn nhỏ này không muốn mình đến đón.
Lý Túc nghĩ đến mấy hôm trước, ông ba nhà mình đến nói chuyện, kêu là hôm đó nhớ phải giữ khoảng cách với Cố Vọng. Lý Túc hỏi có chuyện gì vậy, vì ban đầu ba y và chú Cố còn tràn đầy phấn khởi muốn để y với Cố Vọng thành một đôi, sao tự dưng lại thay đổi rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của ông ba nhà mình thì có vẻ chính ông ấy cũng không biết rõ lắm, nói tới nói lui cuối cùng thành bực mình, bèn nói thẳng ra là Cố Vọng đang hẹn hò, Cố Đại Chí nói nhà bọn họ xưa nay không cầm gậy đánh uyên ương, nên bảo Lý Túc đợi uyên ương cãi nhau chia tay rồi hẵng tiến tới.
Lúc ấy Lý Túc không còn gì để nói, y biết ba mình và chú Cố nhiều khi không đáng tin cậy cho lắm, nhưng y không ngờ là lại không đáng tin cậy đến mức này.
[Lý Túc: Không sao, đằng nào anh cũng phải đến nhà em lấy chút đồ cho ba anh, đón em cũng là tiện đường thôi, không cần phải để ý quá làm gì.]
Lần này Cố Vọng không phản đối, ai bảo lão Cố và chú Lý thân thiết như vậy chứ. Cố Vọng cũng không dám từ chối quá rõ ràng, người ta còn chưa nói gì mà mình đã từ chối, Cố Vọng tự nhận là da mặt mình không dày đến như vậy. Ít nhất, hiện giờ Lý Túc vẫn là anh trai hàng xóm mà Cố Vọng rất yêu quý.
[Cố Vọng: Vậy được.]
Phim đã bắt đầu, Hạ Thanh Hoàn để ý Cố Vọng nửa ngày rồi, con ngươi sắp rớt cả vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn xung quanh, bộ dạng đúng kiểu có tật giật mình.
Hạ Thanh Hoàn đặt bút xuống, tay chống cằm, tràn đầy hứng thú nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng nói với Lý Túc là mình phải vào học, sau đó tắt điện thoại di động, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Thanh Hoàn. Cố Vọng giật hết cả mình: "Gì thế?"
Hạ Thanh Hoàn thò tay muốn lấy điện thoại di động của cậu: "Đưa anh xem."
Lông mày Cố Vọng giật một cái, vội vàng giấu điện thoại trong ngăn bàn ra sau lưng: "Này, anh phải tôn trọng quyền riêng tư chứ."
Hiện giờ Hạ Thanh Hoàn không biết Lý Túc là ai, nếu để cho anh biết thì coi như xong. Chưa kể trước đó Lý Túc còn là "đối tượng xem mắt" của Cố Vọng, Cố Vọng không hề hoài nghi Hạ Thanh Hoàn mà biết được sẽ đánh gãy chân cậu.
Đại khái là động tác của Cố Vọng quá nhanh khiến ánh mắt Hạ Thanh Hoàn chậm rãi trở nên lạnh nhạt, anh ngước mắt nhìn Cố Vọng, vẻ mặt của nhóc con kia có phần cảnh giác, ánh mắt né tránh.
Chột dạ rồi.
Càng che càng lộ.
"Anh không xem nữa." Hạ Thanh Hoàn không tiếp tục yêu cầu xem điện thoại của Cố Vọng. Trong lớp tắt đèn, trên màn chiếu là một bộ phim tình yêu rất kinh điển của nước ngoài, màu sắc tổng thể của bộ phim hơi u tối, thêm ánh sáng chớp tắt, khiến mặt của mỗi người trong lớp đều được bọc bởi một lớp ánh sáng lờ mờ.
Tay Cố Vọng chảy đầy mồ hôi, cậu vội vã xóa nội dung trò chuyện của mình với Lý Túc. Trong lúc lướt phần lịch sử trò chuyện, cậu mới phát hiện ra đối phương có nói mấy câu khá là mập mờ, Cố Vọng thử đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu có người nói chuyện như vậy với Hạ Thanh Hoàn, chính cậu cũng sẽ cảm thấy không vui.
Huống hồ Hạ Thanh Hoàn không phải người bình thường, không phải kiểu ăn một chút dấm là thôi bỏ qua, anh sẽ không để Lý Túc được yên.
Cố Vọng đặt di động xuống, tiến đến bên tai Hạ Thanh Hoàn: "Anh giận à?"
Hạ Thanh Hoàn: "Không."
Cố Vọng lại tới gần thêm nữa, lông mi cũng sắp quét cả lên mặt Hạ Thanh Hoàn: "Em cho anh xem điện thoại nè, đừng giận mà."
May mà hai người ngồi đằng sau đang tập trung xem phim, cộng thêm trong phòng học khá tối nên không có ai để ý tới động tác của hai người này.
Nếu không thì Cố Vọng cũng không dám to gan như vậy.
Hạ Thanh Hoàn không để ý tới cậu, cho dù Cố Vọng đang ở bên cạnh vò đầu bứt tai.
Cố Vọng rất ít khi gặp phải chuyện như thế này, cậu bị Hạ Thanh Hoàn làm hư, dù là trước đây hay là bây giờ, luôn là Hạ Thanh Hoàn dỗ cậu, đã bao giờ cậu dỗ anh đâu.
Hạ Thanh Hoàn cũng không xem phim, anh gục xuống bàn, cằm đặt trên cánh tay, tay kia xoay cây bút. Hàng mi đen dài như lông quạ che khuất con ngươi, không thể thấy rõ được tâm tình của anh, nên càng khiến cho Cố Vọng hoảng hốt.
Cố Vọng cũng nằm ra bàn, khẽ nói: "Anh đừng giận nữa, muốn xem em cho anh xem này."
Hạ Thanh Hoàn liếc cậu, vừa rồi cầm điện thoại lướt lướt bấm bấm nửa ngày, bây giờ có khi một mảnh cũng không còn.
Cố Vọng tưởng là Hạ Thanh Hoàn sẽ lấy điện thoại của mình, thở ra một hơi, ai dè đối phương thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt nói: "Không giận."
Cố Vọng: "..."
Hiện giờ Hạ Thanh Hoàn bị quỷ nhập nên cố tình gây sự hả?
Ở phương diện này, Cố Vọng là một tên trai thẳng, cậu nhanh chóng tua lại trong đầu bài viết những cách để dỗ người yêu mà lần trước thấy ở trên mạng, nửa ngày sau, cậu kéo ống tay áo của Hạ Thanh Hoàn, nói: "Hôn một cái."
Dường như bộ phim mất tiếng trong nháy mắt, tiếng xì xào xung quanh cũng như bị nhấn phím tắt âm.
Bầu không khí lửng lơ sự mập mờ.
Cố Vọng giờ mới nhận ra mình vừa nói cái gì, bất chấp khó khăn nói: "Em đùa thôi, anh đừng tưởng thật."
Hèn vô cùng.
Hạ Thanh Hoàn thật sự không thể giận nổi Cố Vọng, anh có chút buồn cười: "Em không sợ anh giận à?"
Cố Vọng mạnh miệng: "Anh muốn giận thì em cản được à?"
Hạ Thanh Hoàn: "..."
Cố Vọng không thèm để ý đến Hạ Thanh Hoàn nữa, sự chột dạ của cậu đã bay xa rồi, còn đang chuẩn bị tập trung xem phim. Hạ Thanh Hoàn híp mắt, nghĩ đến lời vừa rồi của Cố Vọng, duỗi tay ra, đè đầu cậu xuống, nắm cằm bé con, trực tiếp hôn lên.
Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi đến mức Cố Vọng không kịp phản ứng.
Đúng lúc phim đang đến đoạn có màu sắc u ám nhất, trong phòng học tối mịt có ngồi cạnh nhau cũng không thấy rõ được mặt của đối phương. Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn đều đang cúi đầu nằm xuống, ở trong mắt người khác giống như đang ngủ, mà hai người ngồi sau bọn họ thì đang say mê tình yêu tuyệt đẹp trong phim, không thể thoát ra được, nên không một ai phát hiện, hai vị học bá ngồi trước bọn họ đang làm cái gì.
Gáy Cố Vọng bị người ta giữ lấy, không thể động đậy.
Tư thế này khiến Cố Vọng phải chống một tay lên ghế, tay kia giữ mép bàn, lại không dám gây tiếng động quá lớn, Hạ Thanh Hoàn thì như không thèm để ý xung quanh.
Tiếng nghẹn ngào không thể kiềm chế được của Cố Vọng đều bị người kia nuốt xuống.
Thời gian cũng không quá dài, Hạ Thanh Hoàn buông Cố Vọng ra, vẻ mặt Cố Vọng vẫn còn mơ màng. Hạ Thanh Hoàn dùng ngón cái vuốt ve bờ môi của bé con, lướt trên lớp nước mỏng manh còn đọng lại, mập mờ đến mức khiến Cố Vọng tê dại.
Cố Vọng không chút khí thế hất tay Hạ Thanh Hoàn ra: "Chưa xong hả?"
Rất hung dữ.
Hạ Thanh Hoàn mỉm cười: "Do Vọng Vọng yêu cầu, anh cũng không còn cách nào khác."
Cố Vọng: "..."
Cậu nhìn thấy cái bài đó ở trên mạng, cách dỗ người yêu giận dỗi, nhưng trong biết bao nhiêu cách đó, Cố Vọng lại chọn cách này, còn nóng đầu nói ra khỏi miệng.
Bây giờ rất hối hận.
Hạ Thanh Hoàn nhìn cậu, cuối cùng trở lại vấn đề chính: "Lúc nãy em nhắn tin với ai vậy?"
Cố Vọng do dự một chút, chậm rãi nói: "Lão Cố hỏi em cuối tuần có nhiều bài tập không, không nhiều thì ở lại tiệc rượu muộn một chút."
Cậu nói xong thì quan sát vẻ mặt của Hạ Thanh Hoàn, người kia gật đầu, không nghi ngờ gì, đáy lóng Cố Vọng thầm thở ra một hơi.
Nhưng mà một giây sau, cái hơi kia lập tức bị chặt đứt, chết tại chỗ.
Giọng điệu Hạ Thanh Hoàn rất thản nhiên, nhưng vẫn hơi khàn: "Mai anh đến đón em, chúng mình cùng đi."
Tác giả có lời muốn nói:
P à, chó nhất định phải giết một.