"Thả tôi ra......" Tuy thân thể không thể động đậy nhưng môi cô vẫn còn mấp máy được, dây thanh quản vẫn có thể dao động, vì thế cô run rẩy phát ra những âm thanh yếu ớt, giọng nói nhỏ giống như nhân tình thì thầm, căn bản không có bất kì sự uy hiếp nào.
"Không thả." Giọng nói bên tai dịu dàng nhưng lại kiên quyết vô cùng
Trọng lòng cô nhất thời dâng lên cảm giác bất lực, cắn môi để dại não tỉnh táo thêm, nặng nề nói: "Thả tôi ra, Thần thiếu!"
".... Được rồi." Thần thiếu im lặng một lúc, cỏ vẻ bất đắc dĩ mà lại dứt khoát trả lời.
Cô sửng sốt, thực sự không nghĩ đến cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng trước khi cô có thể nghĩ thêm điều gì, Thần thiếu thực sự buông lỏng bàn tay đang nắm chặt eo cô, khiến lực đỡ cơ thể cô biến mất. Đột nhiên mất đi lực chống đỡ, cô đột ngột ngã trên sô pha.
Nói buông là buông, cũng không để cho người ta có thời gian kịp thích ứng!
Trong lòng cô căm hận nghĩ, một bên chống nửa người trên ngồi dậy, một đôi chân nằm ngay trong tầm mắt khiến cô sững sờ.
"Phạm...... Tiểu thư Y Y!" Không biết từ lúc nào Úc mỹ nam đã đến bên cạnh cô, đưa tay muốn nâng cô dậy. Cô ngẩng đầu lên đang muốn cười cảm ơn, khóe môi cong lên nhưng lại bị một cánh tay đưa ra cắt ngang mà cứng đờ, trong lòng "hồi hộp" một lúc.
"Úc tiên sinh, ngài đây là muốn làm gì?" Thần thiếu đứng giữa ngăn cản cô và Úc mĩ nam, khiêu khích nhìn anh ta. "Tuy đây là địa bàn của anh, nhưng để khách mời hài lòng không phải là đạo đãi khách của các người sao?"
"Nếu Thần thiếu có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn." Úc mỹ nam cũng không hề chùn bước, nhìn thẳng vào mặt Thần thiếu. "Nhưng tôi nhất định phải đảm bảo lợi ích của nhân viên."
"Ha ha, như vậy có vẻ không hợp tình hợp lí cho lắm." Thần thiếu bật cười, ý cười mang hơi lạnh lẽo từ trong mắt không e dè nhìn thẳng vào mắt Úc mỹ nam. "Chỉ sợ là Úc tiên sinh có ý đồ riêng."
"Thần thiếu đây là có ý gì?" Úc mỹ nam khó hiểu lại không kiên nhẫn nhìn Thần Thiếu.
"Ý của taôi không phải là rất dễ hiểu sao?" Thần thiếu tiếp tục cười, bỗng nhiên đưa đầu quay về phía cô, khóe môi hơi nhếch lên. "Tuy rằng tôi nên vì Hiểu Lâm có nhiều người ái mộ như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, có điều nhiều quá cũng rất rắc rối."
Cô nhất thời trợn tròn mắt nhìn tên con trai không biết xấu hổ kia.
Nói thật cô và cậu ta có bao nhiêu quen thuộc, cậu ta lại có thể thốt ra những lời nói như vậy ------ đến cùng cậu ta có biết cái gì là vô liêm sỉ không vậy.
Trong đầu cô "ông" một tiếng, vung tay lên vốn định cho cậu ta một cái bạt tai, nhưng do lá gan không đủ lớn lên đành đưa tay đẩy, dưới ánh mắt không rõ cảm xúc của cậu ta đẩy một bên vai ra.
"Úc tiên sinh, không lên nghe cậu ta ăn nói hàm hồ, tôi và cậu ta không hề quen biết." Cô không có cách nào để cho lòng tốt của Úc mỹ nam rơi vào ngõ cụt, vội vã giải thích.
Úc mỹ nam hơi cau mày suy nghĩ về lời nói của cô, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ mặt thản nhiên, ung dung ngồi ngay ngắn xuống sô pha. Thần thiếu nhìn tới nhìn lui, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn. "Thì ra hai người quen biết nhau."
Loại biểu tình mất mát "Thì ra các người có gian tình, hóa ra tôi phí công rồi" này là cái gì! Úc mỹ nam, anh tuyệt đối không nên hiểu lầm, tôi và cậu ta thực sự không có gian tình gì hết!
Cô thấy người ngoài cho rằng mình với Thần thiếu léng phéng sẽ khiến áp lực gia tăng, cô sắp khóc mất rồi. Nhưng tác dụng của chất cồn đã khiến hành động của cô tách rời với suy nghĩ, rõ ràng cô muốn xách túi rời đi nhưng cơ thể vừa động lại dựa vào bả vai Úc mĩ nam, miệng cũng không chịu khống chế phun ra một câu: "Đưa, đưa tôi rời khỏi đây được không? Úc... Úc tiên sinh." Cũng may cô còn chút tự chủ, nếu không đã nói ra cái tên Úc mĩ nam trong lòng.
Đúng vậy, cô biết mình uống rượu, vốn cho là để phòng ngừa việc không tốt xảy ra thì nên về nhà sớm một chút. Với bộ dạng không thể tự kiềm chế này, muốn mò về được tới nhà đúng là một vấn đề lớn, nhưng ở đây nhiều người như vậy, quay đi quay lại cũng chỉ có Úc mĩ nam là đáng tin tưởng.
"Hiểu Lâm cũng thật vô tình, tại sao không nhờ tôi?" Thần thiếu chen vào, tỏ ra vẻ rất oan ức. "Tại sao không để tôi đưa em về?"
Cậu sao?
Cô rất muốn tức giận quay lại chất vấn như vậy, nhưng đáng tiếc có lòng mà không đủ can đảm, chỉ có thể ngoái về sau, ngoài cười mà trong không cười nói: "Thần thiếu là người bận rộn, đương nhiên tôi không dám nhờ."
"Tôi không bận." Thần thiếu dù bận vẫn ung dung trả lời, giọng điệu còn vô cùng khẳng định.
"Không, nhất định ngài rất bận." Cô nói không chớp mắt. Ban ngày là lớp trưởng, buổi tối là Thần thiếu, một cơ thể có tới hai người dùng, sao lại không vội? Cô thấy cậu ta hận tại sao lại không có thêm một cơ thể nữa.
"......Được rồi, Hiểu Lâm nói tôi bận thì tôi bận." Khoảnh khắc Thần thiếu và cô đối diện, cậu ta đột nhiên cong môi cười, cười tới cực kì cưng chiều.
Nhất thời cô thấy toàn thân nổi da gà, sau đó hai chân nhũn ra, may mà có Úc mỹ nam đỡ kịp mới không bị ngã sấp xuống.
"Thần thiếu, tôi đưa tiểu thư Y Y về nhà trước, sau đó ta sẽ quay lại bồi tội với cậu." Úc mỹ nam ôn tồn nói một tiếng xin lỗi rồi đỡ cô ra ngoài.
Trong phòng bao có rất nhiều người đứng xem ba người các cô, giống như đang chờ mong cảnh đấm đá gì đó, thấy việc được giải quyết trong hòa bình thì tất cả đều lộ ra ánh mắt thất vọng.
Cô âm thâm trừng lại, trong lòng thầm mắng những người này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà còn muốn ra đường bị chó đuổi, đi đường bị rơi xuống cống ngầm!
"Xin mời, nhớ đưa Hiểu Lâm về nhà an toàn nha." Thần thiếu cười hì hì nói.
Sau khi ra khỏi phòng bao, cô vẫn cứ cảm thấy bất an, lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt bí hiểm của Thần thiếu. Cô sợ đến mức vội vã quay đầu lại, mắt nhìn thẳng theo sát Úc mỹ nam rời đi.
Thành thật mà nói, đối với việc Thần thiếu dễ nói chuyện như vậy, cô cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy cậu ta không phải dạng người dễ thỏa hiệp như vậy. Bởi vậy, trong lòng cô mơ hồ dâng lên cảm giác chuột bị mèo bắt, trước khi con mèo chơi đủ sẽ không ăn thịt chú chuột bé nhỏ đáng thương kia —— phi! Hi vọng ảo giác của cô thật sự chỉ là ảo giác.
"Úc tiên sinh, có lời gì xin mời cứ nói."
Đi trên hành lang tráng lệ của LOST một lúc, cô cảm thấy đại não bị rượu hun đã tỉnh ra rất nhiều, lại để ý thấy Úc mĩ nam đi bên cạnh vẻ mặt muốn nói lại thôi, đành phải thở dài nói.
Quanh co thêm một lúc, Úc mỹ nam mới có hơi do dự nói rằng: "Có mấy lời không biết có nên nói ra hay không, nhưng lần sau tôi không muốn Phạm tiểu thư gặp rắc rối nữa."
Úc mỹ nam dừng một chút, giống như đang sắp xếp câu chữ, cô cũng không có quấy rối anh ta, tận tâm làm một thính giả, mà trên thực tế, cô cũng đoán được đại khái anh ta muốn nói gì —— không phải là chuyện Thần thiếu sao?
"Bối cảnh của Thần thiếu không.... Ừm, đơn thuần như vậy, Phạm tiểu thư vẫn nên cách xa cậu ta thì hơn." Chắc là xuất phát từ gia giáo tốt đẹp, lúc Úc mĩ nam nói xấu sau lưng người khác tìm từ rất cẩn thận, giọng điệu cực kì thành khẩn.
Cô tán thành gật đầu. "Đúng, điều ấy tôi biết rõ ràng." Chỉ có điều, ai có thể rõ ràng đau xót trong lòng cô? Muốn rời xa mà không được...... Cô cũng rất bất đắc dĩ!
Thấy cô thẳng thắn như vậy, Úc mỹ nam hình như có hơi ngạc nhiên, chắc là anh ta nghĩ còn phải tận tình khuyên nhủ cô một phen......
"Úc tiên sinh, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh, tôi cũng đang cực lực tránh tiếp xúc với cậu ta." Cô bất đắc dĩ cười cười, nhìn thẳng ánh mắt trong suốt của Úc mĩ nam. "Thế nhưng, nhất định anh biết, Thần thiếu, người này...... Rất khó đối phó." Mỗi lần gặp phải Thần thiếu, cô đều có cảm giác vô lực có lực mà không dùng được.
Úc mỹ nam hơi giật mình, lập tức bất đắc dĩ gật đầu. "Đúng, tôi...... biết. Tms lại, sau này ở trong LOST tôi sẽ giúp cô chú ý Thần thiếu một chút."
"Cảm ơn!" Cô cảm kích nở nụ cười.
Sau đó, Úc mỹ nam rất có thiện ý mở cửa xe, đưa cô về Liễu gia.
Sau đó có thể tưởng tượng được, sáng hôm sau khi cô tỉnh lại đầu đau như búa bổ. Vậy mới nói, say rượu là chuyện rất gay go, đứa bé ngoan thì không nên uống rượu —— khi cô có đầy đủ tiền, cô phải trở lại làm đứa bé ngoan! Cô còn muốn rời khỏi LOST, rời khỏi Viên Diệc Thần, rời khỏi Tào Tử Minh, cách xa thế giới xấu xa rối loạn này, trở lại thế giới của những người bình thường.
Có lẽ là do Úc mĩ nam cố gắng sắp xếp, hoặc là do Thần thiếu mất hứng, sau khi làm ở LOST mấy ngày, cô thực sự không còn gặp mặt Thần thiếu, cuối cùng cũng thoáng an tâm lại.
Đáng tiếc, trên đời có một số việc không theo ý người.
Từ sau lần ăn cơm bất đắc dĩ với mẹ Tào, thái độ của Tào Tử Minh với cô hình như sinh ra biến hóa vi diệu. Không biết có phải cô tự kỷ không, khi thứ năm ăn cơm cùng mẹ Tào, số lần Tào Tử Minh gắp thức ăn cho cô nhiều hơn trước kia, thái độc ũng càng thêm tự nhiên, giống như cô thực sự là bạn gái anh ta. Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ Tào, tất nhiên cô không thể bộ lộ sự bất mãn của mình, còn phải làm ra vẻ rất vui sướng, thật ra trong lòng lại đầy bất an như đang ăn độc dược, nuốt đồ ăn Tào Tử Minh gắp cho -- thật là bi kịch cỡ nào!
Càng bi kịch chính là, cho dù đã rời khỏi tầm mắt của mẹ Tào, Tào Tử Minh vẫn cười ôn nhu —— cô nhớ nhung bộ dáng lạnh lùng kia cỡ nào mà không thể!
Bi kịch nhất chính là, sau khi cô bị ép phải tiễn Tào Tử Minh xuống lầu, anh ta lại mời cô tham gia một bữa tiệc rượu.
"Cái này......"
Sau khi Tào Tử Minh đưa ra lời mời, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào cô chờ đáp án. Cô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cái loại gặp mặt cấp cao kia, tiểu thị dân chưa trải việc đời như cô sao có thể không biết xấu hổ mà tới? Lại còn là đi theo anh ta...
"Ngày đó tôi có việc." Cô cố gắng tỏ vẻ đang nhớ lại lịch trình.
"Chuyện gì? Cần tôi giúp không?" Vốn tưởng rằng sau khi cô uyển chuyển từ chối như vậy, Tào Tử Minh sẽ rất thức thời không nhắc lại nữa, nhưng không nghĩ tới anh ta lại tiếp tục hỏi. Nói có việc cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, anh ta hỏi tiếp như vậy, thật sự là hỏi khó cô rồi. Vì vậy sau đó cô vận dụng hết tế bào não liều mạng nghĩ cớ.
"A, thì, cũng chỉ là chút việc riêng......" Cô lắp ba lắp bắp nói.
"Không thể sớm hơn hoặc là làm sau sao?" Tào Tử Minh không cho cô cơ hội nói tiếp, trực tiếp mở miệng nói: "Đi chỗ này cũng không làm hao phí quá nhiều thời gian của cô."
...... Cái này cô biết, nhưng vấn đề chính không phải cái này, mà là anh đấy!
Cô đang muốn lại mở miệng cường điệu việc riêng của cô quan trọng cỡ nào, Tào Tử Minh đã tiếp tục trầm giọng nói: "Hay là...... cô không muốn đi với tôi?"
Nếu đổi lại là người bình thường, cô nhất định rất tình nguyện gật đầu nói "Đúng vậy, làm sao anh biết", nhưng giờ khắc này, dưới bầu không khí bị bao phủ bởi áp suất thấp quanh người Tào Tử Minh, cô chỉ có thể cứng đờ lui một bước, hai hàm răng va lách cách, sốt sắng mà nói: "Không, không, làm sao, làm sao thế được? Ha ha, sao tôi lại không muốn chứ? Chỉ là tôi thật sự......"
"Cô đồng ý là được rồi." Tào Tử Minh vô cùng dứt khoát cắt đứt lời của cô, quay người lại tiến vào xe của mình, bịch một cái đóng cửa xe. Cô trợn mắt ngoác mồm nhìn, anh talại hạ cửa xe xuống nói bổ sung: "Thứ bảy tôi tới đón cô."
Nói xong, anh ta cong môi nhìn khuôn mặt đang dại ra của cô, cửa xe cũng không đóng, hài lòng lái xe rời đi.
Cô đứng sau cửa sắt thật lâu, lâu tới mức bị gió đêm làm cho run lập cập mới phục hồi tinh thần, trong lòng âm thầm chửi mình nhát gan.
Thoáng một cái, sự tình đã biến thành như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
Buổi tối hôm đó, lúc làm việc ở LOST, cô vẫn không ngừng nhìn điện thoại di động, nghĩ có nên gửi tin nhắn từ chối không, nhưng mới vừa gõ vài chữ lại buồn bực xóa bỏ.
Ánh mắt mang theo ý cười của Tào Tử Minh liên tục xuất hiện khi cô viết tin nhắn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyết tâm gửi tin nhắn của cô.