Edit: meoluoihamngu
Chiếc xe hơi màu đen chở chúng tôi đi đến biệt thự rồi dừng lại.
Ôm Tiểu La xuống xe đi vào biệt thự, không nhìn thấy được người mà giờ phút này cô muốn gặp, cô hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó thoải mái hơn. Nơi này là địa bàn của anh, anh sẽ quay về.
Người dẫn đầu mang cô đi đến một gian phòng, để cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô ngồi cũng không yên, cố ý xuống lầu quay về đại sảnh. Tiểu La không chịu nghỉ ngơi một mình, cũng muốn ngồi ghế sofa với cô, bị cô dụ dỗ bất đắc dĩ dời đi.
Sau khi dẫn cô đến biệt thự, người đàn ông không nói tiếng nào rồi đi ra, lưu lại cô một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Dĩ nhiên, thật ra là cô ngẩn người. Không khí yên tĩnh an tâm này đối với cô mà nói hình như đã lâu rồi không có, cô chỉ nghĩ trong hoàn cảnh này đợi lâu hơn một chút, dù chỉ nhiều một phút cũng được.
Sau đó, ở cửa truyền đến động tĩnh.
Cô bỗng chốc đứng lên, mắt nhìn chằm chằm không dám lộn xộn, giống như chỉ chớp mắt một cái, thứ cô mong chờ sẽ biến mất không thấy.
Nhìn bóng dáng quen thuộc từ từ xuất hiện, từ từ đến dưới ánh đèn, trên mặt anh có chút mệt mỏi, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn có chút ảm đạm. Đi được vài bước, anh mới phát hiện ra cô, khẽ ngẩn người, ngay sau đó bước nhanh về phía cô.
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh, không chịu sự khống chế của chính mình. Cô biết tay mình đang run rẩy, hô hấp từ từ tăng nhanh. Trải qua nhiều việc như vậy, một lần nữa được gặp Tào Tử Minh, tâm tình cô tốt hơn so với tưởng tượng và mất khống chế.
Ở trong biệt thự Thần thiếu tứ cố vô thân, ở trong rừng ban đêm chạy trốn, cô đều không muốn trải qua một lần nữa. Cô chỉ là người bình thường, tại sao lại gặp chuyện như vậy chứ? Tại sao không thể tìm được một người đáng giá để dựa vào? Cô cũng chỉ là một nữ sinh mềm yếu, gặp phải chuyện như vậy cũng muốn tìm kiếm sự che chở.
“Phạm tiểu…”
Cô giống như bị mê hoặc, hướng về hy vọng duy nhất xông tới, ôm thật chặt hông anh. Lời Tào Tử Minh muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, anh cứng đờ mặc cô ôm, giống như không biết phải làm sao đứng thẳng bất đọng.
“Lần trước em nói câu kia là nói bậy, câu ‘không cần xen vào chuyện của tôi nữa’ là không thật tâm. Em hi vọng anh quản em, quản em thật tốt!” Cô nói không mạch lạc, đối phương không có phản ứng làm cô lo sợ. Lần trước cô nói khiến anh bị bẽ mặt, anh nhất định cảm thấy cô là một người phụ nữ không nói lý rồi. Bây giờ cô càng giống một người phụ nữ mặt dày mày dạn.
Ngay cả cô cũng bắt đầu chán ghét chính mình.
Nhưng mà trên vai cô bỗng nhiên nặng hơn.
Đó là một đôi tay, một đôi tay ấm áp, trong lòng cô cảm thấy an toàn.
Trong lòng bất an cứ như vậy bình tĩnh lại.
Thân thể cường tráng ôm chặt lấy cô làm cô an tâm, cô thỏa mãn cười không tiếng động.
“Hiểu Lâm.” Tóc của cô được chạm vào dịu dàng, đến từ thân thể người làm cô muốn thoải mái thở dài.
“Ừm!” Cô gắng sức gật đầu, đáp lại lời anh gọi.
“Anh chắc chắn sẽ quản em.” Đỉnh đầu có âm thanh nói như vậy.
Câu cam kết này làm cô rất vui vẻ, không nói một câu nữa làm cô vui mừng sao.
Cùng hắc đạo quan hệ thì làm sao? Cô chỉ sợ mình cuốn vào khiến người thân mình không an toàn và những việc không được bảo đảm, nhưng bây giờ lời hứa hẹn từ miệng Tào Tử Minh nói ra, cô liền tin. Cô tin anh có năng lực bảo vệ cô, để cô cách xa nguy hiểm. Tình huống tốt nhất, chính là chúng tôi cùng nhau thoát khỏi con đường không biết trước tương lai này, đi con đường của những người bình thường.
Nhìn xem, cô không cần thể diện nữa, đã dùng “Chúng tôi” để gọi cô và anh. Nhưng mà, không biết xấu hổ có cái gì không tốt chứ? Da mặt dày mới có thể dễ dàng lấy được những thứ mình muốn, bất luận là đồ, hay là con người.Cứ im lặng ôm như vậy một lát, cô nhất thời không bỏ được cái ôm ấm áp trong ngực này, nghĩ thời gian đừng có trôi qua. Vậy mà, cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, không để ý lưu luyến này nữa, đẩy anh ra ngửa đầu gấp gáp nói: “Hiểu Nhã… Em… em phải đi đón nó!”
Bởi vì cô an tâm ở trong biệt thự của Thần thiếu, cho nên cậu ta mới không mang Hiểu Nhã đến, nhưng bây giờ cô chạy, cậu ta nhất định sẽ bắt Hiểu Nhã uy hiếp cô quay về, giống như khi đó mang Tiểu La đi!
Nhưng Tào Tử Minh cười trấn an với cô, “Không cần lo lắng, anh đã mang Hiểu Nhã đến, bây giờ nó đang ở trên lầu.”
Nghe vậy, lo lắng trong lòng cô cứ như vậy bỏ xuống. Quả nhiên có Tào Tử Minh ở đây, cô còn cần lo lắng cái gì chứ?
Không nhìn mặt Tào Tử Minh thì thôi, cô cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn thẳng anh, mang tất cả dịu dàng của anh thu vào trong mắt, mặt cô dần dần nóng lên.
Rõ là… Quá xấu hổ rồi!
Cô giống như bị điện giật vội buông tay đang ôm eo Tào Tử Minh ra, không kịp xoay người, giống như chạy nạn xông lên lầu, “Em… em đi xem nó!”
Sau lưng, Tào Tử Minh cười nhỏ một tiếng, cô nghe được tiếng cười vui vẻ, cũng không nhịn được cong khóe miệng.
Cô biết rõ, phía trước có khó khăn lớn hơn, cô cũng không sợ.
Chạy trốn lên lầu, cô mới phát hiện, cô không biết Hiểu Nhã ở chỗ nào. Biệt thự này rất lớn, phòng lại nhiều, nếu cô cứ đi loạn, không cẩn thận tiến vào chỗ không nên vào thì sao?
Nghĩ lại Hiểu Nhã ở chỗ này rất an toàn, huống chi bây giờ là rạng sáng, quấy rầy nó nghỉ ngơi cũng không tiện, cô quay về căn phòng lúc trước, ngả đầu nằm ngủ.
Có lẽ cả đêm cô chạy trốn quá lâu, hoặc là nơi này làm cô cảm thấy an tâm, cũng có thể là do cả hai, tóm lại, cô vừa chạm vào gối là ngủ ngay.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng, cô rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài, hơi lo lắng nhưng lại có chút mong đợi đi xuống lầu. Vừa ra cửa, phòng đối diện cũng có một bóng dáng quen thuộc mở cửa, nhìn thấy cô liền dừng lại, sau đó nhào vào lòng cô.
Cô giang hai cánh tay nghênh đón cái ôm nhiệt tình của Hiểu Nhã, ai ngờ nó chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại, mở to mắt nhìn cô, không dám tin kêu: “Chị, thật sự là chị sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?”
Vẻ mặt của nó như nhìn thấy quỷ, cho nên cô thu hồi tay muốn ôm nó, gõ đầu nó, “Nói linh tinh, không phải chị thì là ai?”
Nhưng một lát sau, ánh mắt Hiểu Nhã ươn ướt, trong nháy mắt, nước mắt như hạt đậu rơi xuống. Nó che miệng lại, nức nở nói: “Chị, chị! Biết chị bị người xấu bắt đi em lo lắng gần chết, em còn tưởng rằng không được nhìn thấy chị nữa… Ô ô… Chị! May mắn là chị quay về, nếu không, nếu không,…”
Nó không nói được nữa, ánh mắt sưng đỏ ủy khuất nhìn cô.
--- cho nên nói, trong nhà có đứa trẻ chính là phiền toái, mình vừa thoát khỏi nguy hiểm, nhất định phải giả bộ không có chuyện gì an ủi người khác, nói cho nó biết chỉ là chuyện nhỏ, cô không sợ chút nào.
Cô đưa tay ôm Hiểu Nhã vào trong ngực, vuốt đầu nó nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, chị an toàn quay về rồi sao? Nói không nói… Em đừng nguyền rủa chị.”
Đều nói tốt không linh, hỏng thì lại linh, đừng tiên tri nữa. nếu không cô sẽ khóc chết!
Vậy mà Hiểu Nhã chỉ khóc, giống như muốn mang nước mắt cả đời khóc hết.
Cô không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ giống như con nít vuốt ve lưng nó, để tránh nó khóc nhiều quá mà không thở được.
Một lúc lâu sau, tay cô cũng mệt mỏi rồi, Hiểu Nhã mới ngừng lại khóc thút thít.
“Đi thôi, chúng ta đi xuống lầu.” Cô nói.
Hiễu Nhã nấc cục, khẽ gật đầu một cái.
Suy nghĩ một chút, cô dẫn nó quay về phòng rửa mặt, mới đi xuống lầu. Thời đại này các tiểu cô nương đều thích thể diện, bị người khác biết nó khóc nhất định sẽ xấu hổ. Là một người chị, cô nên chăm sóc mọi phương diện cho em gái, mặc kệ là trên sinh lý, hay là tinh thần.
Lúc xuống dưới lầu, cô mới phát hiện Tiểu La đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, mà bên cạnh, Tào Tử Minh mỉm cười nói chuyện với cậu.
Không biết tại sao, nhìn thấy Tào Tử Minh cười dịu dàng, cô bỗng dưng đỏ mặt, sợ xuống lầu. Nhưng Hiểu Nhã không biết gì nhìn cô, cô không thể làm gì khác hơn là giả bộ đi xuống lầu, nhưng trái tim lại đập nhanh gấp hai lần. Cô chưa bao giờ biết rẳng, cô có thể xấu hổ như vậy.
Cùng Hiểu Nhã đi đến ghế sofa, cô không biết nên làm sao mới phải, Tào Tử Minh đã phát hiện ra bọn họ, ngẩng đầu cười bảo hai người ngồi xuống, “Bữa sáng sẽ chuẩn bị xong ngay.”
“A… Cảm ơn.” Cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu La, không được tự nhiên cúi đầu, không dám nhìn Tào Tử Minh.
Hiểu Nhã tự nhiên hơn so với cô nhiều, có lẽ bởi vì cô đã an toàn quay về, nó mở miệng tràn ngập vui sướng, “Cảm ơn chú, chú Tào!”
… Tào… Tào gì? Hôm qua cô mệt quá nên sinh ra ảo giác đúng không? Nếu không tại sao cô nghe được Hiểu Nhã gọi Tào Tử Minh là chú chứ?... Ha ha… Ha ha ha… Nhất định là ảo giác!
Vậy mà, khi cô ngẩng đầu thấy sắc mặt Tào Tử Minh biến hóa, cô biết, thì ra không phải là ảo giác.
Hiểu, Hiểu Nhã, em lợi hại hơn chị, thật đấy!
Cô đã bớt căng thẳng hơn, nhìn sắc mặt Tào Tử Minh khó coi cô chợt cười ra tiếng, tầm mắt anh dời sang nhìn làm cô câm miệng, nhưng ý cười trên khóe môi làm thế nào cũng không nhịn được.
Tào Tử Minh bắt đắc dĩ nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt dở khóc dở cười làm cô không nhịn được cười tiếng nữa. Anh ho nhẹ một tiếng, tầm mắt lại nhìn cô chăm chú, “Không cần nói cảm ơn với anh. Đều là người mình.”
Anh nói câu đó rất nhẹ nhàng, thế nhưng lời nói này có phân lượng rất lớn làm người ta không chịu được. Lời nói tự tin của anh làm cô đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Sau đó, cô mới phát hiện… Cô bị Tào Tử Minh đùa giỡn sao?