Sáng thứ hôm sau...
Hôm nay nó đi học bằng xe buýt, không đi moto nữa. Hồn nó đang bâng quơ đâu đó, cứ như thẫn thờ vậy. Nhờ đi sớm nên xe buýt cũng không đông lắm. Đến trường nó bước xuống di vào cổng và chạm mặt với Tố Anh. T.A khẽ cười với nó định chạy lại đi cùng thì ả bị đơ vì nó không để ý,chỉ liếc mắt qua T.Anh rồi đi thẳng lên lớp. Trong lòng nó bây giờ đang giấy lên nỗi " buồn bực bức xúc " khó tả. Trạng thái ung dung, tư thế thơ thẩn ấy với tay cho vào túi quần, tay xách balo trên vai. Dáng đi ấy, khuôn mặt ấy và cả giọng nói ấy đã làm con tim của T.Anh rung động.
Lúc vào đến lớp, nó vứt dại cái cặp sang một bên rồi nằm gục đầu ngủ luôn. Linh thấy lạ, lay lay người nó dậy để hỏi mà bị nó quát cho một trận.. buồn vô cùng. Riêng nó cũng đã thầm xin lỗi con bạn thân trong bụng, chỉ vì hôm nay trong người nó nóng như lửa đốt... Sau hai tiết học văn dài đăng đẳng cũng đến giờ ra chơi, nó lếch xác xuống căn-teen mua chai nước suối rồi quay lên lớp. Đi được đến sân thì nó gặp tụi nó đang đi xuống, đứa nào cũng nhìn nó với ánh mắt dò xét, thắc mắc, bực tức cũng có. Nó thì nghệch mặt ra nhìn với ánh mắt rất là vô hồn và băng lãnh.???
- Hôm nay mày làm sao thế? - Minh hỏi với giọng không kém phần bực bội ( à, chắc là tại lúc nảy nó quát " bé Linh " của Minh)
- Bình thường! - Nó đáp nhạt
- Chắc cậu ấy lên cơn thôi ý mà! - hắn nói châm chọc vào rồi bỏ đi thẳng vào căn-teen
-.... - im lặng
Nó không nói gì chỉ nhìn theo hắn vẫn với ánh mắt ban đầu rồi tháo nắp chai nước suối vừa đi vừa uống. Lúc đi ngang qua Phong nó có nghe được gì đó: " Về nhà nói chuyện với hai ". Chỉ nói lướt ngang nhau nhưng nó đã cảm nhận được sự lo lắng của người anh trai dành cho đứa em gái. cười Bước đến chân cầu thang thì nó lại chạm mặt T.Anh lần nữa. " Hôm nay ngày gì mà gặp nhỏ này quài vậy trời! " -> suy nghĩ của nó. Nó toan bước qua nhưng T.Anh đã nhanh chân đứng chặn lại trước nó. Nó né bên trái để đi thì T.Anh chặn bên trái, né bên phải à cũng chặn bên phải.
- Cô muốn gì đây? - Nó khinh hỏi nhưng mắt lại nhìn chỗ khác chứ không nhìn vào mặt T.anh
- Hôm nay anh rãnh không? Đi chơi với em nha! - T.Anh cười hỏi nó
- Không rãnh! - Nó nói rồi lách người qua T.Anh bước đi
- Anh có vẻ tránh mặt em nhỉ? - T.Anh xoay người lại hỏi với giọng đanh đá
Câu hỏi hòa vào không khí, truyền đến tai nó nhưng lại bay qua tai kìa và đi theo không khí bay cao, bay xa và bay luôn. T.Anh ngặm cục tức to đùng, ả đứng dặm dặm đôi chân nhìn mà muốn ghét.
Tan học, nó đi bộ về. Lang thang trên đường cũng khoảng phút, cảm thấy mỏi chân nên nó đã ghé vào một tiệm nước giải khát. Mở cửa bước vào, hơi mát từ trong các máy lạnh của tiệm thật mát rất khác với không khí ngoài đường lúc nảy. Nó chọn cái bàn kề sát mặt kính, nơi có thể nhìn ra cảnh bên ngoài, gọi ly Hibicus ngồi nhâm nhi xem cảnh nhộn nhịp mà xôn xao ở bên ngoài. Bỗng có người vỗ vào vai nó cái, nó không giật mình, quay lại nhìn...
..s......s......s......s.....s... nó đơ..... Trước mắt nó bây giờ là ai? Là ông ta, người mà nó đã từng và đang rất hận, hận đến thấu xương không cách nào lí giải. Nó không gì, ngoảnh mặt ra lại phía cửa kính, không để ý đến ông ấy. Người đàn ông đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó rồi nhìn nó bây giờ.
- Con sống thế nào? Khỏe không?
-.... - im lặng
- Con thích phong cách này sao??? - ông lại tiếp tục hỏi sau câu trả lời " không chữ " của nó
-... - lại im lặng
- Thôi được, con không trả lời ta, ta không trách con! Ta đi đây. Con giữ sức khỏe!
- Nực cười!
Người đàn ông tầm cỡ hàng đấy đứng dậy đi, chỉ còn lại nó ngồi đó với hàng trăm mảnh kí ức khác nhau đang hiện lên cách lộn xộn và đau nhói! Vẻ mặt lạnh băng, bất cần là nền cho giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt màu khói ấy... Phải! Nó đang rất đau, đang rất khó chịu và đang rất rất là hận...
Sau giờ đồng hồ nó ngồi lại tiệm nước. Lê bước chân ra khỏi quán và đi bộ về nhà thì đôi chân nó cũng mỏi nhừ, đầu óc nó cũng đau ong ong lên do khóc quá nhiều, khiến cả cơ thể nó mệt mỏi như hàng nghìn quả tạ đè lên thân hình nó... nó bước vào nhà đi thẳng lên phòng rồi nằm phịch xuống giường và thiếp đi, ngủ tới sáng.....
h sáng hôm sau - thứ
[[...cốc.... cốc...]]
Tiếng gõ cửa làm nó thức giấc. Cơn đau đầu cũng đã hết nhưng cả cơ thể nó vẫn mệt mỏi, hơn hôm qua. Nó gượng người dậy ra mở cửa. Thấy bộ dạng nó bây giờ, Phong thấy hơi bực nhưng cũng lại thấy thương em gái mình: Đầu tóc bù xù, bộ quần áo đồng phục hôm qua đi học về nó vẫn chưa thay ra, xộc xệch trông rất khó coi.
- Em làm sao vậy??? Mau đánh răng rửa mặt, thay đồ đi rồi xuống ăn sáng với anh! - phong nói rồi đi xuống lầu
Nó nghe, nó bước đến tủ quần áo lấy đồ rồi vào phòng vệ sinh VSCN. Sau hơn nữa tiếng, nó bước xuống dưới nhà, nơi Phong đang chờ. Ngồi vào bàn ăn, đối diện với anh hai nó, không nói tiếng nào, nó lẳng lặng ăn...
- Em sao vậy? - Phong hỏi trong lo lắng
-.. em không sao cả, hai ăn đi! - nó nói nhưng không ngẩng đầu lên
- em cứ việc nói, hôm nay a hai xin phép cho hai anh em mình nghỉ rồi, Kỳ nó cũng đi học rồi nên em không phải sợ là có người biết đâu
-... Em... đã...
- Đã làm sao???? - Phong chau mày nhìn nó
- Gặp lại ông ta!!!!!!!!!!