Đường Tư Kỳ đi tới ga tàu điện mua vé tới ga Hàng Châu, đợi đến khi cô qua cửa kiểm tra an ninh, lên tàu, tàu bắt đầu chạy rồi cô mới có cảm giác chân thực rằng bản thân đã xuất phát.
Cô cứ như vậy, không có bất kỳ chuẩn bị gì mà đi tới một thành phố xa lạ!
Đường Tư Kỳ theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại, còn % pin, cô bỗng thấy rất không có cảm giác an toàn, lập tức lấy sạc điện thoại ra sạc pin.
Trạm cuối của tàu là Ninh Ba, Đường Tư Kỳ căng thẳng đến mức không dám nghỉ ngơi, chỉ lo mình ngồi quá trạm, lúc này khác hoàn toàn với cảm giác ung dung hưng phấn khi về Ôn Châu.
Đây là sự căng thẳng theo bản năng khi đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, cô không ngừng quan sát xung quanh, thân thể cũng không thả lỏng nổi.
Qua một lúc, cô cũng thấy quen thuộc hơn, Đường Tư Kỳ còn cầm điện thoại đang sạc lên nghiên cứu điểm dừng.
Hàng Châu là thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy cô cũng là người Chiết Giang, nhưng hiểu biết về Hàng Châu cũng chỉ giới hạn ở Tây Hồ, tháp Lôi Phong, Bạch nương tử, trụ sở Taobao, giá nhà đắt, chợ đầu mối quần áo Tứ Quý Thanh,… những thông tin kỳ kỳ quái quái này không có tác dụng gì trong việc du lịch cả.
Nếu mục đích hôm nay tới đây là check in nhận đồng vàng và kim cương, thuận tiện tăng thời gian sống, vậy thì quan trọng nhất là phải đi nơi nào check in.
Đường Tư Kỳ mở bản đồ, Hàng Châu vẫn là màu xám như cũ, không sáng lên, cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào.
Có lẽ tới nơi mới sáng lên, Đường Tư Kỳ nghiên cứu giao thông Hàng Châu trước.
Đường xá giao thông ở Hàng Châu rất phát triển, có thể đi thẳng tới gần Tây Hồ, Đường Tư Kỳ thở phào.
Những ngày còn check in ở Thượng Hải, cô nhận ra tàu điện ngầm thật sự vô cùng thuận tiện, ở Hàng Châu đi chỗ nào cũng có thể đi tàu điện ngầm, điều này làm cô không lo lắng như trước.
Cuối cùng, tàu dừng ở ga Hàng Châu.
Đường Tư Kỳ đeo túi xách, sau khi hòa vào dòng người ra khỏi ga tàu thì hệ thống gửi thông báo tới.
“Chúc mừng ký chủ đã tới Hàng Châu, mời ký chủ vào mục bản đồ, mở bản đồ Hàng Châu.”
Đường Tư Kỳ nhanh chóng kiểm tra bản đồ, trong bản đồ, khu vực Hàng Châu đã sáng lên, có hơn viên kim cương rải rác trên bản đồ, chỉ có thể nhìn thấy vị trí đại khái, không chính xác.
Cô ấn ấn, tại sao lại không có nhắc nhở? Không phải nói là ấn vào kim cương sẽ hiện nhắc nhở liên quan sao? Tuy rằng có thể tìm nơi check in bất kỳ như trước, có điều nếu có thể đồng thời lấy được kim cương vẫn là tốt nhất.
A! Có!
Đường Tư Kỳ ấn trúng một viên kim cương trong số đó, trên kim cương xuất hiện một hàng chữ: Đây là một tòa tháp cổ nằm cạnh Tây Hồ.
Đường Tư Kỳ hưng phấn không thôi: "Đề này tôi biết!"
Lúc này, một anh trai phát tờ rơi đi tới: "Mỹ nữ, tìm hiểu chút về tour một ngày du lịch Hàng Châu không, công ty du lịch của chúng tôi có cung cấp thuyền tham quan Tây Hồ, nửa ngày leo tháp Lôi Phong, lịch trình tham quan một ngày còn bao gồm cả công viên đất ngập nước Tây Khê, không cưỡng chế tiêu phí, giá cả phải chăng."
Đường Tư Kỳ nhận tờ rơi, nhìn poster trên đó, mặt trên in cảnh đẹp Tây Hồ, trong đó có cả tháp Lôi Phong.
Tháp cổ cạnh Tây Hồ, vậy không phải là tháp Lôi Phong sao!
Đường Tư Kỳ đã nhẹ nhõm hơn trước nhiều, đề này cũng quá đơn giản đi!
Đường Tư Kỳ cầm tờ rơi kéo vali rời đi, anh trai kia còn ở phía sau nói: "Ai ai, bây giờ đăng ký có thể nhận ưu đãi tệ."
Không thể tham gia tour, cô phải nhanh chóng đến Tây Hồ check in mới được.
Đường Tư Kỳ đi tới ven đường, ở quanh ga tàu có rất nhiều taxi mời chào khách, đi taxi ít nhất cũng mất tệ, Đường Tư Kỳ không nỡ gọi xe, đứng ven đường mở hướng dẫn tìm xe bus.
Tàu điện ngầm không thể tới thẳng tháp Lôi Phong, có điều hình như có một chuyến xe du lịch có thể tới đó, chỉ mất tệ tiền xe.
Quá tốt rồi!
Đường Tư Kỳ chờ ở điểm dừng xe bus một lúc để đợi tuyến xe du lịch, một tiếng sau, Đường Tư Kỳ tới tháp Lôi Phong.
Chỉ là… bây giờ cô vẫn còn đang kéo theo vali hành lý, cũng không thể cứ kéo nó đến nơi tham quan check in được, nhưng… nếu bây giờ đi tìm khách sạn thì chỉ sợ sẽ lãng phí hết thời gian.
Aizzz, phiền toái quá, sớm biết vậy đã không đem theo vali ra ngoài.
Ngay cạnh nơi xuống xe chính là Tây Hồ, nơi này là điểm tham quan, không biết có thể tìm chỗ gửi hành lý không.
Đường Tư Kỳ đi tới một hàng bán báo ngay cạnh cửa khu tham quan, hỏi: "Ông ơi, chỗ ông có nhận giữ hành lý không?"
Ông lão đang đeo kính lão đọc tạp chí, nhìn cô một cái: "Chỗ ông nhỏ thế này, không giữ hành lý được đâu."
Nói xong thì thấy bộ dáng không biết làm sao của cô gái nhỏ, lại nói tiếp: "Bên kia có khách sạn, cháu có thể gửi hành lý ở đấy, hoặc là đi thêm vài bước sẽ thấy một siêu thị bán đặc sản, nơi đó cũng nhận trông giữ hành lý, nhưng vali của cháu quá lớn, có lẽ sẽ mất phí."
Đường Tư Kỳ không ngờ thật sự có thể hỏi được nơi gửi hành lý, cô vội nói cảm ơn, sau đó tìm đến siêu thị bán đặc sản theo lời chỉ dẫn của ông cụ, sau khi chào hỏi, cuối cùng lấy giá tệ một ngày để gửi hành lý.
“Chúc mừng ký chủ nắm giữ kỹ năng gửi hành lý ở siêu thị, khen thưởng đồng vàng, tổng đồng vàng.”
Đường Tư Kỳ xem thông báo vừa hiện trên điện thoại, có hơi bất ngờ.
Nắm giữ kỹ năng gửi hành lý nhận được đồng vàng, không tồi nha, tuy không nhiều nhưng sáng nay check in cấp B chỉ nhận được đồng vàng, cảm giác đúng là ra ngoài dễ kiếm đồng vàng hơn, chỉ tiếc nắm giữ kỹ năng không được thêm thời gian sống.
Có điều, Đường Tư Kỳ nhìn tháp Lôi Phong cách không xa, lập tức có thể check in tháp Lôi Phong rồi, chắc hẳn sẽ nhận được không ít thời gian sống và đồng vàng, hơn nữa còn có cả kim cương khen thưởng nữa.
Cô vừa đi vừa tính toán, tuy cô muốn ăn Haidilao, cũng rất muốn đổi vali mới, nhưng cô vẫn thích ipad nhất, nếu như lấy được kim cương, vẫn nên dùng nó để kéo dài thời hạn của ipad trước đi.
Vé vào khu tham quan giá tệ, Đường Tư Kỳ có hơi đau lòng.
Đây là lần đầu tiên cô vì muốn check in mà mua vé vào khu tham quan, lần trước đi tháp hải đăng cửa Ngô Tùng, vì có bác trai bác gái hướng dẫn cô follow tài khoản cộng đồng của công viên nên được miễn vé vào.
Aizzz, xem ra đi du lịch thì không thể tiết kiệm tiền vé được.
Hôm nay thời tiết tốt, lại là cuối tuần, khách du lịch rất nhiều, nơi bán vé vào tháp Lôi Phong () đều có hàng dài người đang xếp hàng, Đường Tư Kỳ cũng nhịn đau bỏ tiền mua vé vào cửa, sau đó đi dọc theo đường trong khu tham quan tới bậc thang.
() Tháp Lôi Phong:
undefined
Chờ chút…
Tại sao ở đây lại có thang cuốn?
Đường Tư Kỳ nhìn chính giữa bậc đá cổ điển vậy mà lại là thang máy hiện đại (), có hơi lấn cấn.
() Thang cuốn ở tháp Lôi Phong:
undefined
Có điều căn cứ nguyên tắc có thang máy tuyệt đối không leo cầu thang, Đường Tư Kỳ cũng không nghĩ nhiều, vô cùng sung sướng bước lên thang cuốn.
Đi vào tháp Lôi Phong, tầng dưới cùng chính là di chỉ tháp Lôi Phong Tháp trước kia ().
() Di chỉ:
Xem tới đây, Đường Tư Kỳ liền có linh cảm không lành.
Vậy nên, tháp Lôi Phong đổ rồi sao?
Cả mặt cô đều là biểu cảm ngơ ngác.
A… hình như sách ngữ văn trung học thực sự có nhắc tới rằng tháp Lôi Phong đã đổ.
Vậy nên, tòa tháp này là sau này dựng lên?
Tay Đường Tư Kỳ run cầm cập bắt đầu tìm kiếm thông tin, a… tòa tháp này đến năm mới được xây lại.
Cô ngơ ngác: "Không đúng mà, hồi nhỏ mình còn xem “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, lúc đó tháp Lôi Phong vẫn còn đấy thôi?" Đường Tư Kỳ lầm bầm.
Cô gái bên cạnh quay sang nhìn cô, thở dài nói: "Aizzz, đừng nhắc nữa, tôi cũng vừa mới tra này, lúc quay “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” tháp Lôi Phong vẫn còn chưa được xây lại đâu mà quay ở một ngôi chùa cổ ở Nam Kinh."
Đường Tư Kỳ tan nát tại chỗ, hóa ra phim cô xem ngày bé không quay ở tháp Lôi Phong mà lại lấy cảnh ở nơi khác.
Đột nhiên có cảm giác ảo tưởng tan vỡ.
Có điều… được rồi, tốt xấu gì cũng là trùng kiến lại dựa trên cơ sở di chỉ cũ, đến cũng đến rồi, cứ tham quan xem sao.
Vậy là cô lại bước lên thang máy…
Lại lại đi thang máy…
Lại lại lại đi thang máy…
Cuối cùng cô đi tháng máy đến tầng cao nhất của tháp Lôi Phong, cô đứng cạnh lan can, quan sát toàn cảnh Tây Hồ, ngày hôm nay thời tiết tốt, Tây Hồ quả thật rất đẹp.
Chỉ là, trong đầu Đường Tư Kỳ bỗng vang lên BGM nổi tiếng: "A ~ Nước Tây Hồ ~~ nước mắt em~~~ "
Cô không ngờ tới tháp Lôi Phong lại nhìn thấy một kiến trúc hoàn toàn hiện đại, bản thân cô thấy vào trong tham quan còn chẳng bằng đứng ở Tây Hồ nhìn lên, lúc đó còn thấy rất đẹp.
Đường Tư Kỳ yếu ớt lấy điện thoại ra, tiến hành lần check in đầu tiên ở Hàng Châu.
Lúc này người que nhỏ nắm chặt tay, căng thẳng đợi hệ thống đưa ra đánh giá, đây chính là lần đầu tiên chủ nhân check in ở thành phố mới.
"A, A, A, A!" người que không ngừng lầm bầm, như thể làm vậy thì có thể tẩy não hệ thống, để nó cho chủ nhân đánh giá cấp A.
“Chúc mừng ký chủ check in "Tháp Lôi Phong" thành công, đạt cấp C, hệ thống khen thưởng giờ thời gian sống, đồng vàng, tổng đồng vàng, thời gian sống còn lại: giờ.”
Người que nhỏ tức sắp xỉu, tại sao chỉ có cấp C! Lần này đến nó cũng nghi ngờ không biết có phải hệ thống hỏng rồi không.
Nó lo lắng chắp tay sau lưng, đi vòng vòng tại chỗ.
Giờ đây Đường Tư Kỳ thật sự sắp hóa thành nước Tây Hồ…
Tháp Lôi Phong nổi tiếng như vậy, hệ thống lại chỉ cho cấp C!?
Chỗ này còn mất tệ tiền vé vào cửa!
Vậy mà lại chỉ cho cấp C, lương tâm không đau sao?
Hệ thống yên tĩnh như gà, không phản ứng chút nào.
Đường Tư Kỳ thấy mới chỉ check in một nơi mà cô đã mệt mỏi lắm rồi…
Có điều, hình như lần này thời gian sống và đồng vàng được thưởng nhiều hơn khi check in cấp B ban sáng.
Check in cấp C, Đường Tư Kỳ nhớ trước đây hệ thống cũng chỉ khen thưởng đồng vàng, bây giờ có thể khen thưởng đồng vàng, quả nhiên ra ngoài vẫn tốt hơn một chút.
Khen thưởng thời gian sống vẫn giống như trước khi hệ thống thăng cấp, cấp C được thưởng giờ, nhưng vẫn nhiều hơn giờ so với check in tại Thượng Hải.
Chỉ là khen thưởng đồng vàng và thời gian sống vẫn còn quá ít, xem ra sau này vẫn nên nghĩ cách check in được cấp A.
Chờ chút...
Cô đột nhiên nhận ra có chỗ nào không đúng, cô mở bản đồ trong app, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.
Ban nãy check in ở tháp Lôi Phong lại không nhận được kim cương!
"Kim cương này không phải được vẽ ở đỉnh tháp cổ à? Nơi này không phải tháp cổ sao?"
"Không phải chỗ này ư?"
Đường Tư Kỳ ngơ ngác.
Tháp cổ bên cạnh Tây Hồ, ngoại trừ tháp Lôi Phong còn có tháp nào khác nữa sao???
A… lẽ nào nơi viên kim cương này chỉ không phải là tháp Lôi Phong???
Nhận thức này thật sự làm cô mở rộng tầm mắt, vậy nên cô check in sai nơi rồi?