Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

chương 49: 49: con không thuộc về nơi đây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Mẫn Văn mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên cỏ.

Cỏ xanh ngắt đẫm sương của buổi sáng sớm, cô không khỏi thấy lạnh run, bất giác rùng mình một cái.

Lúc tỉnh táo lại, cô chợt sờ xuống bụng, vốn nghĩ rằng chỗ đó sẽ có một lỗ thủng đầm đìa máu tươi, thế nào sờ vào lại thấy trơn nhẵn...!lành lặn? Tư Mẫn Văn giật thót nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, trên người mặc y phục tơ tằm như hôm ngã tường, xuyên không, chân đi giày gấm thêu hoa, mái tóc được tạo kiểu, vấn một lọn lên đỉnh đầu sau đó cài trâm và một bông hoa lan trắng tám cánh do chính tay nha hoàn thân cận thêu.

Mái tóc dài qua eo, đen tuyền óng ả, không mắc, không rối một sợi nào.

Chuyện gì thế này?!

Tư Mẫn Văn kinh ngạc tới mức sững sờ, nín lặng.

Cô đặt tay lên ngực, nhịp đập trái tim vang lên một cách rõ ràng, như muốn nói với cô rằng: tất cả những chuyện này là sự thật!

Cô đã quay trở về phủ Thừa tướng!

Niềm vui mừng ồ ạt trào lên, vỡ bờ khiến Tư Mẫn Văn nấc nghẹn vì khóc.

Không nén nổi đáy lòng đang dạt dào vui sướng, cô nhanh chóng chạy vòng qua cửa chính của phủ Thừa tướng.

Vẫn dáng chạy vội vã đó, vạt váy xách lên cao, dường như còn không được nết na, thận trọng như ở hiện đại...

Vừa vào cổng, Tư Mẫn Văn thấy hai lính hộ vệ đang đứng gác cổng, vóc người của bọn họ cao ráo, lẫm liệt, cô hớn hở nói lời chào thì không thấy họ chú ý đến.

"Này! Ta là Đại tiểu thư! Các ngươi không nhìn thấy ta sao?"

Quơ quơ tay trước mặt hai người nhưng ánh mắt họ vẫn không suy suyển chút nào, bấy giờ, niềm vui trong Tư Mẫn Văn lập tức giảm đi phân nửa, thay vào đó là lo lắng, hoang mang.

Ngước mắt lên nhìn kĩ, thì ra trên cổng được treo hai cái đèn lồng trắng, cộng với đó là khăn tang trắng.

Đây là dấu hiệu của việc gia quyến đang có tang sự!

"Cha, mẹ!"

Tư Mẫn Văn hoảng hồn chạy vọt vào trong, trong lúc cô không ở đây chẳng hay đã có chuyện gì xảy ra? Liệu cha mẹ cô, họ vẫn sống khỏe mạnh chứ?

Trên đường đi vào, Tư Mẫn Văn gặp rất nhiều gia nhân, nha hoàn đi qua đi lại, nhưng không một ai ngẩng đầu nhìn cô dù chỉ một cái.

Giờ thì cô chắc chắn rồi, tình trạng của cô bây giờ không khác mấy với một thuật ngữ của người hiện đại, đó chính là "tàng hình".

Không ai có thể trông thấy cô!

Màn che trắng xóa giăng từ ngoài vào đến trong viện, nơi nơi bao phủ không khí tang tóc, tang thương.

Ở sảnh chính lập đàn cúng vái người chết, cô lững thững lại gần, thấy hai bài vị bằng gỗ đặt ở trên đó, đề hai cái tên rành rọt như sau: một cái là thiên kim đích nữ Tư Mẫn Văn, còn một cái là thứ nữ Tư Tiểu Lạc.

Cái này...!lại là sao đây?

Tư Mẫn Văn gần như không thể hiểu nổi, ở đây cô chết rồi sao? Ở cái giang sơn Đại Đồ này thực sự đã không còn Tư Mẫn Văn, Tư Tiểu Lạc?

Dẫu ở hiện đại đã nghĩ, đã lường trước không biết bao nhiêu lần, nhưng đến khi chính mắt chứng kiến hương khói thờ mình, cô vẫn không tránh được sốc tận óc!

Hai mắt thẫn thờ nhìn bài vị của chính mình, Tư Mẫn Văn kiềm nước mắt chảy xuôi, ngọn nến đang cháy phản chiếu trong đôi mắt cô.

Hai bên đàn là màn che, hương khói nghi ngút, phía dưới có đệm quỳ dùng để khóc tang, bên cạnh là chậu than hồng vẫn đang đỏ rực.

Thảng thốt hồi lâu, Tư Mẫn Văn không biết mình phải làm gì.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, nương mắt nhìn theo, hóa ra là phụ thân, mẫu thân đang tới gần.

Một người khác đi cạnh mẫu thân, trông trẻ trung, đằm thắm, không ai khác là người đã sinh ra Tư Tiểu Lạc.

Khóe môi Tư Mẫn Văn mấp máy, nhưng lòng bảo dạ dù có gọi họ cũng không nghe thấy.

Cô nức nở, sau đó thấy họ đi xuyên qua cơ thể mình.

Ánh mắt của Thừa tướng lóe lên tia phức tạp, giật mình mà Tư Mẫn Văn không nhìn thấy.

Ông nhìn qua mẫu thân của Tư Tiểu Lạc, nói: "Nàng tiếp tục thủ linh, ta dìu phu nhân đi nghỉ ngơi lát!"

"Vâng."

Thừa tướng cùng phu nhân vén màn che đi ra, bước chân gấp gáp, không tự chủ được ngoảnh nhìn ra sau.

Lúc này, Tư Mẫn Văn đã đi theo, có chút thất thểu, không nghĩ vừa mới bước qua ngạch cửa tư phòng, mẫu thân đã ôm lấy cô.

Nghe bà nghẹn ngào, Tư Mẫn Văn sửng sốt rồi bỗng khóc gọi: "Cha, mẹ! Hai người thấy con sao?"

Cả Thừa tướng lẫn phu nhân đều khựng lại giây lát, rất nhanh, họ nhận ra cô đang gọi mình.

Đây chỉ là một cách gọi khác cách gọi phụ thân, mẫu thân ở đây thôi.

Có lẽ...!cô đã thích ứng rất tốt với cuộc sống mới nơi đó.

"Mẫn Văn, mẫu thân nhớ con nhiều! Con vẫn khỏe chứ, có bị làm sao không?"

"Mẹ, con vẫn khỏe.

Bây giờ cha mẹ sao rồi?"

Tư Mẫn Văn đã bắt đầu hình dung và gọi những sự vật, hiện tượng, con người xung quanh theo cách gọi của người hiện đại.

Mà phụ thân, mẫu thân cô lại là người hiểu rõ nhất sự thay đổi của cô.

Hàn huyên một hồi, ba người cực kì xúc động.

Tư Mẫn Văn ngớ ra, quệt khóe mắt hỏi: "Tại sao con lại chết vậy?"

Phụ thân cô thở dài: "Ta phát hiện ra con...!với Tiểu Lạc bị ngã tường, lúc phát hiện ra, hai đứa đều tắt thở rồi."

"Con nhớ, lúc đó chỉ có một mình con ngã, hà cớ gì ngay cả Tư Tiểu Lạc cũng ngã?"

Họ không trả lời câu hỏi của cô mà lại tiếp tục rơi nước mắt: "Mẫn Văn, con hãy trở về thế giới của mình...!Con không thuộc về nơi đây, nó cũng sẽ không chấp nhận con!"

Tư Mẫn Văn thoáng bất ngờ, trong dạ trồi lên tia hốt hoảng, họ đột nhiên nói lời này là có ý gì? Cô còn chưa kể rằng mình đã đi đâu, về đâu, vậy mà họ đã nói vậy?

Theo bản năng cô lắc lắc đầu: "Con...!con được sinh ra ở đây, ngay tại phủ Thừa tướng này.

Con lớn lên trong kinh thành, ngắm nhìn giang sơn Đại Đồ của Hoàng đế, là con dân Đại Đồ.

Sao bỗng dưng...!hai người lại đuổi con đi?"

Cô đã tin rằng mình trưởng thành như thế, nhưng cha mẹ - phụ mẫu cô lại đang nói với cô, bảo cô không phải thuộc về nơi đây?

Mẫu thân ôm chầm lấy cô, "Không, không Mẫn Văn! Ta xin lỗi, là hai người chúng ta đã giấu con."

Phụ thân cô giữ được bình tĩnh khá hơn, nhưng cũng phải một lúc sau mới cất thành lời: "Lúc con sinh ra, pháp sư trên chùa, ngài Lạc Tăng đã phán rằng linh hồn thật sự của con đang sinh sống ở một thế giới xa xăm khác.

Thế giới đó có thể cùng tồn tại với thế giới này, mà trời đã định rằng Tư Mẫn Văn con phải sống ở thế giới kia thì mới hạnh phúc, mới gặp được người chở che cho con mỗi ngày, bằng không, con sẽ chỉ sống đến năm tuổi.

Ngài Lạc Tăng dặn rằng trước khi con tròn tuổi một ngày, chúng ta sẽ phải làm nghi lễ cúng bái đưa con trở về, thời gian, địa điểm nhất định phải chính xác.

Hơn nữa, trước đó tuyệt đối không được để con gặp nguy hiểm hay xảy ra sai sót gì.

Nhưng...!nhưng chúng ta đâu có ngờ, con lại đột ngột chết như vậy, còn kéo theo cả Tiểu Lạc."

Một lượng lớn thông tin tràn vào não bộ khiến cô không kịp tiếp nhận, nhất thời hơi thở cũng trở nên ngưng trệ.

Cô nở nụ cười khổ sở: "Cha đang đùa con đúng không? Trên đời không thể có chuyện vô lý như vậy!"

"Không vô lý đâu Mẫn Văn..."

Thế rồi phụ thân cô nhìn xa xăm, không phải ánh nhìn của một Thừa tướng quyền uy hơn người, giúp đỡ việc nước cho Hoàng đế Đại Đồ mà là ánh nhìn của một người làm cha đang đau lòng vì con của mình.

"Con không tin đâu!"

Khó lòng mà chấp nhận, Tư Mẫn Văn vùng vằng, song mẫu thân đã ôm cô, vuốt ve khuôn mặt có những nét đẹp giống y hệt bà: "Chúng ta đã tin thì con cũng nên tin đi! Chẳng phải con đã đi qua nơi đó sinh sống rồi sao? Chuyện vô lý cũng trở thành có lý Mẫn Văn à!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio