Editor: KimH
Beta: Maria
-
Phù Chu biết được tin tức từ chỗ anh Cửu là Lâm Tinh Hà và anh Cửu lấy được hoa hồng núi tuyết ở cấm địa bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển, số hoa hồng núi tuyết còn lại là người khổng lồ dưới đáy biển.
Lúc Lâm Tinh Hà nói cô có đóa hoa hồng núi tuyết, Phù Chu khá ngạc nhiên.
Nhưng Phù Chu nhanh chóng hiểu ra.
Có khả năng Lâm Tinh Hà đang cố tình nói điêu để có thể ngăn cản những bạn học khác lấy được hoa hồng núi tuyết trước một bước.
Phù Chu không tham dự trận giao dịch náo nhiệt này.
Cậu ta là người có ước mơ.
Cậu ta khác những thí sinh không biết chân tướng, bọn họ cho rằng Lâm Tinh Hà đánh vào hang ổ của quân địch, lấy được đóa hoa hồng núi tuyết.
Mà cậu ta thì biết hoa hồng núi tuyết chính là người khổng lồ dưới đáy biển, cũng biết hoa hồng núi tuyết trông như thế nào.
Phù Chu im lặng dẫn theo Lôi Đình rời khỏi boong tàu.
Cậu ta lên tầng chín của tàu du lịch.
Trước đó không lâu, các thí sinh đồng tâm hiệp lực nhốt đám người khổng lồ vào một nhà hàng ở tầng chín, có vết xe đổ của đám nhân viên công tác biến thành lệ quỷ sau khi chết, các thí sinh tất nhiên sẽ không sơ ý, cho dù chết hay không chết đều trói lại với nhau, nhốt vào trong một chiếc lồng khổng lồ được một bạn học có ma pháp hệ mộc tạo ra.
Lúc Phù Chu đến, nhà hàng trên tầng không còn một thí sinh nào.
Tất cả mọi người đều biết Lâm Tinh Hà có đóa hoa hồng núi tuyết.
Chẳng qua làm Phù Chu bất ngờ đó là, có một bóng dáng quen thuộc đang bay bên ngoài lồng giam khổng lồ, là Lăng Tịch Nhiễm, người vẫn luôn gọi Lâm Tinh Hà là sư phụ.
Lăng Tịch Nhiễm thấy cậu ta, có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào lồng giam khổng lồ như hổ rình mồi.
Mà ở phía bên kia lồng giam, còn có một con mèo.
Cũng vào lúc này, Phù Chu chỉ thấy một bóng dáng màu xanh vụt ra, nhanh như là một tia chớp màu xanh lá, đợi cậu ta nhìn kỹ, bên người con mèo trắng như tuyết đã có một con rắn lộ ra vẻ mặt ngu si.
...Ồ, đó không phải là Lôi Đình ngu si nhà cậu ta đây sao?
Phù Chu coi như không nhìn thấy, quyết định tập trung làm việc của mình.
Trong lồng giam khổng lồ, đám người khổng lồ dưới đáy biển ngã hết xuống đất, không phân rõ tên nào chết, tên nào ngất.
Cậu ta phá hủy ổ khóa lồng giam, kéo một tên khổng lồ gần mình nhất ra.
Lăng Tịch Nhiễm nhìn cậu ta, không lên tiếng ngăn cản.
Phù Chu cũng không biết cấu tạo cơ thể người khổng lồ dưới đáy biển và con người có giống nhau hay không.
Cậu ta quan sát từ trên xuống dưới, cũng không nhìn thấy hoa hồng núi tuyết.
Nhưng Lâm Tinh Hà nói người khổng lồ dưới đáy biển chính là hoa hồng núi tuyết, vậy thì chắc chắn hoa hồng núi tuyết ở trên người chúng.
Phù Chu lấy một thanh đao ra.
Mũi đao duỗi về phía ngực trái người khổng lồ.
Ngay lúc ở Phù Chu chuẩn bị mổ ngực trái của người khổng lồ ra, đột nhiên có sát khí lạnh thấu xương đánh úp lại, cậu ta dùng linh lực lập kết giới phòng ngự theo bản năng.
Cùng lúc đó, Lôi Đình đã nhảy dựng lên, phá vỡ sát khí kia, tiếng pha lê vỡ vụn vang lên.
Là một chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà.
Có một linh hồn người khổng lồ bay cách đèn thủy tinh không xa, là linh hồn của kẻ Phù Chu định mổ ngực trái.
Mà trong lồng giam khổng lồ, linh hồn đám người khổng lồ cũng dần bay ra khỏi thi thể.
Vẻ mặt Phù Chu thay đổi.
Tuy cậu ta vẫn luôn ngồi trong phòng thuyền trưởng uống trà dưỡng sinh, nhưng cũng biết trong lúc chưa tìm ra cách đối phó lệ quỷ, các thí sinh chật vật giằng co với đám lệ quỷ tận mấy tiếng đồng hồ liền.
Mà bây giờ, trong nhà hàng tầng to như vậy, chỉ có mình cậu ta.
Chỉ có điều lo lắng của Phù Chu biến mất rất nhanh.
Không ngờ Lăng Tịch Nhiễm vẫn luôn ở bên ngoài lồng giam lại như hổ dữ lao ra, cắn cổ người khổng lồ dưới đáy biển, thuần thục gặm một tên khổng lồ như tằm ăn lên.
Đợi lúc cô ấy cắn nuốt xong một tên khổng lồ dưới đáy biển, linh hồn trong suốt trở nên rắn chắc hơn rất nhiều.
Cô ấy liếm môi, giống như một con sói đói mắt phát ra ánh sáng xanh, nhào vào chiếc lồng khổng lồ, bắt đầu cuộc hành trình tiêu diệt hết.
Lăng Tịch Nhiễm hung mãnh tàn bạo như vậy làm những tên khổng lồ định tự sát biến thành quỷ hồn từ bỏ ý định này, im lặng không một tiếng động đến gần cửa lồng bị Phù Chu phá hỏng.
Nhưng vừa đến cửa lồng, mèo trắng canh giữ ở cửa đột nhiên biến thành một con rắn xanh, chặn cửa lại.
Lôi Đình thấy thế, cũng lập tức bò lên.
Sau khi bị các thí sinh tấn công, đám người khổng lồ dưới đáy biển đã hấp hối, định nhân lúc bọn họ không để ý, lấy trạng thái linh hồn phá đất đi ra, không ngờ nơi này lại có một con quỷ ngọa hổ tàng long cắn nuốt linh hồn.
Đám người khổng lồ dưới đáy biển từ bỏ.
Bọn chúng muốn kéo thân thể tàn tạ quay lại đáy biển, không ngờ còn có hai con rắn canh giữ, tay ai mà thò ra nhà giam sẽ cắn mạnh lên.
Phù Chu đứng ở một bên không có đất dụng võ.
Lăng Tịch Nhiễm như xâm nhập vào một nhà hàng buffet miễn phí, ăn đến sung sướng.
Bụng đói kêu vang nhiều ngày của cô ấy cuối cùng cũng đã no căng, đau đớn trên cơ thể cũng giảm đi.
Quả nhiên linh hồn người khổng lồ dưới đáy biển ăn ngon hơn nhiều so với linh hồn người bình thường! Có vị hải sản đậm đà!
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Tịch ăn sạch tất cả người khổng lồ biến thành linh hồn trong lồng giam.
Hồi nãy cô ấy ăn nhanh quá, không đếm mình đã ăn mấy cái, không biết bên trong có cá lọt lưới hay không.
Vì để ngừa lỡ như, Lăng Tịch Nhiễm cẩn thận kiểm tra lại.
Trong lúc Lăng Tịch Nhiễm kiểm tra, linh hồn Anthony III vẫn luôn đợi lúc hành động thoát khỏi nhà giam, linh hồn gã xuyên qua lồng giam khổng lồ, Tiểu Tuyết Cơ và Lôi Đình canh giữ ở cửa đều nhìn thấy, nhưng chúng nó không phải là trạng thái linh hồn, không bắt được gã.
Phù Chu cũng thấy, hô: "Có kẻ trốn thoát!"
Lăng Tịch Nhiễm quay đầu nhìn thấy, cũng phát hiện.
Cô ấy không đuổi theo, nói: "Sư phụ bảo, nếu BOSS lớn chạy thoát, không cần đuổi theo.
Tôi còn có nhiệm vụ chưa làm xong." Cô ấy duỗi ra tay, thanh đao trên tay Phù Chu bay đến tay cô ấy.
Lăng Tịch Nhiễm cực kỳ vui mừng, cô ấy nói: "Hình như tôi có thể cầm được đao!"
Cô ấy lại cẩn thận cầm lấy, nhận ra đúng là mình có thể cảm nhận được xúc cảm của chuôi đao.
Lăng Tịch Nhiễm cực kỳ vui mừng, cầm nó đi mổ thi thể người khổng lồ.
Cô ấy rạch một lỗ to trên bụng thi thể, như để nghiệm chứng gì đó, cô ấy không dùng đao mà trực tiếp dùng tay mổ bụng người khổng lồ dưới đáy biển ra.
Nội tạng bên trong được nhìn rõ.
Hoa hồng núi tuyết ngủ say dưới ngực người khổng lồ, là trái tim chúng.
Mà lúc này, Tiểu Tuyết Cơ biến thành hình dáng một bé gái, trong tay cầm một khay to, bên trên để rất nhiều lon sắt.
Tiểu Tuyết Cơ đi đến bên cạnh Lăng Tịch Nhiễm.
Lăng Tịch Nhiễm móc trái tim trong cơ thể người khổng lồ dưới đáy biển ra, đặt vào lon sắt.
Tiếp theo, Lăng Tịch Nhiễm hóa thân thành công cụ đào trái tim, một hơi cẩn thận bỏ hết quả tim của người khổng lồ dưới đáy biển vào từng lon sắt.
Sau đó kiểm tra lại, xác nhận không có sai sót gì, mới nói với Tiểu Tuyết Cơ: "Xong rồi, em đi tìm sư phụ đi, chị đi xem BOSS lớn ở chỗ nào, rồi lại đi giao nhiệm vụ."
Tiểu Tuyết Cơ gật đầu, cầm khay rời đi.
Lôi Đình sợ những lon sắt nặng trĩu đó đè hỏng tay Tiểu Tuyết Cơ, cúi đầu xuống dưới khay, đội khay rời đi cùng Tiểu Tuyết Cơ.
Lúc đầu Phù Chu không muốn bị cử đi học, nhưng giờ phút này chỉ có thể quay về đi lên con đường cử đi học.
Người xem livestream đều xem đến ngây người.
【???? 】
【 Chỉ số IQ của Lâm Tinh Hà nghịch thiên à? 】
【 Lúc tui thấy cô ấy nói nhỏ với Lăng Tịch Nhiễm, tưởng cô ấy dặn dò Lăng Tịch Nhiễm bảo thuyền trưởng tăng tốc.
Mẹ kiếp, không ngờ cô ấy đã nghĩ xa như vậy! 】
【 Mưu tính sâu xa! Đi một bước nghĩ ba bước! Bội phục bội phục! 】
【 Là tui ngu ngốc, tui tưởng giáo chủ đang khoác lác, không ngờ cô ấy lấy hết hoa hồng núi tuyết thật! Lợi hại! 】
【 Giáo chủ là thí sinh đầu tiên cầm hết đáp án đề thi đúng không? 】
【 Tôi nghĩ sau này chắc trường học không dám cho giáo chủ vào loại trường thi tìm kiếm đồ vật, không cẩn thận chút thôi là lại bị cầm hết đáp án đề thi.
】
【 Giáo chủ: Muốn thông qua kỳ thi, không cần cố gắng thi cử, đến tìm tôi, đảm bảo qua.
】
【 Ha ha ha ha ha ha giáo chủ sống thành hình mẫu mà bọn chợ đen đôn giá gấp gấp lần mong ước đấy.
】
【 Lâm Tinh Hà kiếm lời to trong kỳ thi này rồi.
Hoa hồng núi tuyết giờ khác nào hàng độc quyền của cổ, với cả người mua chỉ có quyền sử dụng chứ chẳng được quyền sở hữu bởi cổ bảo muốn giữ lại làm kỉ niệm cho mình.
Thế mà cổ cứ dấm dứ không muốn giao dịch với người ta.
Ai cũng thông minh cả nên liếc cái đã biết ý đồ của cổ rồi.
】
...!
Lâm Tinh Hà giao dịch tất cả hoa hồng núi tuyết, kiếm lời đầy túi.
Tuy không phải điểm số thật, nhưng đối với thí sinh khác mà nói, một đóa hoa hồng núi tuyết tương đương với điểm, bọn họ cũng vui vẻ đưa ra đồ tốt nhất trong phạm vi bản thân có thể cho.
Lâm Tinh Hà dọn quán.
Thí sinh xung quanh cũng tản ra.
Phù Chu cầm một đóa hoa hồng núi tuyết thuộc về mình, khuôn mặt rất là rối rắm.
Lâm Tinh Hà nói: "Nếu cậu muốn giữ lại thì cứ cầm đi, không cần đưa lại cho tôi đâu."
Phù Chu hỏi cô: "Ăn hoa hồng núi tuyết sẽ biến thành người khổng lồ dưới đáy biển.
Bọn chúng cũng chỉ cao hơn chút, to hơn chút, cộng thêm có thể điều khiển nguyên tố nước, nhưng một khi rời khỏi biển rộng, sức mạnh của chúng sẽ yếu đi, cô giữ lại cũng không dùng để làm gì đúng không?"
Lâm Tinh Hà nói: "Ai biết sau này có thể dùng đến hay không? Cứ giữ lại rồi nói sau.
Cậu muốn không?"
Phù Chu nói: "Vậy cô cầm đi, tôi không cần."
"Ok."
Lúc này, Lăng Tịch Nhiễm đi đến.
Cô ấy nói với Lâm Tinh Hà: "Sư phụ, em tìm thấy BOSS lớn rồi, nhưng gã ở chỗ mà em không vào được."
Lâm Tinh Hà nói: "Là phòng tối trong phòng triển lãm?"
Lăng Tịch Nhiễm gật đầu.
Lâm Tinh Hà hỏi Phù Chu: "Cậu muốn rời khỏi trường thi à?"
Phù Chu định rời khỏi trường thi, nhưng Lôi Đình không muốn, Phù Chu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh vừa nãy của nó, quyết định lại tạo cơ hội ở chung cho vật cưỡi đần độn nhà mình với Tiểu Tuyết Cơ, vì thế nói: "Tôi đến đó với cô, nói không chừng còn có chỗ cần đến tôi."
Nếu đặt câu này trước lúc thi, Phù Chu cực kỳ nắm chắc.
Nhưng đặt ở hiện tại, câu này của Phù Chu không hề có chút tự tin nào.
...Cô gái trước mắt căn bản không cần dùng đến cậu ta.
Lâm Tinh Hà đến phòng tối trong phòng triển lãm.
Hình như linh hồn của Anthony III miễn dịch với phòng tối, linh hồn khác không thể vào được, chỉ có mình gã mới có thể vào.
Lâm Tinh Hà mở cửa phòng tối, dẫn Lăng Tịch Nhiễm vào.
Trên giường đặt váy cưới của Lilith.
Anthony III đang nhìn nó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Anthony III quay đầu.
Lâm Tinh Hà: "Anthony III các hạ."
Anthony III khiếp sợ nhìn về phía Lâm Tinh Hà, lúc gã nhìn thấy Lâm Tinh Hà cũng không hề nhận ra Lâm Tinh Hà là Vua biển Barbaras, cho đến tận lúc cô mở miệng.
Bởi vì lúc trước đầu chó của Lâm Tinh Hà rất to, gần như che mất hơn nửa cơ thể cô, cho nên kia mấy ngày Anthony III ở chung với Lâm Tinh Hà, ánh mắt chỉ dừng trên đầu chó của cô.
Vậy nên bây giờ nghĩ lại, Anthony III đều cảm thấy không thể ngờ được.
Gã hỏi: "Ngươi là Vua biển? Barbaras?"
Lâm Tinh Hà nói: "Là tôi."
Gã lại hỏi: "Ngươi là một đám với đám người này?"
Lâm Tinh Hà nói: "Đúng vậy."
Anthony III im lặng.
Lăng Tịch Nhiễm nóng lòng muốn thử: "Sư phụ, em có thể ăn gã không?"
Anthony III nhìn về phía Lăng Tịch, gã chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục nhìn Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà hỏi gã: "Cô ấy là cô dâu loài người trong giấc mơ của ngươi à?"
Anthony III nói: "Không phải."
Lâm Tinh Hà nao nao.
Anthony III nói: "Ta chưa từng quên dáng vẻ của cô ấy, không phải cô ấy..." Hình như nghĩ đến việc gì đấy, gã lại nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, bại bởi ngươi ta tâm phục khẩu phục, coi như là một phương pháp phá vỡ vòng tuần hoàn của số phận vậy..."
Gã đi đến trước mặt Lăng Tịch Nhiễm.
"Ngươi ăn ta đi, đợi lần luân hồi sau mở ra, ta sẽ không thua ngươi."
Anthony III thơm quá.
Lăng Tịch Nhiễm không nhịn được.
Đồ ăn đưa đến tận miệng, cô ấy há miệng nuốt Anthony III vào.
Lâm Tinh Hà vẫn còn có nghi vấn, cô không rõ cái gì gọi là đợi lần luân hồi sau mở ra, gã sẽ không thua cô? Nhưng chưa nói xong, Lăng Tịch Nhiễm đã nuốt linh hồn của Anthony III rồi.
Cũng vào lúc này, tất cả thí sinh còn ở trong trường thi nghe thấy tiếng của thầy giám thị.
"Trường thi sẽ đóng cửa trong vòng giây.
Trường thi không cho phép mang bất kì vật còn sống rời đi, mong các thí sinh tuân thủ quy tắc trường thi.
Sau khi kết thúc giây, sẽ công bố điểm số của các thí sinh."
-
Tác giả có lời muốn nói: Phó bản này xong rồi~~~
KimH: chiếc phó bản chương thui mà lết tận mấy tháng huhu..