Tôi Biến Thành Nam Thần

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Em nuôi chị những lời này, cũng không phải chỉ nói nói mà thôi. Chỉ tiếc hiện giờ Cảnh Linh ở trong mắt Cảnh Thu chỉ là một học sinh sắp thi đại học, tiền đồ của bản thân ở nơi nào còn không biết, nói gì đến nuôi cô chứ. Nhưng anh có cái tâm này, cô cũng đã thỏa mãn rồi.

"Được được, em nuôi chị!" Cô cười nói.

Cảnh Linh tự nhiên nghe ra được cô chỉ coi như có lệ, cũng không giải thích, có một số việc nói nhiều còn không bằng hành động thực tế.

Anh biết rất nhiều thứ, cụ thể có bao nhiêu chính anh cũng nhớ không rõ, lúc trước vì hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho, ba trăm sáu mươi nghề anh cơ hồ đều có học qua, không dám khoe khoang rằng mọi thứ tinh thông, ít nhất bình quân đều có thể đạt tới trình độ thuần thục. Nhưng mọi việc phải chú ý tới hợp lý, cho dù người thiên phú dị bẩm, có một số thứ cũng phải tiếp xúc học tập mới có thể làm được, đột nhiên xuất hiện trên người một học sinh xuất thân bần hàn nhân sinh trải qua đơn thuần như tờ giấy trắng, vậy sẽ không thể nào giải thích nổi. Tuy rằng không nhất định sẽ có người đi theo dõi điều tra, nhưng vạn nhất đâu?

Cảnh Linh có rất nhiều phương pháp có thể kiếm tiền, nhưng tiền đề là phải rời khỏi cái địa phương bần cùng lạc hậu này đã, mà anh tạm thời lại không thể rời khỏi đây, bởi vì không đến mấy ngày nữa anh phải thi đại học. Tuy rằng bản nhân anh đối với việc vào đại học cũng không quá để ý, nhưng có văn bằng chính quy trong tay cùng với cuộc sống đại học, có thể nói đây là một cái cớ thực không tồi, giải thích được rất nhiều chuyện nguyên bản không hợp lý. Lại tới nói, Cảnh Thu vất vả cung cấp nuôi dưỡng nguyên chủ đi học, chính là hy vọng hắn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt.

Tâm lý này đa phần đều giống với các bậc phụ huynh hiện nay, biết rõ sinh viên bây giờ không thể so với trước kia, có lẽ sau khi tốt nghiệp đi làm tiền lương cũng giống như ra ngoài làm công thậm chí còn ít hơn, nhưng nhiều năm như vậy thi đại học đã trở thành một loại chấp niệm, vọng tử thành long vọng nữ thành phượng, một tờ giấy báo trúng tuyển đại học, đối với bọn họ mà nói giống như một loại khẳng định cho nhiều năm vất vả, thỏa mãn đồng thời có thể khoe ra cả đời.

Cho nên Cảnh Linh cảm thấy vẫn cần thiết nghiêm túc thi đại học. Thế giới này văn hóa bối cảnh cùng với thế giới của anh trên cơ bản là tương đồng, nhưng tuyến thời gian có hơi chậm hơn mấy năm. Nguyên chủ học chính là ban khoa học tự nhiên, thành tích cũng không tệ lắm, dựa theo trình độ bình thường phát huy thi đậu trường đại học loại hai cũng không thành vấn đề. Đừng xem thường trường loại hai này, nguyên chủ học trường trung học thanh sơn đã liên tục ba năm không có học sinh nào thi đỗ, mà học sinh có khả năng thi đỗ, một năm cũng chỉ có mấy người, rất ít có con số đột phá.

"Chị, chị cảm thấy trường đại học nào tốt?" Cảnh Linh hỏi.

Cảnh Thu không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra, "Đương nhiên là đại học thanh hoa và đại học bắc kinh, đây chính là hai trường đại học tốt nhất trong nước, đáng tiếc danh ngạch chiêu sinh mỗi năm của hai trường này ở Duyên Châu chỉ có mười mấy người, cạnh tranh quá lớn. Chị đã hỏi thầy của em rồi, thầy ấy nói thành tích của em rất tốt, bình thường phát huy thi đậu trường tuyến hai trên cơ bản không thành vấn đề, nếu không Tiểu Linh em thi đại học Sư Phạm Duyên Châu đi, cách nhà chúng ta gần về sau làm giáo viên cũng khá tốt, mỗi năm đều có nghỉ đông và nghỉ hè!"

"Làm giáo viên a......" Cảnh Linh cảm thán một câu, lời còn lại còn chưa nói xuất khẩu, liền nghe Cảnh Thu nói tiếp, "Chị chỉ tùy tiện nói mà thôi, thầy của em cùng chị nói rồi, học cái gì chuyên nghiệp chính là chuyện cả đời, trước khi chọn nhất định phải suy xét rõ ràng, em thích cái gì liền chọn cái đó, chị đều ủng hộ em!"

Cảnh Linh gật gật đầu, "Được!"

Nếu đã nói như vậy, thì chính là đại học thanh hoa và đại học bắc kinh, đến nỗi chọn trường nào đến lúc đó xem tâm tình đi. Đây không phải là là Cảnh Linh tự phụ, tuy nói các trường đứng đầu cả nước một tỉnh chỉ tuyển mười mấy người, nhưng số thí sinh tham gia thi lại có mấy chục vạn, chỉ có nhân tài đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp mới quyền có lựa chọn, nhưng là đối Cảnh Linh tới nói không tính là bao lớn điểm sự.

Nếu anh chỉ là một người bình thường, nhiều năm trôi qua phải thi đại học lại khả năng sẽ có chút khó khăn, nhưng anh không phải, ngay từ đầu bản thân anh chính là sự tồn tại của thiên chi kiêu tử, sau khi có hệ thống lợi dụng việc xuyên qua các thế giới hoàn thành nhiệm vụ đạt được tích phân đổi rất nhiều đồ vật, như là đã gặp qua là không quên, hơn nữa dính dáng đến công thức cùng tính toán, ở rất nhiều thế giới nguyên lý đều tương đồng nhau, anh muốn thi một cái cũng đủ mắt sáng điểm kỳ thật là một việc rất đơn giản.

Thời gian trôi qua như bay nhanh, đảo mắt liền đến ngày thi đại học. Bởi vì trong nhà cách trường thi rất xa, trước một ngày Cảnh Thu ở trong huyện tìm khách sạn thuê phòng, ngày hôm sau dậy thật sớm, mượn phòng bếp quán ăn bên cạnh tự mình động thủ làm một bánh quẩy chiên hai quả trứng gà coi như bữa sáng cho Cảnh Linh, chờ anh ăn xong, liền cùng anh xuất phát đến trường thi.

Cảnh Linh nguyên bản muốn Cảnh Thu về khách sạn chờ anh, hôm nay thời tiết khá đẹp, trời quang mây tạnh, nhưng có thể dự kiến lúc mặt trời lên trời cao tình hình sẽ trở nên nóng bức, khu vực cổng trường xa xa kéo cảnh giới tuyến, ven đường tuy rằng có cây xanh bóng mát, nhưng không chịu nổi nhiều người như vậy. Cảnh Thu kiên trì không đi, cô cảm thấy thí sinh khác đều có gia trưởng chờ, nên cô cũng muốn ở chỗ này chờ. Không có biện pháp, Cảnh Linh đành phải dặn dò cô nhớ che dù, khát liền đi tiểu điếm bên cạnh mua nước, anh rất nhanh là có thể thi xong.

Cảnh Thu miệng đầy đáp ứng, nhìn theo Cảnh Linh vào trường thi.

Ngữ số cộng thêm lý tổng, hai ngày liền thi xong. Ở hôm thi đầu tiên, Cảnh Linh tốc độ bay nhanh viết xong bài thi nộp bài thi đầu tiên ra khỏi trường thi, kết quả ra tới bị một đám gia trưởng ở cửa vây xem hơn nữa còn chỉ chỉ trỏ trỏ, đại ý chính là nói lớn lên đẹp có ích gì, này vừa thấy là tới thi cho có, không biết làm liền tính tốt xấu cũng nên kiểm tra mấy lần kiên trì đến khi hết giờ a. Anh nguyên bản lo lắng Cảnh Thu chờ đến vất vả nên mới làm như vậy, kết quả ngược lại làm hại cô càng lo lắng. Đến, đem người an ủi xong, kế tiếp tam tràng khảo thí anh đều thành thành thật thật chờ đến cuối cùng cùng mọi người ra khỏi trường thi.

Cảnh Thu thật ra so với Cảnh Linh còn nóng lòng muốn biết thành tích hơn, nhưng không có biện pháp, sau khi thi đại học chấm dứt, dựa theo lệ thường đại khái khoảng nửa tháng thành tích mới có thể ra tới. Phía trước cô cùng thầy giáo của Cảnh Linh hỏi qua học phí đại học, dựa theo tiêu chuẩn trường đại học tuyến hai tới tính, tiền trong tay cô cho anh một năm học phí liền không còn thừa bao nhiêu, nhưng mới vừa năm nhất có rất nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt cần phải mua, còn có phí sinh hoạt, cứ như vậy tiền có chút không đủ.

Cho nên trước mắt nhiệm vụ chính hàng đầu chính là kiếm tiền.

Đến nỗi kiếm tiền như thế nào? Chỉ có thể tiếp tục trở về đi làm. Tuy rằng một tháng tiền lương chỉ có , nhưng cách thời gian Cảnh Linh khai giảng không sai biệt lắm còn có hai tháng, cứ như vậy có thể kiếm thêm , đến lúc đó có thể mua cho Cảnh Linh hai bộ quần áo.

Cảnh Thu cùng Cảnh Linh nói cô muốn tiếp tục trở về đi làm, anh thật ra cũng không phản đối, bất quá có yêu cầu nho nhỏ, chính là muốn cô nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đi. Em trai đau lòng mình, trong lòng Cảnh Thu tự nhiên rất vui, thời gian hai ngày cũng không quan trọng, hơn nữa quả thục cô cũng mệt mỏi, liền đáp ứng yêu cầu của anh.

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Linh và Cảnh Thu cùng nhau ăn bữa sáng, bỗng nhiên nói với cô, "Chị, chị ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, em đi trấn trên cùng bạn học tụ tập, đêm nay khả năng không trở về."

Nghe anh nói như vậy, Cảnh Thu ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại anh cũng có quan hệ bạn bè, hẹn bạn sau khi thi xong ra ngoài thả lỏng một chút cũng là chuyện rất bình thường, cô gật đầu tỏ vẻ hiểu, "Đi thôi, trên đường cẩn thận chút, đúng rồi, trên người em còn tiền không? Chị cho em chút tiền đi, cùng nhau đi ra ngoài cũng không thể để cho người ta luôn bỏ tiền được, cũng phải mời mọi người ăn chút gì đó." Cô nói chuyện, liền chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng lấy tiền, nhưng bị Cảnh Linh kéo lại, "Chị, không cần, em còn tiền."

"Vậy được rồi, em trên đường chú ý a!"

"Được."

Cảnh Linh ra cửa, dọc theo đường đất đi mấy phút mới tới đại lộ, thuê một chiếc xe máy đi hướng trấn trên, lại từ trấn trên ngồi giao thông công cộng tới trong huyện, lúc sau ngồi xe khách đi thành phố. Như vậy một hồi lăn lộn, thời điểm tới nội thành, thời gian đã là buổi chiều. Ở trấn trên anh mua một cái kính râm đồng trong tiệm nhỏ bên đường, vừa đi trong dòng người tới lui trên đoạn đường phồn hoa vừa tự hỏi muốn kiếm tiền như thế nào. Đầu tiên loại công việc trả tiền lương theo tháng hoàn toàn không cần suy xét, yêu cầu của anh là lập tức kiếm được tiền, kể từ đó cũng chỉ dư lại một lựa chọn kiêm chức, chỉ có loại công việc này trả lương theo ngày tương đối nhiều. Nhưng làm kiêm chức gì đây? Phát truyền đơn? Làm gia sư? Vẫn thôi đi, tiền lương quá thấp.

Không biết đi bao lâu, anh nâng đầu lên tùy ý nhìn bốn phía một cái, rồi sau đó tầm mắt liền dừng ở trên bảng hiệu phía trước.

Đó là một quán bar. Khác với các cửa hàng bình thường ban ngày mở cửa buổi tối nghỉ ngơi, làm quán bar buổi tối chính là sinh ý, lúc mọi người đại đa số chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu. Vân Thành là thành phố kinh tế loại hai ở trong nước không tính quá phát đạt, nhưng tổng thể trình độ tiêu phí rất khả quan, ở loại địa phương quán bar này tiền lời tương đối cao, quan trọng nhất là có thể thương lượng kết toán theo ngày.

Chính là nó.

Quán bar buổi chiều từ giờ hơn đến giờ mới mở cửa, lúc này thời gian mới hơn giờ không đến giờ, còn có một đoạn thời gian phải đợi, Cảnh Linh tùy tiện tìm một cửa hàng thức ăn nhanh, gọi một ly Coca một phần khoai chiên, ngồi hơn một tiếng. Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới đứng dậy ra cửa. Anh vận khí không tồi, thời điểm lại đây quán bar vừa lúc mở cửa, bởi vì thời gian còn sớm, trước mắt còn không có khách, chỉ thấy mấy người mặc đồng phục nhân viên ở trước cửa chuẩn bị.

Lúc Cảnh Linh đi tới, em gái quầy bar đang thu thập ở quầy bar, thấy có người vào, liền buông giẻ lau trong tay hô, "Hoan nghênh quang lâm, quý khách yêu cầu gọi gì? Vì bartender còn chưa tới, nếu muốn gọi rượu thì chỉ có loại có sẵn." Đừng nhìn quán bar mở cửa, nhưng trên thực tế còn chưa có buôn bán, nhưng em gái quầy bar thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp, cũng không có bởi vậy mà vắng vẻ khách nhân.

Đáng tiếc Cảnh Linh không phải tới để tiêu phí.

"Tôi không phải tới uống rượu, tôi tới xin việc, xin hỏi chỗ cô có thiếu bartender không?" Anh một bên duỗi tay gỡ kính râm xuống, ngẩng đầu nói.

Em gái kỳ thật muốn nói bọn họ không thiếu người, nhưng lúc thấy mặt Cảnh Linh, lời liền không nói ra miệng. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới một người có thể đẹp đến loại trình độ này, những minh tinh trên TV điện ảnh bị vô số fans điên cuồng truy phủng không có chỗ nào mà không soái khí, có lẽ bởi vì khoảng cách quá xa xôi, cô cảm thấy so với người trước mắt này đều kém một ít.

Quán bar gần đây quả thực không có tính toán nhận người, nhưng trong thế giới xem mặt này, người lớn lên xinh đẹp luôn có đặc quyền, mặc dù cái gì cũng không làm, chỉ cần đứng ở nơi đó thì đó chính là một bức họa cảnh đẹp ý vui, nếu hơi có chút thủ đoạn, kéo động tiêu phí căn bản không phải cái gì việc khó.

Em gái quầy bar hận không thể lập tức liền đem người lưu lại, đáng tiếc cô cũng chỉ là nhân viên làm thuê, cụ thể tình huống còn phải xin chỉ thị của ông chủ mới được.

"Cậu chờ một lát, tôi gọi điện thoại cho ông chủ hỏi một chút." Em gái quầy bar nói, lấy di động trên quầy bar, tìm số của ông chủ gọi qua, kết quả lại nghe thấy tiếng chuông quen thuộc từ ngoài cửa truyền tới. Em gái ngây ra một lúc, lúc này thanh âm ông chủ từ ngoài cửa truyền vào, "Tiểu Dương, tìm tôi có chuyện gì?" Nói, đồng thời người cũng đi đến.

Em gái trả lời, "Đổng ca, nơi này có người muốn xin việc."

Nam nhân tên là Đổng ca theo bản năng nói, "Tôi nhớ rõ chúng ta gần đây không dán thông báo tuyển dụng a."

Em gái bồi thêm một câu, "Đổng ca anh trước xem hắn." Một bên nói chuyện, duỗi tay chỉ phương hướng Cảnh Linh.

"Có cái gì đẹp, ba đầu sáu tay chắc." Đổng ca căn bản không để ở trong lòng, nhưng vẫn theo hướng em gái nhìn qua, sau đó hắn cũng ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, "Ngọa tào, tôi không nhìn lầm đi!"

Cảnh Linh đã đi tới, thân cao ở phương nam đã xem như cao, anh cùng Đổng ca đứng chung một chỗ mà cao hơn non nửa cái đầu, "Ông chủ, xin hỏi trong tiệm còn thiếu bartender không?" Anh giơ lên tươi cười nhợt nhạt tới, má trái có một cái núm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, loại soái khí này là sự trung hòa giữa thiếu niên và thanh niên, lại lẫn vào một tia tươi cười trẻ con, quả thực có thể đem hồn người câu đi.

Kỳ thật không thiếu người, nhưng sắc đẹp trước mắt như vầy, nguyên tắc gì đó đều gặp quỷ đi thôi, Đổng ca đem đầu nặng nề một chút, "Thiếu! Phi thường thiếu! Hôm nay có thể đi làm sao?"

Cảnh Linh nghe vậy, trên mặt tươi cười tăng thêm vài phần, "Có thể."

................................................................................................................................................

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio