Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

chương 124: hội giao lưu tông sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit - beta: Axianbuxian

Doanh địa cổ võ giả dưới chân núi tuyết rất nhỏ, người cũng không nhiều lắm, thậm chí không có chi nhánh hiệp hội cổ võ giả đóng quân.

Hai người Lộ Nhậm gặp được là đang lên núi tuyết tìm dược liệu, lại xui xẻo đụng phải gấu khổng lồ. Sau khi trở lại doanh địa, Triệu Viêm và bạn giờ này đã đi chữa trị rồi.

Lộ Nhậm thuê cái lều đơn, nơi này quá hẻo lánh, phi hành khí cách mấy ngày mới có thể tới một lần, cũng may ngày mai chính là ngày có phi hành khí bay qua.

Lộ Nhậm không một xu dính túi, nhưng mấy thứ giá trị trên người con gấu khổng lồ vẫn có thể đổi tiền, bảo đảm sinh hoạt hai ngày không thành vấn đề.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lộ Nhậm ngồi trên giường xếp, nhìn chằm chằm cái bàn đơn sơ trước mắt hoài nghi cuộc đời.

Trên bàn có một cái gương, gương đúng lúc chiếu ra gương mặt của Lộ Nhậm.

Đây là, cậu ư?

Mặt vẫn là cái mặt kia, vấn đề là tuổi không khớp. Dựa theo tuyến thời gian, bây giờ cậu đã tuổi, nhưng thiếu niên tuổi trong gương này là thế nào?

Lộ Nhậm chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, theo bản năng gọi: "Tiểu Quân, sao thân thể này lại như vậy? Không phải mi nói đây là thân thể của Nghiêm Chỉ sao, thời gian hiện tại đã là ba năm sau rồi cơ mà?"

......

Không có tiếng đáp lại.

Lúc này Lộ Nhậm mới phản ứng lại, trước đó Tiểu Quân đã nói, nó có khả năng phải ngủ say.

Cậu thở dài, chỉ có thể chấp nhận sự thật. Dù sao năng lực tiếp thu của đám Nghiêm Chỉ khá tốt, hơn nữa đã ý thức được quy tắc của thế giới này có chút vấn đề.

Lộ Nhậm không để ý mặt mình nữa, đứng dậy đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Đồ ăn của doanh địa rất đơn giản, đều là mấy món đồ tự sôi mùi vị chẳng ra gì. Lộ Nhậm cũng không bắt bẻ, ngồi xuống vừa ăn cơm vừa nghe người ta nói chuyện phiếm.

Chỗ thật sự là quá hẻo lánh, mọi người tụ ở bên nhau cũng không quá mười mấy người.

Khi gương mặt non choẹt của Lộ Nhậm xuất hiện, tất nhiên là thu hút một ít sự chú ý. Chỉ là tu vi cậu cao, khi lạnh mặt thì nhìn qua tính tình cũng không tốt, nên không có người dám trêu chọc cậu.

Cậu tìm một cái góc, vừa yên lặng lại có thể nghe rõ nội dung nói chuyện phiếm.

"Triệu viêm sao đột nhiên lại mạo hiểm như vậy, nếu không phải trời giáng quý nhân cứu bọn họ một mạng, lần này phỏng chừng là táng thân nơi núi tuyết rồi."

"Còn không phải là vì tích phân, tông sư chỉ điểm, ai mà không muốn chứ."

"Cũng phải, nếu tôi chỉ chút điểm tích phân như vậy là có thể cầm được vé vào cửa của hội giao lưu tông sư thì cũng sẽ liều mạng."

Lộ Nhậm giật giật lỗ tai, dừng động tác trên tay, cẩn thận nghe ngóng.

Lớp học tông sư? Đây là cái gì?

Ít nhất là ba năm trước, Lộ Nhậm là không biết có cái thứ này tồn tại.

Người bên kia tiếp tục hàn huyên.

"Nói ra thì, vẫn là tông sư tuổi trẻ không giấu giếm, thế mà lại nghĩ đến làm hội nghị giao lưu cá nhân thế này, mấy năm nay, người đột phá càng ngày càng nhiều."

"Đương nhiên, Kỷ Kiêu Kỷ tông sư chính là thần tượng của tôi, không có hắn, cũng không có đại hội giao lưu như bây giờ."

"Thôi đi, nghe nói tiền tổ chức đều là Thời Diễn Thời tông sư chi đấy."

Có người cười nhạo một tiếng, nói: "Thời tông sư, hứ, lịch sử đen nhiều như vậy, mua danh chuộc tiếng mà thôi."

Một người trong đó rõ ràng là fanboy của Thời Diễn, lập tức không nhịn được, đứng bật dậy.

"Anh nói chuyện muốn có chứng cứ, Thời tông sư có lịch sử đen gì, chúng ta cẩn thận phân tích."

"Hừ, tôi chính là người của thành phố Bạch Hổ, lúc trước Thời Diễn anh ta......" Người nọ nói được một nửa, lại đột nhiên kẹt lại.

Nhìn từ góc độ của Lộ Nhậm, vừa vặn có thể nhìn thấy ánh mắt mê mang của người nọ, dường như không rõ tại sao mình lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Lộ Nhậm rũ mắt, nhìn bàn tay tay, trong lúc hoảng hốt có chút cảm giác không chân thật.

Quả nhiên, thế giới sau khi độc lập, chuyện về Mục Thanh Đồng, chuyện xảy ra do cơ chế tu sửa cốt truyện điều khiển đều trở nên mơ hồ.

Người lúc trước Thời Diễn giết đều có liên quan đến cơ chế tu sửa, bây giờ cũng bị lãng quên theo. Như vậy cũng tốt, dù sao Thời Diễn cứ luôn trong trạng thái bị đuổi giết cũng không phải kế lâu dài.

Lộ Nhậm lặng lẽ ghi nhớ mấy từ quan trọng về hội giao lưu tông sư, về vé vào cửa.

Sáng sớm hôm sau, Lộ Nhậm ngồi trên phi hành khí loại nhỏ, bay về thành phố Huyền Vũ.

Sau khi tới sân bay, việc đầu tiên Lộ Nhậm làm, chính là tìm chỗ để sạc pin điện thoại, sau đó gọi điện cho Nghiêm Chỉ.

Cậu cũng không dám trực tiếp về nhà, dù sao với tình huống lúc này, Lộ Nhậm lo lắng sau khi trở về sẽ doạ tới người trong nhà.

Vẫn là bàn bạc với Nghiêm Chỉ trước một chút, nghĩ ra một cái cớ thỏa đáng để lừa được chuyện này đã.

Chỉ là, không ngờ tới, điện thoại Nghiêm Chỉ không gọi được. Lộ Nhậm nhíu mày suy nghĩ, mở điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm tư liệu về hội giao lưu tông sư.

Hội giao lưu tông sư cùng kiểu với hội giao lưu học thuật, do bốn vị cổ võ tông sư đề ra vào ba năm trước, mỗi năm một lần, mỗi lần liên tục khoảng một tháng.

Sau khi qua kỳ, đến giờ gần như đã trở thành hội giao lưu thình hành khắp đại lục cổ võ giả .

Lộ Nhậm nhìn đến chỗ này, thì trong lòng đã rõ, bốn vị cổ võ tông sư đó là đám Kỷ Kiêu, Thịnh Cảnh, Thời Diễn và Nghiêm Chỉ.

Còn mục đích bọn họ làm cái hội giao lưu tông sư này, phía chính phủ giải thích là vì đột phá cảnh giới tông sư, thăm dò đến thế giới tu hành phía sau cảnh giới.

Lộ Nhậm đọc nhanh như gió, tìm được tin tức mình muốn.

Hội giao lưu tông sư bây giờ đã bắt đầu rồi, ở một nơi tên là Vùng trung tâm.

Trước đây, tàu thuyền qua lại giữa bốn lục địa phải đi qua biển, ở giữa cũng không có lục địa nối tiếp. Vượt qua biển độ nguy hiểm rất cao, ngoài cổ võ giả ra, người thường gần như là không có khả năng sẽ đi loại chuyến bay xuyên lục địa này.

Ba năm trước, giữa bốn lục địa, lại đột nhiên dâng lên một lục địa. Khối lục địa này, vừa vặn nối bốn lục địa lại với nhau.

Nơi này được gọi là Vùng trung tâm. Dị thú ở Vùng trung tâm nguy hiểm hơn rất nhiều nơi khác.

Lộ Nhậm nhìn những giới thiệu này, cảm thấy không hổ từng là thế giới trò chơi, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh lục địa, trên đó lại đều có rừng rậm và dị thú, người của thế giới này cũng cứ thuận lý thành chương vậy mà tiếp nhận.

Cậu xem tiếp.

Đám người Kỷ Kiêu là người sáng tạo ra hội giao lưu tông sư, thường trú ở Vùng trung tâm, đi ra ngoài tu hành chính là dọn sạch dị thú Vùng trung ương, làm chuẩn bị để sau sau lưu thông giữa bốn lục địa.

Đương nhiên, chỉ bằng mấy người bọn họ, thì không thể dọn sạch hết số lượng dị thú khổng lồ như thế.

Vé vào cửa hội giao lưu tông sư, ngoài điểm tích phân săn thú thường ngày, điểm tích phân săn thú ở Vùng trung tâm được tính gấp mấy lần.

Lộ Nhậm xem đến chỗ này, xoay người đi mua ngay một vé bay đến Vùng trung tâm.

Phương pháp liên lạc hiện đại không dùng được, vậy chỉ có thể trực tiếp tới cửa tìm người. Vấn đề vé vào cửa cũng không cần lo lắng, săn thú mà thôi.

Nửa tháng sau.

Hội giao lưu tông sư đã bắt đầu được hơn một tuần, hôm nay là ngày đầu tiên bốn vị tông sư sáng lập trực tiếp giải đáp nghi vấn của cổ võ giả trẻ tuổi.

Hội giải đáp nghi vấn tổ chức ở một cái hội trường cỡ trung, người có thể cầm được vé vào cửa đều là thanh niên xuất sắc, điểm tích phân nằm top đầu mới có thể đổi một cơ hội chỉ điểm quý giá như vậy.

Chỗ ngồi cũng là sắp xếp dựa theo điểm tích phân, điểm kỳ lạ là, vị trí ở giữa vẫn luôn trống. Hội giải đáp nghi vấn sẽ lập tức bắt đầu, cái vị trí kia vẫn không có người ngồi.

Hạng nhất, vị trí chính giữa, cách bốn vị tông sư gần nhất, đặt câu hỏi dễ được nhìn thấy nhất, tất nhiên là vị trí mà ai ai cũng tranh đoạt.

Tích phân cao nhất mới có thể đạt được vị trí này. Bây giờ, thế mà lại trống, quả thực là phí phạm của trời!

Mọi người nghị luận sôi nổi, rất là bất bình. Chỉ là thời gian tới rồi, bốn vị tông sư đã vào chỗ, không ai dám tán gẫu nữa, đều đắm chìm trong cơ hội khó có được này.

Thời gian đã quá nửa, vị trí ở giữa kia vẫn trống.

Vào lúc nghỉ giải lao, không khí đột nhiên thoải mái hơn. Một ít gan lớn hậu bối, cũng bắt đầu tám một vài vấn đề riêng tư.

Bị hỏi dồn dập, tất nhiên là Thịnh Cảnh.

Hắn có đôi mắt đào hoa, khi không nói lời nào nhìn qua cũng mang theo nét cười, nhìn qua rất là dẻo miệng.

"Thịnh tông sư, có thể hỏi một vài vấn đề cá nhân không? Ừm, chúng tôi nghĩ là có thể tham khảo quỹ đạo sinh hoạt của ngài một chút, xem nên tu tâm như thế nào. "

Thịnh Cảnh cười cười, cũng không tức giận vì bị mạo phạm: "Hỏi đi, chẳng có gì mà không thể nói."

"Thật ra chúng tôi vẫn luôn thảo luận, đối với cổ võ giả, chuyện cảm tình rốt cuộc có thể tạo thành ảnh hưởng với tu luyện hay không. Có người nói thành gia trước lập nghiệp sau, cũng có người nói cảm tình dễ làm phân tâm."

Cổ võ giả đặt câu hỏi dừng lại một chút, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Thật ra tôi là người thành phố Tất Phương, nghe nói mấy năm trước ngài đã đính hôn, hay là ý của gia đình, ngài có ý kiến gì về chuyện này không?"

Lời vừa nói ra, toàn hội trường lại ồ lên, mọi người vừa kích động vừa tò mò. Cổ võ giả đến từ thành phố Tất Phương càng kích động, trong đầu đã cầm sẵn miếng dưa.

Người thành phố Tất Phương ai mà không biết, lúc trước Thịnh Cảnh đính hôn là ý của gia tộc, Lộ gia lấy thế ép người, sau đó Lộ gia suy tàn, hôn sự này dường như cũng không thấy người ta nhắc tới nữa.

Thịnh Cảnh nghe xong, nụ cười lại sâu hơn chút, một đôi mắt hoa đào liễm diễm sóng nước. Người ngồi cạnh hắn là Nghiêm Chỉ, lập tức không lưu tình mà nói một câu.

"Ngu ngốc."

Giọng nói không nhỏ, ít nhất là người hàng phía trước nghe thấy rõ ràng.

Xem ra, quan hệ của mấy vị tông sư không tốt trong lời đồn lại là sự thật, quan hệ giữa bọn họ rõ ràng rất gay gắt, nhưng vẫn là liên thủ làm ra hội giao lưu tông sư này.

Đây là thế giới của kẻ mạnh đấy ư? Chỉ cần đứng đủ cao, thù riêng cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác.

Thịnh Cảnh rõ ràng ngồi rất gần, lại giống như không nghe thấy vậy, không thèm liếc mắt nhìn Nghiêm Chỉ một cái.

Hắn tiếp tục nói: "Không phải bị ép đính hôn, nói ra thì, thật ra thị "vợ" chưa cưới kia của tôi mới là không bằng lòng, là tôi vừa lừa vừa gạt mới đính hôn đấy."

"......"

"???"

Cổ võ giả thành phố Tất Phương quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, bắt đầu hoài nghi trí nhớ của bản thân, nói ra thì, theo đồn đãi, lúc ấy có một người xông vào lễ đính hôn, lúc này mới cắt ngang buổi đính hôn.

Người kia......

Chuyện xảy ra mấy năm trước, hầu như không có tin tức gì truyền ra, chỉ có mấy tấm ảnh chụp lại trực tiếp mosaic. Căn bản là người hay quỷ đều không nhìn rõ.

Có điều, bây giờ nhớ lại......

Người xuất hiện cướp hôn kia, nhìn kiểu gì cũng giống Kỷ Kiêu Kỷ tông sư ngồi ở phía trước nha!

Bọn họ trong lúc vô thức đã phát hiện bí mật lớn rồi.

Ăn dưa nhiệt tình, làm người mất đi lý trí.

Một cổ võ giả của thành phố Tất Phương khoảng thời gian trước tới đại học Kỳ Lân làm sinh viên trao đổi, trong lúc làm sinh viên trao đổi, bạn cùng phòng của cậu ta tốt nghiệp trung học Kỳ Lân.

Cậu ta còn nghe được một lời đồn, về mối tình đầu của Kỷ tông sư, thế là không nhịn được cũng bày tỏ bản thân có điều muốn hỏi.

Lúc này Thịnh Cảnh đang khoe khoang, ước gì nói cho cả thiên hạ biết chuyện đính hôn, thấy có người muốn hỏi, gật đầu bảo: "Hỏi đi."

"Thật ra, người tôi muốn hỏi là Kỷ tông sư."

Thịnh Cảnh nhướng mày: "Cậu to gan đấy, Kỷ Kiêu cả ngày đeo cái mặt lạnh nhạt, cậu thế mà lại có hứng thú với cuộc sống tình cảm của hắn ta."

Người hỏi gãi gãi cái gáy, dường như có hơi ngượng ngùng.

"Thật ra, tôi là người thành phố Tất Phương, từng làm sinh viên trao đổi ở đại học Kỳ Lân. Ừm, nghe nói Kỷ tông sư có một mối tình đầu, hơn nữa vẫn luôn chờ đợi đối phương."

Kỷ Kiêu nhìn cậu ta một cái, khẽ gật đầu, không nói gì.

Người hỏi thấy Kỷ Kiêu đáp lại, lấy hết can đảm tiếp tục hỏi: "Lúc trước thành phố Tất Phương có lén lưu truyền một tấm ảnh, ảnh liên quan đến lễ đính hôn của Thịnh tông sư."

Thịnh Cảnh nghe thấy những lời này thì mặt đen lại, nhưng lúc này cũng không còn ngăn kịp rồi, chỉ có thể ép mình tự trấn định, nghe người nọ nói nốt.

"Người trong ảnh, hình như là Kỷ tông sư? Đương nhiên, tôi không phải muốn hỏi chuyện riêng của ngài, chỉ là muốn hỏi, vấn đề trong tâm cảnh, ngài giải quyết như thế nào."

Người này nói rất mơ hồ, nhưng chuyện năm đó người hiểu rõ điều biết là đang ám chỉ chuyện cướp hôn.

Dù sao Kỷ Kiêu từng có hứa hẹn với mối tình đầu, sau đó lại chạy đến thành phố Tất Phương cướp hôn, loại chuyện vi phạm lời hứa với người thường thì thôi, đối với cổ võ giả, sẽ tạo thành tâm ma khi đột phá.

Xem ra người hỏi vấn đề này, mục đích cũng không phải là tò mò, mà là có cùng phiền não.

Kỷ Kiêu trả lời rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: "Là cùng một người."

"......"

Người hỏi sững ra một chút, muốn nói sao có thể, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Kiêu, lại theo bản năng cảm thấy lời Kỷ tông sư nói ra, tuyệt đối sẽ không phải giả.

Cậu ta suy sụp ngồi xuống, chỉ có thể nghĩ cách khác giải quyết lời thể lúc trẻ người non dạ.

Hội trường chớp mặt im lặng, Nghiêm Chỉ thấy mặt Thịnh Cảnh đen sì, vui sướng khi người gặp họa, nói: "Được rồi, đừng hỏi đồ bỏ đi đến cả lễ đính hôn cũng có thể bị cướp hôn này nữa, tiếp tục đi."

Thịnh Cảnh liếc Nghiêm Chỉ một cái, lười đến phản ứng hắn. Nghiêm Chỉ là kẻ cuồng đấu võ, lời này vừa ra khỏi miệng hiển nhiên là khiêu khích, cũng may khi kết thúc có thể ước nhau một trận.

Cũng không biết Lộ Nhậm làm sao chịu được loại người này, thế mà lại dây dưa hai mươi mấy năm.

Cách thời gian nghỉ ngơi kết thúc còn có một lúc, mọi người cũng không nghĩ lãng phí, lại có người đứng lên hỏi.

Đối tượng được hỏi lần này là Nghiêm Chỉ, dù sao Nghiêm Chỉ Nghiêm tông sư từ trước đến nay là một tên cuồng võ đấu, chắc là không có quá nhiều khúc mắt tình cảm.

"Nghiêm tông sư, từ nhỏ tôi đã một lòng chỉ có võ đạo, nhưng khoảng thời gian trước, tôi gặp gỡ được một người, bởi vì chuyện của cậu ấy mà có hơi phiền lòng, luôn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu luyện."

Người hỏi là một cô gái, dường như vì chuyện này mà rất buồn rầu: "Nhưng nếu từ bỏ thì lại có chút không cam lòng, những năm gần đây ngài tu luyện, có gặp phải chuyện như thế này chưa?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio