Edit - beta: Axianbuxian
Ngoài bốn người đứng ở kia, khuôn mặt những người khâc đều mơ hồ, điều này càng làm cho Lộ Nhậm có một loại cảm giác hoảng hốt không chân thực.
Cậu hít sâu một hơi, biết rõ có trốn tránh cũng vô dụng, chỉ có thể đối mặt.
Chẳng qua là tâm ma cảnh mà thôi, kiên định với bản tâm, phá được tâm ma kiếp là xong.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, Lộ Nhậm tiến về phía trước.
Cậu càng đi về phía trước, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên rõ ràng hơn. Khách khứa bên trong, có rất nhiều gương mặt quen thuộc, người thân và vô số bạn bè.
Cảm giác chân thật dần mãnh liệt hơn.
Một đoạn đường này, rất ngắn nhưng cũng rất dài. Ánh mắt Lộ Nhậm, cuối cùng chỉ dừng lại trên người bốn người đang đứng ở cuối thảm đỏ. Gương mặt quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc.
Thứ duy nhất lạ lẫm, là tình cảm lúc này.
Lộ Nhậm dừng lại ở nơi cách mấy người kia hơn hai mét.
Cậu nhìn sang, có chút nghi hoặc: "Các cậu là có ý gì vậy."
Nghiêm Chỉ cười ra tiếng trước, nói: "Sao vậy, còn kém một bước nữa thôi, cậu sợ sao? Đây không phải cậu quyết định sao?"
Lộ Nhậm nhíu mày, muốn nhớ lại lúc cậu quyết định.
Nhớ rồi.
Hình như là, trong lúc bất giác, cậu và bốn người họ đều giữ một loại quan hệ mờ ám.
Cuối cùng, chuyện này bại lộ, chuyện ngoài dự đoán của Lộ Nhậm chính là, bọn họ chấp nhận quan hệ khác thường này, yêu cầu duy nhất là cùng nhau tổ chức hôn lễ.
Tất cả nhìn có vẻ hoàn mỹ như vậy, lại......
Không đúng lắm.
Lộ Nhậm cảm thấy huyệt thái dương có hơi đau, cậu dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Vừa rồi trước khi đẩy cửa ra, sao cậu lại có một cảm giác không chân thật rất mãnh liệt? Đây rõ ràng là cuộc đời của cậu, cậu nhớ rõ mọi thứ, bao gồm bốn người đứng ở trước mặt.
Lộ Nhậm giơ tay, day day giữa mày.
Thời Diễn hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Cảm thấy, có hơi kỳ lạ."
Thời Diễn nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Không sao đâu, đây là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân."
"Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân?" Lộ Nhậm cảm thấy từ này thật xa lạ, không hiểu lắm, "Võ đạo chi tâm trong sáng, hẳn là không sợ gì cả."
Thịnh Cảnh nhướng mày, nói: "Sao vậy, xem ra vẫn là chúng tôi không đủ mạnh mẽ, mới có thể khiến cậu vẫn có loại suy nghĩ này vào ngày hôm nay?"
Lộ Nhậm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: "Tại sao?"
Kỷ Kiêu tiến lên một bước, mở miệng nói: "Thực lực mấy người chúng tôi đã đạt tới đỉnh điểm, đây là cực hạn, sau này, chỉ cần yên tâm hưởng thụ."
"Hưởng thụ?"
Thời Diễn gật đầu: "Hưởng thụ, trải qua nhiều năm như vậy, em chưa từng cảm nhận được sự vỗ về của tình cảm."
Thịnh Cảnh thấy vẻ mặt Lộ Nhậm vẫn mờ mịt, bồi thêm một câu: "Nói đơn giản, chính là tập trung yêu đương, vậy là đủ rồi. Những chuyện còn lại, không cần bận tâm nữa."
Những lời này vừa dứt, cả người Lộ Nhậm đã tỉnh táo lại từ trạng thái mê mang này.
Không đúng, đây không phải thế giới thật.
Đây là, tâm ma kiếp của cậu.
Sau khi nhận ra được điểm này, mọi thứ xung quanh lần nữa trở nên mơ hồ lên, sương trắng tràn ra, bao phủ mọi người.
Chỉ là, bốn người đứng trước mắt cậu, vẫn rất rõ ràng.
Hơn nữa, vô cùng chân thật.
Lộ Nhậm nhận ra cái gì đó, đây chính là thử thách cuối cùng của tâm ma kiếp.
Xoá bỏ ảo cảnh trước mắt, là có thể tiến vào cảnh giới tông sư mà Lộ Nhậm đã khát khao lâu nay.
Cậu giơ tay lên, Vạn vật kiếm thành hình lòng bàn tay. Cách phá tâm ma kiếp rất đơn giản, giết chết tâm ma.
Trước đây, Lộ Nhậm không biết tâm ma của cậu trốn ở đâu, nên cứ thuận theo tự nhiên mà đi tiếp. Bây giờ toàn bộ sự thật đều đã sáng tỏ, tâm ma của cậu, đó là bốn khí vận chi tử đứng phía trước.
Đây là điều vô cùng hợp lý.
Trong vô số lần sống lại, vận mệnh của Lộ Nhậm trước sau luôn quay chung quanh bốn khí vận chi tử. Cho dù sau khi kí kết khế ước với Tiểu Quân, thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện.
Lộ Nhậm thật ra vẫn chưa từng sống vì chính mình, chuyện cậu phải làm, vẫn là trợ giúp khí vận chi tử thức tỉnh.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía bốn người vẫn đang im lặng nhìn cậu.
Lộ Nhậm tiến lên một bước, giơ kiếm lên.
Vẻ mặt bốn người nhẹ nhàng bình tĩnh, như đang chờ Lộ Nhậm dùng một kiếm giết chết bọn họ.
Trên thân Vạn vật kiếm, ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, mang theo kiếm thế với thở huỷ thiên diệt địa, ngưng tụ lại.
Lộ Nhậm giơ tay, nói một câu: "Nếu tôi thật sự chém chết bốn người trước mắt này, mới là rơi vào cạm bẫy, rơi vào trong tâm ma mãi mãi không thể đột phá."
Giọng nói vừa dứt, cậu trở tay đâm thanh kiếm vào đan điền của mình, ánh sáng trắng mãnh liệt bùng nổ từ trên người Lộ Nhậm, cắn nuốt mọi thứ trước mắt.
Khi Lộ Nhậm tỉnh lại, có chút mê mang.
Cậu không ở trong hang động ở Vùng trung tâm, mà là một chỗ khác.
Nơi này, rất quen thuộc.
Đây là nơi đầu tiên cậu nhìn thấy khi vừa tỉnh lại.
Không gian của Tiểu Quân.
Vậy Tiểu Quân ở đâu? Lộ Nhậm nghĩ thầm bản thân vào được đây, vậy chắc là Tiểu Quân đã thức tỉnh.
Chỉ là nơi này quá yên tĩnh, ngoài tiếng gió thổi qua lá cây, tiếng nước chảy nơi xa, không có bất cứ cảm giác sinh mệnh tồn tại nào.
Lộ Nhậm tìm một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì. Cậu nghĩ ngợi, đi về hướng căn nhà trúc nơi xa kia.
Trước đó, Lộ Nhậm không nghĩ tới việc đi tới nhà trúc. Bởi vì lân cận nhà trúc, vẫn luôn bao phủ sương trắng mênh mông, tổng thể nhìn qua như là hiệu quả bối cảnh trò chơi.
Lộ Nhậm cũng không ngốc, vừa nhìn là biết, đây là tỏ ý người sống chớ gần. Đây rõ ràng là nơi ở của chủ nhân Tiểu Quân, đi loạn trong nơi ở của người ta thì không lễ phép lắm.
Chỉ là bây giờ, nơi có thể nhìn thấy đều không thu hoạch được gì, Lộ Nhậm không muốn bị nhốt trong không gian kì lạ không có bất cứ sinh mệnh nào này.
Cậu sẽ điên mất.
Lộ Nhậm tới mép làn sương trắng thì dừng lại.
Cậu nhìn sương trắng cuồn cuộn, có hơi do dự, cứ cảm thấy đám sương trắng này không đơn giản như vậy. Ngay khi Lộ Nhậm còn do dự, một làn sương trắng chầm chậm tiến tới đây, quấn lấy mắt cá chân cậu một chút.
"......"
Một giây khi sương trắng tiếp xúc, một loại cảm giác thân mật và khiến người ta yên tâm truyền tới.
Lộ Nhậm ngẩn ra, hỏi: "Tiểu Quân, là mi sao?"
Sương trắng xoay tròn, giống như đang biểu đạt vui sướng, sau đó lại đột nhiên lùi về phía sau.
Đường đi tới nhà trúc, cứ như vậy rộng mở trước mặt Lộ Nhậm. Cậu không chút do dự, đi về hướng nhà trúc.
Khoảng càng cách gần, Lộ Nhậm mới phát hiện nhà trúc này không bình thường, toàn thân xanh biếc, hiện lên hơi thở sinh mệnh hoá thành ánh sáng đang chuyển động.
Lộ Nhậm nhớ tới khối Mộc Bài kia, đột nhiên hiểu ra, tại sao Tiểu Quân nói nó sẽ không rời đi.
Thứ trung gian để tiến vào không gian này chính là khối Mộc Bài màu đen kia. Cậu không nghĩ nhiều, dọc theo cầu thang bằng trúc đi lên trên.
Khi cậu tới gần, cánh cửa trúc hiện ra ánh sáng ngũ sắc. Ánh sáng đại biểu cho nguyên tố ngũ hành đan xen vào nhau, hình thành một trận pháp huyền ảo.
Vượt qua thế giới này, có thứ mà hệ thống tri thức hiện tại của Lộ Nhậm không thể lý giải được.
Lộ Nhậm nhìn chằm chằm nhìn một hồi, lại phát hiện cậu có thể nhìn hiểu nguyên lý vận chuyển trong đó, chỉ cần......
Cậu đưa tay ra, áp bàn tay lên, chân khí ngũ hành từ lòng bàn tay tràn ra.
Ánh sáng trên cửa ảm đạm đi, khôi phục thành cửa trúc bình thường. Lộ Nhậm lại nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.
Nhà trúc rất nhỏ, liếc mắt một cái là hết, có một bàn một ghế một giường.
Điều duy nhất không giống bình thường, là trên giường trúc bên cửa sổ có một người đang nằm.
Lộ Nhậm đi vào, cậu nhìn người trên giường trúc. Rõ ràng là một gương mặt xa lạ, Lộ Nhậm lại cảm thấy rất là quen thuộc. Cậu có thể nhìn ra bóng dáng của bốn khí vận chi tử.
Thân phận của người nằm trên giường đã rất rõ ràng.
Chủ nhân của Tiểu Quân.
Lộ Nhậm nhớ tới chuyện cậu đã xác định trong tâm ma kiếp, bốn khí vận chi tử có lẽ là một thể, bọn họ đến từ cùng một linh hồn.
Nhưng sao chuyện lại biến thành như vậy, chỉ có người trước mắt này mới có thể giải thích.
Lộ Nhậm có chút phiền não, phải đánh thức người trước mắt như thế nào đây. Nhìn sự cố gắng trước giờ của Tiểu Quân, việc này chắc chắn không đơn giản.
Không thì, tới gần thêm chút nữa?
Lộ Nhậm đi về phía trước một bước, bốn phía giường trúc, đột nhiên dâng lên một làn ánh sáng. Vẫn là ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, trải rộng toàn bộ nhà trúc.
Cậu còn chưa kịp nhảy ra suy nghĩ gì, một cảm giác quen thuộc y như lúc ở ngoài cửa đã xông ra.
Cậu biết ý nghĩa đại biểu của những ánh sáng ngũ sắc này, đây là một cái trận pháp nhỏ vô tận, vận chuyển sinh khí, hoàn toàn đi vào đan điền của người nằm trên giường.
Lộ Nhậm giơ tay, lòng bàn tay tràn ra ánh sáng ngũ sắc tương tự. Cậu hướng về người trên giường, cúi người xuống, bàn tay áp lên đan điền của đối phương.
Hơi thở sinh mệnh cuồn cuộn từ lòng bàn tay Lộ Nhậm truyền vào trong đan điền đối phương.
Lộ Nhậm hoảng hốt, những hơi thở sinh mệnh này, không chỉ đến từ chân khí trong đan điền của cậu, mà còn đến từ nơi rộng lớn hơn.
Tâm trí cậu, đột nhiên rơi vào một không gian huyền ảo.
Đây là...... Ngộ đạo?
Nhưng không giống ngộ đạo lúc trước.
Trước mắt Lộ Nhậm, đã không còn là cảnh tượng trong không gian của Tiểu Quân. Cậu nhìn thấy Vùng trung tâm, dãy núi trùng trùng, bầu trời và biển rộng.
Lòng cậu vừa nghĩ, lại nhìn thấy thành thị.
Từ thành phố Kỳ Lân đến thành phố Tất Phương, từ thành phố Bạch Hổ đến thành phố Huyền Vũ, những thành phố Lộ Nhậm từng sống, hay chưa từng sống, chỉ cần cậu nghĩ, là có thể nhìn thấy.
Lộ Nhậm thậm chí có thể nhìn thấy nguyên tố ngũ hành di chuyển trong không khí, còn có một tầng càng thâm sâu hơn, gọi là "Đạo". Cậu không tự chủ được mà đắm chìm bên trong cảm giác kỳ diệu, quên hết tất cả.
Mãi đến khi, một giọng nói đánh thức cậu.
"Lộ Nhậm."
Cảm giác đau đớn đột ngột kéo Lộ Nhậm về hiện thực, cậu mở mắt ra, đối diện với đôi mắt bao la như biển sâu.
"Kỷ, Kỷ Kiêu?" Khi Lộ Nhậm đối diện đôi mắt này, theo bản năng gọi một tiếng như vậy.
Nhưng, trong nháy mắt, cậu lại cảm thấy trong mắt người kia có sự xâm chiếm và dứt khoát, mày mắt sâu sắc, làm người ta cảm thấy như Nghiêm Chỉ đang ở chỗ này.
"Không đúng, Nghiêm Chỉ?"
Người trước mắt mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một mảnh ánh sáng, lại làm Lộ Nhậm nhớ tới Thịnh Cảnh.
Hắn giơ tay, nhéo tai Lộ Nhậm: "Em có thể gọi ta là Thương Hành."
Giọng nói trầm thấp như đàn cello ưu nhã, giống với giọng Thời Diễn.
Lộ Nhậm hỏi: "Anh là chủ nhân của Tiểu Quân?"
Hắn gật gật đầu: "Ừm."
"Vậy bốn khí vận chi tử kia là thế nào?"
"Bọn họ là hóa thân của ta."
Lộ Nhậm nhíu mày, không hiểu rõ khái niệm này lắm.
Thương Hành cười nhẹ, nói: "Không sao, thời gian còn rất dài, ta có thể cùng em đi xem những thế giới khác nhau. Đương nhiên, nếu em bằng lòng rời đi."
Lộ Nhậm càng không hiểu: "Tại sao tôi không muốn rời đi."
"Không bằng nói cái khác trước, em làm sao đột phá được tâm ma kiếp?"
Lộ Nhậm cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Cơ chế tu sửa cốt truyện, trước giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nó vẫn luôn ẩn nấp trong ở thân thể tôi."
Cậu dùng dăm ba câu, nói hết những điều đã trải qua trong tâm ma. Khi đối mặt với chính chủ, nói lên những tranh giành ghen tuông rối loạn này, Lộ Nhậm không khỏi cảm thấy có chút mất mặt.
Cũng may vẻ mặt Thương Hành từ đầu đến cuối đều không có thay đổi gì quá lớn, dịu dàng lại bao dung.
"Làm sao vào phút cuối cùng em phát hiện đó là một cái bẫy?"
Lộ Nhậm nói: "Tôi chỉ là nghe theo bản tâm mà thôi."
"Bản tâm?"
"Phải." Lộ Nhậm gật đầu, "Bản tâm nói cho tôi, mặc dù biết đây là tâm ma, tôi cũng không muốn gây thương tổn đến những người trước mắt."
Sau đó, cậu phát hiện sơ hở trong đó, cái cách hành sự quỷ dị, tình yêu lớn hơn tất cả này...
Quen thuộc như thế.
_____
Acc chính đã online, cuối cùng cũng biết được tên thật của con rể rồi.