Chiếc xe ngừng trước một căn biệt thự rộng lớn. Tên hotboy lại bế nhỏ trên tay, Min bị gẫy tay chứ có gẫy chân đâu mà bế với bồng.
- Thả tôi ra! Anh đưa tôi đi đâu vậy?
Mặc cho Min có "mần" cái gì thì, tên này cũng đi vèo vèo vào căn biệt thự, cánh cổng to lớn mở ra một đội quân hùng hậu ra đón chào.
- Mừng thiếu gia đã về!
- Đồ tôi cần đã chuẩn bị chưa?
- Dạ! Đồ cậu cần đây, thưa thiếu gia!
Tên Khang cầm lấy đồ rồi đi thẳng lên lầu, hắn bỏ Min lên cái giường trong căn phòng rộng lớn căn phòng thiệt lộng lẫy.
- Thay ra đi! - hắn quăng cho Min cái gói đồ.
- Cái gì đây? Anh đưa tôi làm gì? – Min mở gói đồ ra, nhỏ tối mặt “gì đây trời???”, trước mắt nhỏ là một bộ váy trắng tinh có đính ghen (bao bánh bèo), thứ Min cực ghét.
- Mau thay ra đi! Cô định mặc bộ đồ ướt đó đến khi nào?
- Thà chết tôi cũng không mặc. – Má Min phùng ra, mắt đằng đằng sát khí.
- Hay là.....cô muốn tôi thay cho. - Hắn tay chống xuống giường, cúi người sát Min.
- Anh... Anh mau tránh ra! – Min lại ban cho tên hotboy cú đạp thần thánh.
- Vậy thì ngoan ngoãn mà thay đồ đi.
Nhỏ nhìn tên Khang bằng đôi mắt câm giận ánh mắt của nữ sát thủ. Min cầm theo bộ quần áo phóng như bay vào nhà tắm. “Nếu không bắt đắc dĩ đừng hồng tui mặc”. Năm phút sau nhỏ bước ra, gì đây?????
- Cô... đang mặt cái gì vậy?? – Tên đó trợn mắt nhìn Min.
- Mặc đồ... Không thấy hả. – Min vô cùng tỉnh bước ra mặt dửng dưng tự đắc.
- Đồ tôi đưa cô đâu??
- Trong đó đó. – Min chỉ vô phía nhà tắm, mặt hí hửng.
( Quay lại phút trước, lúc Min bước vào nhà tắm để biết chuyện gì xảy ra.
- Tên chết tiệt, đáng ghét, bắt mình bận bộ đồ này thà chết còn hơn.
Nhỏ nhìn bộ đồ rồi Haxxx.. xì. Rồi.... Min nhà ta đã không bệnh đó chứ? cái tội không chịu thay đồ. “Không được rồi, để vầy thì mình bệnh mất”.
- Không lẽ phải mặc cái bộ đồ kỳ quái này hả trời? - Nhỏ hít hít mũi.
Min đưa mắt liết nhìn xung quanh một vòng “cái nhà tắm này muốn bằng cái phòng của nhỏ rồi. Đưa mắt hết nơi này đến nơi khác rồi một bộ trang phục đã lọt vào mắt xanh của nhỏ, bộ đồ thể thao chuẩn bị sẳn cho tên Khang.Trong đầu Min nãy lên ý tưởng đen tối.
- Không ngờ tên đó có phong cách vầy ở nhà. Hên cho mình rồi. Khà.. khà....)
Và bây giờ nhỏ đang bận nó trên người bộ thể thao sát tay đó, nó có vẻ hơi rộng nhưng không phải đầm hay váy thì min bao hết. Tên đó chăm chú nhìn Min rồi lại cười nham hiểm nụ cười của mụ phù thủy xấu xa.
- Được thôi.. Nếu cô muốn thì cứ mặc vậy! Phong cách này tôi càng thích. – Tên đó nhìn nhỏ nổi máu dê.
- Cái gì chứ! Tên biến thái nhà anh. Mau đưa tôi về!
- Cô nghĩ tôi đưa cô đến nơi này để làm gì mà giờ lại đưa cô về. – Cũng bộ mặt đó hắn tiến từng bước lại Min.
- Anh muốn làm gì? Có tin tôi cho anh đi gặp ông bà không? - Nhỏ kênh mặt, dù chỉ có một tay nhưng không đến nổi không đối phó được tên công tử bột đâu.
- Cô thật sự muốn đánh nhau đến vậy à? Vậy đợi tay cô khỏi đi rồi cô muốn làm gì cũng được. - Hắn tự nhiên đổi giọng, cử chỉ dịu dàng đặt bàn tay lên cánh tay đang bó bột của Min.
“ Gì đây tên này bị điên rồi, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Min nhìn hắn ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng hắn bây giờ toát lên một vẻ đẹp hút hồn.
- Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi không định làm gì cô đâu? - Hắn chống tay vào bức tường rồi cúi mặt xuống nhìn Min.
Hai ánh mắt chạm nhau, Min à em đừng có mê trai chứ, được cái “mã” thôi đấy. Tiếng gõ cửa bên ngoài làm phá tan bầu không khí kịch tính.
- Thiếu gia! Bác sĩ đã đến rồi ạ!
Hắn mĩm cười rồi kéo Min lại ngồi trên cái ghế sopha trong phòng.
- Mau mặc vào đi! Chỉ mình tôi mới được phép nhìn cô thế này thôi. - Tên Khang choàng cho nhỏ cái áo ngoài vì bộ thể thao sát tay này có phần hơi lộ da thịt.
Rồi đi mở cửa.
- Chào cậu! – Ông bác sĩ chờ ngoài cửa lễ phép cúi đầu.
- Được rồi. Mau vào trong.
Họ đi đến chỗ Min ngồi, nhỏ đưa mắt nhìn chưa đoán được ý đồ tên này là gì.
- Phiền ông xem tay của cô ta giùm tôi!
“ Cái gì tên này, đang nghĩ gì trong đầu vậy?” Min à người ta kêu bác sĩ khám vì cái tay bó bột của em đó, nó ướt nhem kìa, không tốt đâu.
- Vâng thưa thiếu gia!
Sau một hồi xem xét, Bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng.
- Phần bột bó không có vần đề gì. Chú ý tẩm bổ để xương mau lành lại là được.
- Được rồi. cảm ơn ông! Ông có thể về.
- Dạ! Tôi xin phép.
Xong thủ tục khám và chữa bệnh Min nhìn tên hotboy chầm chầm.
- Giờ anh có thể để tôi về được chưa?
- Được chứ. Nhưng cô không định cảm ơn tôi à? - Hắn đi lại chỗ Min ngồi rồi ghé vào tai nhỏ, hơi thở từ hắn làm Min nổi cả da gà.
- Gì chứ? Tại sao tui phải cảm ơn loại người như anh? – Min né ra.
- Tại sao... thì cô phải tự biết chứ. - Hắn vẫn có bám theo
- Tôi không biết. Tôi có cần xin lỗi người tự tiện bắt mình tới đây không? – Hành động của hắn làm Min càng lúc càng đỏ mặt.
- Tùy cô vậy. Giờ thì tôi sẽ cho người đưa cô về. - Hắn nhìn bộ dạng Min rồi mĩm cười, đứng thẳng dậy cho tay vào túi.
- Tôi tự về được không cần phiền anh.
- Đừng để tôi làm điều tương tự lúc nãy chứ. Ngoan ngoãn để người của tôi đưa cô về.
“ Thiệt tình, xương ơi mau khẻo lại! Chị muốn cho tên này một trận quá”. Min rồi cũng ngoan ngoãn lên xe cho tên tài xế của hắn chở về. Về đến nhà nhỏ ngã ra chiếc giường thân thương của mình.
- Woa... Thoải mái quá. - rồi Min nhớ lại chuyện lúc nãy.
“ Tên biến thái đó, không biết hắn ta muốn làm gì? Sao hắn ta cứ bám teo mình? Không lẽ tên đó thích mình? Không thể nào. không thể nào. Mà tên đó đúng là đẹp thiệt... đẹp dữ luôn.”
- A.... Sao mình lại nghĩ tới tên đó chứ? – Min vò đầu bứt tóc.
“Không được, mình không được mê trai, phải tránh xa tên đó ra!"
- Quyết tâm! Quyết tâm!
Haxx... xì...Hax.... xì.....Hax... xì.... Chắc % là Min nhà ta bệnh rồi.