Tối Chân Tâm

quyển 2 chương 42: trên không nghiêm, dưới tất loạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nàng ấy thế nào?”, Dận Chân hỏi thái y đang run lẩy bẩy.

“Bẩm Tứ gia, Chủ nhân chỉ là dính mưa, nên bị lạnh. Thường thì sẽ không sao, nhưng cơ thể chủ nhân vốn đã yếu ớt, vì vậy…”

“Thế nào?” Dận Chân sốt ruột hỏi.

“Vì vậy có lẽ hơi nghiêm trọng một chút, nhưng xin Tứ gia yên tâm. Chủ nhân chỉ cần nghỉ ngơi điều chỉnh tâm lý theo đơn thuốc của hạ thần thì tự khắc sẽ khỏi.” Thái y cuối cùng cũng nói xong.

“Không khỏe, ta sẽ hỏi tội ngươi.” Dận Chân đứng dậy đi vào phòng trong. Cơ thể suy yếu? Suy yếu còn chạy tới chạy lui?

“Đừng, đừng chém… đầu, đừng quay về… Dận Chân… Đồ khốn! Mẹ ơi… Khát quá…”, Nhan Tử La nhắm mắt lẩm bẩm. Bách Hợp bưng nước tới, dùng thìa bón cho nàng. Nhan Tử La lật người, tiếp tục hôn mê.

Dận Chân? Đồ khốn? Hai cái từ này có thể gắn với nhau sao? Dận Chân ngồi trên ghế cạnh giường suy nghĩ, hừ hừ, bình thường thì vờ cúi mày cụp mắt ngoan ngoãn, đến thở cũng không dám thở mạnh, nhân cơ hội bị bệnh lại dám mắng chàng là đồ khốn. Chàng hình như còn chưa làm gì nàng ta mà? Lẽ nào vì hận chàng mấy năm nay lạnh nhạt? Phụ nữ đều nhỏ nhen như vậy cả.

“Chủ nhân của các ngươi tỉnh lại thì tới báo cho ta”, Dận Chân đứng dậy nói khẽ.

“Vâng, chúng nô tỳ đã biết rõ rồi ạ”, Bách Hợp, Ám Hương cùng đứng dậy nhún nhún người đáp.

Tới tận sáng hôm sau, Nhan Tử La mới đỡ sốt, nàng chống tay ngồi dậy rồi ra sức đấm đấm vào đầu mình. Hình như não sắp biến thành tương rồi, hễ cử động là lạ thấy lắc qua lắc lại.

“Chủ nhân, ngươi tỉnh dậy rồi, người mà còn không tỉnh là thái y sẽ mất mạng đó.” Bách Hợp bưng khay vào, Nhan Tử La nhìn nhìn cái khay đó, nói: “Lại là thuốc à?”.

“Chủ nhân, đây là cháo trắng, Quan thái y nói mấy ngày này người nên ăn một chút cháo trắng thì tốt hơn.” Bách Hợp đặt khay xuống “Chủ nhân, người thấy thế nào rồi?”.

“Có thể thế nào? Ngươi đã bị voi xéo bao giờ chưa? Cảm giác như thế đấy”, Nhan Tử La nói như người hết hơi, “Đỡ ta xuống giường rửa mặt, nóng quá”.

“Chủ nhân, để nô tỳ bưng nước lại cho người? Người cứ nằm xuống đừng cử động.” Bách Hợp vội ấn nàng xuống.

“Chẳng qua chỉ bị sốt thôi mà, làm gì phải sợ như thế, trước kia khi ta bệnh đều tự mình đến bác sĩ khám.” Nhan Tử La vịn vào tay Bách Hợp, xỏ dép, loạng choạng bước tới chỗ chậu rửa. Tay vừa chạm vào nước liền vội vàng rụt lại, mặc dù đã bớt sốt, nhưng cơ thể đang nóng thế này mà chạm vào nước vẫn có cảm giác đau. Lại thử thử rồi mới yên tâm thò tay xuống, vục một ít nước hất lên mặt, Nhan Tử La thở dài nói: “Dễ chịu quá, đỡ ta ngồi xuống”.

Ngồi vững rồi, Nhan Tử La cảm thấy các tế bào trong cơ thể mình đang run rẩy, đưa tay lên đỡ trán, xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Chủ nhân, người dùng một ít cháo nhé? Ăn cháo rồi mới uống thuốc được.” Bách Hợp bưng cháo lại, Nhan Tử La miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi đặt xuống, “Không ăn nữa”.

“Ăn thêm chút nữa.” Một giọng nói vang lên.

“Không ăn, đừng ép ta.” Nhan Tử La nhắm mắt dựa người vào ghế, “Thuốc đâu?”.

“Ăn thêm chút cháo nữa mới có thể uống thuốc.” Giọng nói đó vẫn cố chấp.

“Không ăn, Bách Hợp, ngươi…” Mở bừng mắt ra nhìn rõ người rồi, không biết Nhan Tử La lấy đâu ra sức lực liền đứng bật dậy, “Tứ gia cát tường!”, rồi lại loạng choạng đứng không vững. Nhan Tử La ngồi xuống nhìn bát cháo, bĩu bĩu môi, ngoan ngoãn cầm lên ăn từng miếng từng miếng một, bộ dạng chẳng khác gì đang ăn thạch tín. Khó khăn lắm mới ăn hết bát cháo, Bách Hợp thu dọn bát đĩa. Ám Hương mang thuốc vào, trên khay còn có một đĩa mứt.

“Chủ nhân, có thể uống thuốc rồi.” Ám Hương đặt khay xuống, cầm thìa lảo đảo thuốc, múc một thìa, cho lên miệng thổi thổi, sau đó bón cho nàng. Nhan Tử La ngửa người về phía sau né, tiện thể lén liếc mắt nhìn Dận Chân một cái, mặt đang tối lại rồi.

“Đưa cho ta, ta tự uống.” Nhan Tử La đón lấy bát thuốc, liền một hơi, uống hết ngon lành như uống nước, mấy năm trước thường xuyên dùng thuốc nóng đã giúp nàng rèn luyện quen rồi.

“Nước.” Nhan Tử La đón lấy cốc nước Ám Hương dâng tới, lại một hơi uống cạn, “Hết rồi chứ? Sao thuốc lại đắng hơn ngày trước nhỉ? Cho nhiều Hoàng Liên gấp đôi à”.

“Chủ nhân, đây là thuốc do Quan thái y bốc, không phải Vương thái y trước kia”, Ám Hương đáp, “Chủ nhân, nô tỳ đỡ người đi nằm một lát nhé?”.

“Được”, Nhan Tử La vui vẻ đáp. Nằm thì tốt, nằm có thể vờ ngủ không cần phải nhìn Dận Chân nữa, ánh mắt như quan tâm của chàng khiến nàng căng thẳng.

Ám Hương đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, Nhan Tử La chẳng buồn nghĩ ngợi hất ra, “Đã nóng lắm rồi, muốn nướng ta à”. Lật người quay mặt vào phía trong vờ mơ màng ngủ.

“Các ngươi ra ngoài đi!” Dận Chân lạnh lùng nói. Bọn Bách Hợp vội vàng lui ra. Dận Chân ngồi ở đó không làm gì mà cũng không nói gì.

“Khoai lang nướng… Kẹo bống… Humburger… Coca…”, Nhan Tử La lại bắt đầu nói mê. Dận Chân chăm chú lắng nghe, cũng may lần này không nghe thấy nàng mắng chàng là đồ khốn hay từ gì tương tự.

Buổi trưa Dận Chân đi dùng cơm, Nhan Tử La lại bị gọi dậy ăm cơm uống thuốc, đến buổi chiều thì bắt đầu nôn ọe, tiêu chảy. Dận Chân vội lệnh cho người đi truyền Quan thái y, sắc mặt đó suýt nữa đã dọa cho Quan thái y sợ chết khiếp. Ông ta lại kê đơn thuốc mới, giày vò nàng tới tận nửa đêm mới xong.

Vì hôm sau phải lên triều, thấy nàng đã ngủ, Dận Chân mới quay về chợp mắt một canh giờ, trời chưa sáng đã dậy, qua chỗ nàng dặn dò một hồi rồi mới đi.

“Xem ra những ngày tươi sáng của chủ nhân chúng ta đến rồi”, Ám Hương nói nhỏ.

“Đúng thế, chủ nhân chúng ta cũng khổ bao nhiêu năm nay rồi”, Bách Hợp đáp khẽ. Sắc mặt Nhan Tử La dần dần bình thường trở lại, thò tay ra sờ sờ trán, hình như không còn nóng nữa.

Buổi trưa, Dận Chân đưa Khuynh Thành về theo. Tiểu nha đầu ở trong cung nghe nói ngạch nương ốm, khóc lóc đòi về nhà, không đợi thêm một giây một phút nào cả. Suốt dọc đường con bé khóc mãi không thôi, vừa bế xuống xe, đã chạy thẳng đến Thu Dật trai, lao vào lòng Nhan Tử La mà khóc. Nhan Tử La đang ngủ bị những âm thanh ồn ào đánh thức, khóc không được cười chẳng xong, nhìn nhìn con gái yêu, “Bảo bối, nước mũi dính hết vào mặt mẹ rồi”.

“Ngạch nương, người đừng chết!”, tiểu nha đầu ôm cổ Nhan Tử La nói.

“Con còn không ngồi dậy, là mẹ sẽ chết ngạt đấy”, Nhan Tử La yếu ớt nói. Muốn thể hiện sự thân mật cũng không cần dùng cách này, cổ của nàng, sắp không thở được nữa… Cũng may, có người tốt bụng đã kéo tiểu hung thủ ra. Tiểu hung thủ đó lật người lao vào lòng cha nó, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “A ma, ngạch nương sẽ không chết phải không?”.

“Ừ, ngạch nương sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng Dận Chân hiếm khi dịu dàng đến thế.

“Sao con lại quay về, ngạch nương có bị bệnh gì nghiêm trọng đâu, nhỡ lây sang cho con thì làm thế nào?”, Nhan Tử La thì thào nói. Cha nó cũng thật là, chẳng có chút kiến thức thông thường về y học nào cả.

“Ngạch nương, đừng trách a ma, là con lén nghe trộm thấy a ma và Hoàng gia gia nói chuyện”, Khuynh Thành quệt nước mắt đáp.

“Bảo bối của mẹ thật hiếu thuận quá, nhưng, Bảo bối ngoan nghe lời mẹ, sang phòng khác chơi nhé. Ngạch nương không thể lây bệnh cho con được, con biết không hả?”, Nhan Tử La đau đầu nói.

“Không, Bảo bối muốn nhìn thấy ngạch nương, như thế ngạch nương sẽ không chết.” Khuynh Thành lại chạy tới cạnh giường.

“Đúng là nha đầu hư hỏng, nói câu nào là nhắc tới chết câu đó, không chết cũng bị con rùa cho chết thôi.” Nhan Tử La thò tay ra vò vò đầu Khuynh Thành, “Ở lại đây thì phải ngoan ngoãn đấy, mẹ muốn ngủ một lát”.

“Vâng”, nha đầu Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu, quả nhiên ngồi im trên giường trông ngạch nương.

Bị hành hạ mất mấy ngày, uống không biết bao nhiêu thuốc, cuối cùng Nhan Tử La mới thấy có chút tinh khí, tự mình soi gương, đúng là… gầy rộc cả đi!

Đức phi sai người mang đồ bổ dưỡng tới, Mẫn Chỉ sai người mang những thứ tươi ngon theo mùa tới, nhưng đáng tiếc là bọn Bách Hợp không cho nàng ăn nhiều. Chỉ có mấy thứ đồ bổ của Đức phi ban là phải ăn hết bữa này tới bữa khác, ăn tới mức Nhan Tử La muốn ói. Nhân lúc người khác để ý liền đổ đám đồ bổ đó xuống gốc hoa, vì vậy mà hai luống hoa chỗ hành lang nở rất tươi tốt.

Mẫn Chỉ nhân lúc rảnh rỗi cũng đến thăm một lần, nói ngày kết hôn được định vào đầu tháng Chín rồi. Nhan Tử La nhìn bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ của cô thiếu nữ, không nhịn được lại trêu chọc một hồi, Mẫn Chỉ chỉ nói hối hận vì đã tới đây chuyến này.

“Hứ, nếu cô mà không đến đây hôm nay, tôi sẽ không chuẩn bị quà mừng cho cô nữa”, Nhan Tử La nói, khiến mặt Mẫn Chỉ đỏ hồng cả lên. Kết quả Nhan Tử La phải làm ngày làm đêm khâu một con búp bê bằng vải mặc lễ phục màu đỏ cao bằng nửa người thật. Khuynh Thành bèn đòi bằng được, Nhan Tử La không cho, hai mẹ con đuổi nhau vòng quanh nhà.

“Đừng có tranh cướp nữa, đây là để cho Mẫn cô cô, hôm khác mẹ sẽ làm cho con một con có được không?”, Nhan Tử La giơ cao con búp bê lên, nói.

“Tại sao lại cho Mẫn cô cô, Mẫn cô cô đã lớn thế rồi mà?” Khuynh Thành nhảy lên với.

“Bởi vì Mẫn cô cô sắp kết hôn rồi. Đây là quà mà ngạch nương tặng cho cô cô”, Nhan Tử La giải thích.

“Kết hôn? Kết hôn là gì ạ? Mẫn cô cô tại sao lại phải kết hôn?”, Khuynh Thành tò mò hỏi. Dận Chân đang bướng tới cổng nhà nghe thấy câu hỏi của Khuynh Thành, bất giác dừng bước.

“Kết hôn chính là sau này một người đàn ông và một người đàn bà sẽ sống cùng nhau. Mẫn cô cô tại sao lại phải kết hôn thì con hãy đi hỏi Hoàng gia gia ấy, ngạch nương cũng không biết”, Nhan Tử La nói.

“Ngạch nương, vậy bao giờ thì ngạch nương kết hôn ạ?”, Khuynh Thành tiếp tục hỏi, nó chưa thấy ngạch nương kết hôn mà. Dận Chân đứng ngoài cổng suýt nữa ngất xỉu, chàng còn chưa chết mà con gái chàng đã cổ vũ mẹ nó tái giá rồi sao?

“Ngạch nương đã kết hôn rồi”, Nhan Tử La cười tít mắt đáp. Trẻ con đúng là thú vị, chỉ thế thôi cũng thành một câu hỏi.

“Nhưng ngạch nương kết hôn với ai ạ? Tại sao Bảo bối chưa nhìn thấy?”, Khuynh Thành không biết câu hỏi của mình lại khiến cả người đứng trong và ngoài cổng đều muốn ngã bổ chửng.

“Đồ ngốc, đương nhiên là kết hôn với a ma con rồi. Còn vì sao con không nhìn thấy, thì là bởi vì a ma không cho con nhìn.” Nhan Tử La cười. Đương nhiên không nhìn thấy rồi, bởi vì khi ấy còn chưa có con mà. Người đứng ngoài cổng thở dài thườn thượt, nàng lại lừa trẻ con như thế ư? Xem ra vẫn nên đưa Bảo bối vào cung thỉnh Mẫu phi nuôi dạy.

“Tại sao a ma không cho con nhìn? A ma ghét con ạ?”, Khuynh Thành chu cái miệng nhỏ xinh lên hỏi bằng giọng không vui.

“Con hãy tự đi hỏi a ma con đi! Ngạch nương cũng không biết.” Nhan Tử La thành công trong việc đá quả bóng sang cho Dận Chân.

“Ngạch nương, vậy bao giờ thì Bảo bối kết hôn?” Câu hỏi này của Khuynh Thành khiến Nhan Tử La đang uống trà cũng phải phun cả ra ngoài.

“Con? Đợi khi nào con thích ai đó thì có thể kết hôn với chàng ta”. Nhan Tử La đáp.

“Con thích Hoàng gia gia, thích a ma, thích Ngũ thúc, Thất thúc, Bát thúc, Cửu thúc, Thập thúc, Thập tam thúc, Thập tam thúc, còn thích cả Sách Lăng thúc thúc nữa. Vậy con phải kết hôn với ai đây?”, con bé ngây thơ hỏi, thích bao nhiêu người như thế mà!

“Ha ha, ha ha, ha ha ha!” Nhan Tử La phá lên cười, nha đầu này muốn phạm tội cam luyen chắc? Tại sao lại cứ chọn họ hàng thân thích để ra tay? “Cái này con cũng phải đi hỏi a ma con mới biết.” Nhan Tử La quyết định lại đá bóng cho Dận Chân, dù sao sau này cũng là do chàng quyết định mà. Không biết người đang đứng ngoài cổng tức tới mức muốn xông vào bóp gãy cổ mình.

“Ồ, con có thể hỏi Hoàng gia gia không ạ?” Khuynh Thành hỏi tiếp, vì nó thích Hoàng gia gia nhất.

“Tùy con.” Chỉ cần đừng hỏi mẹ là được, Nhan Tử La thầm nghĩ.

Kết quả ngày hôm sau khi lên triều, Dận Chân đưa Khuynh Thành vào cung, quyết định không thể để một người mẹ đẻ như Nhan Tử La dạy dỗ con chàng.

Ăn tối xong, Nhan Tử La theo thông lệ ngồi cạnh còn Dận Chân đọc sách, và theo thông lệ nàng buồn ngủ tới mức cứ gà gật liên tục, khó khăn lắm mới đợi được tới khi Dận Chân hỏi: “Buồn ngủ rồi ạ?”.

Nhan Tử La thành thật gật đầu, điều này có nghĩa là nàng có thể về ngủ rồi.

“Buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi!”, Dận Chân nhìn nàng nói.

“Vâng.” Nhan Tử La mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài.

“Ta có bảo nàng về đâu?” Dận Chân hài lòng khi thấy bước chân và thân hình kia đột ngột khựng lại.

Đồ háo sắc, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi? Nhan Tử La thầm nghĩ (Muốn ngủ cùng vợ của mình mà gọi là háo sắc sao? Nàng đúng là đồ ngốc). Nàng từ từ quay người lại, bàn tay dang túm chặt vạt áo bắt đầu căng thẳng.

“Đừng có suy nghĩ lung tung. Ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của nàng, không muốn phí bạc chữa bệnh cho nàng nữa mà thôi.” Dận Chân thích thú nhìn bàn tay Nhan Tử La, căng thẳng rồi? Thú vị, nhưng, tại sao nàng ta lại căng thẳng? Sợ hay là hưng phấn? Nhìn nhìn bộ dáng của Nhan Tử La, chàng không thể tự lừa dối bản thân mình: Đó là sự sợ hãi!

“Không sao, thiếp rất khỏe, sẽ không ốm nữa, vì vậy chạy đi chạy lại không hề gì cả…” Nhan Tử La vẫn còn muốn nói, nhưng thấy Dận Chân lại cúi đầu xuống đọc sách, biết là những lời vừa rồi chẳng khác nào mình nói mình nghe, chẳng có tác dụng gì cả. Thế là đành tuân mệnh quay lại.

Dận Chân gọi a hoàn vào dọn giường, hầu hai người rửa mặt xong mới đi. Nhan Tử La cảm thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, toàn thân cứng đờ, đứng bên cạnh bàn không biết nên làm thế nào?

“Nàng cứ ngủ trước đi, ta còn phải xem vài thứ nữa”, Dận Chân nói. Nhan Tử La tạm thời thở phào nhẹ nhõm, từ từ lê bước về phía giường, nhìn lại nhìn, nên ngủ ở bên nào đây? Hình như nên nằm ngoài! Tháo giày xong, cũng chẳng cởi áo ngoài, Nhan Tử La nằm xuống giường, cảm thấy mình giống như một thi thể vậy, Nhan Tử La tự trào nghĩ. Thôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, thà chết sớm đầu thai sớm còn hơn. Đợi chàng chán rồi, nàng có thể trở lại sống cuộc sống bình thường như trước kia của mình, cứ thế tự an ủi bản thân mà chìm vào giấc mơ từ lúc nào.

Khi Dận Chân xem xong sổ sách, đêm đã khuya lắm rồi, chàng bóp bóp vai, xuống đất đi về phía giường, nhất thời sững lại, tư thế ngủ của người phụ nữ này… thật không giống ai. Nàng nằm nghiêng người mặt quay vào trong tường, ôm chăn, tay trái vẫn còn nắm chặt thành nắm đấm đặt trên gối. Dận Chân nhếch nhếch khóe miệng, cởi áo, rồi lại nhẹ nhàng tháo giày bước lên mép giường, nằm vào phía trong, cố gắng để không chạm vào Nhan Tử La.

Nghĩ thế nào lại cũng nghiêng người nằm quay mặt ra ngoài, như thế này có thể mặt đối mặt với Nhan Tử La, nhờ ánh đèn, Dận Chân có thể ngắm Nhan Tử La được kĩ hơn. Khuôn mặt nàng mặc dù nhỏ nhỏ nhưng lại rất tròn, lông mày lá liễu không dày quá, lúc này đang chau lại. Lông mi rất dài, miệng xinh xinh không to không nhỏ, lúc này đang mím chặt, có lẽ đang giận dỗi với ai đó trong mơ… “Đại háo sắc! Đồ dê xồm!” Thì ra là đang tức giận chàng, Dận Chân cười cười, ngủ rồi thì lời nào cũng dám nói, người phụ nữ này… Có điều, “dê xồm” là có ý gì?

Sáng sớm hôm sau, Nhan Tử La mở mắt, nhưng không nhìn thấy cửa sổ, quay quay đầu nhìn quanh một lượt, mới nhớ ra chuyện tối hôm qua.

“Chủ nhân, người dậy rồi ạ?” Khuôn mặt Bách Hợp đột nhiên hiện ra.

“Sao ngươi lại ở đây?” Nhan Tử La hỏi. Thấy ánh nhìn thản nhiên trong mắt Bách Hợp, mặt nàng đột nhiên ửng hồng. Vốn chẳng có chuyện gì cả, bị nha đầu đó nhìn như thế lại thành ra như có gì đấy.

“Là Tứ gia lệnh cho nô tỳ đến để hầu người, Tứ gia còn nói không được gọi người dậy, để người ngủ thêm một lát.”

Bách Hợp trong lòng rất vui, mặt cũng tươi cười như đóa hoa mới nở.

“Đại gia nhà các ngươi đi rồi à?” Nhan Tử La vừa rửa mặt vừa hỏi.

“Vâng ạ! Nghe nói đã đi từ sáng sớm rồi.” Bách Hợp đứng bên cạnh cầm khăn đợi.

“Cuối cùng cũng đi rồi”, Nhan Tử La khẽ lẩm bẩm một câu. Thu dọn xong, Nhan Tử La thoải mái đi ra ngoài, dặn dò Bách Hợp, “Gọi người vào đây thu dọn sạch sẽ. Chăn đệm cũng thay mới hết đi!”. Tốt nhất cứ thay đi là hơn, hắn ta có vẻ rất sạch sẽ, tới lúc đến lại gọi người đến thay thì mất mặt lắm, Nhan Tử La thầm nghĩ.

Phủ Tứ bối lặc.

“Tứ ca, có chuyện này không biết nên hỏi hay không.” Dận Tường vẻ mặt nghiêm túc.

“Hỏi đi!” Dận Chân chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.

“Tứ ca, sáng sớm thế này huynh đã cười gì thế?” Khẩu khí của Dận Tường vẫn rất nghiêm túc.

“Không cười gì cả.” Dận Chân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trả lời cũng bằng không.

“Không cười gì cả? Đệ nghe Cảnh Thuận Nhi nói Tứ ca đang cho người thu dọn trong phủ? Là muốn để ai ở vậy?” Giọng Dận Tường cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường.

Dận Chân lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Lão thập tam trở thành kẻ ngồi lê đôi mách từ bao giờ thế?”.

“Ai da, có phải người ngoài đâu, đệ cũng vì quan tâm Tứ ca mà!”

Dận Tường nhấp một ngụm trà, “Gần đây Lan Quế phường không bán bánh ngọt nữa, nghe nói Thập ca ngày nào cũng ngồi ở nhà oán trách Tứ ca đấy”.

“Những chuyện đệ nghe nói còn nhiều lắm.” Dận Chân cười lạnh đáp. Đường đường là một A ca mà lại rảnh rỗi không có việc gì làm tới mức đi nghe hóng chuyện, ngồi lê đôi mách.

“Tứ ca hiểu lầm đệ rồi, đệ có nói Thập ca oán trách vì không được ăn bánh ngọt đâu!”, Dận Tường chậm rãi nói. Ha ha, lo rồi chứ gì!

Dận Chân liền đưa mắt nhìn hắn như muốn nói: Không nói chính là muốn ăn đòn, Dận Tường mới thủng thẳng đáp, “Vốn là quận chúa Cao Ly nhắm vào Tứ ca huynh, nhưng mệnh huynh tốt, chỉ một câu nói của Tiểu cách cách “ghét ngươi”, Hoàng a ma liền chỉ hôn Cao Ly quận chúa cho Thập ca. Nghe nói quận chúa Cao Ly này rất không vui, Thập ca thì không cần phải nói, có lẽ từ nay về sau phủ Thập ca sẽ có nhiều trò vui đây”. Dận Tường dương dương tự đắc trước nỗi đau khổ của người khác.

“Vui mừng trong tai họa của người khác”, Dận Chân buông một câu.

“Đương nhiên, quận chúa Cao Ly này được chỉ hôn cho ai cũng rất phiền phức, Hoàng a ma anh minh, chỉ chọn cho Thập ca, các thập tẩu của đệ chẳng người nào hiền lành cả, lần này quận chúa Cao Ly chết chắc rồi.”

Bộ dạng hắn còn như sốt sắng muốn xem trò ngay.

“Đúng rồi, Tứ ca, hôm qua đệ vào cung, Hoàng a ma muốn đệ hỏi Tứ tẩu một chuyện.” Dận Tường cố nén cười nhìn sắc mặt Dận Chân lập tức trở nên lo lắng. Gần đây nàng ta bị ốm nên rất ngoan ngoãn, không có khả năng gây chuyện, còn chọc tới cả Hoàng a ma sao?

“Chuyện gì?” Dận Chân cảm thấy đau đầu, xem ra sau đại hôn lễ của Mẫn Chỉ vẫn nên nhanh chóng đem Nhan Tử La nhốt lại trong phủ thì hơn, thỉnh thoảng lại khiến Hoàng a ma có chuyện muốn hỏi, tim chàng thật sự chịu không nổi.

“Hoàng a ma bảo đệ hỏi, là ai cho phép Bảo bối hỏi về chuyện kết hôn” Dận Tường mặc dù không hiểu “ông già” tại sao lại hỏi như thế, nhưng cũng không hiểu nguyên nhân và hậu quả trước sau, thực sự ấm ức tới mức trong lòng rất khó chịu, “Hoàng a ma còn muốn nói Tứ ca đích thân bẩm báo”.

Dận Chân chỉ cảm thấy mắt mình tối lại, Khuynh Thành cũng thật giống ngạch nương của nó, chuyện gì cũng dám hỏi, bảo chàng phải trả lời Hoàng a ma thế nào đây? Thật là… cáo bệnh cho xong!

“Tứ ca, huynh đừng lo lắng quá, đệ thấy tâm trạng Hoàng a ma rất tốt, hôm qua khi nói chuyện với đệ, còn vui vẻ lắm”, Dận Tường nhìn bộ dạng chán nản của Tứ ca, lại bồi thêm một câu.

Vui? E là vui tới nghiến răng nghiến lợi ấy chứ, Dận Chân lòng thầm nghĩ, cũng may hôm qua không bị “ông già” túm được, nguy hiểm, quá nguy hiểm quá.

“Tứ ca, Hoàng a ma còn một câu nữa”, Dận Tường thấy sắc mặt Tứ ca đã dịu xuống một chút lại nói tiếp.

“Nói một lần cho hết đi”, Dận Chân rít qua kẽ răng.

“Hoàng a ma nói muốn nếm Nhân sinh bách vị”, Dận Tường cười tít mắt, “Tứ ca, hôm nào đưa Tứ tẩu vào cung đừng quên thông báo cho đệ đấy”, biết đâu lại được ăn ké một bữa.

“Nói sau”, Dận Chân nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Sao gần đây chẳng có được ngày nào yên tĩnh thế này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio