Buồn ơi là sầu.
Tôi nhìn Cố Y Lương vùi đầu ăn cơm ở trước mặt mà rầu đến bạc đầu.
Mặc dù cảm giác lén lút ăn đường rất kích thích, nhưng mà nhiều quá cũng sẽ bị nghẹn.
Anh ta rốt cuộc là thẳng hay cong?
Nếu anh ta thẳng, vậy tại sao anh ta có thể thản nhiên làm ra nhiều hành động thả thính như vậy, còn nói những câu trêu ghẹo như thế.
Tuyệt đối đừng là vì chọc tôi thấy vui nha.
Mà nếu nói anh ta cong thì cũng không giống, anh ta có rất nhiều hành vi thẳng thắn bộc trực, cơ bản là không nghĩ gì nhiều.
Nếu như anh ta thẳng thì tôi có thể an tâm ăn đường rồi, còn không thẳng thì —
Hình như không có liên quan đến việc tôi ăn đường hay không.
Nhưng có liên quan đến bản thân tôi!
Nếu như anh ta cong, tôi chẳng những đã lén ăn đường mà còn thuận theo yêu cầu công ty ban ngày ban mặt bán hủ với anh ta, vậy tôi đây có khác gì tra nam?!
Không được không được.
Tôi phiền muộn nhai giá đỗ, bực mình hỏi tại sao các nhà khoa học lại không phát minh ra một loại giấy thử thẳng hay cong, cũng giống như giấy thử axit – bazơ, dán lên đầu anh xem xem màu sắc biến đổi như thế nào để phân biệt.
Tôi nhớ tới con mèo của Schrodinger, Cố Y Lương quả nhiên là con mèo của Schrodinger. []
[] Con mèo của Schrodinger: Thí nghiệm do nhà vật lý học người Áo Erwin Schrodinger nghĩ ra. Khi đó ta nhốt “Con mèo của Schrodinger” nằm trong một cái hộp kín cùng nguồn bức xạ (gồm máy phát hiện bức xạ và bình chứa khí độc). Nếu máy dò phát hiện phóng xạ của một nguyên tử đơn lẻ nào đó, thì khi đó bình chứa khí độc sẽ giải phóng khí, khiến con mèo chết. Tuy nhiên, chúng ta không thể nhìn vào bên trong hộp, nên không biết con mèo đã chết hay còn sống. Khi đó con mèo đồng thời ở trong trạng thái, thế nhưng nếu chúng ta được nhìn vào bên trong hộp, tức là thực hiện quan sát, thì con mèo chuyển sang một trong trạng thái nhất định (sống hoặc chết). Thí nghiệm ám chỉ đến cái gọi là chồng chập lượng tử, tức là tình huống mà trong đó hạt tồn tại đồng thời trong nhiều trạng thái đến thời điểm chúng ta thực hiện quan sát. => Tóm lại, ý bạn Ngôn ở đây là không rõ Cố Y Lương là cong hay thẳng, vì bạn Ngôn giống như người bên ngoài đang thí nghiệm con mèo, nhìn thì biết nó sống hay chết và ngược lại.
Ăn hơi no, tôi đẩy dĩa phở xào trước mặt ra, lấy ống hút cắm vào chai sữa đậu hút rồi tiếp tục phiền muộn.
Cố Y Lương thấy tôi không ăn, hơi nhíu mày lại: “Không ăn nữa?”
Tôi lưỡng lự gật đầu.
Lần trước đi ăn cũng vậy, tôi có tật xấu là đói mắt, gọi đồ ăn luôn gọi rất nhiều nhưng mỗi món chỉ ăn có một xíu, còn không ăn hết. Bản thân cũng thấy không tốt nhưng lại không sửa được.
Anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi, sau đó động tác vô cùng tự nhiên kéo phần phở xào còn dư tới trước mặt, dưới ánh mắt khiếp sợ của tôi ăn hai ba ngụm là hết, rồi cầm khăn tay lau miệng: “Lần sau đừng lãng phí nữa.”
Tôi: “…”
Tôi: “Nhưng tôi thèm.”
Anh ta suy nghĩ một lúc: “Vậy lúc đi ăn cậu dẫn tôi theo, tôi giúp cậu ăn hết phần còn thừa.”
Ngọt dữ vậy trời!
Cái gì mà con mèo của Schrodinger trong nháy mắt bị tôi vứt ra sau đầu, tôi cảm động gật đầu mạnh.
Anh ta buồn cười nhìn tôi: “Bắt cậu mời cơm mà cậu lại vui vẻ như vậy, bị tôi bán có khi cậu còn giúp tôi đếm tiền hả?”
Thiếu chút nữa thì trúng mê hồn kế của anh ta! Tôi chớp mắt tỉnh táo lại, kiên định lắc đầu: “Sẽ không.”
Anh ta hiếu kỳ hỏi: “Hửm? Tại sao không?”
Á à, anh lại giở trò trêu ghẹo à?
Tôi không cam lòng để mình yếu thế, thế là tà mị cười: “Anh không nỡ bán tôi.”
Anh ta: “…”
Tôi: “…?”
Anh ta phụt cười.
Tà mị thất bại, tôi thu hồi biểu cảm, tức giận đánh anh ta.
Anh ta đỡ đòn công kích của tôi, cười nói: “Tắt camera là cái gì cậu cũng dám nói nhỉ?”
Tôi tức giận nói: “Anh ngoài camera cũng không thua kém.”
Anh ta khó hiểu: “Tôi làm sao?”
Mỗi câu nói thuận miệng lúc không có camera của anh đó, thử đem vào Siêu Thoại xem, nhóm Nương Tử không chết lâm sàng tôi chết liền cho anh xem?!
Trong lòng tôi dậy sóng ngôn từ nhưng vẫn cắn răng im lặng vì vẫn muốn được tiếp tục ăn đường, bèn vỗ vai anh ta: “Không làm sao hết, chàng trai thật thà, tiếp tục duy trì.”
Có lẽ anh ta không hiểu tôi đang nói bậy nói bạ cái gì, nhún vai chuẩn bị đáp thì điện thoại tôi đang để trên bàn vang lên, phía trên là số của lão Hoàng nhà tôi.
Cuộc gọi này không thể không nhận, tôi cầm điện thoại lên làm động tác xin lỗi, thấy anh ta gật đầu rồi mới bước ra ngoài nhận điện thoại: “Hoàng tổng — “
— “Đủ mà đủ mà, tự con cũng có thể kiếm tiền.”
— “Không mệt, chỉ quay phim thôi mà có gì đâu, ngài mới là người nên để ý sức khỏe, đừng hút thuốc lá nữa.”
— “Không cần không cần, con còn chưa quay phim xong. “
— “Biết rồi, con rảnh sẽ đi thăm ngài, còn không ngài đến thăm con đi?”
— “Được được được, không đủ tiền xài con sẽ nói liền!”
“Có làm quen được bạn mới không?” Tôi theo bản năng nhìn về phía Cố Y Lương, đèn trong quán không đủ sáng nên tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, “Có nha, tốt với con lắm, kể ngài nghe — “
Tôi mỉm cười nhỏ giọng đáp, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng tâng bốc Cố Y Lương, vừa nói vừa chạy ra quầy thu ngân tính tiền.
Chờ tôi thanh toán xong cúp điện thoại trở về thì thế giới cũng đã thay đổi.
Tôi nói chuyện với Cố Y Lương, anh ta chỉ đáp đúng một chữ ‘Ừm’.
Tôi nhìn Cố Y Lương, thì anh ta quay sang hướng khác.
Tôi đi song song với anh ta thì anh ta quy củ bước đi, cúi đầu không nhìn tôi.
Tôi chọt chọt cánh tay anh ta, anh ta tuy không nói gì nhưng tôi có thể nhìn ra là anh ta không vui.
Bị làm sao vậy, mình còn chưa làm gì có lỗi đã bị bỏ mặc rồi sao?
Vừa mới nãy còn to tiếng nói sau này đi ăn cứ dẫn anh ta theo, vậy mà bây giờ đã bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi rồi?
Cái tên tra nam này dám đùa giỡn tình cảm của tôi!
Tôi thấy anh ta sờ soạng lấy gói thuốc lá ra, không chờ tôi mở miệng đã bỏ trở lại.
Tôi càng không hiểu, chỉ mới nhận có một cú điện thoại mà anh ta đã bị đoạt xá rồi?
Tôi đi xung quanh anh ta, gọi như gọi hồn: “Cố Y Lương Cố Y Lương Cố Y Lương Cố Y Lương — “
Có chú shipper lái chiếc xe ba bánh lao qua sát người tôi, anh ta kéo tôi lại, tức giận nói: “Nhìn xe!”
Tôi bị kéo, đứng không vững, kết quả nhào thẳng vào ngực anh ta.
Anh ta ôm tôi nửa ngày không buông, cuối cùng đẩy tôi vào đi bên trong, còn mình thì đi kế làn xe.
A, năng lực bạn trai của Cố tiên sinh đây rồi! Chính là anh ta! Gọi hồn quả nhiên có tác dụng!
Tôi chọt chọt anh ta: “Uây, sao anh không để ý đến tôi nữa?”
Anh ta im lặng một lúc rồi đáp một nẻo: “Lát nữa về ngoan ngoãn theo tôi đối diễn.”
Tôi: “Hả?”
Anh ta: “Trui rèn kỹ năng.”
Tôi: “Hở?”
Anh ta: “Trở thành phái thực lực.”
Tôi: “Hử?”
Anh ta: “Sẽ nhận được nhiều phim hơn.”
Tôi: “Ờ?”
Anh ta: “Tiền đồ sáng lạn.”
Tôi: “Tôi á?”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Tôi nói nghiêm túc đó, đừng diễn vai phụ chơi nữa.”
Tôi: “…”
Tôi nghiềm ngẫm cuộc đối thoại này, sau đó xâu các chuỗi sự việc lại với nhau.
Có lẽ là lúc tôi đi nghe điện thoại, anh ta ngồi một mình ở bàn suy nghĩ về trình độ của tôi, cảm thấy vẫn có hơi miễn cưỡng để xứng với mình cho nên không vui, nhưng cũng không có ý định bỏ rơi tôi, muốn giúp tôi cải thiện, bồi dưỡng tôi thành một CP môn đăng hộ đối.
A, Cố Y Lương thật tốt.
Tôi theo phỏng đoán của mình mà tự cảm động, bắt lấy cánh tay anh ta lắc lắc: “Anh thật tốt bụng…”
Anh ta không rút tay ra, mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn tôi.
Tôi cảm kích không thôi, lại lắc lắc tay: “…đều không ghét bỏ tôi.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng phức tạp hơn.
Tôi ngâm nga hát, anh ta thì cứ trầm ngâm, cứ như vậy mà đi được nửa đoạn đường.
Dáng vẻ anh ta đầy tâm sự, cứ hai bước là lại quay đầu nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Tôi nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của anh ta, hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh ta do dự mở lời: “Cậu như vậy… đã bao lâu rồi?”
Diễn xuất kém là do bẩm sinh mà, tôi đáp: “Vừa vào nghề đã vậy.”
Anh ta dừng bước, hỏi: “Cậu… không sợ người khác nói cậu như thế nào sao?”
Nhiều anti-fans vậy không lẽ bắt tôi phải xem hết, tôi đáp: “Tùy bọn họ nói thôi, tôi cũng đã quen rồi.”
Anh ta lại im lặng một lúc lâu, hỏi: “… Rất nhiều người biết?”
Câu hỏi này hết sức kỳ quái, tôi đáp: “Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao, anh cũng biết mà.”
Anh ta: “…”
Không khí có hơi trùng xuống, tôi không hiểu biểu cảm của anh ta: “Sao vậy?”
Anh ta nhìn vào mắt tôi, dáng vẻ hết sức trầm tư, giọng nói cũng có phần không lưu loát: “Không thể không như vậy sao?”
Còn hỏi bằng giọng hết sức bi thương, lẽ nào diễn xuất của tôi thực sự tệ đến nổi làm người ta giận sôi?
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn có chút lòng tin với bản thân, liền cười nhéo gò má của anh ta: “Được mà, không phải đã có anh rồi sao?”
Anh ta đột ngột dừng bước.
Tôi khó hiểu nhìn Cố Y Lương ở trong hoa viên của khách sạn, hút đến điếu thứ ba.
Không phải chỉ là dạy tôi diễn xuất thôi sao, là chính bản anh ta tự nói mà, sao nhìn như có thâm thù đại hận vậy, lẽ nào đây chính là sự chấp nhất đối với nghệ thuật?
Trước lúc anh ta chuẩn bị đốt điếu thứ tư, tôi vội đè tay cầm bật lửa của anh ta xuống: “Đừng hút nữa, nếu anh không muốn thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
Tôi cười cười: “Tôi như bây giờ cũng rất tốt mà, quay phim kiếm tiền, vui vẻ không lo — “
Anh ta lại lâm vào trầm mặc, sau đó giống như đã hạ được quyết tâm, kéo tay tôi lại, trịnh trọng nói: “Được, cứ như vậy đi, không có miễn cưỡng. “
Tôi: “?”
.:.