Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi mặc nguyên bộ áo khoác dài đội nón đeo khẩu trang đen, nhìn còn lén lút hơn cả phường trộm cắp, cẩn thận thăm dò bước ra khỏi phòng anh, dán người sát lên tường lếch về phía thang máy.
Căng như dây đàn, quãng đường chỉ mười mấy mét mà tôi phải đi thậm thụt, thậm chí cứ đi ba bước phải ngoáy đầu lại nhìn một cái.
Muốn hỏi tại sao tôi lại hành động như thế này?
Nguyên nhân không có gì khác ngoài phốt của nam chính bị tung ra.
Nam chính là ai, là nghệ sĩ siêu nổi tiếng Lư Sơn, lưu lượng ào ào như thác nước, hình tượng trắng sáng chói lóa. Có mối quan hệ cực kỳ rộng trong giới giải trí, một ngôi sao lưu lượng khủng khiếp như thế mà lại phạm pháp, hiện tại ba tầng trong ngoài khách sạn đều bị vây kín, mỗi ngóc ngách đều có ít nhất ba paparazi trực sẵn để bắt sống nam chính, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng.
Nói thật, hiện giờ tôi đi trên hành lang cũng không dám ngẩng đầu, vì sợ lỡ ngẩng đầu lên sẽ thấy trần nhà có người cầm máy ảnh.
Không biết nam chính đã trốn đi đâu tiêu dao lánh nạn rồi, chỉ khổ các thành viên khác trong đoàn phim.
Những chuyện như thế này từ trước đến nay toàn là một người phạm lỗi cả đám gánh chung, thế nên kẻ tiếp theo đứng chịu mũi sào đương nhiên là hai nghệ sĩ đang phất lên dạo gần đây: Tôi và Cố Y Lương.
Người có hình tượng tốt như Cố Y Lương đương nhiên không tiện xuất hiện, nếu không… một khi bị bắt lại hỏi thì nói kiểu gì cũng thành sai, nói giúp cho nam chính thì bị bảo gần mực thì đen, không giúp nam chính thì bảo thừa nước đục thả câu, không trả lời thì cũng bị liên lụy. Còn người lúc nào cũng bị anti như tôi thì càng không dám xuất hiện, sơ suýt tí thôi là sẽ bị đào bới chuyện riêng…
Mà sẽ càng khó giải thích hơn khi thấy tôi mặc đồ của Cố Y Lương và bước ra từ phòng anh.
Không sai, tròn ba ngày, kể từ khi cả hai bày tỏ tâm ý cho nhau đã tròn ba ngày tôi chui rúc trong phòng Cố Y Lương, không đặt chân ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước.
Rèm cửa dày kéo kín không phân biệt được ngày hay đêm, cửa sổ lúc nào cũng đóng chặt, nếu không phải còn có trợ lý một ngày ba bữa đem đồ ăn nước uống tới trước cửa chờ chúng tôi lấy vào, thì chắc trong phòng chả có tí không khí để lưu thông.
Đoàn phim ngừng sản xuất nên lịch trình rảnh rỗi, đóng cửa không ra ngoài, nghe có vẻ hết sức thú vị ha.
Ân ái, chắc chắn là sẽ bế quan ôm nhau trên giường!
Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy đó.
Nhưng mà.
Chúng tôi – Cái gì – Cũng – Không – Làm.
Nghe rất khó tin phải không?
Nhưng mà mọi người nghĩ đi, dưới cái áp lực vô hình khủng khiếp này thì mood đâu mà hành sự nữa?!
Lúc nào cũng thấy sợ sệt, nửa đêm trăng tàn vỡ mộng xuân, bóng người lay lắt quần áo loạt soạt ra tiếng một tí thôi là có cảm giác như bị trăm đôi mắt nhìn chằm chằm, đừng nói tới bé Vệ, ngay cả thần kinh tôi cũng muốn héo hon luôn.
Thật ra cũng không phải là chưa từng thử làm một hiệp, cắn răng quyết tâm, nhắm mắt để anh đè, chỉ là…
Cung đã lên dây rồi mà sờ túi quần áo, lượn khắp phòng, lục hết tất cả các tủ đồ… cũng không tìm thấy trang bị!
Tầm quan trọng của việc quan hệ an toàn không cần học cũng biết, học sinh bất tài, thật sự chưa thể tiến hóa đến mức có thể tự làm trơn làm sạch, không bột đố gột nên hồ mà…
Thế là chỉ có thể ôm ôm hun hun, phát huy khả năng quay tay, trái phải hỗ trợ, cùng nhau tuốt súng cùng nhau bắn pháo hoa.
Dữ lắm thì là dùng cơ miệng… người ta nói ăn gì bổ nấy đúng không, tôi cảm thấy mình bây giờ chắc là ngọt hơn cả đường rồi.
Từ khi tiếp xúc thân mật với Cố Y Lương cho đến hiện tại, tôi cảm giác cơ hàm và cơ bắp của mình đều phát triển.
Còn vì sao cơ hàm của Cố Y Lương không phát triển?
Cố Y Lương là răng đồng răng sắt, đặt vào giữa hàm răng đó thì chỉ có nước giết chết bé Vệ.
Tôi, Vệ khổ không thể tả Tử.
Còn vì sao tôi lại lén rút chạy ra ngoài?
Nguyên nhân cũng không có gì mới lạ, chỉ là khoảng nửa tiếng trước lúc chúng tôi đang người truy kẻ đuổi với tốc độ km/h, đua nhau trên đường cao tốc tranh nhất nhì, lúc sắp về đến đích…
Ánh mắt chạm nhau tóe lửa, động cơ sắp bốc cháy thì đột ngột bị tiếng quát đuổi paparazi bên ngoài tạt cho một gáo nước lạnh thấu tim gan.
…
Tôi mệt tim, bé Vệ cũng rất mệt.
Cố Y Lương nắm tay tôi im lặng cả buổi trời, cúi đầu lúng túng hỏi tôi có muốn qua nhà anh thăm William không.
An toàn bước vào thang máy, tôi nhìn chằm chằm bảng điện tử đếm ngược số tầng, vừa nhớ lại câu nói đầy hàm ý của Cố Y Lương “… Có muốn qua nhà anh thăm William không” thì không nhịn được cười toét miệng, hormon adrenalin lâng lâng, chảy ào ào ra biển không thể quay về. []
[] Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú.
Câu nói này đầy ẩn ý và sâu sắc, lần nào nhớ lại cũng thấy rùng mình, giống như có hàng ngàn đốm lửa nhỏ nhảy nhót trong lòng.
…Thậm chí chuyện ‘trang bị’ của anh là mua cùng pizza đông lạnh, tôi vẫn còn cười như được mùa.
Cố Y Lương đi trước, đang ngồi ở hầm xe chờ tôi.
Tôi xoa xoa mặt, cố gắng nhào nặn để đẩy lùi vẻ mặt mong chờ của mình, bình tĩnh nhìn thang máy mở cửa ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Cố Y Lương xuất hiện xông thẳng vào người tôi.
Anh vươn tay kéo mũ tôi sụp xuống, tay còn lại ôm vai kéo ra ngoài không nói câu nào.
Tôi:?
Tinh thần tôi hoảng loạn, tưởng đang có camera trong bóng tối nên ngay cả góc áo anh cũng không dám nắm, chỉ có thể theo sát bước chân nhanh như gió của anh, cúi đầu gấp gáp hỏi nhỏ: “Sao vậy sao vậy? Là fan cuồng hay paparazi?”
Cố Y Lương vẫn lạnh lùng đẩy tôi vào trong xe, sau đó nhìn gương mặt hết sức căng thẳng và lo lắng của tôi… bật cười: “Sao hả, kích thích không?”
Tôi: “…”
Sao anh nghịch quá vậy? Để dành kích thích tối dùng không tốt hơn sao?!
Tôi: “Em già rồi, không chịu nổi trò này đâu.”
Cố Y Lương nhướn mày, ánh mắt ‘anh không tin’ quét nhìn nửa thân dưới của tôi.
Hàng ngàn đốm lửa nhỏ trong lòng vẫn còn đang cháy bập bùng, mạch suy nghĩ đã bị cái nhìn đầy ẩn ý của anh mà lệch xa trăm dặm.
Tôi nhào lên người anh, anh vừa cười lớn vừa ôm tôi, cả hai dính thành một cục trong xe.
Anh gỡ nón tôi xuống, vuốt tóc vào lại nếp, một giây sau tôi lại tự làm rối tóc, điên cuồng dụi đầu vào cổ anh.
“Được rồi.” Anh bật cười vỗ lưng tôi, “Anh lái xe.”
Đúng rồi, không thể để William chờ lâu!
Tôi đột nhiên nghiêm túc lại, đội mũ vào ra hiệu đổi vị trí với anh: “Em lái cho, tối qua anh ngủ không ngon, chợp mắt trên xe một lúc đi.”
Anh dường như rất vui, cười tươi như thể đang quay quảng cáo kem đánh răng, nhìn chói mắt vô cùng.
Cố Y Lương lúc lái xe không thích nói chuyện, nhưng khi ngồi không thì nói rất nhiều, bảo anh ngủ bù anh lại không chịu ngủ, cứ chốc chốc lại bắt chuyện với tôi, hết chuyện nhà cửa thì đến mấy bí mật động trời trong giới showbiz.
Trời lất phất mưa bay, tôi mở cần gạt nước, giảm tốc độ xe lại.
Thành công thì nhờ trí nhớ của tôi, mà thất bại cũng là do trí nhớ của tôi.
Tôi cứ lo trò chuyện với anh mà không hề để ý mình đang vô thức lái y chang con đường lần trước anh chở tôi về nhà… lượn hẳn ba vòng quanh cửa hàng tiện lợi.
Cũng nhờ ba vòng này mà mưa ngày càng nặng hạt, sấm sét bão bùng đua nhau tới ầm ầm, cứ như đang té nước chúc mừng.
Tôi nói chứ, sao hôm nay ông trời giống tính tình sớm nắng chiều mưa của Cố Y Lương vậy, nói đổi là đổi ngay?
Tôi mất kiên nhẫn gõ tay trên bánh lái, im lặng nhìn màn mưa dày đặc.
Tôi siết chặt ngón tay, trợn mắt há mồm nhìn cơn mưa càng lúc càng dữ dội.
Không phải chứ, mưa to quá rồi đó? Bộ gom mấy cơn mưa những tháng năm qua đã bỏ lỡ để mưa bù lại hả?
Mắt thấy con đường trước mặt sắp nhòe đi, mấy chiếc xe vượt qua cũng bắt đầu mơ hồ, sấm chớp vang đùng đùng, tôi sợ nếu tiếp tục lái sẽ lái thẳng xuống hoàng tuyền mất.
Đừng nói là lái về nhà Cố Y Lương, mưa thế này có muốn quay đầu về lại đoàn phim cũng khó khăn.
Tôi không biết phải làm sao, giương đôi mắt chết chóc nhìn đèn đỏ, lòng thở dài nhìn mây đen kéo tới.
Bình thường đã không được tự do hoạt động, lúc nào cũng bị hạn chế vì trên có công ty quản lý – người đại diện – giám đốc, dưới có fans – paparazi nhìn chòng chọc. Đi đâu cũng không tiện, đầu tiên là nam chính gây chuyện sau đó là mưa xối xả, con đường trước mắt thì bị phủ kín…
Ông trời ơi! Con chỉ là muốn nằm trên giường đeo ‘trang bị’ rồi thăm William thôi mà! Sao lại khó khăn như thế! Còn khó hơn lên trời nữa!
Cố Y Lương từ lúc mưa bắt đầu nặng hạt đã ngừng nói chuyện, chỉ cúi đầu lướt điện thoại.
Tôi liếc nhìn anh, cũng không muốn phàn nàn làm anh phiền thêm, đánh tay lái định bụng tìm một nơi đỗ xe chờ mưa tạnh rồi tính tiếp.
Xe vừa mới chuyển bánh, Cố Y Lương đã cất điện thoại bình thản nói: “Không sao. Chạy thẳng m rồi quẹo trái, sau đó…”
Hửm, anh có idea gì rồi hả?
…Đúng là vào lúc quan trọng anh luôn đáng tin cậy như thế.
Tôi cảm thán trong lòng, cẩn thận chạy theo chỉ dẫn của anh đến trước một tòa nhà.
Xe vừa dừng lại, tôi còn chưa kịp cách màn mưa nhìn rõ cảnh vật trước mặt đã bị một bóng người từ ghế lái phụ nhào qua, nét mặt còn mang theo sự thích thú không rõ hàm ý.
Ái chà chà! Ban ngày ban mặt đó!
Ý tưởng của anh là chơi xe rung đấy hả?! Có biết bao nhiêu đồng nghiệp trong ngành bị sập nhà vì xe rung đấy biết không!
“Đừng lộn xộn đừng lộn xộn…” Tôi đẩy quả đầu đang vùi trong cổ mình ra, “Bị chụp thì…”
Cố Y Lương ngồi thẳng lại, vành tai đỏ lên bất thường, sau đó cầm điện thoại nghiêm mặt nói: “Xuống xe đi, ghế sau có ô đó.”
Tôi: “? Xuống xe làm gì?”
Cố Y Lương: “Trời mưa ngồi trong xe buồn bực lắm, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc.”
Tôi: “? Khách sạn?”
Cố Y Lương: “Ừ, anh mới đặt.”
Tôi: “? Hả? Anh không sợ gặp đám paparazi núp ngoài khách sạn à?”
Cố Y Lương: “Anh đặt khách sạn tình nhân.”
Tôi: “?”
Cố Y Lương: “Bảo đảm riêng tư, tính bảo mật cũng cao.”
Tôi: “?”
Cố Y Lương: “Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.”
Tôi: “?”
Thành ngữ này… quá là có sức thuyết phục! Thật chẳng chê vào đâu được.
Tôi tin anh.
Mới giây trước ngay cả hun hít trên xe tôi cũng không dám, sợ đầu sợ đuôi, thế mà giây sau đã chạy vào khách sạn tình nhân?
Cái gọi là khúc khuỷu quanh co, cái gọi là ánh sáng le lói trong đêm đen, cái gọi là đèn đêm lập lòe trong núi!
Tôi ngơ ngác để Cố Y Lương kéo xuống xe, ngay cả ô cũng không thèm mở ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào khách sạn.
— Chỗ này đúng là… chẳng có ai luôn?
Đừng nói là paparazi, ngay cả tiếp tân cũng chẳng thấy, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy mấy bức tường với ánh đè mờ ảo, và một hàng thùng máy… dùng để tự chọn phòng?
Khác với biểu cảm ngu ngốc khó nuốt của tôi, Cố Y Lương rất thản nhiên, anh cẩn thận cầm điện thoại đối chiếu lịch book và xem hướng dẫn để lấy chìa khóa, chỉ có vành đỏ bừng đang tố cáo tâm trạng thật sự của anh là giống tôi.
Hoàn thành các thủ tục xong, anh lưỡng lự nhìn hộp đèn phát sáng trên thùng máy, quay đầu hỏi tôi: “Khụ, em muốn chọn cái nào….”
Não tôi nổ cái bùm, giống như hơi nước bốc lên khi nước đã quá sôi, đáy lòng gào thét vươn tay chỉ đại một hộp đèn: “Cái nào cũng được! Chọn đại đi! Nhanh…”
Anh ta: “Gấp gáp vậy sao?”
Tôi: “.”
Tôi: “Không gấp, không gấp… anh cứ từ từ chọn, em ra ngoài dạo phố uống trà rồi về…”
Cố Y Lương cười khẽ, vươn tay chọn luôn căn phòng vừa chỉ rồi kéo tôi đi về phía thang máy.
Từ thang máy đến hành lang rồi đến trước cửa phòng, dọc đường đi chẳng thấy một bóng người, rõ ràng phòng trống chẳng còn bao nhiêu vậy mà không gian lại cực kỳ yên tĩnh, xem ra hiệu quả cách âm rất đỉnh.
Cách trang trí lẫn sắp đặt nội thất cũng rất mờ ám và kích tình, ánh đèn cũng mờ ảo mông lung, bốn phương tám hướng đem lại cho khách hàng một cảm giác xao xuyến xúc động sốt ruột không thôi.
Cảm giác này, nói sao nhỉ.
… Là tôi đổ oan cho ông trời rồi! Là ông đã làm mối tạo điều kiện cho chúng tôi!
Ngọn lửa nín nhịn suốt ba ngày trời cuối cùng cũng sắp được xả! Đây chính là lúc hoàn thành đại nghiệp!
Tế bào toàn thân tôi đang sục sôi, đồng loạt hợp ca bài hát ‘Tạm biệt mẹ đêm nay con sẽ đi xa’!
Tôi mang tâm trạng thấp thỏm không yên, nín thở nhìn Cố Y Lương mở cửa phòng…
Mong mỏi, ngóng nhìn mùa xuân tới!
Khi núi phủ đầy màu xanh, khi nước dâng cao là lúc ông trời đỏ mặt!
… Tôi đọc thuộc lòng bài thơ một lần.
Cố Y Lương có hơi mất tự nhiên, ngón tay gãi mũi muốn tróc da, nghiêng đầu nhìn tôi: “Ừm… này là em chọn…”
Tôi đứng đực ra nhìn, run rẩy đỡ trán: “Em…”
Căn phòng màu hồng phấn, có cả cột múa lạnh lẽo, đèn neon lập lờ khiêu khích…
Sao trên trần nhà lại có gương vậy?! Có biết để gương đối diện giường phong thủy xấu lắm không?! Lại còn khu tra tấn kế bên nữa?! Trại hành quyết tập trung Auschwitz à?! Cái thứ giống như ngựa đồ chơi kia là gì?! Thuê phòng học cưỡi ngựa à?! Còn có xích đu nữa?! Tôi không muốn bị treo ngược lên đâu?!
[] Trại hành quyết tập trung Auschwitz do Đức quốc xã thành lập trong cuộc chiến thế giới thứ hai.
Concept của căn phòng này là gì vậy?!
Tôi thề, bây giờ cho dù là concept nông thôn điền viên hay gió biển Aegean vẫn tốt hơn cái này nhiều!? []
[] Biển Aegea là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải
Lòng tôi sụp đổ, mặt cắt không còn chút máu kéo tay áo Cố Y Lương: “Hay là chúng ta đổi…”
Cố Y Lương ôm tôi đẩy vào phòng: “Thôi kệ đi, dù sao cũng đến đây rồi.”
Tôi:? Đây là lúc dùng câu này à?
Ôm hôn lôi nhau vào phòng, chúng tôi mắt to nhìn mắt nhỏ đứng giữa phòng cả buổi không động đậy, cứ như hai con robot hết điện vậy.
Tuy thời gian qua chúng tôi đã tiếp xúc thân mật, trò gì cũng đã thử qua cả rồi, nhưng mà…
Sự trần trụi này khiến cho chúng tôi cảm thấy rất xấu hổ, cũng… không biết phải làm sao.
Nhất là trong tình huống này nữa!
Tôi cảm thấy nguy hiểm lắm luôn!
Cứ thế này cũng không phải là cách, cuối cùng vẫn là Cố Y Lương khởi động trước, im lặng kéo tôi về phía phòng tắm.
Lúc sắp sửa bước vào phòng tắm, tôi rụt chân lại, giật khỏi tay anh.
Cố Y Lương sửng sốt, chần chừ hỏi: “Chúng ta… tắm chung?”
“Đừng đừng đừng.” Không cần soi gương cũng biết hiện tại mặt tôi đỏ thế nào, rút một cái áo choàng tắm vất vào người anh, sốc lại tinh thần đẩy anh ra ngoài, “Trước khi đi anh tắm rồi, giờ đến em…”
Anh khó hiểu định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên giơ tay lên gãi mũi thấp giọng cười: “… Ừm.”
Tôi đóng cửa cái rầm.
Hai mắt đảo lung tung không mục đích trong phòng tắm, tôi khảo sát một vòng trang bị mà khách sạn này chuẩn bị. Đa phần là loại dùng một lần rồi bỏ, ừm, đồ hỗ trợ làm sạch, bôi trơn, sau đó đứng trước gương cổ vũ bản thân ba phút rồi mới bắt đầu hành động.
Mặc dù đã tích lũy đầy đủ kiến thức, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết, còn thực hành thì đây mới là lần đầu tiên…
Vạn sự khởi đầu nan!
Mở nước nóng để tiếng nước át đi sự xấu hổ của tôi, tôi đảo tới đảo lui đỏ bừng dưới làn nước nóng, khó khăn tự vệ sinh chính mình.
Muốn hỏi tại sao tôi không tranh cãi vị trí trên dưới à?
Loại chuyện lúng túng xấu hổ này thôi cứ để tôi nhận đi, dù sao thì cuộc đời tôi chuyện xấu hổ chẳng thiếu, thêm một chuyện nữa cũng không sao.
Với cả, là do tôi gián tiếp bẻ cong anh… Mỗi khi nhớ đến ba điếu thuốc của anh là tôi lại thấy hổ thẹn chết đi được.
Còn nữa.
Nghe nói sẽ rất đau.
Cuối cùng cũng vệ sinh xong cả trong lẫn ngoài, bây giờ tôi trắng trẻo thơm tho không chút tỳ vết.
Tôi ngâm mình ngụp đầu xuống bồn tắm mát-xa cỡ lớn, vỗ nước bồm bộp, khó lòng kiềm chế nghĩ đến chuyện sắp xảy ra.
Cũng chính vào lúc không ai nhìn thấy, tôi tự chơi một mình, trong đầu lúc thì hiện lên Bumblebee, lúc thì Optimus Prime kêu kukukukiki biến hình, tình cảnh bùng nổ không biết tả sao cho hết.
Đang lúc hai chú robot biến hình bất phân thắng bại, Cố Y Lương gõ cửa phòng tắm, ho khan một tiếng: “À, ở đây có nến đó, anh đốt vài cây nhé? … Em thích không?”
Tôi:?
Tôi:?!
Chơi lớn vậy sao?! Mới lần đầu thôi mà?!
Nhìn anh có vẻ nghiêm trang tử tế, không ngờ lại có fetish này?!
Tôi chỉ muốn lái xe như người bình thường, không muốn chơi trò tàu siêu tốc đâu!?!
… Có điều, nếu như anh thích…
Mấy trăm gb truyện H lướt qua đầu tôi, tôi lạnh run gật đầu: “… Được.”
Tôi vội đứng dậy khỏi bồn tắm, cầm chai sữa dưỡng bôi khắp người, hi vọng sẽ giảm thiểu đau thương vật lý.
Cố Y Lương mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, vùi đầu không biết đang xem cái gì.
Tôi khoác áo choàng, dưới lớp áo là cơ thể phủ đầy sữa dưỡng, lắc lư bước ra khỏi phòng tắm rồi run rẩy bò lên giường… ngồi một góc.
Cảm giác tấm nệm mềm mại lún xuống, Cố Y Lương quay đầu cười với tôi, lại gần hôn một cái, chỉ đầu giường nói: “Không biết em thích hương gì nên anh chưa thắp, em chọn đi.”
Tôi:?
Tôi nhìn về phía đầu giường.
…
Nến thơm thì nói là nến thơm đi?! Lúc nói chuyện anh nói nhiều hơn hai chữ thì chết ai?!
Kiệm lời như kiệm vàng thế hả?! Anh vẫn chưa rút được bài học từ việc bao nuôi à?!
Anh đền sự mong chờ, à không, không phải, đền sự sợ hãi cho tôi đi?!
Tôi dùng ánh mắt chết chóc nhìn anh, anh khó hiểu hỏi: “Sao em ngồi xa vậy?”
Tốn công tôi tưởng tượng robot biến hình, tàu siêu tốc các thứ! Tôi cười ha ha rồi lắc đầu nhích lại gần anh, ngước mắt lên liền thấy trước mặt anh bày đủ loại…kiểu dáng…
Sextoy…
Tôi:?
OK, tôi nghĩ hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại đây rồi.
Có thể là do vẻ mặt hoảng sợ quá mức của tôi, Cố Y Lương thắc mắc nhìn theo tầm mắt của tôi tới đống đồ trước mặt, bừng tỉnh nói: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ là anh thấy trong phòng có máy bán hàng tự động, hiếu kỳ nên mua thử thôi.”
Lòng hiếu kỳ của anh cũng dồi dào quá nhỉ!?! Anh nhìn cái số lượng này đi, anh vét sạch máy rồi đúng không!?!
Cố Y Lương bật cười đè lên người tôi: “…Em muốn dùng không?”
Tôi: “… Không không.”
Anh ta: “Trong máy có bán đồ cosplay đó.”
Tôi: “… Không không.”
Anh ta: “Trong máy có thuốc nữa.”
Tôi: “… Không không không.”
Anh ta: “Sao người em trơn trượt vậy, dính dính nữa.”
Tôi: “… Không…”
Tôi: “…”
Tôi: “Sữa dưỡng của khách sạn này tốt lắm, Shiseido đó, mà em lỡ lấy hơi nhiều.”
Tôi: “Nên cũng bôi hơi nhiều.”
Tôi: “Mà cũng tốt lắm, mềm thoáng trơn mượt, anh xem có giống như cá trong hồ nhà anh.”
Tôi: “…”
Trời ơi cho tôi chết luôn đi, ít nhất chết rồi sẽ bình thản hơn.
Cố Y Lương nhướn mày, nhìn đống nến đầu giường lần thứ hai mới bừng tỉnh hiểu ra, cười không ngừng được.
? Này này, sao những lúc như thế này anh lại thông minh đột xuất vậy?
Tôi bực mình đẩy anh ra, lăn lộn trên giường cầm món sextoy anh mua nghiên cứu thử, mặc anh vừa cười vừa ở trên người tôi bóp tới bóp lui, bảo là giúp tôi mát-xa sữa dưỡng mới thấm nhanh.
… Thật ra tiến triển từ từ như thế này cũng tốt, còn hơn là vừa vào đã móc súng ra nhỉ!?
Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn người bình thường một chút nên lòng bàn tay cũng ấm áp, bóp đến đâu là như có lửa đốt đến đó, còn đảo tới đảo lui trên lưng tôi. Tôi quay đầu nhìn anh, anh cúi người xuống hôn tôi một cái, còn lấy lưỡi liếm môi tôi.
Tôi còn chưa kịp ôm anh, anh đã trở lại dáng vẻ chính nhân quân tử mát-xa cho tôi.
Gì đây, bản tính thích trêu ghẹo này đúng là khó bỏ!
Món sextoy trong tay đột nhiên rung lên, sống động như vật sống… tôi nghĩ ra một kế, dùng món đồ chơi đó chào hỏi đũng quần của anh.
“Này…” Anh cười đẩy tôi ra.
Tôi cười hì hì, cầm món đồ chơi cách áo choàng tắm chào hỏi thằng nhỏ của anh, nghe anh trầm giọng khẽ rên.
Ái chà chà, được đó, đúng là không uổng tiền!
Để xem anh chạy đường nào! Chạy đi! Anh trốn thử xem!
Anh xoa bóp cho tôi, tôi thì dùng đồ chơi mát-xa cho anh, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, từ gốc đến ngọn, lặp đi lặp lại… Tôi chơi đến high, thằng nhỏ nhà anh cũng bắt đầu chào cờ, vươn tư thế oai hùng run rẩy chảy nước.
Tôi cầm món đồ chơi chọt chọt thằng nhỏ của anh: “Anh không thấy tê à?”
Anh mím môi không trả lời mà dùng tay ấn đầu tôi xuống, kéo tới trước đũng quần anh.
Tôi lui về phía sau né tránh: “Làm gì đấy, lấy đao chém em à?”
Anh bật cười nhéo mặt tôi, vẫn im lặng như trước, có điều lại bày ra biểu cảm ‘năn nỉ em đó’, sau đó lại ấn đầu tôi xuống.
Được rồi được rồi.
Tôi thuận thế nhướn người hôn thằng nhỏ của anh một cái, hít một hơi dương khí của anh.
Bàn tay đặt sau gáy tôi đột nhiên cứng đờ, tôi ngước mắt nhìn anh, anh cúi đầu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, trong mắt đã nhuốm màu dục vọng.
Thật sự, dáng vẻ này của anh quá đàn ông quá cuốn hút, tôi PK với anh thật chẳng khác nào game thủ gà mờ Lv tay không tấc sắt đụng độ đại thần Lv vậy, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Cố Y Lương nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn tôi dùng môi lưỡi chăm sóc thằng nhỏ của mình, ngón tay không ngừng vuốt ve tóc tôi như thể anh đang vuốt lông mèo vậy.
Đang hành sự trơn tru, đột nhiên áp suất xung quanh lại hạ xuống, tôi ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy nét mặt suy sụp của anh.
Ơ lại nữa rồi, sao tự nhiên lại suy sụp vậy?
Miệng tôi đang có vật bên trong nên không tiện nói, vứt cho anh một ánh nhìn khó hiểu.
Anh mấp máy môi do dự, sau cùng nhỏ giọng hỏi: “… Em, sao kỹ thuật của em tốt quá vậy?”
Tôi:?
Không phải chứ, hỏi cái khỉ gì vậy, chẳng lẽ có người dạy tôi cái này như dạy nhảy ở Hawaii à?!
Tôi tức giận nhả bé Cố ra, ngồi dậy hung hăng cắn vai anh: “Nghĩ cái gì thế!”
Anh bất ngờ vì bị tôi cắn, mà tôi cắn xong cũng giật mình.
… Dis, tôi quên mất trước đây anh còn hiểu lầm là tôi được bao nuôi mà…
Cũng tại tôi chưa giải thích rõ, lỗi tại tôi được chưa!
Tôi lúng túng, liếm liếm dấu răng trên vai anh, nhỏ giọng nói: “… Anh là người đầu tiên.”
Giây tiếp theo tôi lập tức bị Cố Y Lương vạch áo, một cây chày gỗ dán lên bắp đùi tôi.
Gì nữa đây, anh bị ám ảnh trinh tiết à?
Thế kỷ rồi đó! Tôi né tránh nụ hôn của anh, không vui đánh anh, vẫn chưa hết giận, tôi lại nắm tóc anh: “Lão Cố anh làm sao thế hả, nếu anh không phải người đầu tiên của em thì anh bỏ em à?”
“Hả?” Cố Y Lương cũng khó hiểu nhìn tôi, một lúc sau mới bừng tỉnh, bật cười cắn môi tôi “… Em nghĩ gì thế.”
Anh ta: “Chỉ là anh cảm thấy… anh tập kiểu gì cũng không ổn, muốn hỏi em làm cách nào… mà thôi”
Tôi: “…”
Tôi: “Vậy sao anh vạch áo em?”
Anh cúi đầu cười, vươn lưỡi liếm vị trí vừa cắn trên môi tôi, giọng nói vừa dịu dàng lại khàn khàn: “Lúc nãy em liếm vai anh, anh chịu không nổi.”
Tôi: (ôm quyền)
Thế là tôi nằm im, còn tự chỉnh lại tư thế.
Điều hòa trong phòng rất lạnh, nhưng nhiệt độ Cố Y Lương áp trên người tôi thì nóng đến bỏng da… tôi nghĩ chắc anh cũng cảm thấy giống vậy.
Áo choàng tắm mặc như có như không, nến thơm cũng đã thắp, hương thơm nhàn nhạt tản ra khắp phòng, sextoy bị vất sang một bên vẫn còn đang rung ong ong.
Nhiệt độ trong cơ thể tán loạn, xông thẳng đến não, ý loạn tình mê.
Mấy ngón tay dạo chơi trong cơ thể tôi dịu dàng như sen trắng dần được ánh trăng phản chiếu lên mặt hồ, chất lỏng bôi trơn dính nhớp và nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, cứ phốc xuy phun ra.
Tôi chẳng còn sức để ý nội thất bày trí trong phòng nữa, chỉ biết nệm rất mềm, bôi trơn rất xịn, động tác của Cố Y Lương rất trúc trắc. Tôi nằm sấp trên người anh, khó chịu vùi đầu vào cổ anh, nín thở trải nghiệm cảm giác mới mẻ này.
Dù có chuẩn bị tâm lý kỹ càng cỡ nào thì khi hành sự vẫn căng thẳng như thường, nhưng quán tính cơ thể lại là chuyện khác…
Nhịn! Nhất định phải nhịn, đè xuống cảm giác muốn ngồi dậy né tránh mấy ngón tay kia!
Tôi cắn răng kiên trì, mặc cho mấy ngón tay khuấy đảo bên trong, lại len lén ngẩng đầu nhìn Cố Y Lương.
Tôi:?
Không phải chứ, chuyện này… tôi xấu hổ thì cũng đúng thôi, nhưng sao trông anh còn ngượng hơn cả tôi nữa vậy…
Mặt anh đỏ đến mức có thể nung cháy áo luôn, lại còn xoay mặt sang một bên, cũng không biết là đang nhìn đi đâu.
Tôi:? Anh đang diễn gì vậy, thiếu nữ ngây thơ hả?
Khi bị phân tâm thì tôi không còn để ý mấy ngón tay đang quấy nhiễu trong người, tôi tò mò rướn người xoay mặt anh lại, lại vươn tay đặt lên trán anh: “… Anh nhìn gì vậy, sao mặt đỏ thế có sốt không?”
Tầm mắt của anh cứ nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải chỉ duy nhất không nhìn lên trên, vành tai đỏ ửng bị ánh đèn chiếu vào như xuyên thấu. Anh không đáp lời, bàn tay rảnh rỗi còn lại đè tôi xuống, nhắm mắt hôn tôi.
Cơ mà tôi lại đang tò mò…
Tôi không chịu cúi đầu hôn anh, tay đưa ra phía sau thao túng thằng nhỏ nhà anh, khi chuẩn bị uy hiếp anh trả lời thì đột nhiên ngón tay trong cơ thể chọt trúng điểm nào đó trong người tôi.
Khoái cảm tê dại chạy thẳng từ sống lưng lên não, kích thích ập tới quá đột ngột khiến tôi ngã sấp trên người Cố Y Lương, nằm im cả buổi không nhúc nhích nổi.
Tôi không kịp phản ứng, nhưng Cố Y Lương lại phản xạ rất nhanh, lập tức lý giải được hành động cơ thể tôi, đầu ngón tay cứ tiếp tục chạm vào điểm đó.
Bị khoái cảm làm cho váng hết cả đầu, tôi muốn làm gì đó nhưng cơ thể không cho phép, trong lúc mơ màng nhớ lại không thể để lại dấu trên người anh, cổ cũng vậy, cũng không được mút hầu kết anh. Tôi ỉu xìu, tức tối đặt trán mình lên vai anh.
Anh cúi đầu nhẹ day cắn tai tôi, dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại cầm món đồ chơi kia lên: “… Có muốn thử một chút không?”
“Không muốn không muốn…” Dường như có hàng trăm ngọn đèn lần lượt vỡ bóng trong đầu tôi, tôi không cần nhìn cũng biết anh đang nói tới cái gì. Bàn tay đặt ở bên hông anh bắt đầu cử động, trượt xuống phần bụng dưới, nhéo thằng nhỏ nhà anh một cái “… Dùng cái này.”
Anh cúi đầu hít sâu một cái.
Mặt trời đã lặn, tiếng ve kêu rả rít, anh Lương mà tôi ngày nhớ đêm mong, đã đi vào tôi rồi…
Hức.
Tốn biết bao nhiêu thời gian … cuối cùng, cũng connect với nhau rồi.
Đau xót, căng phồng, từ tâm cho đến não, toàn thân tôi như muốn nổ tung.
Đồ! Giả! Dối!
“Thả lỏng, thả lỏng, hít sâu…”
Anh đang đỡ đẻ cho em đấy hả?!
Anh đỏ mặt quan sát, nhẹ nhàng đỡ eo tôi hạ thấp xuống....
Tôi phát hiện, con người anh tuy sẽ có lúc ngượng ngùng xấu hổ, nhưng động tác thì chẳng trì hoãn chút nào.
Anh tuần tự tiến hành, mới bắt đầu còn quan sát phản ứng của tôi, nhưng lát sau lại xoay mặt qua một bên.
Tôi:?
Sao vậy, nhìn mình không vui sao?
Tôi điều chỉnh tư thế: “… Sao không nhìn em?”
Tôi ‘á’ một tiếng, thấy vệt đỏ trên má anh lại sậm hơn mấy phần, càng lúc càng nhiều sắc độ như màu son.
Tôi thấy anh không chịu ngẩng đầu nhìn mình, bỗng chốc hiểu rõ, híp mắt lại dùng răng day cắn vành tai anh: “… Hửm… có phải cái gương phía trên… kích thích quá không?”
Động tác của anh vẫn không dừng lại, nhưng hàng mi đã rung rung.
Tôi:!
Lửa, không thể đùa với lửa.
Phóng lửa đốt rừng, đạo lý này hôm nay tôi xem như đã hiểu rồi.
Cố Y Lương mím môi không trả lời, chỉ là khí thế hừng hực nhìn thẳng vào tôi, mạnh bạo ấn tôi xuống không kịp thở.
Chiếc xe này điên cuồng quá, còn xóc nảy, tôi sắp bị ‘nghiền nát’ rồi!
Cụm từ này khi ứng dụng trên người tôi, cuối cùng cũng không phải để hình dung đồ vật nữa, tôi rất vui mừng.
Nóng, nồng, cay…đều là những cảm giác liên quan đến nhiệt độ, mỗi một chỗ đều dán chặt vào nhau, quấn quít triền miên, tôi vòng tay ôm cổ Cố Y Lương gọi tên anh.
Anh lên tiếng đáp, lại thấp giọng hỏi: “… Gọi gì hay hơn đi?”
Shh… Từ lúc gặp ông Hoàng xong, tôi có hơi sợ hãi cái từ ‘ba ba’ này, tôi vừa tôn trọng vừa kính nể, thật sự sợ mình lại buộc miệng gọi ba ba ba ba.
“… Muốn nghe cái gì?” Cảm giác tê dại chảy dọc cơ thể, ngón tay tôi lướt một vòng trên lưng anh, “… Lương Lương? … Anh Cố? …”
Tôi: “… Ca ca?”
OK, đạo lý phóng lửa đốt rừng tôi đã hiểu, chỉ là không học được!
Làm thế nào để xem pháo hoa nhưng không cần bước chân ra khỏi nhà? Đó chính là gọi Cố Y Lương một tiếng ‘ca ca’.
… Mà thật ra thì, nó cũng sảng khoái lắm.
Tôi cảm khái: “… Tốn tiền cũng đáng.”
Anh bật cười nhướn mày, lại mua thêm bộ trang phục từ máy bán hàng tự động.
Tôi thật không hiểu nổi chấp niệm này của anh từ đâu ra, thắc mắc hỏi: “… Anh muốn mặc à? Anh quay phim từ cổ trang dân quốc đến hiện đại, đã mặc biết bao nhiêu đồ xịn rồi, có cái nào mà không đẹp hơn cái này đâu?”
Tôi: “Cái bộ quân phục phim trước anh mặc cũng đẹp lắm.”
Tôi: “Ừ… đẹp lắm luôn.”
Anh ta: “…”
Anh ta: “Không, không phải mua cho anh mặc…”
Tôi: “…”
Tôi: “…………”
Anh gãi mũi: “… Không ngờ em lại thích cosplay…”
Tôi: “Câm miệng.”
Anh dọn dẹp chiến trường xong quay lại ôm tôi, vừa đỏ mặt lại vừa thích thú đánh giá nội thất bài trí trong phòng.
Đỏ mặt cái gì nữa! Anh bày ra bộ dạng này để lừa ai!
Tôi vươn tay nắm cằm anh lại, không cho anh nhìn lung tung, anh hôn tôi một cái rồi hỏi: “Thêm hiệp nữa?”
Hiệp cái đầu anh! Anh hồi sức nhanh quá nhỉ!!
Tôi mệt mỏi xua tay: “Chút nữa, chút nữa đi.”
Anh mở wechat ra xem, ngạc nhiên thốt lên, tỏ vẻ đáng thương chớp chớp mắt nhìn tôi: “Chuyện nam chính xử lý xong rồi, ngày mốt đi làm lại…”
Tôi: “…”
Tôi: “… Vậy nghỉ chút rồi quay về.”
Anh không bỏ cuộc chọc chọc bé Vệ của tôi, dùng ngữ điệu chảy nước của chị Lâm Chí Linh nói với tôi: “Ngôn Ngôn, dậy đi…”
Tôi: “…”
Tôi dùng đầu gối huých anh.
Kết quả vẫn là làm thêm một hiệp.
Đùa giỡn trong chăn một lúc, chúng tôi lại trên tinh thần tò mò ham học hỏi, trải nghiệm thử vài món nội thất trong phòng.
Cảm thấy cũng không có gì đặc biệt…
Chỉ là sau này tôi không thể lòng không tạp niệm khi thấy những món đồ bình thường trong phòng tập thể hình nữa rồi.
“Phân tâm rồi? Hửm?”
Tôi lắc đầu, ôm cổ anh nói: “… Rất thích anh.”
Mãi cho đến khi pháo hoa nổ bùm bụp, hai chúng tôi cùng lúc ngã xuống giường, anh mới nghiêng người sang nhìn tôi, chân thành nghiêm túc nói ‘Anh cũng thích em’.
Tôi hồi phục hô hấp, vươn bàn tay không còn chút sức lực vuốt mấy sợi tóc dính trên trán anh, bị anh nắm lấy hôn lấy hôn để.
Hóa ra vuốt ve an ủi trong truyền thuyết chính là như thế này, tôi chọc má anh: “… Bây giờ… anh có cần hút một điếu để bình tĩnh nữa không?”
Anh cười nắm tay tôi vân vê, nói: “Cai rồi.”
Tuy trong nhật ký anh có viết như thế, nhưng thứ này đâu phải muốn cai là cai được, tôi nhướn mày tỏ vẻ không tin: “… Anh không nghiện sao?”
“Có…” Anh cúi đầu nhẹ hít một hơi giữa cánh môi tôi, sau đó làm hành động nhả khói, “… Nhưng anh đã tìm được thứ tốt hơn để thay thế rồi.”
Tôi: (ôm quyền)
Anh vĩnh viễn là Vua thả thính, em thua rồi, quỳ rạp xuống đất.
Lại trêu nhau một hồi, rồi lại nằm im ôm nhau, tôi như một bãi bùn nhão được Cố Y Lương bế vào phòng tắm, nhẹ nhàng thoải mái nằm trong lòng anh, chìa tay ra cầm điện thoại.
Từ khi xác định quan hệ, mấy ngày nay khi ở cùng Cố Y Lương tôi ngay cả điện thoại cũng chẳng cầm mấy, đừng nói gì đến chuyện phát đường.
Bạn trai đang ở bên cạnh thì ai mà rảnh show ân ái theo múi giờ nước Mỹ chứ, thời gian rảnh nhiều quá thì dùng để thân mật ngọt ngào không tốt hơn sao.
Với cả, hai hôm trước chẳng có gì để show thật, chỉ là hoạt động ở chung thường ngày, ăn cơm chung, anh đọc kịch bản tôi nhắc lời, tôi luyện diễn xuất anh hướng dẫn, người nghe nhạc người đọc sách. Rảnh rỗi thì tìm phim xem, chơi game, lúc cần cười thì cười, lúc tắt đèn thì tắt…
Muốn phát đường, chính chủ cũng không có để phát.
Chỉ là hôm nay…
Người ta nói mỹ nhân như hoa cách xa chín tầng mây, tôi cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân vào lòng, tinh thần phấn chấn trạng thái cũng tốt. Quả thật chỉ hận không thể thông báo chiếu cáo hiên hạ… Đây chính là nỗi đau muốn khoe mà không thể khoe, có đường mà không thể phát!
Ngón tay tôi mở app camera ra, bĩu môi, lại tắt đi.
Cố Y Lương thấy động tác của tôi, ôm tôi cao hơn một chút rồi lấy điện thoại của mình đưa cho tôi: “Muốn chụp thì chụp.”
Tôi ỉu xìu cọ cổ anh: “… Chụp cũng không đăng được, để trong điện thoại thì nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn.”
Anh bật cười, trực tiếp mở camera trước, ôm tôi chụp một cái.
Tôi vội che mặt: “Đừng đừng đừng!”
Anh phì cười gỡ tay tôi ra đan vào tay mình, chụp một tấm mười ngón tay đan vào nhau, sau đó cài thành màn hình khóa điện thoại.
Mức độ này vẫn tạm chấp nhận được, cũng không nguy hiểm lắm… Tôi bình tĩnh lại, ngẩng đầu đột nhiên thấy anh mở weibo…
Chết … tôi không dám phát đường, nhưng anh thì khác.
Lúc thì mặc áo của tôi selfie, ngoại trừ Nương Tử có thâm niên thì thật sự chẳng ai phát hiện.
Lúc thì mười giờ rưỡi tối up hình tôi đang đọc kịch bản… nhấn mạnh sự chăm chỉ cố gắng của tôi, cũng thuận tiện show ân ái luôn.
Thậm chí còn share hình cả hai chụp chung từ weibo đoàn phim, anh muốn share cũng không ai dám nói gì.
… Nói chung là muốn gì có đó, nhưng đều nằm trong phạm vi an toàn có thể giải thích
Cái con người này một ngày không up weibo là chịu không nổi hử!
Tôi hất văng điện thoại hoảng sợ nhìn anh: “Anh anh anh muốn làm gì!”
“Lướt weibo thôi.” Anh cười xoa đầu tôi, “Sợ cái gì, anh không đăng đâu.”
Vậy thì tốt, tôi còn tưởng anh không nhịn nổi nữa lại muốn show ân ái, tôi thả lỏng người ôm chăn, hôn lên vai anh một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta: “Lúc nãy anh đăng rồi.”
Tôi:?
Tôi:?!
Tay run run cầm điện thoại, tôi mở weibo ra.
@ Cố Y Lương Liam: Chia sẻ ca khúc·’Lưu Quang Phi Vũ’ (@NetEase Music)
Cùng người có tình vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay là duyên.
Hình ảnh đính kèm là phim ‘Thanh xà’
Tôi: (Bái phục)
Tôi kéo cổ áo anh xuống hôn lấy hôn để.
Anh xoa đầu tôi, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tôi: “Ngày mốt đi làm lại rồi.”
Tôi: “Ngày mai mình nghỉ ngơi.”
Tôi: “Hôm nay làm thêm hiệp nữa đi!”
.:. Toàn Văn Hoàn.:.