“Chúc ngon miệng”
Hàm răng sắc nhọn cắn phập xuống lại không gặm được da thịt mềm mại, ngược lại bị Tá Nguyệt nhét một thanh sắt quơ được lúc nãy trong tiệm hoa rồi cho ngay vào mồm nó, nhân cơ hội này cậu vùng thoát khỏi dị khủng, máu tươi chảy ra từ khoan miệng của dị khủng, nó không ngờ con mồi này lại lì đòn như vậy, thời điểm này rồi còn có tâm tư phản kháng, nếu là trường hợp bình thường thì bọn chúng sớm đã mất hết ý chí chiến đấu, để mặc cho bản thân trở thành bữa ăn ngon của nó rồi…
Nhưng mà…
Hai mắt dị khủng cong thành một vòng cung quỷ dị, nó rất vui, lâu lắm rồi mới tìm được một món ăn có tham vọng sống cao như vậy, nó cắn đứt thanh sắc trong miệng nhưng không nhổ ra mà ngược lại nhai ngấu nghiến như đậu hũ.
Tiếng kim loại bị nghiền nát vang lên bên tai Tá Nguyệt, cậu nhíu máy ném cái tay trên cổ áo mình xuống, dường như nó đã dùng hết sức để kéo cậu ra ngoài, bây giờ đang nằm run rẩy kiệt sức giữa đường, Tá Nguyệt không nói một lời, cầm cái chậu hoa gần đó đập mạnh xuống cánh tay, nhìn nó co quắp một hồi rồi bất động, trong lòng cậu không có một chút thương xót nào với nó, bàn về mạng sống và độ tàn nhẫn thì Tá Nguyệt luôn ưu tiên cái thứ nhất mà.
Dị khủng trông có vẻ rất hưởng thụ nhìn chằm chằm Tá Nguyệt, cậu cũng không sợ hãi nhìn ngược lại nó, trông thấy nó nhét cặp chân phụ nữ kia vào trong cặp đỏ, không biết cố ý hay vô tình mà bên trong rơi ra một tảng thịt đỏ tươi còn dính máu, dị khủng xem như không có gì mà nhặt lên, còn vui vẻ đưa đến trước mặt Tá Nguyệt rồi nói: “Ăn không?”
Tá Nguyệt không có hứng thú với quái vật ăn thịt người, huống chi thứ này còn đang lăm le muốn nhai sống cậu, bây giờ cậu đang cố câu thời gian chờ Leila và Elix gọi cứu viện đến, nhưng không biết liệu bọn họ có đến kịp trước khi cậu bị cắn một cái hay không nữa.
Dị khủng nhìn da dẻ mịn màng trên cổ Tá Nguyệt, nó cực kỳ hài lòng, nhưng mà trắng quá, nó muốn hồng hào một chút, như thế mới hấp dẫn, cho nên nó quyết định vờn cậu một chút, chờ khi mạch máu dưới làn da kia gồ lên, màu sắc hồng nhuận tươi đẹp xuất hiện thì lúc đó mới là thời điểm tốt để thưởng thức con mồi thú vị này, nó không sợ Tá Nguyệt chạy mất, dù sao trong lòng dị khủng cấp cao này mà nói, một con mồi không có dị năng như Tá Nguyệt đã mặc định sẵn chính là bữa tối hôm này của nó rồi.
Nó cười cười nhìn Tá Nguyệt, cậu liếc xéo nhìn lại nó, cả cơ thể căn lên như cây cung, thấy cậu như thế dị khủng cũng không giận mà còn hỏi cậu: “Này, anh tên gì thế?”
Tá Nguyệt đề phòng nhìn nó: “No name”
Dị khủng chớp mắt: “Anh không sợ em à?”
Tá Nguyệt: “…” Má mày hỏi thừa! Thử đổi vị trí với tao xem mày có sợ không hả? Đồ nít ranh.
Thấy cậu im lặng không nói, nó mất hứng bĩu môi, đồng phục ướt sũng trên người nhỏ nước liên tục, dưới chân nó sớm đã ướt một mảng, không hiểu nước ở đâu ra mà lắm thế, nãy giờ vẫn chưa khô nữa.
“Nè anh biết không, trước khi ăn anh, em đã ăn gần hai mươi người trong một tuần rồi đó, bọn họ đều không tàn nhẫn được như anh đâu, hầu như sau khi thấy đầu lâu em thả ra thì đều sợ đến mất mật ngã khuỵu tại chỗ rồi, chán lắm...” Nó đứng tại chỗ, nói một mình, nhưng cặp mắt đen không chút ánh sáng của nó vẫn nhìn chăm chú vào Tá Nguyệt, cậu rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt liên tục… xem ra đói lắm rồi…
“Anh biết không, cái đầu mà anh nghiền nát trong vườn cùng cánh tay đang nằm dưới chậu cây kia đều là những con mồi mà em đã ăn trước đó, em có sở thích giữ lại những bộ phận xinh đẹp nhất của con mồi để làm kỉ niệm, đồng thời cũng xem chúng như một thứ đồ chơi dùng để bắt con mồi mới, ừm, không tệ đúng không nào,...!đáng tiếc, bị anh phá hư mất hai món…” Cuối cùng nó nhịn không được nữa liền bỏ miếng thịt đỏ trong tay vào mồm, nhai ngấu nghiến, có tia máu tràn ra từ khóe môi bị cái lưỡi đỏ chót thè ra từ trong miệng nó liếm sạch.
Tá Nguyệt thật sự rất tò mò, không biết rốt cuộc nó cấp mấy mà lại ăn nhiều như thế: “Cô… cấp mấy?”
Dường như không ngờ được đối phương sẽ nói chuyện với mình, dị khủng vui vẻ nuốt thức ăn xuống bụng, nhe hàm răng đỏ tươi nhìn cậu, ngón tay trắng bệch giơ lên đếm đếm một hồi rồi mới hăng hái trả lời cậu: “Sáu rưỡi!”
Đệt m
Hai chữ kia như một đàn vịt liên tục chạy qua trong đầu Tá Nguyệt, sáu rưỡi, là cấp S sắp thăng lên S đúng không? Con hàng khủng như vậy lạc trôi ở đâu để rồi tìm đến cậu thế này? Có nên lấy làm vinh hạnh không? Leila và Elix đâu rồi… còn không đến sớm nữa là anh đây tán thân nơi dạ dày của quái vật đó nhé.
“Đói quá” Dị khủng xoa cái bụng xẹp lép của mình, sắp sửa lên cấp khiến nó càng lúc càng thèm ăn, hôm nay nó đã ăn hai người rồi thế mà vẫn còn đói như vậy, ngước đầu lên nhìn Tá Nguyệt: “Anh ơi, anh mau chạy đi nhé, chạy càng nhanh càng tốt…” đồng tử của nó trợn trừng lên như sắp lồi ra ngoài, âm thanh non nớt dần dần trở nên khàn đục như loài dã thú: “…bởi vì em sắp ăn anh đấy!”
Chớp mắt Tá Nguyệt chỉ thấy nó như một tàn ảnh xông về phía cậu, không nói hai lời Tá Nguyệt liền xoay lưng bỏ chạy…
Leila vừa nhận được tin nhắn của Tá Nguyêt liền mang theo một vài dị năng giả của gia tộc cùng với Elix chạy ra khỏi bữa tiệc gặp mặt của các gia tộc, vừa chạy ra khỏi cổng liền bị cha của hai người chặn lại, sau khi biết tin ông liền mắng hai người một trận, đây là bữa gặp mặt quan trọng giúp gắn kết mối quan hệ giữa các đại gia tộc lại với nhau, thậm chí cò có người của hoàng tộc đến, bọn họ không thể vì một người mà rời đi như thế, đó là không tôn trọng khách mời.
Leila tức giận cãi nhau với cha cô, cô không thể hiểu được suy nghĩ của cha mình, Tá Nguyệt là người đã dùng mạng để cứu hai chị em cô, cha cô không cảm ơn thì thôi tại sao còn không cho cô và em trai đi cứu anh ấy.
Galid Felix tức giận nói: “Chúng ta đã bảo vệ nó dưới danh nghĩa gia tộc Felix bao năm nay còn chưa đủ sao?”
Elix gân cổ lên cãi lại: “Chẳng qua chỉ là cái danh huyễn, bao năm qua anh ấy có được bảo vệ hay không thì có cha mới là ngươi hiểu rõ chứ? Bảo vệ cái khỉ gì mà để người ta bị dị khủng tấn công mà cha còn không biết thế hả?
Con trai và con gái vì một thiếu niên người ngoài mà chống đối lại mình, Galid Felix tức đến dựng ngược râu, sai người định cưỡng chế đem hai người về, Leila tức giận sử dụng dị năng tấn công người của gia tộc, Galid thấy thế thì tiến lên tính ra tay thì bị ngăn cản, sau khi thấy người đến là ai, mọi người như cái máy bị bấm nút dừng lại, ngay cả hai chị em đang máu nóng xông não cũng không dám động đậy nữa.
Người đến thế mà lại là Thượng Tướng trẻ tuổi nhất của tinh cầu Noah, một trong ba dị năng giả cấp chín mạnh nhất, chiến thần bất bại trong lòng mọi người, Elrey Harald, trưởng tử nhà Harald đứng đầu tứ đại gia tộc.
Anh đứng đó, dưới ánh trăng sáng rỡ như một bức tường cao không thể lay chuyển, nhìn một nhà hỗn loạn trước mắt, Elrey nở một nụ cười tiêu chuẩn, từ tốn nói: “Người ở đâu?"
Leila không hiểu gì, cô chớp mắt mấy lần rồi hỏi lại: “Xin lỗi? Ngài nói gì thế?”
Galid sống cả nửa đời người, tiếp xúc không ít với người quyền quý đương nhiên hiểu Elrey nói gì, ngay lập tức biết đối phương muốn thay hai chị em đi cứu người, cũng là thả cho nhà bọn họ một cái thang đi xuống: “Ở khu dân cư cũ cách nơi này một con phố”
Elrey rũ mắt, không nói một lời liền xoay người rời đi, Elix thấy thế liền muốn chạy theo lại bị cha mình túm lại đánh cho một trận, cậu ta gào lên: “Ông đánh tôi làm gì hả?!”
Galid cũng tức muốn lòi cả mắt ra: “Thằng ngu này! Thượng tướng người ta đã đích thân đi cứu người, mày chạy theo đứng làm cảnh hả? Còn không mau cút vào dự tiệc cho ta!”
Elix núp sau lưng Leila, vẫn lì lợm cãi lại: “Thì nói nhẹ nhàng thôi chứ mắc gì đánh con!"
Galid tung một cái tát lên đầu cậu ta: “Mày cãi à?!”
Elix: “…”
Leila ngăn lại cặp cha con đang hùng hổ với nhau, xoay người đưa em trai quay lại bữa tiệc nhưng trong lòng vẫn cầu mong Tá Nguyệt chịu đựng đến khi thượng tướng đến…
Mà Tá Nguyệt thật sự sắp không xong đến nơi rồi, dị năng của cậu có thể trị thương, nhưng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đối với cái lỗ trên chân của mình thì chỉ có thể miễn cưỡng cầm máu chứ hoàn toàn không thể di chuyển, tay trái đã gãy, trên mặt và cổ đều có vết thương, cả người Tá Nguyệt không có chỗ nào được xem là lành lặn, miễn cưỡng còn giữ được một tia ý thức mờ mịt.
Một người bình thường như cậu có thể trụ được trước dị khủng cao cấp gần mười lăm phút đồng hồ xem như đã là kì tích, người khác có lẽ đã chết ngay từ lần đầu nhìn thấy nó, đây có thể xem như là vết tích đáng tự hào trong ba tháng xuyên qua sách của cậu.
Nếu… chỉ là nếu thôi, nếu hôm nay cậu còn sống, cho dù bằng bất cứ giá nào cậu cũng sẽ khiến bản thân mạnh lên, mạnh hơn nữa, chỉ cần ai đó đến cứu cậu thôi.
Ý thức đã dần mơ hồ, tuy nhiên bản năng khao khát được sống vẫn khiến Tá Nguyệt vươn tay lên ánh trăng trên bầu trời, cầu mong kì tích xuất hiện, bỗng nhiên tay của cậu được nắm lấy, một gương mặt tái nhợt xuất hiện trong tầm mắt Tá Nguyệt, dị khủng thè lưỡi liếm đi máu tươi dính trên tay cậu, nói:
“Khá lắm anh trai, anh chạy nhanh lắm, thậm chí còn tấn công được em, nhưng mà anh yếu quá, căn bản không gϊếŧ em được, thôi thì sau khi chết, em sẽ giữ lại trái tim của anh xem như khen ngợi lòng dũng cảm của anh nhé!”
Một lần nữa bị dị khủng ôm vào lòng, dường như nó rất thích ôm con người, nó thích độ ấm của bọn họ, thích cái chết dần dần bào mòn ý chí, thích cái lạnh giá xâm chiếm món ăn từng chút một, sau khi ăn, nó sẽ giữ lại một bộ phận trên cơ thể con mồi, nhét vào cặp đỏ rồi mang đi khắp nơi, tìm kiếm con mồi mới:
“Để khen thưởng, em sẽ cho anh biết tên em – Petunia”
Cảm giác đau đớn khi cần cổ yếu ớt bị cắn đứt khiến Tá Nguyệt lấy lại ý thức trong giây lát, nhưng rất nhanh bóng tối lại dần xâm chiếm lấy trí óc của cậu.
Cậu không muốn chết… không thể chết được…
Này, đổi chỗ cho tôi…
Ai vậy?
Đổi cho tôi đi, tôi cứu anh.
Tá Nguyệt có cảm giác như không gian bỗng dưng bị dừng lại, mọi vật trong tầm mắt cậu đều chuyển qua màu xám, kể cả cầu trời đen đặc trên kia cũng không hẹn ma nhiễm một màu xám khói kì dị, động tác cắn của dị khủng cũng bị đông cứng, nó như một bức tranh tả thực không có sinh mạng, gương mặt vui sướng khi được ăn ngon cứng đờ trông vừa buồn cười vừa tẻ nhạt.
Dường như có một ai đó đang ở bên trong cậu, vẫn luôn ở đó, cùng cậu ngắm nhìn thế giới này trong suốt ba tháng ròng, không biết đó có phải là ảo giác trước khi chết của mình hay không, không gian thế nhưng vì sự xuất hiện của đối phương mà ngưng đọng lại…
Cậu là ai?
Đổi chỗ cho tôi đi, tôi cứu anh.
Tôi sẽ sống sao?
Ừ
Thật sao? Một quãng im lặng vài giây, lại nghe giọng nói đó vang lên lần nữa
…
Một quãng im lặng vài giây, lại nghe giọng nói đó vang lên lần nữa.
Xem ra không cần tôi phải ra tay nữa rồi.
Nhìn kìa, một người đàn ông, anh ta đến cứu anh đó.
Như thiên thần rơi xuống nhân gian u ám này, mang đến sự sống cho sinh mạng nhỏ bé…
Tá Nguyệt như bị cuống theo âm thanh trong đầu mình, giương mắt nhìn mảng trời xám xịt như tranh thủy mặc, bỗng chốc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, như mặt gương mong manh nhận lấy một lực lớn, không chịu nổi nên vỡ tan, rơi xuống như mưa, có một mảnh rơi xuống đối diện vơí Tá Nguyệt, cậu mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một gương mặt khác bên trong mảnh gương đó, nó đang cười với cậu, như một lời chào hỏi...
Màu sắc lần nữa đổ đầy không gian xám, người đàn ông bước vào mang theo hơi thở mạnh mẽ xuất hiện, bước đi nhẹ nhàng như loài báo săn mồi, thanh trường kiếm dài rực lửa lẳng lặng nằm trong tay anh, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tá Nguyệt nhìn thấy anh nói với mình: “Nhắm mắt lại”
Kiếm quang rực lửa như ngọn núi áp xuống trên đầu dị khủng, nó đau đớn kêu lên một tiếng, tay cũng thả lỏng, Tá Nguyệt như nhành hoa tàn rơi xuống đất, dị khủng xoay người nhìn người đàn ông mới đến, thoáng chốc sự sợ hãi lan tràn trên gương mặt: "Elrey...!Harald"
“Petunia, dị khủng bán S, hân hạnh được gặp mặt” Elrey mỉa mai nhìn bé gái trước mặt mình, sự xấu xí của nó khiến anh cảm thấy gai mắt vô cùng, anh nhấc tay chém xuống một kiếm quét bay nó sang một bên, sau đó tiến đến, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên như con diều rách nằm trên đất, anh dời mắt đi định bỏ qua cậu, lại không ngờ ống quần phẳng phiu bị một lực yếu ớt níu lấy, thế mà lại là tay của thiếu niên, một chút kinh ngạc lướt qua trong mắt, sau đó anh dùng một tay bế Tá Nguyệt lên, cảm nhận hơi thở yếu ớt của cậu.
Vẫn còn sống… dai như gián vậy.
Nhẹ nhàng cố định đầu của Tá Nguyệt ở hõm vai mình để tránh cho cậu gãy cổ, lúc này Elrey mới nhìn dị khủng, anh hơi suy tư nhìn thiếu niên trong lòng một chút rồi sau đó như thông suốt mà nhìn Petunia, nói: “Nghe đồn Petunia ngươi thích nhất là chơi đùa con mồi, hôm nay xem như đã xác nhận tin đồn, vậy nhé, ta cùng ngươi chơi một trò chơi, nếu ngươi thắng thì ta thả ngươi đi, nếu ngươi thua…”
Đồng tử xám bạc của người đàn ông như hàng vạn con dao ghim trên người Petunia, nó không dám cử động, cũng không dám chạy, chỉ biết im lặng chấp nhận nghe người đàn ông nói: “…Nếu thua, thì ta bẻ gãy cổ ngươi nhé”