Ba người ngồi trong căn tin uống nước kể chuyện cho nhau nghe, nói đúng ra là Tá Nguyệt từ từ kể lại lần gặp mặt như oan gia với gã Nakile đó khi ở rừng Vô Tận, kể vô cùng chi tiết tường tận, thỉnh thoảng còn thêm chút chi tiết giật gân cho nóng bầu không khí.
Bọn họ tới trường sớm nên thời gian vẫn còn khá dư dả, Tá Nguyệt kể mà nước miếng tung bay, hai chị em nghe đến nhập thần, hai cặp mắt xanh biếc nhìn Tá Nguyệt không chớp lấy một cái, coi bộ bị cuốn không hề nhẹ à nha.
Chuyện cũng không dài, mười phút là xong nhưng phải mất tận hai mươi phút để kể, sau đó còn tốn thêm năm phút dập hỏa cho Leila và Elix, hai chị em gần như là muốn gọi điện thuê phường côn đồ tới thiến gã kia, hận không thể bây giờ làm ngay và luôn.
Elix thậm chí còn thề thốt nếu sau giờ học mà tên Nakile kia dám chặn đường ra uy với Tá Nguyệt thì coi như hắn tới số rồi.
Thiếu niên tóc vàng mắt xanh nói đến là hùng hổ, hai mắt trợn to như chuông đồng hầm hừ mắng chửi gã kia như con trai, chị gái của cậu ta thì bình tĩnh hơn nhưng mỗi khi Elix mắng chửi hay có âm mưu ‘độc địa’ với gã Nakile cô hầu như đều gật đầu tán thành.
Tá Nguyệt buồn cười đến mức hai mắt híp lại một vòng cung nhẹ, trong mắt lấp lánh ánh sáng phản chiếu bóng hình của hai chị em nhà Felix, cậu an ủi hai người, ngồi nghe hai đứa nhóc này bàn âm mưu chơi gã Nakile kia mà vui quá chừng, nào là bảo dị năng giả hệ ảo giác ban đêm ‘phù phép’ gã mơ thấy mình bị dị khủng lột đồ cho vào chuồng gà, rồi cái gì mà thả sâu ngứa vào cặp gã, thuê người nhốt gã vào nhà xí hoặc dọa ma gã… đủ thể loại đa dạng cực kỳ.
Xui cho gã kia vì đụng trúng hai bảo bối nhà Felix rồi
Tá Nguyệt cười đến là vui vẻ, khoảnh khắc niềm vui lên đến đỉnh điểm, tiếng cười trong cổ họng cũng bật ra thì bỗng nhiên mắt cậu nhòe đi như màng hình ti vi bị nhiễu sóng, tai cũng ù đi, nụ cười trên môi và vẻ ngây thơ của hai chị em bỗng chốc bị đè lên bởi khung cảnh đẫm máu, xung quanh điêu tàn, một màu xám xịt như mất đi sức sống, hai người vẫn cười nhưng máu đỏ tươi đã nhiễm đỏ gương mặt của Leila, trên trán trượt xuống một con sâu đen dính nhớp…
Con sâu này… trông quen thuộc đến lạ…
Tim thiếu niên đập hụt một nhịp, cái hụt này suýt chút đem tim cậu ngâm vào nước, khiến nó nhũn mềm ra rồi bóp nát tàn nhẫn, tay chân cậu lạnh ngắt như người chết bị ngâm trong hầm băng, suýt chút nữa Tá Nguyệt đã đẩy bàn đứng bật dậy chạy về phía hai chị em…
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngay khi chân thiếu niên cử động tính đứng dậy thì bên tai lại vang lên tiếng nói cười đùa ồn ào trong căn tin, chớp mắt, khung cảnh đen tối kia biến mất như ảo giác rồi trở lại dáng vẻ ban đầu mà hai chị em nhà Felix vẫn bình yên toàn vẹn ngồi trước mặt Tá Nguyệt.
Chỉ ngắn ngủi hai giây, như vấn đề sinh ra do mất ngủ hay áp lực, vốn dĩ không đáng để quan tâm nhưng trong đầu Tá Nguyệt lại hiện lên hình ảnh con quái vật khổng lồ ở dinh thự Felix trong giấc mơ, cả thân thể nó bao bọc toàn là những sinh vật thân mềm đen xì nhớp nháp, nó rõ ràng đã là rơi xuống dinh thự nhưng bên trong lại không có bất cứ thứ gì…
Cơ thể Tá Nguyệt run lên với biên độ rất nhỏ, cậu đã cố gắng để bản thân không quá lộ liễu trước mặt mọi người, chỉ có Acacia nhận ra điều bất thường trên người Tá Nguyệt, y định nói chuyện với cậu thông qua không gian bên trong tiềm thức lại bất ngờ phát hiện ra y không vào được…
Không gian vẫn còn, nhưng nó hỗn loạn như một mớ xám xịt như trong bức tranh trừu tượng… chuyện quái gì vậy?
“Tá Nguyệt, anh nghĩ thế nào về việc em dìm thằng đó xuống cống… Tá Nguyệt? Anh làm sao thế?”
Elix nhận ra người ngồi đối diện mình có vấn đề, gương mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hai tay lại đang run lên như đang lạnh, mà cậu vẫn đang nhìn hai chị em nhưng trong mắt trống rỗng không có gì cả, trạng thái này rõ ràng không bình thường.
“Anh không khỏe ở đâu sao?” Leila nhíu mày chạm vào tay Tá Nguyệt, lạnh ngắt.
Hai chị em nhìn nhau, lo lắng không thôi.
Tá Nguyệt bị cú chạm này của hai chị em khiến bản thân bị hoảng hốt, cậu nuốt nuốt nước miếng cố gắng điều chỉnh lại tâm tình nhìn hai chị em vẫn còn lạnh lặn không có vấn đề gì trước mắt, Tá Nguyệt cười an ủi hai người, tay cũng nắm ngược trở lại hai chị em: “Anh không sao, lúc nãy bị hạ đường huyết đột xuất thôi, đừng lo”
Leila và Elix không nghi ngờ gì thở ra một hơi, Elix hung hăng nói: “Em nói chứ anh gầy lắm rồi, ăn ít quá nên bây giờ hạ đường huyết chứ gì nữa?
Tá Nguyệt giả vờ cười tinh nghịch, thậm chí còn nháy mắt với hai người: “Là lỗi của anh, sau này sẽ ăn nhiều hơn, gần vào học rồi chúng ta nên đi thôi”
Trước khi chia tay nhau, Leila còn cất công chạy trở lại căn tin mua cho Tá Nguyệt một hộp sữa và bánh ngọt, Tá Nguyệt cảm động gần chết nói cảm ơn với cô rồi xoay người đi đến tòa nhà dành cho học viên dị năng phụ trợ.
Elix và Leila đi hướng ngược lại, Elix húc vai chị mình một cái nói với cô: “Em thấy trạng thái lúc nãy của Tá Nguyệt không giống bị hạ đường huyết cho lắm… giống như là căng thăng hơn.
”
Leila không nói gì nhưng cô vẫn gật đầu coi như đồng ý với em trai.
Một lúc sau, Acacia đã vào được tiềm thức, y không nói vấn đề lúc nãy cho Tá Nguyệt bởi vì không biết giải thích thế nào, còn có, y cho rằng vấn đề này không quan trọng lắm nên không làm phiền Tá Nguyệt nữa, để cậu ấy tập trung học thì hơn, nhìn vào tình trạng của Tá Nguyệt, ít nhiều gì y vẫn nhìn ra được lý do mình không vào được không gian…
Tuy thời gian diễn ra ngắn nhưng sự thật bày ra trước mắt rõ ràng như thế mà, không gian bị Tá Nguyệt làm ảnh hưởng…
Tá Nguyệt ngồi ở bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ, ánh nắng bên ngoài không quá gắt nhưng cũng không dễ chịu mấy, thỉnh thoảng còn có gió thổi vào hất tung rèm cửa trắng tinh lên đầu những thiếu niên ngồi gần đó, mỗi lần như thế tầm nhìn của cậu đều bị một lớp màng trắng che đi, giảng viên biến mất, giọng nói cũng mờ mờ ảo ảo như cách một bức tường…
Buổi học đầu tiên của thiếu niên kết thúc trong mơ màng, cậu chép cái gì trong vở cũng không biết luôn, đành phải nhờ người bạn cùng bàn giảng lại những gì mà mình bỏ lỡ trong buổi hôm nay.
Cũng may người ta tốt bụng chỉ lại từ A đến Z cho thiếu niên.
Tá Nguyệt rất biết ơn cậu ta, muốn đãi cậu ta một bữa ăn nhưng nhận ra mình còn nghèo hơn đa số người trong trường thì lấy đâu ra tiền mà đãi những cậu ấm cô chiêu này, nhưng cậu vẫn mở miệng mời cậu ta đi ăn món gì đó đơn giản chút, không ngờ người kia thế mà đồng ý.
Tá Nguyệt hơi bị bất ngờ luôn.
Mãi mới chờ được đến chiều, hai người vừa vừa thu dọn sách vở vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, bạn cùng bàn tên là Cican Calesyss, đến từ một gia tộc bình thường không đáng chú ý đến, Tá Nguyệt ngoài mặt cười cười trong lòng biết thừa thằng cha này xạo cờ hó, nhìn cách ăn nói, phong thái cử chỉ chứng tỏ người này không đến từ gia đình giàu có cũng phú quý.
Nhưng nếu người ta đã muốn giấu thì cậu cũng không vạch trần.
Người bạn mới này nhìn thì trắng trẻo mềm mềm mà đến khi xách cặp đứng dậy lại khiến người ta nhìn mà hết hồn.
Cơ thể cậu ta chẳng liên quan gì đến với cái mặt non nớt búng ra sữa kia cả mà ngược lại Cican rất cao, không vạm vỡ đô con nhưng nhìn hình dáng cơ bắp cánh tay rất rắn chắc gọn gàng, cậu ta cao hơn Tá Nguyệt gần một cái đầu, khi đứng lên vô hình tạo cho người đối diện một cảm giác áp lực choáng ngợp.
Tá Nguyệt ngẩng đầu, một mặt vô cảm nhìn đối phương nhưng trong lòng đã cuộn sóng, cậu cảm thấy mình không hề thấp, chiều cao của cơ thể này giống với cậu ở kiếp trước mà, nhưng tại sao từ khi đến thế giới này cậu cứ cảm thấy như mình lùn đi thế nhỉ?
Hay tại người ở đây cao quá? Ngay cả thiếu nữ ‘mềm yếu’ Leila mới mười sáu đã sắp đứng bằng với cậu luôn rồi đấy!
Còn Elix thì sớm đã đè đầu cậu được luôn rồi.
Miễn bàn!
Đó là còn chưa kể đến vị Thượng Tướng chân dài vai rộng kia nữa, theo như lời miêu tả của tên bạn cùng phòng Acacia cho hay, anh có thể một tay ẵm Tá Nguyệt chạy marathon vẫn ổn áp chán.
Cican nói cậu ta đến từ vùng khác, nơi đó rất lạnh chứ không ấm áp như ở đây, cậu được gia đình đưa đến đây ở với bà nội để thuận tiện cho việc đến trường.
Ở học viện hoàng gia có không ít học viên học xa nhà nên cũng không có gì là lạ, Tá Nguyệt mời Cican cho nên cũng không ngại nói thẳng ra gia cảnh của mình, Cican nghe xong thì nước mắt lưng tròng, cảm động nói rằng cứ đến nơi Tá Nguyệt thường đến là được.
Thế là Tá Nguyệt cũng không khách sáo dẫn bạn mới đến quán ăn ven đường.
Tương lai hay quá khứ thì quán ven đường luôn là tồn tại không bao giờ tiêu biến được, nhưng dù sao cũng đang ở thế giới tân tiến bậc nhất nên quán ven đường cũng không ngồi ngoài đường nữa mà là vào trong nhà ngồi, có người máy phục vụ, quạt phun sương, điều hòa đều đủ.
Cican không hề tỏ vẻ khó chịu khi vào nơi bình dân như này mà ngược lại cậu vẫn luôn giữ cho mình vẻ lịch sự và gần gũi như ấn tượng ban đầu.
Không biết là đang cố giả vờ mình ổn hay thật sự cảm thấy bình thường khi ở đây nữa.
Elix và Leila cũng thế, thậm chí còn mê mẩn đồ ăn bình dân của quán này, lần này thì đến lượt Cican… không lẽ giới nhà giàu dạo này đang thịnh hành đồ ăn giá rẻ sao?
Vì là Tá Nguyệt mời nên menu đưa cho Cican chọn, nhìn một mặt búng ra sữa mà sức ăn không khác gì con bò mộng, cậu ta nhiệt tình gọi nguyên một bàn đồ nướng bảy, tám món, thịt cá, hải sản, rau dưa đều có đủ, phục vụ nghe đến toát mồ hôi hột, cuối cùng không nhớ nổi nữa phải lấy trí năng ra ghi âm lại.
Tá Nguyệt nuốt nước miếng kinh sợ nhìn khung cảnh trước mắt, lời đến bên môi trôi ngược trở lại vào trong…
Vị tráng sĩ này… ăn nổi không đó?.