: Tớ Bị Hắn Thả Dê!
Tá Nguyệt được Elrey ôm đi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, lúc phi hành khí đậu trước cửa nhà cậu thì cơ bản thiếu niên đang lâm vào cơn mê nhưng có vẻ cậu ngủ không được ngon lắm, hai mày cau chặt lại trông không được thoải mái.
Elrey đưa tay xoa nhẹ lên nếp nhăn giữa hai mày của cậu, Tá Nguyệt ngủ không sâu cho nên ngón trỏ anh vừa đè lên trán thì cậu liền tỉnh.
Cậu lé mắt nhìn ngón tay phóng đại trước mắt mình sau đó nhìn Elrey bối rối thu tay lại, cậu cười hì hì nắm lại tay anh rồi đưa tay móc lấy ngón trỏ của Elrey đè lại trán mình.
Người đàn ông cười cười nhìn cậu bất đắc dĩ đành phải day nhẹ giữa mi tâm của thiếu niên.
Tá Nguyệt rũ mắt xuống nhớ lại câu trả lời của Elrey, lúc đó cậu thấy anh có chút miễn cưỡng khi nói về căn bệnh của mình, Tá Nguyệt thấy có lỗi lắm nhưng cậu lại có cảm giác chuyện này không hề đơn giản cho nên cậu bắt buộc phải biết câu trả lời từ Elrey.
Đúng như nguyên tác miêu tả, Elrey bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế là vì môi trường nồng nặc mùi hôi kỳ lạ, toàn bộ những người anh gặp đều có mùi này, chỉ khác là hôi nhiều hay ít thôi.
Lần đầu tiên anh ngửi thấy thứ mùi này vào năm anh hai mươi lăm, lúc đó Elrey phải nhập viện kiểm tra mấy lần vì bị mất khứu giác tạm thời, lâu dần thì sinh ra bệnh tâm lý.
Mất một thời gian dài để anh tập làm quen với nó, nhưng việc sống chung thì không thể.
Đó là lí do vì sao Elrey cực kỳ ít xuất hiện ở chỗ đông người, ngoại trừ dẫn binh đi tiêu diệt dị khủng.
Phòng làm việc của anh cũng kín mít như cái hũ nút, có cửa sổ sát đất nhưng hầu như đều đóng, ngay cả mẹ mình anh cũng ít tiếp xúc, bởi vì bà cũng có mùi.
Tá Nguyệt hỏi anh mùi đó ra làm sao.
Elrey cau mày nhớ lại mùi thối nhức đầu đó rồi nói, mùi lưu huỳnh và xác chết thối rữa.
Anh nhìn cậu rồi bổ sung thêm một câu, em không có mùi đó, em thơm như mùi lavender hòa trong gió vậy – Tá Nguyệt à, em là món quà điều đặc biệt nhất mà ông trời tặng cho ta đấy
Lời này làm Tá Nguyệt ngượng chín cả mặt, cũng xóa đi nỗi lo của cậu.
Elrey không chê cậu hôi nha, cậu rất thơm thơm thơm nha.
Sau đó hai người không nói gì nữa, bọn họ ngồi bên bờ hồ một lúc lâu cho đến khi Tá Nguyệt kéo tay anh đòi chụp một tấm ảnh.
Elrey đồng ý.
Anh cúi người xuống cho vừa với khung ảnh sau đó tầm mắt luôn nhìn về thiếu niên mà chẳng quan tâm bản thân mình như thế nào trong camera.
Elrey vuốt v vầng trán của thiếu niên, anh nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở cậu: “Vào nhà đi”.
Tá Nguyệt có chút lưu luyến nhưng vẫn nghe lời anh, cậu trèo xuống, đứng trước cửa rồi vẫn chưa chịu vào mà lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt anh lần nữa rồi mới vào nhà.
Người đàn ông gật đầu với cậu, nhìn thấy bóng hình kia biến mất đằng sau cánh cửa thủy tinh thì mới quay trở lại phi hành khí.
Anh vẫn không kể hết cho thiếu niên, gần đây Elrey nhận ra mùi hôi trên người người khác bắt đầu có dấu hiệu tăng lên, thậm chí Elrey còn thấy một vài quý tộc bị một tầng khói đen bao lấy, trong tầng khói mờ đó lúc nhúc những sinh vật thân mềm gớm ghiếc như sâu.
Elrey không bắt tay với những người đó.
Tá Nguyệt chạy lên lầu hai, mở cửa sổ ra thò đầu nhìn xuống chiếc phi hành khí bắt đầu khởi động máy rồi yên lặng lao vụt lên bầu trời, tầm mắt cậu dõi theo anh cho đến khi biến mất hoàn toàn thì mới quay trở vào nhà.
Cậu tự nhận mình là người hay nghĩ nhiều, đôi lúc thói quen này khá phiền phức vì nó khiến cậu khó mà gần gũi với người khác được nhưng đôi khi nó cũng giúp ích cậu rất nhiều, ví dụ như bây giờ.
Con sâu đen có mùi hương giống với con quái vật trong giấc mơ của cậu và thứ mùi Elrey ngửi được – chúng giống nhau.
Lần đầu tiên Tá Nguyệt ngửi thấy là trong giấc mơ, khi đó đã cảm nhận được cơn đau đầu và buồn nôn kinh khủng, thậm chí cậu còn cảm thấy sợ hãi cực độ đến mức không thể cử động, vậy mà Elrey có thể bình tĩnh an nhàn đến thế, nếu đổi lại là cậu chắc đã dọn lên núi ở một mình rồi.
Liệu những việc này có liên quan đến vấn đề Acacia liên tục không nhớ câu y đã nói vào hôm nhận được cơ thể mới hay không?
Tá Nguyệt nghi ngờ cái thân xác búp bê kia có vấn đề nhưng vẫn chưa tìm ra cách xác nhận như thế nào, với cái tình hình quái dị bây giờ thì cậu phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân thôi…
- ---------------------------------
Đêm hôm nay (ngoại trừ con sâu chết tiệt đó) là đêm đẹp nhất kể từ khi Tá Nguyệt đến đây, không, là đêm đẹp nhất kể từ khi cậu được sinh ra cho đến giờ, từ cảnh vật cho đến con người đều mộng ảo đến mức cậu tưởng chừng như mình đang mơ, cậu đã chụp lại rất nhiều ảnh, bên trong trí năng tràn ngập hình ảnh của Thố Đằng La, những con thỏ béo mập trong suốt, những chùm hoa tím nhạt sáng lấp lánh.
Bàn tay tìm đến mục yêu thích, bên trong là Tá Nguyệt và Elrey, người đàn ông cao lớn cúi đầu xuống đặt tầm mắt mình ngang bằng với thiếu niên, mắt anh không thèm nhìn về máy ảnh mà cứ chăm chú nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ đến mức như muốn xuyên qua tâm hồn của thiếu niên.
Tá Nguyệt chụp rất nhiều ảnh của hai người nhưng tấm nào cũng y chang nhau cho nên cậu chỉ giữ lại ba tấm rồi đưa vào mục yêu thích.
Sau khi rời khỏi bờ hồ thì Elrey vẫn cứ ôm Tá Nguyệt như thế mà đi, Tá Nguyệt lớn to đầu rồi mà chưa ai bế cậu theo kiểu em bé như Elrey cả, điều này khiến lòng tự tôn đàn ông của Tá Nguyệt bị tổn thương nghêm trọng, cậu bapr anh thả mình xuống nhưng lão này ứ chịu, cuối cùng Tá Nguyệt chỉ đành bất lực mặc kệ anh.
Chuyện sốc nhất chính là khi Tá Nguyệt hỏi anh sao không có ai đến đây hết thì Elrey đáp lại cậu một câu tỉnh bơ:
“Ta mua chỗ này rồi”
Nói cách khác Verlassen đã trở thành vật trong túi của Elrey, Tá Nguyệt sợ hãi với nền tài chính của gia tộc Harald, một nơi vừa rộng vừa đẹp đến mức này chắc hẳn không ít người nhòm ngó đến, vậy mà Elrey nói mua là mua, ngay lập tức biến nơi này thành vật sở hữu riêng của mình.
Elrey nói nơi này ban đầu nằm dưới quyền của đại hoàng tử Gardiant, mục đích ban đầu của hắn là dùng Verlassen làm quà tặng tân hôn cho hoàng tử phi của mình, khi Elrey mở lời nói muốn nó thì Gardiant không đồng ý trừ khi anh ra giá gấp ba giá gốc, và thế là Thượng Tướng không chút suy nghĩ chuyển vào tài khoản Gardiant một dãy số nhìn mà hết hồn.
Gardiant đóng gói Verlassen tặng cho Elrey ngay.
Tá Nguyệt nghe anh kể mà cảm thấy mình chưa bao giờ nghèo đến thế.
Bên ngoài cửa có tiếng động, Tá Nguyệt nghĩ chắc là Acacia về liền buông trí năng xuống ra ngoài xem, quả nhiên là Acacia mặt đen như đáy nồi hầm hầm đi vào, y đá dép một cái, tự mình rót một ly nước đầy rồi uống ừng ực như bị khát mấy trăm năm rồi ấy, Tá Nguyệt hỏi y bị làm sao thế, đi chơi ở đâu mà về muộn thế này…
Acacia nghiến răng nghiến lợi đặt cốc nước xuống, nói với Tá Nguyệt: “Tớ cũng đâu muốn giờ mới về, chẳng qua gặp phải một con đỉa đói, dính mãi không chịu nhả ra”
Tá Nguyệt mắc cười với cái biệt danh này: “Đỉa đói? Ai vậy, cậu chưa băm hắn ra đó chứ?”
Thiếu niên tóc trắng cởi áo khoác đen ra treo lên giá, tức đến mức tóc dựng đứng lên: “Nếu băm được tớ băm hắn lâu rồi! Nhưng mà tớ không chạm vào hắn được”
“Rốt cuộc là ai thế?” hôm nay Tá Nguyệt hứng thú hóng chuyện, cậu lấy ra một bịt bắp rang, xé nó ra bỏ một nạm vào miệng, ngọt lịm, thơm ngon mùi bơ đường.
Acacia chỉ cái quần bị rách một lỗ gần sát sau mông của mình, Tá Nguyệt nhìn thấy liền cười đến mức nghẹn một bụng bắp rang, y nghiến răng trừng cậu một cái: “Mẹ kiếp chính là cái tên chúng ta đã gặp ở Rừng Vô Tận đó, cái gã tóc đen cà lơ phất phơ đó đó, ăn mặc như lũ phá gia chi tử ấy, hình như lúc đó hắn đi về hướng có Huyết Lệ Nữ thì phải”
Tá Nguyệt kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn Acacia: “Silay ư? Sao cậu gặp được hắn thế?”
“Ai biết cái cóc khô gì, xui xẻo chết đi được, lúc đó tớ đang đi… dạo chợ hoa ở thành phố bên cạnh nào ngờ tên đó xồng xộc lao vào tớ, còn cả gan đẩy mũ trùm của tớ ra nữa, cậu không biết đâu, thằng cha đó như đồ bin thái ấy, mặt mũi đẹp trai như thế mà giữa ban ngày ban mặt cứ sấn vào một thằng con trai mà nhìn chằm chằm như đồ điên!” Acacia tức đến mức lời lẽ thô t ục gì nói ra được đều nói hết, y hùng hổ đi và nhà tắm thay quần áo thế mà vẫn không quên nói vọng ra tiếp:
“Hắn là bị điên! Tớ đã lịch sự bảo hắn nhận nhầm người rồi mà hắn không chịu tin, cuối cùng còn cả gan bóp m ông tớ rồi lôi lên phi hành khí nữa cơ, tớ sợ ảnh hưởng đến chợ hoa nên đành đi theo hắn, nhưng cậu biết đấy, tớ mà ngoan được như thế thì chắc bị ai nhập xác rồi, đợi phi hành khí của thằng chó đó bay đến một chỗ khá vắng ấy à, tớ cho nổ banh luôn!”
Tá Nguyệt bật thốt lên: “Đệt!”
Acacia tắm rửa xong đi ra, cầm theo cái quần rách vứt luôn vào xọt rác, rách chỗ nào còn vá được chứ rách ở mông thì miễn đi, cả áo cũng vứt luôn, y mặc quần cộc và áo thun ngồi xuống giường: “Trên đó toàn dị năng giả, không chết được đâu, nhưng mà tên đó… gì nhỉ… Silay đúng không, hắn sau khi nhìn thấy dị năng của tớ còn phát rồ hơn, bám riết tớ không tha, cuối cùng còn đánh một trận, dị năng của hắn rất mạnh, tớ không chạm được vào tên khốn đó, lại còn bị hắn thả dê!”
Tá Nguyệt nín cười đến mức phổi thấy hơi đau: “Thế sao cậu thoát được?”
Acacia cười hằm hằm nhìn Tá Nguyệt khiến cậu cứ thấy rờn rợn: “Tớ dẫn hắn đến một con hẻm khá tối rồi thu nhỏ lại trốn ở sau mấy cái thùng rác ấy, trời ơi nó thối quắc à, sau đó tớ bố trí Abyss xung quanh chờ cho thằng đó đi vào liền nổ tung như pháo hoa”
Tá Nguyệt nhai bắp nhồm nhoàm nói: “Rồi sao nữa?”
Acacia bĩu môi: “Sau đó tớ chạy đi, không quan tâm hắn nữa”
Tá Nguyệt đi đến ngồi xuống bên cạnh y, nói với Acacia: “Có lẽ Silay nhận ra cậu là người đã giết Huyết Lệ Nữ đó, nếu hắn tìm đến Huyết Lệ Nữ thì hẳn đã nhìn thấy Abyss rồi, hôm nay cậu dùng Abyss trước mặt hắn chính là đã thừa nhận thân phận của mình”
Acacia nói: “Đành chịu thôi, trong tình thế đó nếu tớ không dùng dị năng thì sẽ bị bắt đi mất.”
“Hắn không thấy mặt của cậu chứ Acacia?”
“Đương nhiên là không, có điều tớ vẫn không hiểu hắn tìm tớ để làm gì, dù sao sự kiện Huyết Lệ Nữ cũng không phải điều gì quá to tát để một hoàng tử như hắn phải truy đuổi một người như thế” Acacia hoàn toàn không hiểu, mà y cũng không muốn mất công hiểu để làm gì, đối với y Silay bây giờ đã để lại trong lòng mình một hình ảnh bin thái chết tiệt rồi.
Dù sao mọi việc cũng đã như thế rồi thì cứ để mặc nó thuận buồm mà xuôi đi thôi, hai người trò chuyện với nhau tới tận khuya rồi tắt đèn đi ngủ, trong bóng tối trí năng của Tá Nguyệt sáng lên, cậu vươn tay cầm lấy nó rồi mở ra, người gửi là Elrey.
Lão Daddy: Ngủ ngon.
Tá Nguyệt mỉm cười nhắn lại.
Thỏ nhỏ: Ngài cũng ngủ ngon.
Elrey nhìn dòng chữ trên màng hình một lúc lâu mới tắt trí năng đi, trời đã khuya thế nhưng một chiếc phi hành khí lại chậm rãi lăn bánh vào cổng dinh thự của anh, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản nhưng trang điểm rất đậm bước xuống xe, trên gương mặt trắng bệch của bà ít nhiều vẫn nhìn thấy vẻ căng thẳng.
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng đều đặn, người bên ngoài cung kính thưa: “Thượng Tướng, hiệu trưởng học viện quân đội đến rồi ạ”
Elrey dập tắt xì gà đứng dậy khỏi ghế, nói với người bên ngoài: “Ừ”
- ----------------------------------------
Cà: Thuộc tính của Elrey và Silay về cơ bản đều như nhau, chính là trong đầu luôn nghĩ làm sao để thả dê vợ mình rồi bế lên giường.
Có điều bề ngoài Elrey thì lịch lãm như quý ông còn Silay thì như quý công tử chuyên đi phá làng phá xóm..
: Thách Đấu
Sáng sớm hôm sau, Tá Nguyệt lại chen chúc trên con tàu phi hành công cộng, thật sự thì nó quá chật chội nhưng mà thời gian đến nơi lại rất nhanh, thay vì cậu phải dậy sớm để đi bộ đến học viện thì thời gian đó Tá Nguyệt có thể ngủ thêm một chút.
Vẫn là cảnh tưởng quen thuộc nồng nặc mùi tiền trước cổng học viện quân đội, những chiếc phi hành khí đắt đỏ chở thiếu niên thiếu nữ đến cổng trường, ai nấy cũng sáng sủa xinh đẹp, lại còn rất lịch sự, Tá Nguyệt bước qua hàng người đi thẳng vào khu dạy học dành cho dị năng giả hệ phụ trợ, bình thường cậu vẫn thế tuy nhiên hôm nay dường như có nhiều người nhìn cậu hơn thì phải?
Thì đúng là bình thường Tá Nguyệt vẫn luôn bị người khác dùng ánh mắt giống như nhìn con chó nhà Felix nhưng mà hôm nay thậm chí số lượng còn tăng thêm, hơn nửa số đó là… thương hại?
“Tá Nguyệt!!!!”
Chất giọng nội lực vang vọng khắp sân trường làm cho màng nhĩ người nguời đứng gần đó chấn động không nhẹ, Elix từ xa chạy đến với tốc độ chóng mặt, cậu ta túm lấy tay của thiếu niên kéo cậu chạy một mạch về phía sâu đấu, Tá Nguyệt còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra chỉ biết chạy theo Elix.
Vừa đến sân đấu đã thấy có không ít người tụ tập ở đó, thấy Tá Nguyệt đến bọn họ thế mà nhường ra cho cậu một chỗ để hai người đi vào, hành động này coi bộ một trong hai người là nhân vật chính trong sự việc sắp sửa diễn ra đây.
Mí mắt phải Tá Nguyệt giật mấy cái… Cầu đưa tay đè nó lại, trong lòng vừa hoang mang vừa khó hiểu.
Sân đấu của học viện Hoàng gia luôn là địa điểm sôi động nhất, nó dường như chưa bao giờ hết nhiệt, mỗi ngày đều có học viên thách đấu với nhau, mà người bị thách không được phéo từ chối lời mời nếu như không có lí do chính đáng.
Đây là điều luật bắt buộc, bằng không nếu ai cũng từ chối thì cái sân này sớm muộn gì cũng vắng tanh như chùa hoang mất.
Ở hướng của Tá Nguyệt có thể nhìn thấy một màng hình bốn chiều cỡ lớn nằm lơ lửng trên không trung, không biết dùng gì làm bệ đỡ hay bản chất nó đã bay được, dù sao thế giới công nghệ cao đối với cậu quá cao siêu, không nên suy nghĩ nhiều thì hơn, đối diện với Tá Nguyệt màn hình đang hiển thị thời gian và số thứ tự thi đấu của các học viên, cậu nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở vị trí cuối cùng: Alex Nakile và Tá Nguyệt.
Hả?
Tá Nguyệt hoảng hồn nhìn tên mình trên bảng, cậu không thể tin được, cứ nghĩ mình nhìn nhầm rồi nhưng Elix đứng bên cạnh đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp thằng chó Nakile dám cả gan thách đấu anh, là nó chê bản thân mạng lớn hay trời sinh không có não thế? Em tìm nó sáng giờ mà không thấy đây, đừng để em thấy nó bằng không em dập nó ra bã!”
Leila cũng rất nhanh đã chạy đến, có vẻ cô vừa đến đã chạy tới sân đấu ngay, cặp sách cũng chưa tháo ra, hôm nay hai chị em nhà Felix cãi nhau nên không đi chung nữa, thế mà vì sự kiện của Tá Nguyệt lại sẵn sàng đứng chung một thuyền mắng chửi Alex Nakile.
Bỗng nhiên Leila lấy trí năng ra chụp lại danh sách thi đấu rồi gửi cho đi cho ai đó, Elix nghiêng đầu nhìn, hai chị em nhìn nhau cười đến là thâm độc.
Lần này cho dù nhà Nakile có thắng được thì cũng không thoải mái gì đâu. ChỜ chết đi!
Mà Tá Nguyệt lại bất ngờ với cái tên Alex của đối phương, cậu chau mày, giống với tên của người bạn cùng phòng ở cô nhi viện, thiếu niên bị cng hip đến chết, đó là một trong những cái gai ghim trong máu thịt Tá Nguyệt từ nhỏ đến lớn, bây giờ gặp lại cái tên này khiến cậu không tài nào khống chế được cảm giác ớn lạnh và có lỗi với thiếu niên kia.
Elix choàng tay qua vai Tá Nguyệt hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: “Tá Nguyệt à, rốt cuộc tại sao thằng đó để ý dữ vậy?”.
Tá Nguyệt cười khổ, thò tay vào trong cặp đè x uống Acacia đang manh động lại nói: “Anh còn không biết cậu ta là ai”
Leila xoắn một lọn tóc vàng nhạt của mình: “Là cái gã Nakile mà hôm đó bắt buộc anh phải cứu mình trong Rừng Vô Tận rồi sau đó hai người gặp lại ở sân trường, gã bảo anh chờ gã ở sân trường nhưng rồi lại chẳng có gì xảy ra đó”
Cuối cùng cũng nhớ ra Alex Nakile là ai, thì ra chỉ có cái tên giống, còn lại Alex Nakile chẳng có gì tương đồng với người bạn cùng phòng Alex nữa, Tá Nguyệt im lặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu đưa tay vỗ vỗ cánh tay cường tráng đang đè nặng mình của Elix, cậu ta hiểu ý thu tay lại nói: “Bây giờ anh tính như thế nào, chấp nhận hay không? Nếu không thì em có thể giúp anh nói một tiếng với bên học viện”
Tá Nguyệt không nói gì mà chỉ im lặng nhìn bản danh sách thi đấu thật lâu, nghỉ trưa sẽ là thời gian thi đấu của cặp thứ nhất, mỗi ngày sẽ có ba cặp lần lượt ra sân, Tá Nguyệt là ngày mốt, vẫn còn thời gian để từ chối, nhưng mà…
Cậu xoay người rời đi, những tầm nhìn đủ loại sắc thái xung quanh bị hai chị em âm thầm chắn đi, Tá Nguyệt biết ơn hai chị em đã giúp mình, cậu biết việc giúp một người xóa tên khỏi bảng đối với nhà Felix là chuyện dễ dàng nhưng mà sau đó thì sao, kẻ thù không đạt được mục đích thì kiểu gì cũng sẽ bày trò khác để làm khó cậu, thay vì cứ trốn tránh, chẳng bằng giải quyết một lần cho gọn luôn đi.
“Anh chấp nhận lời thách đấu của gã”
Leila và Elix dừng lại nhìn Tá Nguyệt, thiếu niên cao gầy nhưng vững vàng như cây tùng trước mặt, Leila lên tiếng trước: “Anh chắc chứ?”
Tá Nguyệt gật đầu. Elix vỗ vai Tá Nguyệt: “Em tin anh sẽ làm được, vặt lông nó cho em!”
Cậu cười khổ nhìn chàng thiếu niên to con bên cạnh mình, một thiếu gia được sinh ra trong gia tộc cao quý như thế không biết học đâu ra mấy loại ngôn ngữ chợ búa vậy, để Galid biết được xem ông có đánh thằng con mất nết này không.
Chia tay hai chị em, Tá Nguyệt quay lại khu phòng học của mình, quả nhiên vừa bước vào lớp đã nhận được một loạt ánh mắt sáng quắc như đèn pha chỉa về phía mình, Tá Nguyệt giả vờ như không có gì bước thẳng đến hàng cuối cùng ngồi xuống, bề ngoài Tá Nguyệt thân thiện nhưng lại rất lười đi làm quen với người khác, một lí do nữa chính là những cậu ấm cô chiêu này không thèm kết bạn với cậu, dù sao cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ, không bạo lực học đường với cậu đã là may lắm rồi.
Bởi vậy trong lớp cậu chỉ nói vài câu xã giao rồi kết thúc cuộc trò chuyện, vậy cho nên hôm nay mặc dù xảy ra sự kiện chấn động như thế cũng không ai đến hỏi thăm Tá Nguyệt, thậm chí có người còn hả hê cho rằng cậu bám theo nhà Felix thì thế nào, chẳng phải lúc hoạn nạn người ta cũng không thèm giúp cậu sao?
Lời nói rất to, hoàn toàn không quan tâm cậu có nghe thấy hay không, rõ ràng là cố ý khiêu khích, Tá Nguyệt chẳng để ý người nói đó, cậu vẫn cúi đầu giả vờ lướt trí năng, thực ra là đang trò chuyện với Acacia.
Gã kia thấy cậu làm lơ mình liền tỏ ra khó chịu, miệng bắt đầu phun ra mấy câu châm chọc, dần dần càng nói càng xa, lời lẽ trở nên khó nghe đến mức các bạn học xung quanh bắt đầu cau mày khó chịu.
Cửa bị đẩy ra, thiếu niên cao lớn đi vào, không nói hai lời đã đạp một đạp lên mông cái người đang khiêu khích Tá Nguyệt khiến gã ngã lăn vào đống bàn ghế, gã tức giận mắng chửi một trận lồm cồm bò dậy tính động thủ lại không ngờ bị một bàn tay túm lấy tóc, hung hăng nện thật mạnh xuống mặt bàn…
‘Rầm!’
Tá Nguyệt thất kinh ném luôn cái trí năng trên tay xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạn học trong lớp sợ hãi nhìn về một phía, cậu đưa mắt nhìn theo, không ngờ phải chứng kiến khung cảnh đánh nhau huyền thoại trong lớp mà giang hồ hay đồn, chẳng qua trận chiến này không cân sức lắm thì phải.
Một người bị đè lên mặt bàn đang không ngừng vũng vẫy để thoát khỏi cánh tay của thiếu niên ở trên, thế mà gã quằn quại, cào cấu đủ thứ nhưng thiếu niên kia vẫn vững vàng không chút sây sẩm gì, máu chảy ra từ vết cào chậm rãi chảy xuống thấm lên mặt người bên dưới cứ như axit chậm rãi ăn mòn da thịt đối phương, gã kêu la oai oái đau đớn bắt đầu dùng dị năng tự chữa trị vết thương cho mình, nhưng chữa đến đâu lại bị axit ăn mòn tiếp, quả thật đáng sợ.
Tá Nguyệt chỉ thấy bóng lưng của đối phương nhưng cậu thấy rất quen, một lúc sau cậu mới nhớ ra đó không phải là bạn cùng bàn của cậu, Cican Calesyss sao?!
- -----------------------------------------------------------------------
Cà: Mọi người đoán xem hai chị em gửi tin nhắn cho ai ma cười thâm độc như thế.