“Cậu ấy là quản gia tạm thời của ta” Mĩ nhân tóc đen từ tốn nói.
Tá Nguyệt nhìn Cican với ánh mắt khó mà nói thành lời thế mà cậu ta vẫn chỉ cười lại rồi ngoan ngoãn đi ra đằng sau ghế của mĩ nhân đứng, trông nghiêm chỉnh như học trò bị phạt đứng.
“Xin hỏi ngài là?” Tá Nguyệt không quan tâm Cican nữa mà chuyển tầm chú ý đến người ngồi đối diện
“Cứ gọi là Eli”
“Được, ngài Eli tôi xin phép đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi nghe Cican nói rằng ngài có thể tạo ra cơ thể hoàn toàn mới cho Acacia, hoàn toàn không bị khống chế nữa”
Trước câu hỏi của Tá Nguyệt, Eli chỉ thản nhiên uống trà, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Tá Nguyệt khiến Acacia đang nghịch nước bên trong không gian cảm thấy nổi hết da gà, cứ như đối phương vừa xuyên qua tiềm thức xông thẳng vào không gian của y và Tá Nguyệt vậy…
Qủa nhiên, như để chứng minh suy nghĩ của hai thiếu niên, Eli mỉm cười gật đầu như thể hài lòng lắm: “Acacia trông có vẻ khỏe mạnh nhỉ.
”
Acacia: “…”
Tá Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh ngậm miệng không nói gì, cậu vẫn đang chờ câu trả lời cho câu hỏi của mình.
“Ta đúng là có cách, nhưng cơ thể Acacia là kết quả ta đánh đổi rất nhiều thứ, trước khi ta đưa cho hai người thì ta phải lấy một cái giá tương xứng”
Tá Nguyệt cân nhắc một lúc rồi quyết định đánh cược một lần: “Tôi sẽ cố hết sức”
Eli cười cười, y vuốt thẳng mái tóc hơi rối của mình rồi nói: “Chắc hẳn cậu đã nhận ra thế giới này không bình thường đúng không, đúng vậy, nó đang dần bị làm bẩn bởi một sinh vật vượt ngoài phạm vi kiểm soát của con người, ta tự tiện đặt tên cho nó là ‘Uế’”
Uế?
Cậu nhớ đến con quái vật khổng lồ đen hôi trong giấc mộng của mình, mày chậm rãi cau lại, yên lặng ngh Eli nói tiếp.
“Nó là thứ sinh vật tà ác ký sinh trên người sống, ăn mòn bọn họ từ từ cho đến khi chết, người bình thường không thấy, không cảm nhận được nó, chỉ có số ít là nhận thức được có gì đó không ổn, giả sử như Elrey Harald, ta đoán hai người có quan hệ yêu đương đúng không, Thượng Tướng từ nhỏ đã bộc lộ khả năng vượt xa nhân loại của mình rồi, cho nên việc ngài ấy có thể cảm nhận được sự tồn tại của Uế không có gì đáng để bất ngờ…” Eli rất nhanh đã uống cạn chén trà, Cican ngay lập tức rót đầy cho y.
Sau khi nhấp một ngụm trà mới nói tiếp: “Tuy nhiên Thượng Tướng chỉ nhìn thấy mặt ngoài của Uế, chính là mùi hôi thối của xác chết và khí đen bao quanh mọi người, chứ bản thể thì chưa, bởi vì ngài ấy cũng nằm trong diện bị kiểm soát bởi Uế” Eli chỉ vào đầu mình, đôi mắt nhạt màu nheo lại như đang cười: “Hẳn cậu bất ngờ lắm nhỉ, ta có thể đoán được vẻ căng thẳng của cậu khi biết người yêu mình bị một thứ xấu xa ảnh hưởng”
Đúng như Eli nói, Tá Nguyệt hoàn toàn hoảng sợ sau khi y nói hết lời, đối với cậu Elrey không chỉ là người thương mà còn là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu, chính anh là chìa khóa giúp cậu xoa dịu và giải khai những ám thị trong tinh thần, ở bên anh khiến tâm hồn Tá Nguyệt cảm nhận được những quen thuộc khó mà kiềm chế, nó không ngừng thôi thúc cậu ngày một đến gần anh hơn, phụ thuộc, dựa dẫm, ỷ lại vào anh…
Vậy mà bây giờ có người nói Elrey bị thứ kinh tởm tên Uế kia gây rối? Ai mà chịu nổi đây!
“Hẳn cậu cũng đã chứng kiến tình trạng của Acacia khi bị một con sâu thoát ra từ bản thể của Uế ảnh hưởng rồi đó, ta không biết Elrey bị ảnh hưởng bao nhiêu nhưng chắc chắn ngài ấy là người duy nhất không bị Uế ký sinh, bởi vì ngài ấy đã bài xích những người có dấu hiệu bị Uế chui vào, có lẽ nhờ dị hỏa mạnh một cách biến thái của ngài ấy chăng…”
Tá Nguyệt còn chưa kịp thở phào thì Eli đã nhét thêm một câu khiến cậu suýt chút tắt thở.
“Nhưng cứ lâu dần thì Elrey cũng sẽ bị ăn mòn thôi”
Tá Nguyệt: “…”
Cican cầm lấy một cuộn tranh đưa cho Tá Nguyệt, cậu nhận lấy, mở ra, bên trong là bức họa một sinh vật xấu xí nhớp nháp, không có mặt, cái đầu trọc lóc và cơ thể lúc nhúc toàn sâu bọ đen đúa, chỉ nhìn tranh thôi cũng khiến Tá Nguyệt gửi thấy mùi hôi tỏa ra từ người nó.
Đây chính xác là con quái vật cậu nhìn thấy trong cơn ác mộng ở nhà Felix.
Eli nhận lấy cây bút lông được nhúng mực đỏ từ tay Cican, ngay dưới mắt Tá Nguyệt, y chậm rãi quẹt một đường dài đỏ chói cắt ngang qua cổ con quái vật trong tranh:“Cái giá phải trả cho việc nhận được cơ thể của Acacia chính là giết chết Uế”
“Ngài đặt kỳ vọng vào tôi lớn quá, tôi chẳng qua chỉ là một dị năng giả cấp thấp, trên đời này biết bao nhiêu là cường giả sao ngài không kêu họ đi giết nó đi, tỉ lệ chiến thắng còn cao hơn tôi gấp mấy lần ấy chứ” Tá Nguyệt vuốt mép giấy hơi vàng trả lời Eli.
“Ta không đặt kỳ vọng vào cậu mà bởi vì cậu xuất hiện ở nơi này là để làm việc này”
“Ngài có ý gì?”
Eli đứng dậy từ trên cao hướng xuống Tá Nguyệt, khoảnh khắc đó cậu có áo giác như y đã lấy lại thị lực và rồi sử dụng đôi mắt vô cảm kia quét qua người cậu như một cái ra đa.
“Không một ai ở đây có thể nhìn thấy bản thể của Uế, ngoại trừ cậu, bởi vì cậu không thuộc về thế giới này, ta nói đúng chứ?”
‘Lách cách’
Ly trà bằng sứ vỡ toang, nức trà nâu đậm văng tung tóe trên thảm trải sàn thô ráp, Tá Nguyệt đứng hình nhìn nước trà lan tới dưới giày của mình, cậu không thể tin được nhìn Eli, giây phút này cậu như người câm bị mất hết khả năng giao tiếp, tất cả những gì còn lại trong đầu chỉ có hoang mang và khó mà tin được.
“Đừng bất ngờ như thế, không ai biết chuyện cậu xuyên qua ngoài ta và Cican đâu”
Cảm nhận được Tá Nguyệt muốn nói gì đó, Eli lên tiếng ngắt lời trước: “Điều cậu chưa biết vẫn còn nhiều lắm” Y chỉ vào đôi mắt mù lòa của mình: “Cái giá ta phải trả cho việc nhìn thấy bản chất của thế giới này chính là đôi mắt và tự do của mình, để tìm được cậu ta đã mắc kẹt ở nơi này gần nửa đời người rồi”
“Thế mà khi gặp lại nhau mà cậu lại quên hết thế này… thế giới này quả thật đáng sợ đúng không?”
Ngón tay thon dài của Eli nhanh nhẹn luồng vào cổ áo của Tá Nguyệt lấy đồng hồ quả quýt được cậu mang theo bên mình ra, Tá Nguyệt vươn tay tính lấy lại nó thì y đã thả nó về lại cho cậu, ngay sau đó ngón tay thon dài của Eli chỉ vào trán Tá Nguyệt, một luồng sáng thoát ra từ nơi chạm vào của hai người, trong chớp mắt Tá Nguyệt cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến như thủy triều, cuống trôi thân thể lẫn linh hồn của cậu.
“Hy vọng đây là lần cuối cùng ta nhúng tay vào biển ý thức của cậu… bởi vì ngay cả ta cũng sắp hết thời gian rồi…”
“Nào nhóc con, ta sẽ giúp cậu thêm một lần nữa”
Gì vậy chứ?
Thân thể của thiếu niên ngã rạp xuống ghế đệm như con diều đứt dây, đồng hồ quả quýt nằm trên ngực cậu chậm rãi phát ra âm điệu chậm rãi, Eli đưa tay đóng nắp lại ngăn tiếng nhạc phát ra, Cican cầm đến một chiếc thảm sạch sẽ đắp lên người Tá Nguyệt rồi ngồi xuống gần cậu.
Eli xoa nhẹ mái tóc mềm của cậu ta, giọng nói mang theo chút mệt nhọc khó đè nén được: “Đừng lo lắng, lần này sẽ được thôi, hãy tin tưởng cậu bé của chúng ta nhé, Alex”
Cican rũ mắt không nói gì, đằng sau lưng cậu ta là cửa sổ sát đất, mặt kính trong suốt mờ ảo phản chiếu lên bóng lưng rắn chắc của Cican, trong vài giây ngắn ngủi bóng kính loáng lên, hình ảnh cậu bé gầy gò với mái tóc nâu nhạt như bóng trăng dưới nước mơ hồ in trên cửa kính, cậu ta đưa bàn tay gầy còm xương xẩu của mình khẽ vuốt tóc của thiếu niên đang ngủ trên ghế, lặn lẽ thở dài buồn bã.
- ----------------------------------------------------------------------------.