Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đồn cảnh sát, mười mấy người chia làm hai hàng, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi ở trong góc.

Mặc dù ba của Tần Hoan là một thành viên trong đội cảnh sát, nhưng hắn cũng không có đặc quyền. Hắn và Tiêu Mặc còn có Quý Nghiêu ngồi chồm hổm cùng một chỗ.

“Ban nãy sao đột nhiên đánh nhau vậy?” Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, ban nãy hắn đã muốn hỏi.

Nghe vậy, Tiêu Mặc chỉ nhìn hắn một cái, không trả lời.

Tần Hoan không đợi được đáp án, bất đắc dĩ lại buồn cười, lúc này mới nhớ lại thiết lập của bạn mới cùng bàn, cảm thấy mình giống thằng ngốc.

Hắn quay đầu lại.

Đánh một trận, Tiêu Mặc đã thương càng thêm thương, lúc này tay trái rõ ràng vô lực rũ xuống, chỗ cổ tay sưng phù.

Rất rõ ràng là gãy xương.

Nhưng dường như Tiêu Mặc không biết đau, vẻ mặt từ đầu tới đuôi đều chưa từng thay đổi, vào đồn cảnh sát, cũng vẫn không đổi.

Tần Hoan nhìn mà không nhịn được muốn hỏi y — Bộ dây thần kinh của mặt cậu bị liệt rồi hả?

Nhưng rồi hắn ngẫm lại, cũng không có tới hỏi thật.

Dù sao vừa rồi đã bị ăn bơ một lần rồi, hắn mới không tiếp tục dấn thân lên nữa đâu.

Làm người báo cảnh sát, rất nhanh thì Tần Hoan bị kêu đến hỏi.

Tra hỏi hắn là một cảnh sát khác, “Em nói đi, có chuyện gì? Hai bên sao mà đánh nhau?”

Cảnh sát tra hỏi thật ra cũng quen Tần Hoan, bởi vậy liền trực tiếp bảo hắn ngồi xuống, còn tìm ly rót nước cho hắn.

Tần Hoan nói: “Em theo chân Tiêu Mặc tới đó, chính là bạn cùng trường của em kia, chuyện cụ thể thì em không rõ lắm, nhưng những người đó muốn lừa gạt Tiêu Mặc là thật, điện thoại di động của em có ghi âm lại.”

Lúc hắn núp ở một bên, cũng thuận tiện ghi âm lại, lúc này liền trực tiếp đưa đoạn ghi âm ra.

Cứ việc trong lời nói của Tiêu Mặc và Quý Nghiêu nghe không được rõ, lời của đám thanh niên xăm hình, lại được ghi lại không sót một chữ.

Đoạn ghi âm hoàn toàn có thể làm chứng cớ.

Sau Tần Hoan, những người khác cũng lần lượt bị kêu lên tra hỏi.

Mâu thuẫn chính là do Quý Nghiêu với mấy người trường kỹ thuật có ân oán, Quý Nghiêu và bạn cậu ta từng đánh nhau với mấy người này, lúc ấy bại bởi đám Quý Nghiêu, cho nên lần này thấy Quý Nghiêumột mình, liền chuẩn bị báo thù cũ.

Về chuyện vơ vét tài sản và lường gạt, là chủ ý của mấy tên thanh niên bất lương.

Cũng không lâu sau, chuyện chấm dứt.

Năm tên thanh niên bất lương bị tạm giam năm ngày, lại phải nộp tiền phạt, về phần học sinh của trường kỹ thuật, bởi vì vẫn là vị thành niên, chỉ cần người giám hộ đến nộp tiền phạt, mỗi người lại viết thêm một bản kiểm điểm là được.

Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng phải viết kiểm điểm y chang.

Tần Hoan nhìn bạn mới cùng bàn bên cạnh, thấy y chỉ còn tay phải có thể động, viết chữ vô cùng không tiện, trang giấy bị đẩy đi. Dù là như vậy, y cũng không rên một tiếng, hơn nữa có ý nâng tay trái gãy xương lên để cố định.

“…”

Nhịn không được hít một tiếng, Tần Hoan thật không nhìn nổi, hắn đứng lên, đi tìm cho Tiêu Mặc một ly nước, giúp y đè góc giấy lại, sau đó nói: “Một người thật không làm được mọi chuyện, người là động vật quần cư, cần phải có bạn.”

Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng lại một chút, nhưng vẫn không có nói chuyện.

Tần Hoan nhìn chằm chằm Tiêu Mặc một hồi, nhấp môi dưới, cảm thấy mình quan tâm sai người, một lần nữa hắn quay mặt đi, cúi đầu viết kiểm điểm, nhưng hắn vô cùng rầu, vì thế liền trút giận lên đầu bút, mỗi một chữ đều viết rất ra sức.

Không nghĩ tới, tờ giấy bị rách.

Tần Hoan: “…”

Gãi đầu một cái, Tần Hoan thấp giọng mắng một câu, “Đ mẹ.”

Viết kiểm điểm xong, theo lý còn phải chờ người giám hộ tới đón mới có thể đi, nhưng tay trái của Tiêu Mặc gảy xương, không thể chữa chậm được, vì thế ba Tần bảo Tần Hoan dẫn y đi bệnh viện trước.

Vốn muốn để Quý Nghiêu đi theo, dù sao hai người là anh em, Quý Nghiêu cũng coi như là có thương tích, tuy rằng đều là bị thương ngoài da, nhưng băng bó một chút bôi ít thuốc thì cũng cần.

Mà thái độ của Quý Nghiêu không tốt, cậu ta trực tiếp từ chối.

Cho nên cậu ta vẫn phải ở lại đồn cảnh sát chờ người giám hộ.

Ban đêm không nóng như ban ngày, còn có gió, không nóng tới mức khó chịu trong người.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đi một trước một sau.

Rất im lặng.

May mà bệnh viện không xa lắm, không đến mức xấu hổ lâu như thế.

Sau mười lăm phút, hai người tới bệnh viện.

Báo khám gấp, lại dắt Tiêu Mặc đi tìm bác sĩ, lúc ra xếp hàng, Tần Hoan mới mở miệng, “Muốn uống nước không?”

Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn.

Tần Hoan còn nói: “Tôi khát, bây giờ muốn đi mua nước uống, cậu có muốn uống không?”

Nói xong, hắn liền chờ Tiêu Mặc vài giây.

Vốn tưởng Tiêu Mặc nhất định sẽ không trả lời mình, không ngờ lúc này Tiêu Mặc lại trả lời, nhưng là ông nói gà bà nói vịt, “Tôi mời cậu.”

Tần Hoan phản ứng rất nhanh, hắn nhìn Tiêu Mặc, “Tạ lễ hả?”

Tiêu Mặc chần chờ một chút, mới nói: “Ừm.”

“Cũng được.” Tần Hoan không khách khí, hắn vừa nói, đứng lên ngay, xuống thang máy đi mua nước.

Tuy rằng Tiêu Mặc không nói muốn uống nước gì cả, nhưng Tần Hoan vẫn mua dùm y, mua hộp sữa tươi.

Đưa sữa cho Tiêu Mặc, Tần Hoan nói: “Cho cậu nè, vừa lúc bổ sung Canxi, xương cốt có thể mau lành.”

Ánh mắt của Tiêu Mặc dừng ở trên hộp sữa, hơn nữa ngày, mới nhận lấy.

Tần Hoan uống một hớp, thấy Tiêu Mặc cũng không chạm vào sữa, liền hỏi: “Sao thế, cậu không uống à?”

Tiêu Mặc cầm sữa, nhẹ giọng, “Tôi không thích sữa có đường.”

Tần Hoan nghe xong, nói: “Vậy cậu đừng uống, tôi mua cái khác cho cậu, nước khoáng,được không?”

Tiêu Mặc lại lắc lắc đầu, “Khỏi đi.”

“À.” Tần Hoan không nói nữa, uống nước xong, hắn lại moi ra một cây kẹo mút, tháo giấy gói ra.

Lại chờ một hồi, cuối cùng cũng tới lượt Tiêu Mặc.

Bác sĩ kiểm tra một chút cho Tiêu Mặc, rồi ghi đơn cho y, để y đi chụp hình trước.

Chụp hình ở dưới lầu , vì thế hai người lại đi thang máy xuống.

Chờ Tiêu Mặc chụp xong đi ra, thấy Tần Hoan đang nhàm chán ngáp, liền bảo: “Cậu có thể về trước, một mình tôi vẫn được.”

“Vì sao cậu lại cứ luôn nói cậu tự làm một mình được vậy chứ? Được rồi, cho là cậu có thể đi,”Tần Hoan vỗ vỗ mặt, nháy mắt nhìn Tiêu Mặc, “nhưng đang ở bệnh viện, có người bên cạnh, dù sao cũng thoải mái hơn là đi một mình.”

Tiêu Mặc rũ mi mắt xuống, che giấu cảm xúc lóe lên dưới mắt, không có trả lời Tần Hoan.

Tần Hoan chờ một hồi, thấy dáng vẻ của bạn cùng bàn lại biến thành lãnh lãnh đạm đạm, lắc đầu, dứt khoát móc điện thoại di động ra, lên mạng chơi game.

Chờ tới lúc lấy được tấm film, đã là nửa giờ sau.

Trở lại phòng lần nữa, bác sĩ nhìn nhìn cuộn film, nói với Tiêu Mặc: “Cũng không quá nghiêm trọng, tôi chỉnh vị trí giúp cháu, có hơi đau một tí, cậu ráng nhịn một chút.”

Nói xong ông lại nhìn về phía Tần Hoan, “Vầy đi, cậu giữ cậu này giúp.”

Tần Hoan: “…”

Tần Hoan cúi đầu nhìn Tiêu Mặc, sau một lúc lâu mới đưa tay khoác lên trên vai của y, nắm nhẹ.

Bác sĩ nói: “Vậy không được, tốt nhất là cậu ôm lại đi.”

Tần Hoan: “…”

Tần Hoan tiếp tục nhìn Tiêu Mặc, thấy y cúi thấp đầu, cũng không nói lời nào, sau một lúc chần chờ, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống, đưa tay ôm Tiêu Mặc vào trong ngực.

Khoảng cách giữa họ lập tức rút ngắn lại.

Tiêu Mặc rất trắng, làn da rất mịn, theo góc nhìn của Tần Hoan, thậm chí có thể thấy lông tơ trên mặt y, hơn nữa Tần Hoan còn phát hiện, lông mi của Tiêu Mặc rất dài, lúc chớp mắt xòe ra, giống cánh quạt nhỏ, làm cho người ta nhịn không được muốn sờ.

Ý thức được mình nghĩ đến cái gì, Tần Hoan vội vàng thu tầm mắt lại.

Hắn nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ cũng nhìn hắn.

Sau mấy giây, bác sĩ gật đầu một cái với hắn.

Chống lại ánh mắt của bác sĩ, tay của Tần Hoan nắm chặt, dùng sức ấn Tiêu Mặc vào ngực mình, cùng lúc đó, bác sĩ cũng động thủ.

“Răng rắc” một tiếng, rất rõ giòn.

Vẻ mặt của Tiêu Mặc rốt cục cũng đổi, môi trực tiếp trắng bệch.

Y cầm lấy cánh tay Tần Hoan, tay cũng dùng sức, để lại dấu ngón tay trên tay của Tần Hoan.

Bác sĩ buông lỏng tay ra, nói với Tiêu Mặc: “Chỉnh tốt rồi, đợi lát nữa thạch cao cố định cho cháu. Tôi nghĩ chắc là cháu đánh nhau nhỉ, người trẻ tuổi bớt nóng tính đi, sau này đừng đánh, nếu gãy xương vài lần, cẩn thận xương giòn, vậy rất phiền toái.”

Tiêu Mặc gật gật đầu.

Y nói cám ơn với Tần Hoan, lui ra khỏi ngực Tần Hoan.

Tần Hoan cũng mau chóng buông lỏng tay ra.

Từ bệnh viện đi ra, tay trái của Tiêu Mặc bị treo lên, vết thương trên mặt cũng được bôi thuốc, vết thương trên trán trực tiếp dán một miếng băng gạc.

Nhìn qua có hơi ngốc, hơn nữa càng giống như cái loại học sinh thích đánh nhau yêu gây chuyện.

Tần Hoan lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, phát hiện đã sắp hơn chín giờ, cha cũng sắp tan sở, vì thế liền nói: “Vậy nhé, tôi đi trước.”

Dứt lời liền trực tiếp xoay người.

“Chờ chút đã.” Tiêu Mặc gọi hắn lại.

Tần Hoan có hơi ngạc nhiên, đây là Tiêu Mặc chủ động nói chuyện với mình, hắn dừng bước lại, nghiêng người nhìn y, “Sao thế?”

Tiêu Mặc nói: “Tiền.”

Tần Hoan ngẩn người, “Tiền?”

“Nước, tôi nói mời cậu.” Y nói xong, liền lấy mười đồng tiền từ trong túi đưa cho Tần Hoan.

“…”

Tần Hoan không ngờ Tiêu Mặc còn nhớ rõ, hơn nữa tưởng thật.

Vốn hắn muốn nói không cần, nhưng đối đầu với vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mặc, do dự một lát, rốt cuộc cũng nhận lấy.

Quên đi, lấy thì lấy thôi.

Tạ lễ của bạn cùng bàn mà.

__

Lúc Tiêu Mặc về đến nhà, đã sắp hơn mười giờ.

Quý Nghiêu đã được rước về từ sớm.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người phụ nữ vốn ngồi chờ ở phòng khách, bước nhanh đi tới cửa.

Tiêu Mặc mở cửa đi vào, liếc mắt liền thấy người phụ nữ.

Y khẽ gọi một tiếng: “Cô.”

Tiêu Nguyệt Mai nhìn thấy y, khắp khuôn mặt là lo lắng, “Tay bị thương rất nghiêm trọng sao? Bác sĩ nói gì, sẽ có di chứng chăng? Đúng rồi, con ăn cơm chưa? Cô đi hâm lại cho con nhé.”

Tiêu Mặc giữ cô lại, “Khỏi ạ, con ăn rồi.”

Y cúi đầu đổi giày, còn nói: “Bác sĩ nói cũng không quá nghiêm trọng, không có di chứng, chờ xương ổn lại, có thể tháo thạch cao.”

Tiêu Nguyệt Mai nhẹ nhàng thở ra, “Không nghiêm trọng là tốt rồi.”

Cô xoay người đi đến phòng bếp, còn nói: “Tuy là ăn cơm rồi, nhưng uống thêm tí canh đi, vừa lúc cô hầm canh xương cho bữa tối, cô hâm nóng cho con uống.”

Tiêu Mặc ứng tiếng, “Được.”

Về đến phòng, thả balo xuống, Tiêu Mặc lại lấy sữa Tần Hoan cho y từ trong balo ra, đặt ở trên bàn sách, sau đó nhìn chằm chằm sữa, hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Y bị tiếng cãi nhau bên ngoài gọi hồi thần.

Cau mày, Tiêu Mặc xoay người ra khỏi phòng.

Y mới vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Quý Nghiêu nổi giận đùng đùng từ phòng bếp đi ra. Khi nhìn đến Tiêu Mặc, cậu lại hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc, tiếp theo trở về phòng.

Cửa phòng bị đóng lại tiếng vang động trời.

Tiêu Mặc mấp máy môi, đứng tại chỗ hơn nữa ngày, mới đi về phía phòng bếp.

Tiêu Nguyệt Mai đưa lưng về phía Tiêu Mặc ngồi xổm trong đó, đang dọn chén bát vỡ trên mặt đất, bóng dáng bất đắc dĩ lại cô đơn.

Tiêu Mặc nhấc chân đi vào.

“Cô ơi.”

Nghe thấy giọng nói, Tiêu Nguyệt Mai vội vàng dùng mu bàn tay dụi mắt một cái, khóe miệng cong lên lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, “Tiểu Mặc, con đừng tới đây nhé, sẽ đạp phải mảnh vỡ, ra phòng khách chờ cô, cô dọn nhanh lắm.” Khóe mắt của cô có hơi đỏ, như là đã khóc.

Tiêu Mặc không hề rời đi, mà là ngồi chồm hổm xuống, giúp đỡ, cùng nhau dọn mảnh vụn trên đất.

Bỗng nhiên Tiêu Nguyệt Mai nói: “Tiểu Mặc, chuyện ngày hôm nay cô thay Nghiêu Nghiêu nói xin lỗi với con, khiến con cũng bị cuốn vào chuyện này, còn bị thương tay.”

Tiêu Mặc lắc lắc đầu.

Tiêu Nguyệt Mai còn nói: “Nghiêu Nghiêu nó…Chỉ là nhất thời không có cách tiếp thu chuyện cô với ba nó, con đừng giận nó.”

Tiêu Mặc cầm mảnh vụn trong tay ném vào thùng rác, “Ngài yên tâm đi, con biết mà.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Tiêu Nguyệt Mai lại hỏi, “Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, thế nào? Thầy cô và bạn học ở chung được không?”

Tiêu Mặc gật đầu, “Ừ.”

Tiêu Nguyệt Mai vui mừng cười cười, “Vậy ở trường học mới, Tiểu Mặc phải giao lưu với nhiều bạn nhé.”

Tiêu Mặc rũ mắt, đáp ứng nhẹ nhàng, “Con biết rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio