Thứ hai lúc Tần Hoan tới trường, vào lớp cũng cảm giác được không khí nghiêm túc trong ban.
Tất cả mọi người mặt không thay đổi, bày ra dáng vẻ sẵn sàng đón quân địch.
Tần Hoan buông balo ra, tầm mắt đảo qua vị bạn học đến lớp từ rất sớm đang ngồi phía trước mình, hỏi Tiêu Mặc, “Cùng bàn, mọi người bị sao thế?”
“Không biết.” Mặc dù Tiêu Mặc đến sớm hơn Tần Hoan, nhưng y cũng vô cùng khó hiểu.
Dư Ny nghe thấy vậy, vừa sửa sang lại bài tập chuẩn bị nộp vừa giải thích nghi hoặc cho họ, “Cũng vì căng thẳng đấy.”
Tần Hoan hơi bất ngờ, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới hôm nay là ngày phát bài thi giữa kì, sống hay chết, số đã định.
“Vậy họ thì sao?” Hắn chỉ chỉ Diệp Hiểu Hiểu và Tào Di Cảnh.
Dư Ny nói cho hắn biết, “Hai người họ đang lập đàn cầu, hy vọng bài thi chưa chấm xong, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đấy.”
Tần Hoan: “…”
Tần Hoan không còn gì để nói, “Cho dù hôm nay không xong thì mai cũng chắc chắn sẽ chấm xong, có ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Cậu không biết đâu anh Tần à.” Hai tay Diệp Hiểu Hiểu vẫn đang chắp lại hình chữ thập, “Thành tích ra chậm một ngày thì sẽ có được một ngày chơi tự do đấy. Hơn nữa ít nhất đêm nay vẫn còn an toàn, đỡ phải hôm nay đánh xong mai họp phụ huynh xong đánh thêm lần nữa…Khả năng sống sẽ lớn hơn!”
“….Được rồi.” Từ nhỏ đến lớn Tần Hoan vẫn chưa bao giờ phiền não như vậy, quả thật khó hiểu.
Tiết toán đầu tiên.
Giáo viên dạy toán mang bài thi vào, tiếp theo giao bài thi cho cán sự môn Vương Dược, rồi để lớp phó Giang Hoài hỗ trợ phát bài thi.
Thừa dịp Vương Dược và Giang Hoài đang phát bài thi, giáo viên toán nói: “Chắc hẳn rằng mọi người đều nhận ra, so với bài thi tháng lần trước, độ khó của bài thi này tăng không ít, ra cơ bản như vậy cho các em, nghuyên nhân chính là đang cảnh tỉnh các em, các em quá bỏ bê học hành rồi. Tuy rằng còn hơn năm nữa các em mới thi đại học, nhưng nếu bây giờ không cố gắng, chờ lên tới , các em sẽ biết có bao nhiêu cực khổ. Nhưng lần này chỉ là thi giữa kì thôi, cũng không đại biểu được điều gì, cho nên dù thi không được khá nhưng các em cũng đừng hoang mang, sợ hãi….”
Ông lải nhải rất nhiều, đợi tới lúc phát bài kiểm tra xong, mới tạm thời dừng, cầm ly nước uống một hớp.
Diệp Hiểu Hiểu cúi đầu liếc nhìn con điểm đỏ sậm trên mặt bài thi của cậu ta, xót xa che mặt, lát sau cậu lại nhịn không được giơ tay, “Thầy ơi, chúng ta có thể thương lượng lại không ạ, em thấy bài thi của em sạch sẽ đẹp đẽ, thầy thêm cho em xíu điểm đi ạ….Làm tròn số cho dễ nhìn ạ!”
“Dù cho em thêm để được điểm, em cũng không đạt điểm chuẩn.” Thầy dạy toán liếc cậu một cái, “ điểm không đạt chuẩn đẹp mặt lắm ha?”
Diệp Hiểu Hiểu: “…QAQ!”
Bạo kích!
Thầy dạy toán bất đắc dĩ nhìn Diệp Hiểu Hiểu nửa ngày, mới nói tiếp: “Tất cả mọi người đã nhận được bài thi rồi nhỉ, tóm lại, lần này tất cả mọi người thi không được, ngoại trừ ban nhất ban nhì chia đều đạt tiêu chuẩn, nhưng những lớp khác lại không đạt chuẩn. Bài thi điểm, nhưng đa số điểm của các bạn học đều tập trung ở mức – , tất nhiên lớp ta cũng có hai người tròn điểm, Tần Hoan và Tiêu Mặc, mọi người hãy mau học tập hai bạn…”
Lời của thầy vừa dứt, lập tức nhận được tràng vỗ tay.
Diệp Hiểu Hiểu đã hồi gần xong cây máu, “Quả nhiên không hổ là anh Tần và anh Mặc, bảo vật trấn ban của chúng ta!”
Tần Hoan cười nói: “Thường thôi thường thôi, vẫn chưa xuất hết toàn lực, cũng chỉ là trình độ bình thường mà thôi.”
Hắn vừa nhìn về phía Tiêu Mặc, “Bạn cùng bàn này, cậu cũng vậy chứ?”
“…..” Sau một lúc lâu, Tiêu Mặc cũng không mở miệng.
Đối với câu “Không dùng toàn lực, chỉ là trình độ bình thường mà thôi”, cả lớp nghe xong, đều khinh bỉ dồn dập.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Tớ muốn rút lại lời anh Tần là bảo vật trấn ban của chúng ta, chỉ có anh Mặc mà thôi!”
Tào Di Cảnh nói: “Anh Tần, cậu nói nghe nhẹ nhàng như vậy thật sao?”
Tần Hoan trừng mắt nhìn, “Tớ ăn ngay nói thật đấy, nói thật, không điêu.”
Hà Húc: “…”
La Âm nói: “Làm sao bây giờ, tớ muốn đập anh Tần quá, tay kì lân sắp không khống chế nổi nữa rồi.”
Đồ Tuyết, Giang Hoài: “+”
Sau đó là tiếng nhất trí trong ban.
“Tại sao ơ?” Tần Hoan giơ tay lên, ra vẻ vô tội vẫy vẫy.
…. Càng khiến người ta muốn đập cho một trận.
Tiêu Mặc bị Tần Hoan chọc cười, y vỗ vỗ Tần Hoan, “Được rồi.” Y biết là Tần Hoan chỉ muốn khiến mọi ngời bình tĩnh lại.
Thấy Tiêu Mặc cười, Tần Hoan cũng cười. Hắn lại quay sang mọi người, “Được rồi, tất cả mọi người đừng tức giận, vừa rồi chỉ là đùa thôi, tớ thấy tâm trạng của mọi người đều không được tốt…Ừm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, mọi người năng động như vậy mới đúng là ban ba chứ.”
Thầy dạy toán cười nhìn họ ồn ào, mắt thấy phần lớn bạn học trong ban ba đã khôi phục cảm xúc vì thành tích thấp, mới dùng thước gõ bàn một cái, tập trung sự chú ý của mọi người, “Lần này các em mất điểm phải tập trung trong đề trắc nghiệm, hai câu điền vafoo chỗ trống cuối đề, và hai đề khó cuối cùng, đề đó để giảng cuối đi, bây giờ làm lại mấy đề kia trước, còn phải nói ra trọng điểm….”
Nói xong thầy liền cúi đầu cầm phấn trắng, sau đó xoay người đi đến trước bảng, vừa giảng vừa viết các bước giải đề, “Đề trắc nghiệm câu đầu là cấp số hạng trước n và công thức, tức là S(n)= an+[n(n-)d]/….”
Tần Hoan không nghe giảng, hơn nữa bài thi của hắn vừa mới nãy cho mượn, lúc này không có việc gì làm, liền chuẩn bị gục xuống bàn ngủ bù.
Hôm qua hắn hẹn Khương Hàng ra quán cà phê gặp mặt, cho nên lôi kéo Khương Hàng hàn huyên rất lâu, hơn hai giờ sáng mới về nhà, nên giờ mệt rả rời.
Khẽ đụng cánh tay của Tiêu Mặc một cái, Tần Hoan nói: “Mặc Mặc, tớ ngủ một lát nhé.”
“Ừ.” Tiêu Mặc gật gật đầu.
Liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái, sau đó Tiêu Mặc mới cúi đầu, tiếp tục tự học nội dung toán của bài sau.
Cùng lúc đó, y cũng để dành ra một bên tai để nghe tiến độ giảng bài thi.
Dù lần này y thi tròn điểm, nhưng lúc thi, thật ra cũng có hai đề không chắc lắm, cho nên y muốn nghe giảng hai đề này.
Bây giờ đã sắp tới tháng , thời tiết dần chuyển lạnh.
Vì duy trì sự thông gió, nên cửa sổ trong phòng học đều không đóng, gió thổi vào, se se lạnh.
Sau khi Tiêu Mặc làm mấy đề, liền quay đầu nhìn nhìn Tần Hoan, thấy hắn đang ngủ, liền lấy áo khoác trong balo ra, nhẹ nhàng phủ thêm cho hắn.
Áo khoác vẫn mới tinh, là hôm qua Tiêu Nguyệt Mai lôi đầu y và Quý Nghiêu đi dạo phố, mua cho y. Hôm nay y định mang về kí túc.
Khương Hàng vừa lúc thấy một màn này, không khỏi cong môi nở nụ cười.
Thật tốt.
Một tiết trôi qua rất nhanh.
Trong sách toán còn mấy đề vẫn chưa giảng xong, thầy nói ngày mai giảng tiếp, rồi sắp xếp bài tập cho buổi tối, rồi rời đi.
Hôm nay lên lớp hiếm khi không làm bài tập, không ít người có ở đây đều ôm ý tưởng “Dù sao đã biết thành tích của một môn rồi, đau dài không bằng đau ngắn, rõ ràng là biết hết cùng một lúc rất tốt, vậy thì lúc sau sẽ không áp lực nữa”, Diệp Hiểu Hiểu được ủy thác trọng trách —— nghe điểm.
Vì thế chân trước giáo viên vừa đi, chân sau Diệp Hiểu Hiểu liền đứng dậy theo, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị chạy tới văn phòng.
Lúc đi qua bên người Tần Hoan, cậu ta đột nhiên ngừng lại.
Liếc nhìn áo khoác trên người Tần Hoan, cậu ta nói với Tiêu Mặc: “Tình cảm của cậu và anh Tần thật tốt, lần trước là cậu ấy khoác áo cho cậu, lần này đổi thành cậu.”
Tiêu Mặc nói: “Cứ ngủ như thế này thì rất dễ bị cảm lạnh.”
Tần Hoan bị tiếng vang trong phòng học đánh thức, vừa lúc nghe thấy lời của Diệp Hiểu Hiểu, vì thế hắn ngẩng đầu lên. Một tay hắn ôm lấy áo của Tiêu Mặc, tay kia thì nhanh chóng khoác lên vai Tiêu Mặc, “Tớ và bạn cùng bàn của tớ quan hệ tốt như thế đấy.”
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, “Biết biết, các cậu có cả đống thuyền trong lầu CP luôn!”
Giọng của cậu ta hạ xuống, liền nhớ tới chính sự của mình, liền phất tay một cái với Tiêu Mặc cùng Tần Hoan, phóng nhanh ra khỏi phòng học.
Tần Hoan sờ cằm một cái.
Lầu CP?
Là cái qué gì?!
Vươn tay về phía Tần Hoan, Tiêu Mặc nói: “Trả áo cho tớ đi.”
Tần Hoan hoãn quá thần lai, “Được.”
Nói xong hắn liền trả áo lại, lại mượn cơ hội nắm lấy tay của Tiêu Mặc, sau đó hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Gần đây Tiêu Mặc cười ngày càng nhiều, tính cách cũng cởi mở hơn trước.
Ý thức được điểm này, Tần Hoan cảm thấy vui thay Tiêu Mặc.
—
Buổi trưa, xếp hạng tên của lần thi này được dán lên.
Bên môn khoa học tự nhiên có hết tên của ban quốc tế, danh sách suốt trang A, chiếm nửa mặt bảng thông báo.
Dù cho sau khi hết năm tiết buổi sáng, nhưng điểm của đa số các môn mọi người đều biết cả rồi, nhưng vẫn như trước ngăn không được lòng hiếu kỳ của mọi người đối với hạng nhất.
Bởi vậy lúc có danh sách liền bu đầy người.
Tần Hoan đang dẫn Tiêu Mặc tản bộ sau khi ăn, nhớ tới vụ cá cược trước khi thi, còn có suy tính của mình, cũng lôi Tiêu Mặc qua xem.
Xếp hạng điểm môn khoa học tự nhiên, tên xếp hạng hợp quy cách, viết rõ ——
Đứng đầu: Tần Hoan.
Tổng điểm , ngữ văn , tiếng anh , toán , vật lí, hóa, sinh đều đạt , sử , chính trị .
Đứng nhì: Tiêu Mặc.
Tổng điểm , ngữ văn , tiếng anh , toán , lí , hóa sinh , sử địa , chính trị .
Đứng ba: Hầu Sâm, tổng điểm .
…
Tần Hoan cong khóe miệng, hắn thắng rồi.
Tiêu Mặc nói: “Tớ thua rồi.” Bất luận là riêng môn lí hay tổng thành tích sáu môn hay là toàn bộ cả chín môn.
Tần Hoan cười tươi như hoa, hắn hơi hơi cúi đầu, khẽ nói bên tai Tiêu Mặc: “Yêu cầu của tớ, sẽ có hơi quá phận tí đấy.”
“Là cái gì?” Tiêu Mặc ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt mang theo sự tò mò.
“Giữ bí mật trước.” Tần Hoan kéo Tiêu Mặc ra khỏi đám người, “Chỗ này không tiện, đợi tối về kí túc tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Tiêu Mặc gật đầu, “Được.”
Ban nãy tản bộ cũng đủ rồi, cho nên hai người đi khỏi bảng thông báo, sóng vai đi về phía phòng học.
Ngay sau lưng họ, Trần Dũng sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ, không thể không vịn tường mới có thể miễn cưỡng đứng ngay ngắn.
Vừa rồi hắn cũng đi coi bảng xếp hạng.
Lần này thi giữa kỳ, hắn không chỉ rớt khỏi top , thậm chí ngay cả top cũng không có tên của hắn, hắn đứng hạng , tổng điểm chỉ có .
Thôi rồi lượm ơi.
Trần Dũng đứng không vững nữa, hai mắt tối sầm, xỉu ngay tại chỗ.
Hắn ngã thẳng xuống như vậy, hù tới nữ sinh bên cạnh, đối phương thét lên theo bản năng.
Tần Hoan và Tiêu Mặc nghe thấy, quay đầu thấy Trần Dũng té xỉu, hai người vội vàng chạy tới, Tần Hoan nói: “Mặc Mặc, giúp để cậu ta lên lưng tớ.”
Dưới tình thế cấp bách, hắn đã quên gọi là “Bạn cùng bàn.”
Tiêu Mặc cùng với một bạn học khác cùng giúp Tần Hoan vác Trần Dũng lên lưng, sau đó y xuống lầu theo Tần Hoan.
Bọn họ đưa Trần Dũng đến phòng y tế.
Y tá kiểm tra cho cậu ta xong, nói cho họ biết là Trần Dũng không sao thì liền đi làm việc khác.
Giáo viên ban nhất vẫn chưa tới, y tá cũng không có, Tiêu Mặc và Tần Hoan trực tiếp rời đi cũng không tốt, liền tạm thời ở lại, hai người ngồi ở giường trống bên cạnh.
Cũng không lâu lắm, Trần Dũng liền tỉnh lại.
Thấy Tiêu Mặc, trạng thái của hắn kém hơn, nhắm hai mắt lại lần nữa, tay nắm chăn thật chặc.
Thấy hắn đã tỉnh, Tần Hoan liền đứng lên, kéo Tiêu Mặc rời đi, “Về lớp.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trần Dũng lên tiếng, “Đợi, đợi đã.”
Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, dừng bước.
Y quay đầu nhìn Trần Dũng, vẻ mặt lạnh nhạt, “Có việc?”
Trần Dũng từ từ ngồi dậy, tầm mắt dừng trên người Tiêu Mặc, “Cậu không hận tôi sao? Tôi kể quá khứ của cậu lên Tieba, để mọi người biết hết, còn chia ra rất nhiều acc clone đi chửi….”
“Hận cũng là một loại tình cảm.” Giọng của Tiêu Mặc rõ lạnh, “Tại sao tôi lại phải lãng phí tình cảm của mình trên người một kẻ không liên quan gì tới tôi?”
“Nhưng tôi hận cậu, cũng rất ghét cậu.” Trần Dũng nói, “Lần đầu cậu kiểm tra tuần liền thắng tôi, khiến tôi không cách nào giữ vững lòng mình bình tĩnh, mỗi lần thi đều sợ sự siêu việt của cậu, càng để ý thì càng căng thẳng, sau đó thành tích cứ lùi dần lùi dần…Cậu dựa vào cái gì, rõ ràng là tôi học hành nghiêm túc như vậy mà!”
Nói đến về sau, hắn bắt đầu mất hết lí trí.
Tần Hoan nhíu mày lại, bảo vệ trước Tiêu Mặc, “Tự mày không chịu nổi áp lực, làm đéo gì liên quan tới bạn cùng bàn của tao? Không có bạn cùng bàn của tao, rồi cũng có một ngày những người khác cũng sẽ thắng mày, mày cảm thấy mày có thể vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu sao?”
Tiêu Mặc giữ chặt lấy Tần Hoan, đột nhiên hỏi: “Một ngày cậu ngủ mấy tiếng?”
Trần Dũng trả lời theo bản năng: “ tiếng.”
“Mỗi ngày tôi ngủ chỉ có tiếng.” Tiêu Mặc nói, “Tôi tốn nhiều thời gian hơn cậu, vậy dựa vào cái gì mà không thể thắng cậu?”
Trần Dũng ngây ngẩn cả người.
Tiêu Mặc không để ý tới hắn nữa, rời đi với Tần Hoan, ra khỏi phòng y tế, họ đụng phải Đoạn Trường và chủ nhiệm ban nhất.
Đoạn Trường vỗ vỗ vai của họ, “Vất vả cho các em rồi, đi về nghỉ ngơi đi.”
Hắn (Đoạn Trường) bước một bước rồi quay sang nói với Tiêu Mặc: “Chuyện Trần Dũng công kích nhân thân trên mạng, trường học sẽ giao cho một mình em.”
Vừa rồi, lời của Trần Dũng, họ đứng ngoài cửa đều nghe hết.
Tiêu Mặc “Vâng” một tiếng.