Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Hoan không ở lại nhà lâu, khoảng chừng nửa tiếng, liền chuẩn bị đi.

Mẹ Tần muốn giữ hắn lại ăn cơm, lại bị từ chối.

Mang giày, cầm theo bình giữ nhiệt đựng canh, Tần Hoan nghiêng người phất tay một cái với mẹ Tần và Tần Thời, rồi ra khỏi cửa lớn.

Lúc hắn tới trường, vừa lúc kịp tiết tự học buổi tối của lớp , học sinh ra ra vào vào, lầu túc xá cũng náo nhiệt.

Sắc trời dần tối, Tần Hoan mở cửa túc xá, nhẹ bước đ vào trong.

Tiêu Mặc vẫn chưa dậy, ký túc xá không bật đèn, có hơi tối.

Tần Hoan đặt canh cẩn thận xách dọc đường, đang lúc đi tới lối đi nhỏ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc. Tiêu Mặc ôm chăn, hai chân gập lại, xoay mặt ra ngoài, nửa ben mặt giấu trong gối, nhưng nét mặt thả lỏng, cũng không mơ thấy ác mộng, ngủ rất ngon.

Tiếp tục nhìn Tiêu Mặc ngủ một hồi lâu, thấy y không có dấu hiệu tỉnh dậy, Tần Hoan liền đi tới ghế ngồi xuống, lên mạng chơi game.

Hắn chỉ đeo một bên tai nghe, một bên tai khác để ý tình trạng của Tiêu Mặc, để có thể phát hiện Tiêu Mặc tỉnh dậy lúc nào.

Tiêu Mặc tỉnh dậy lúc Tần Hoan đang chơi tới ván thứ ba, y trở mình, giường vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, từ từ mở mắt.

Nghe tiếng, Tần Hoan để điện thoại xuống cái cộp, cũng không lo tình huống trong game, hắn đứng lên hỏi: “Mặc Mặc, cậu tỉnh chưa?”

Ký túc xá không bật đèn, Tiêu Mặc vốn nghĩ là Tần Hoan vẫn chưa về, cho nên nghe thấy tiếng, cảm thấy bất ngờ, nháy mắt hoàn toàn lên tinh thần. Y khàn giọng “Ừ” một tiếng, từ từ ngồi dậy.

Tần Hoan đi tới cửa bật đèn.

“Ngủ đủ chưa?” Tần Hoan đi lại đưa một cái áo khoác.

Tiêu Mặc gật gật đầu, nhận lấy áo khoác mặc vào, rồi xuống giường.

Y đi tới bàn học, bật điện thoại nhìn đồng hồ, lại mông lung mà hỏi: “Sao cậu về sớm thế?”

Y nghĩ ít nhất cũng phải ở lại nhà ăn cơm.

“Tớ chỉ về lấy balo mà thôi.” Lúc nói chuyện, Tần Hoan không cẩn thận rút tai nghe điện thoại ra, từng tràn chửi thề vọt ra trong nháy mắt.

Tần Hoan: “…”

Tiêu Mặc khó hiểu: “Vì sao lại chửi?”

“Không có gì.” Tần Hoan trực tiếp thoát trò chơi, lấy điện thoại lại, sau đó mới nói cho Tiêu Mặc, “Vừa rồi lúc tớ chơi thì mất mạng, hại cả đội bị diệt, bây giờ chỉ là do các đồng đội phát tiết thôi. Mặc họ mắng chửi đi, dù sao lần sau login cũng không ai biết ai cả.”

Thờ ơ cười cười với Tiêu Mặc, rồi hắn đỡ Tiêu Mặc ngồi xuống, sau đó cầm bình giữ nhiệt tới, mở nắp, “Canh xương hầm củ từ, đã vớt dầu ra rồi, rất thanh đạm, cậu uống hết đi, tớ đặc biệt bảo mẹ tớ chưng cho cậu đấy, bổ sung dinh dưỡng.”

Vì canh đặt trong bình giữ nhiệt, nên lúc này vẫn còn rất nóng, vừa mở nắp ra, mùi hương lập tức tràn đầy cả phòng, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tiêu Mặc không hề động, y kinh ngạc nhìn canh, “Cậu bảo dì chưng cho mình tớ?”

“Đúng.” Tần Hoan kéo một cái ghế khác qua, ngồi xuống cạnh Tiêu Mặc, “Nhưng thời gian hơi nhanh,, không thể hầm lâu, vẫn chưa được ngon lắm, lần này ăn tạm đi.”

Hắn đưa muỗng cho Tiêu Mặc, “Nếm thử chút đi, mẹ tớ nói, mặn hay nhạt thì phải nói cho bà ấy biết, lần sau bà sẽ sửa.”

Tiêu Mặc cúi thấp đầu, vẻ mặt hơi mơ hồ không rõ, y nhẹ giọng hỏi: “…Vì sao?”

“Bảo mẹ tớ hầm canh cho cậu ư?” Tần Hoan hiểu ngay, hắn xoay mặt của Tiêu Mặc qua, mặt đối mặt với Tiêu Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, “Vì cậu rất gầy, lại không lo ăn, mỗi lần chỉ ăn có tí tẹo như này….Hôm qua bác sĩ cũng bảo cậu thiếu dinh dưỡng.”

Hôn lên khóe môi Tiêu Mặc một cái, hắn thả chậm ngữ điệu, rồi nói: “Mặc Mặc ngoan, cậu uống hết canh trước đi, bằng không canh sẽ nguội mất.”

Hai người ngồi rất gần, chỉ cần nhấc mắt sẽ thấy đáy mắt của đối phương. Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, chống lại sự lo lắng không hề che giấu trong mắt hắn, rất nhiều lời nói đều bị nghẽn lại.

Y biết là mình khiến Tần Hoan lo lắng.

Phần tâm ý này, không thể từ chối.

Trầm mặc một hồi, Tiêu Mặc cầm lấy bình giữ ấm, bắt đầu uống từng hớp canh.

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc yên lặng ăn canh,nhếch môi, nở nụ cười tươi rói.

Bình giữ ấm cũng không lớn lắm, nhưng Tiêu Mặc uống được một nửa thì không uống nổi nữa, tuy bây giờ thời tiết trở lạnh, nhưng canh cũng không thể để qua đêm, huống chi trường học ucnxg không có chỗ để hâm.

Mấp máy môi, y nhìn bình giữ ấm trong tay cả buổi, suy tính tới khả năng tiếp tục uống hết nó.

Thấy Tiêu Mặc ngừng lại, Tần Hoan mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Mặc chần chờ hơn mười giây, cuối cùng cũng ăn ngay nói thật: “…..No rồi.”

“No rồi thì đừng uống nữa, còn lại để tớ xử là được.” Tần Hoan nói xong, liền tự nhiên cầm lấy muỗng trong tay Tiêu Mặc, bắt đầu múc canh uống.

Còn vô cùng tâm cơ mà được hôn môi gián tiếp một lần.

Tiêu Mặc nhìn hắn, bỗng nói: “Uống rất ngon, cảm ơn dì giúp tớ.”

“Uừ, chắc chắn sẽ chuyển lời giúp cậu.” Tần Hoan ngẩng đầu, nhìn Tiêu Mặc không chớp mắt, hắn chợt nhớ tới gì đó, ý cười nơi khóe môi trở nên sâu sắc, “Nếu mẹ tớ biết đây là canh nấu cho con dâu, chắc có lẽ mỗi ngày đều sẽ nấu cho cậu một bình.”

“……..” Tiêu Mặc bị ba chữ “con dâu” làm cho cạn lời.

Tần Hoan nở nụ cười, cầm ngón tay Tiêu Mặc lên hôn một cái.

Bạn trai.

Ưm, sau này chẳng phải cũng là vợ ư!

__

Đang lúc mọi người kiển chân ngóng trông nhìn sao nhìn trăng, thứ hai lặng yên không một tiếng động mà đến thứ năm, du lịch mùa thu hôm nay cuối cùng đã tới.

Vụ du lịch mùa thu, mỗi người đều vô cùng chờ mong, ngay cả ban nhất, ban nhì hoàn toàn không có hứng thú với du lịch mùa thu lúc trước, trong cuối tuần này, cũng một mực để ý.

Hiếm khi tan học mà không vùi đầu biển sách, mà là tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ để thảo luận.

Diệp Hiểu Hiểu còn mang tin lớn này về chia sẻ cho cả lớp.

Nhưng mà không mấy ai để ý tới cậu ta.

Cậu ta lại ủ rủ, buồn bực một buổi chiều.

Hôm nay trời tốt, thời tiết sáng sủa, ánh nắng chan hòa, nhiệt độ còn tăng lên một chút, quả thật là ngày tốt nhất để du lịch.

Lúc ở trong lớp chờ radio báo đi tập hợp, hầu như là các lớp đều làm ầm hết cả lên.

Niên Đoạn Trường có qua nói mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ im được một chốc, rồi không khống chế được mà cãi nhau, tâm tình tâm tình hưng phấn của mọi người căn bản không nén được, cho nên sau đó hắn cũng không để ý nữa, mặc cho các học sinh tranh cãi ầm ĩ.

Dù sao hôm nay toàn khối cũng không học, ồn thì cũng không ồn tới người ta.

Lúc :, Thái Chân ôm một cái thùng, dẫn một hướng dẫn viên du lịch vào phòng học, hôm nay cô ăn mặc không thục nữ, mà chọn một bộ đồ hưu nhàn giản tiện, tóc buộc đuôi ngựa thật cao, đội nón lưỡi trai màu trắng mà trường đặc biệt chuẩn bị.

Đặt thùng xuống, Thái Chân bảo Hà Húc lên hỗ trợ phát nón, còn mình thì giới thiệu về hướng dẫn viên du lịch bên người với học sinh. Giới thiệu hướng dẫn viên du lịch xong, cô lại gõ gõ bàn giáo viên, ý bảo mọi người im lặng, sau đó cầm một viên phấn viết, vừa nói vừa viết ra hết các mục cần chú ý, “Bây giờ mọi người chia tổ trước, lớp chúng ta người, chia làm năm tổ, mỗi tổ chọn ra một tổ trưởng, tổ trưởng phải phụ trách điểm danh, rồi báo kết quả cho cô…….Hành trình lần này một ngày một đêm, cô Chung sẽ đi với lớp chúng ta, cho nên các em cũng phải nhớ kỹ số của cô ấy và hướng dẫn viên du lịch, nếu như có việc, thì gọi cho bất cứ ai trong bọn cô đều được, nhưng ngàn lần không thể tự mình xử lí….Rõ hết chưa?”

Các học sinh đồng thanh trả lời, ai nấy đều mang vẻ mặt tươi cười, vô cùng chờ mong.

Cái đám nhóc này…. Thái Chân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp theo chỉ chỉ mũ trên đầu mình, còn nói thêm: “Còn có một việc các em nên nhớ kỹ, sau khi tới cảnh khu, ai cũng phải đội mũ lên, cách để bọn cô tìm các em, rõ chưa?”

Mọi người: “Rõ–“

Rồi liếc mắt nhìn mọi người một cái, Thái Chân nói: “Rõ hết rồi thì bắt đầu chia tổ đi chứ, tiết kiệm thời gian.”

Lời của cô vừa dứt, cả lớp lập tức hò hét tùm lum tùm la lên.

Ai cũng chạy tới bên chỗ bạn mình quen thân, tự động liền chia tổ xong.

Tần Hoan và Tiêu Mặc tất nhiên là một tổ, sau đó tới Khương Hàng, Trương Tuân, Hà Húc, Giang Hoài, Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Đồ Tuyết và La Âm. Dư Ny thì sang tổ khác, không có qua.

Tổ trưởng không ai khác ngoài Hà Húc.

Hà Húc cũng không từ chối, hắn vốn phải phụ trách điểm danh và an toàn của cả lớp, kiêm thêm cái chức tổ trưởng nữa thì cũng chỉ là nhân tiện mà thôi.

Chia tổ với năng suất cao xong, định tổ trưởng xong thì cuối cùng cái radio của trường cũng vang.

Phát ra tiếng của tổng phụ trách.

“Ánh nắng chan hòa, gió thu mát mẻ, tháng tốt đẹp, chúng ta lại nghênh đón du lịch mùa thu mỗi năm một lần. Lần này, chúng ta đi cảnh khu du lịch XXX, tại thành phố W, qua tầm hai giờ rưỡi lộ trình.Tại đây, tôi muốn dong dài vài câu với các em học sinh, các em mặc đồng phục của Nhất Trung, đi ra ngoài sẽ đại biểu cho Nhất Trung, phải ăn nói văn minh, biết lễ phép, không vứt rác bừa bãi, không đánh nhau, mắng chửi người ta…..”

Ông nói ba la bô lô một tràng dài, các học sinh vừa nghe vừa ngủ, cuối cùng ông mới chịu vào trọng điểm, “…….Bây giờ xin mời các thầy cô của ban khối , ban cán sự lớp tổ chức cho các bạn xuống sân thể dục theo thứ tự, sau khi tới sân thể dục rồi thì theo nguyên tắc “Nam nữ ưu tiên” Xếp thành hàng lên xe.”

Trong sân.

Khối gồm mười lăm ban, từng ban một xe, cho nên vẫn có mấy ban xe chưa tới. Ban ba cũng thuộc hàng xe chưa tới, sau khi nhìn một lớp lại một lớp lên xe, cuối cùng Diệp Hiểu Hiểu cũng không nhịn được mà giơ tay hỏi: “Cô ơi, xe của lớp mình đâu?”

Cô Chung ngó cậu ta một cái, “Vẫn chưa tới.”

Diệp Hiểu Hiểu thở dài, nhịn không được mà lấy một túi khoai tây chiên trong balo ra, thở hổn hển bắt đầu ăn.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng giữa đội ngũ, mọi người xung quanh đều đang ăn.

Tầm mắt của Tần Hoan dạo quanh mấy người bên cạnh một vòng rồi sau đó vòng về lên người Tiêu Mặc, hơn nữa lại làm ảo thuật trước mắt Tiêu Mặc, hắn biến ra — hai cây kẹo mút.

Chia một cây cho Tiêu Mặc, Tần Hoan thấp giọng hỏi: “Đứng lâu có mệt không, muốn qua bên cạnh ngồi nghỉ xíu không?”

“Không mệt đâu.” Sau khi Tiêu Mặc mở vỏ kẹo ra, ngậm kẹo vào miệng, lại cúi đầu xem sách tham khảo.

Hồi trước lúc bị bệnh, y uống thuốc vào thì sẽ mệt, tốn nhiều thời gian để ngủ, hai ba ngày không học tốt, cho nên bây giờ y phải giành giật từng giây mà thi chạy với thời gian, bù lại những gì mà y ngủ quên mất.

Nhìn gò má nghiêm túc của Tiêu Mặc, Tần Hoan đầu tiên là hít một tiếng, cảm khái tình địch của mình quá lớn mạnh, tiếp theo lại nhịn không được mà kiêu ngạo vểnh mép — — bạn trai nhà mình lại còn dễ nhìn tới như vậy, quả nhiên trên thế giới không còn ai có thể ưu tú hơn bạn trai nhà mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio