Lần này Tiêu Mặc tỏ tình đầy thâm tình, khiến Tần Hoan động tâm không thôi, khóe miệng hắn không kiềm chế được mà nâng lên, cười như một đóa hoa mặt trời.
Nhưng chẳng bao lâu hắn lại ngừng cười, đau lòng.
Hắn đau lòng vì hắn đã không có mặt, vào khoảng thời gian tăm tối nhất của Tiêu Mặc.
Mặc dù đã qua, Tiêu Mặc chỉ nói với vẻ hời hợt, thậm chí có vẻ rất nhạt, như thể nói về người khác, nhưng trên thực tế chỉ có hắn biết, thân ở địa ngục, rất khó khăn.
Phải có bao nhiêu quyết tâm và can đảm, mới có thể kiên trì được.
Nắm lấy tay Tiêu Mặc đặt ở bên miệng hôn một cái, Tần Hoan hứa hẹn: “Anh sẽ luôn ở bên em.”
Tiêu Mặc mặt mày cong cong, “Em biết. “
Tiêu Mặc đang định nói với Tiêu Nguyệt Mai, buổi tối sẽ trở về ăn cơm, cho nên không lâu sau, cũng chuẩn bị đi.
Tần Hoan nói: “Anh đưa em về. “
“Thôi.” Tiêu Mặc lắc đầu, “Quý Nghiêu chắc chắn vẫn còn đang lắc lư bên ngoài tiệm, em đi nói chuyện với nó, mai gặp nhé.”
Tần Hoan do dự một lát, gật đầu nói: “Vậy được.”
Hắn mỉm cười và nói, “Mai gặp.”
Ngày hôm sau nhóm chat vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đang thảo luận về những gì cần mua để đi nướng trong hôm nay.
Tần Hoan đã tỉnh dậy từ sớm, bên này trau chuốt bên kia ngắm ngía, ăn mặc như chuẩn bị đi xem mắt.
Tần Thời ngậm bàn chải đánh răng đi ngang qua, thấy anh trai mình đang tạo dáng ở trước gương lõm, kinh ngạc nói: “Anh, anh có chắc là định đi nướng thịt không? “
Tần Hoan: “…”
Ờ cũng đúng lắm.
Có ngăn nắp xinh đẹp gì đi chăng nữa thì nướng xong cũng một thân mùi thịt.
Thay bộ đồ đã được phối tỉ mỉ ra, Tần Hoan ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi. Hắn vẫy tay chào Tần Thời, “Đi nhá.”
“Ờ!”
Tiễn Tần Hoan đi, Tần Thời lại liếc mắt nhìn quần áo bị Tần Hoan ném trên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: Nam trai lớn không thể giữ, đúng thật.
Đi đến lối vào tàu điện ngầm, Tần Hoan nhìn lại thời gian, phát hiện mình đến sớm hơn mười phút, liền chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa mua sữa đậu nành và kẹo.
Sữa đậu nành cho Tiêu Mặc, kẹo cho mình.
Khi Tiêu Mặc đến, Tần Hoan đã mua xong đồ về, tựa vào bên cạnh lối vào, không để ý ánh mắt bốn phía đặt trên người hắn, cúi đầu chơi điện thoại.
“Chào buổi sáng.” Tiêu Mặc chào hỏi trước.
Tần Hoan nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, “Chào buổi sáng.”
Nói xong hắn cất điện thoại, đưa sữa đậu nành cho Tiêu Mặc, đi xuống tàu điện ngầm với y.
Thịt nướng tự phục vụ mua các nguyên liệu trước, vì vậy tất cả mọi người tập trung tại một cửa hàng Walmart gần đường Phúc Nguyên. Tiêu Mặc và Tần Hoan đến muộn, những người khác đã đến trước.
Trong đám đông, Tần Hoan không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Dư Hải Dược, lúc này cả người anh như không có xương, dính lên trên người Khương Hàng.
Nhìn thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan, Dư Hải Dược giơ tay lên quơ quơ, “Hi.”
Tiêu Mặc gật gật đầu, coi như là chào hỏi.
Tần Hoan trực tiếp tặng cho anh một ánh mắt trợn trắng, châm chọc nói: “Tự cậu đứng không được à?”
Dư Hải Dược tâm trạng rất tốt, anh mỉm cười và đáp: “Ừ, không được.”
Diệp Hiểu Hiểu rất sợ Dư Hải Dược, cậu ta nhiều chuyện, cho nên không lạ gì việc Dư Hải Dược đánh nhau, hơn nữa còn biết tính tình của đối phương, chỉ sợ chạm vào cái là oanh tạc.
Nhìn thấy Tần Hoan và Tiêu Mặc, cậu ta cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Tần Hoan, nhỏ giọng hỏi: “AnhTần, Dư Hải Dược cũng đi cùng chúng ta sao?”
Tần Hoan tiện tay cho cậu ta một lời khuyên, vỗ vỗ vai cậu ta, “Đừng sợ cậu ta, bây giờ cậu ta là hổ giấy, hơn nữa còn buộc dây xích, không cắn người đâu. Các cậu cứ cho cậu ta lược chải lông, cậu ta mà có tâm trạng tốt, có thể vung tay mời khách – phải ráng thêm chút nữa, nhớ chưa?”
“…” không hổ là anh Tần!
Diệp Hiểu Hiểu lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Tần Hoan.
Thêm Dư Hải Dược, lần này đến mười hai người.
Thịt nướng có mặn có chay, vì thế do Hà Húc phụ trách làm, bốn người đi mua đồ chay, bốn người đi mua đồ mặn.
Hắn không sợ Dư Hải Dược, cho nên cũng trực tiếp đưa Dư Hải Dược vào hàng ngũ người có thể phân công.
Dư Hải Dược và Khương Hàng được giao nhiệm vụ mua đồ uống.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đi mua tăm tre, bàn chải, giấy bạc và gia vị các loại.
Đi dạo trong siêu thị hơn một giờ, hai xe đẩy đều đầy, “mua và mua ” nghiện thì tất cả mọi người mới cảm thấy đủ, đi đến quầy thu ngân để thanh toán.
Bước ra khỏi siêu thị, mọi người đều xách đồ trong tay.
Điểm đến lần này là nông gia nhạc trên núi, mặc dù cũng trong thành phố, nhưng từ đây đến đó vẫn có chút xa, còn phải leo núi. Họ mang theo túi lớn túi nhỏ, đi bộ qua chắc chắn là không thực tế.
Tần Hoan nói: “Vầy đi, bốn người một chiếc taxi, đến chỗ rồi tập trung lại. “
Hà Húc gật đầu, “Được.”
Không nghi ngờ gì nữa, Dư Hải Dược chỉ có thể ngồi cùng Tần Hoan, Tiêu Mặc và Khương Hàng.
Sau khi bắt được taxi, thì tới vấn đề ai ngồi hàng trước, Dư Hải Dược và Tần Hoan lại tranh cãi lần nữa.
“Cậu ngồi ở phía trước.”
“Mắc gì?”
“Tôi không thể tách khỏi cùng bàn của tôi.”
“Tôi cũng không thể tách khỏi Khương Hàng.”
…
Ở bên cạnh nghe bọn họ cãi nhau như mới học mẫu giáo Tiêu Mặc và Khương Hàng: “…”
Tài xế taxi đã chờ tới thiếu kiên nhẫn, ông nói: “Các cậu có ngồi hay không, không ngồi thì tôi đi.”
“Ngồi!”
Trăm miệng một lời, Tần Hoan và Dư Hải Dược nhìn nhau, cuối cùng Tần Hoan nói: “Kéo búa bao, công bằng. “
Kết quả là hai người vẫn chưa bắt đầu kéo búa bao, thì Khương Hàng đã ngồi vào ghế phó lái trước một bước.
Tần Hoan: “…”
Dư Hải Dược: “…”
Tiêu Mặc cười cười, kéo Tần Hoan lên xe trước, Dư Hải Dược trừng mắt nhìn Khương Hàng nửa ngày, cuối cùng cũng không đành lòng nói nặng một câu, im lặng ngồi lên xe.
Cả đường đi mặt Dư Hải Dược chằm dằm một đống, một bộ dáng “Tao đang rất khó chịu”.
Vì vậy, chờ sau khi xuống xe, tập hợp lại với mọi người, thì mọi người đều bị hơi thở bất mãn phát ra từ người anh đẩy lùi ba mét.
Nguyên liệu nấu ăn phải rửa, phải chuẩn bị, tất cả mọi người náo loạn một hồi, mới nhanh chóng phân chia lao động một lần nữa.
Nửa giờ sau, vật liệu đã sẵn sàng.
Tần Hoan, Hà Húc, Trương Tuân phụ trách nướng trước, sau đó đổi người.
Trước khi nướng, Tần Hoan nhét Tiêu Mặc vào chỗ ngồi bên cạnh, “Ngoan ngoãn ngồi đó đi, anh nướng cho em ăn. “
Tào Di Cảnh, “Hâm mộ. “
La Âm: “Ghen tị.”
Đồ Tuyết: “Hựn.”
Dư Ny: “Má ơi, tớ thực sự tin vào tình yêu một lần nữa, cưng chìu quá mà!”
Tần Hoan ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm, cũng có phần các cậu.”
Trương Tuân vừa mới hoàn hồn, vẫn còn trong trạng thái, “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Giang Hoài đẩy kính, mỉm cười và cảm thấy: “Lớp phó thể dục à, cậu quả là một trmúa hmề sống.”
Dư Hải Dược kéo Khương Hàng ngồi bên cạnh, nhìn đám người đùa giỡn ở phía trước, hỏi: “Bọn họ luôn như vậy sao?”
Khương Hàng rót cho mình một ly nước, “Ừm.”
“Tốt quá.” Dư Hải Dược nói, “Đám bên lớp của tôi cũng rất dễ thương … Rất tốt, không buồn không lo.”
Anh lại nghiêng đầu cười với Khương Hàng, “Nhưng bây giờ tôi cũng rất tốt. “
Bên cạnh vỉ nướng bu đầy người, mọi người đều là phái giành ăn, vốn không biết từ rụt rè viết như nào, không chờ nướng hết đồ trên bàn, thì đã giành không còn một miếng.
“Mẹ kiếp, Tào Di Cảnh, cậu mau thả thịt gà của tớ ra! “
“Diệp Hiểu Hiểu, cậu lại lấy xúc xích của tớ nữa!”
“Ôi, tôm của tớ… “
“Anh Tần, Diệp Hiểu Hiểu to gan lớn mật cướp thịt nướng của anh Mặc!”
Tần Hoan ban đầu cũng không thèm để ý, nghe được câu rống của La Âm, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, “Mẹ kiếp Diệp Hiểu, cậu tới đây cho tôi, tôi bảo đảm là sẽ không đập chết cậu đâu, tôi đặc biệt nướng cho cùng bàn của tôi mà cậu lại dám cướp!”
Diệp Hiểu Hiểu bụm miệng đầy thịt nướng, suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy tớ nhổ ra hay gì?”
“Nghĩ đẹp quá.” “Tần Hoan ngoắc ngón tay, “Cậu lại đây cho tôi!”
“Không bao giờ qua đâu!” Diệp Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy đến phía sau Tiêu Mặc, “Anh Mặc nhanh chóng coi anh Tần kìa.”
“Diệp Hiểu!”
“Hahahahahaha.”
Tiêu Mặc đứng lên, đi đến bên cạnh Tần Hoan, lại cầm lấy một chuỗi sườn đã nướng sắp chín đưa đến bên miệng Tần Hoan, “Cậu cũng ăn chút nào.”
Tâm tình của Tần Hoan nhanh chóng tốt đẹp trở lại, từ tay Tiêu Mặc cắn một miếng.
Không so đo với Diệp Hiểu Hiểu.
“Tú tú tú!” (show ân ái)
“Tôi vậy mà đã quen với nó, một ngày không thấy còn buồn muốn chết.”
“Tớ đã chụp ảnh lại, lát nữa gửi lên nhóm!”
Mọi người náo loạn nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại, Diệp Hiểu Hiểu, Tào Di Cảnh, Giang Hoài đi thay Tần Hoan, Hà Húc và Trương Tuân, tiếp tục nướng đồ.
Về phần Dư Hải Dược… Bữa này là anh mời, anh chỉ ngồi và ăn là được.
Sau đó, Khương Hàng buộc dây thừng của Dư Hải Dược lại, việc thịt nướng, cũng loại cậu ra.
Từ sáng đến chiều, cho đến tối, tiệc thịt nướng tự phục vụ này mới kết thúc, khi rời đi, ai nấy đều ăn no căng bụng.
Ăn quá nhiều không muốn đi xe buýt, vì vậy mọi người chọn đi bộ xuống núi.
Dưới chân núi chính là tiểu khu, có tàu điện ngầm cũng có xe buýt, sắc trời dần tối, tất cả mọi người cũng nên về nhà.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Chúng ta phải đến ngày không gặp, chắc chắn tớ sẽ nhớ tất cả mọi người!”
Tào Di Cảnh vạch trần cậu ta không chút lưu tình, “Cậu chỉ nhớ có drama thôi.”
“Đừng có vạch trần tớ chứ.” Diệp Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm hắn, nhìn thấy xe buýt đến, vẫy tay chào tất cả mọi người, “Vậy tớ đi trước, bye, chúc mừng năm mới! “
Tất cả mọi người: “Bye!”
Dư Hải Dược cũng bắt một chiếc taxi, kéo Khương Hàng lên xe, trước khi rời đi dường như anh nhớ tới cái gì hỏi Tiêu Mặc: “Tôi nghe nói Chu Tranh bị cảnh sát triệu tập về nước… Gã ta có liên quan gì đến vụ án của cha cậu không? “
Tiêu Mặc mím chặt môi, “Ừm, có.”
Dư Hải Dược gật đầu, anh nghĩ một chút lại nhắc nhở: “Danh thiếp của mẹ tôi cậu cất đi, nếu có liên quan đến Chu gia, sẽ cần đến đấy. “
Tiêu Mặc nói: “Cảm ơn.”
–
Khác với lần trước mưa dầm mưa dề, lần này đi đến nghĩa trang, thời tiết trong xanh, những đám mây thưa thớt, ánh nắng mặt trời vừa lớn vừa ấm, chiếng nghiêng xuống, ngay cả đá bia mộ ảm đạm cũng như mạ một lớp ánh sáng mềm mại, trông có vẻ ấm áp.
Tiêu Mặc cầm hai bó hoa, đầu tiên là đặt một bó trước mộ của mẹ Tiêu, rồi lại đi tới trước bia mộ của cha Tiêu.
Trên bia, nụ cười ôn hòa của ông Tiêu được dừng lại trong bức ảnh, dù cho thời gian trôi qua, cũng mãi không thay đổi.
Tiêu Mặc ngồi xuống, cầm một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau sạch bụi trên bia.
Tiêu Nguyệt Mai nhìn anh trai mỉm cười nhẹ nhàng, giống như xuyên qua năm tháng, trở lại nhiều năm trước đây, cô vẫn là một cô bé, đối phương vẫn là một thiếu niên.
Bây giờ người thiếu niên ấy đã ngủ mãi với thời gian, dần dần rời xa người sống các cô, không bao giờ được gặp nữa.
Tiêu Nguyệt Mai xoa khóe mắt, thì thầm: “Tiêu Mặc, con nói chuyện với cha con đi, cô giúp con làm sạch bia mộ của mẹ con.”
Tiêu Mặc rất nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Vâng ạ.”
Tiêu Nguyệt Mai vỗ vỗ vai y, mang theo Quý Nghiêu vẫn luôn đứng yên lặng bên cạnh đi tới phía bên kia.
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm vào cha Tiêu trên bia mộ, nhẹ giọng nói: “Cha ơi, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng chúng con cũng tìm được chân tướng chân chính trong vụ án Lí Tư bị giết năm đó…
“Cảnh sát đã bắt đầu điều tra lại và sẽ sớm có kết quả, hung thủ không thể trốn thoát!”
“Cha ơi, bây giờ con có rất nhiều bạn bè, con đang ở trong một lớp học rất yêu quý nhau, giáo viên, bạn cùng lớp đều rất tốt…”
Tiêu Mặc nói, cẩn thận lấy ra một bức ảnh, đó là ảnh chụp của y với tất cả mọi người trong công viên giải trí, “Cha, cha có thấy không? Họ là bạn của con, họ ai cũng tốt cả, cha không cần phải lo lắng về con nữa, cha có thể yên tâm … “
“Cha ơi, con cũng muốn giới thiệu cho cha một người tên là Tần Hoan… “
Tiêu Mặc dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nói với cha Tiêu từng chút từng chút một về việc ở chung với Tần Hoan, từ lúc gặp nhau khi mới chuyển trường, cho đến kì vọng được ở bên nhau hiện tại, mỗi một chuyện, y đều nhớ rõ.
Mà những điều này, mãi cho đến nhiều năm về sau, y vẫn sẽ không quên.
Bầu trời màu xanh như ngói lam mới rửa, tùng bách cứng cỏi cao ngất, một làn gió từ xa thổi tới, giống như hai bàn tay dịu dàng khẽ lướt qua má Tiêu Mặc, tựa như nói lời từ biệt cuối cùng. Sau đó, gió cuốn lên một cánh hoa, bay về phía xa xăm.