Tổng giám đốc Lạc đi rồi.
Trong phòng tập lại chỉ còn bốn người Giang Thuật.
Anh bạn Lưu Vũ vừa được tổng giám đốc Lạc chỉ định làm nhóm trưởng của bốn người gọi cả bốn lại, bàn bạc về việc chọn bài hát.
Thật ra về cơ bản là Lưu Vũ và Mã Hạo bàn với nhau, còn Giang Thuật và Trương Tử Phàm lắng nghe.
Cuối cùng.
Bởi vì Lưu Vũ và Mã Hạo từng có kinh nghiệm debut ở Hàn Quốc, nên hai người cùng quyết định chọn một bài hát tiếng Hàn tên là “Cô gái” để dự thi xếp loại ban đầu.
Chọn bài xong.
Sau đấy là quyết định vị trí center và chia part trong tiết mục của nhóm!
Vị trí Center không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ do trưởng nhóm tóc vàng Lưu Vũ đảm nhiệm.
“Vậy giờ chúng ta chia part nhé, phần điệp khúc của bài này hơi khó hát, các ông mà vừa nhảy vừa hát thì có lẽ hơi quá sức. Kỹ thuật hát của tôi khá tốt, phần này để tôi thầu nhé.” Lưu Vũ vừa mở miệng là chiếm ngay phần điệp khúc xuất sắc nhất của cả bài.
“Tôi chọn phần này.” Mã Hạo không chần chừ tẹo nào, thẳng thừng cướp ngay phần đầu phần kết.
Trông cái kiểu này.
Sau khi Lưu Vũ và Mã Hạo lựa xong, chỗ còn lại mà Giang Thuật và Trương Tử Phàm có thể chọn chẳng còn bao nhiêu.
Lưu Vũ lia mắt về phía Giang Thuật, mở miệng hỏi, “Giang Thuật, đến lượt ông chọn rồi.”
Giang Thuật cười nhẹ, “Tôi không chọn đâu, cho Tử Phàm hát hết phần còn lại đi.”
Lời vừa dứt miệng.
Hội ba người Lưu Vũ đều kinh ngạc.
“Tại sao?” Lưu Vũ vô cùng sửng sốt.
“Tôi có biết tiếng Hàn đâu.” Giang Thuật xài lời từ chối mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Giang Thuật vốn tham gia chương trình này với tâm thái của một kẻ du thủ du thực mà.
Đã làm thằng du thủ du thực, thì đương nhiên phải khiến mình mờ nhạt nhất có thể!
Cho nên.
Trong sâu khấu của cuộc thi xếp loại ban đầu, Giang Thuật chẳng muốn hát dẫu chỉ một câu.
Đương nhiên, Giang Thuật không nói dối, anh chàng quả thực không biết tiếng Hàn.
Bình thường anh chàng toàn xem mấy phim của Nhật, phim Hàn không phải gu, nên về cơ bản là mù tịt tiếng Hàn.
Lưu Vũ thấy khó hiểu, “Không biết tiếng Hàn thì ông học là được mà?”
Giang Thuật: “Thiên phú học tập của tôi khá dở. Thời gian một tuần đã ngắn sẵn, phải nhớ động tác nhảy vốn đã khó rồi, nếu còn phải học tiếng Hàn, tôi lo mình sẽ ngáng chân cả nhóm mất.”
“…” Lưu Vũ hơi cạn lời, “Thế hay là chuyển qua một bài tiếng Hoa nhé.”
“Đừng đừng đừng!” Giang Thuật xua tay lia lịa từ chối.
Nếu đổi qua nhạc Tàu, thì Giang Thuật quả thật không có lý do gì thích hợp để từ chối.
“Đừng vì một mình tôi mà làm ảnh hưởng tới cả bài thi. Nếu các ông làm thế tôi lại áy náy lắm!” Giang Thuật tỏ vẻ mình đang rất suy nghĩ cho cả nhóm.
Lưu Vũ nghe xong ngẫm lại thấy cũng đúng.
Cậu ta và Mã Hạo có ưu thế hơn các thực tập sinh khác, từng có kinh nghiệm debut ở Hàn Quốc. Bài hát “Cô gái” này hai cậu thường xuyên biểu diễn bên Hàn, coi như đã thuộc nằm lòng.
Dùng bài hát này trong buổi thi xếp loại mở màn, cậu ta tin tưởng mình có thể khiến trường quay bùng nổ.
Nhưng nếu đổi qua một bài hát khác bằng tiếng Hoa, hiệu quả chưa chắc đã được như thế.
Huống hồ.
Ở trong mắt tổng giám đốc Lạc, cậu ta và Mã Hạo là top đầu của công ty.
Còn Giang Thuật chỉ là một đứa ‘dốt’.
Không cần vì mình Giang Thuật mà làm ảnh hưởng tới màn thể hiện của hai nhân vật hàng tuyển được kỳ vọng cao là họ.
“Được rồi, thế chúng ta vẫn chọn bài “Cô gái” nhé! Giang Thuật, đành để ông chịu khổ chút vậy. Về sau anh em mình nổi danh rồi, nhất định bọn tôi sẽ nâng đỡ ông.” Lưu Vũ vỗ vai Giang Thuật, khách sáo nói mấy câu này.
Thôi, xin ông chớ nâng với đỡ tôi làm gì, cứ để tôi flop sấp mặt đi.
Giang Thuật xua tay lia lịa, “Nhóm trưởng, ông không phải khách khí vậy đâu, chuyện này tôi hoàn toàn tự nguyện mà!”
“Thế thì những phần còn dư của bài này giao cả Tử Phàm hát nhé. Tử Phàm, chú hát được chứ?” Lưu Vũ cất tiếng dò hỏi Trương Tử Phàm.
Khuôn mặt non nớt của Trương Tử Phàm tràn đầy kích động, “Nhóm trưởng, em làm được ạ!”
Trương Tử Phàm bây giờ đang vô cùng cảm kích Giang Thuật.
Phải nói rõ như sau, tuy rằng trong các màn biểu diễn nhóm, lúc nào cũng có vị trí Center cố định.
Nhưng đấy là nếu xét cả bài hát mà thôi.
Trong từng phần của màn biểu diễn, ai hát phần nào thì sẽ là Center của phần đó. Ai có thể đứng tại vị trí chính giữa của sân khấu, thì người đó sẽ được nhiều khán giả chú ý hơn.
Vốn dĩ, sau khi Lưu Vũ và Mã Hạo lấy phần xong, cậu sẽ phải chia chác những part còn lại với Giang Thuật, phần mà cậu được hát về cơ bản sẽ chẳng còn là bao.
Nhưng Giang Thuật chủ động từ bỏ, chia hết phần thừa cho cậu.
Vậy nên Trương Tử Phàm vượt thẳng qua Lưu Vũ và Mã Hạo, trở thành người có nhiều ca từ nhất trong cả bốn.
Đây quả thực là niềm vui bất ngờ rớt xuống từ trên trời.
Điều ấy khiến Trương Tử Phàm mừng rỡ vô cùng, đồng thời cậu cũng cực kỳ biết ơn sự hy sinh vô tư của Giang Thuật.
Như đã nhắc ở trên.
Chỉ có lúc nào đằng ấy cất tiếng hát, thì đằng ấy mới có cơ hội được đứng giữa sân khấu. Nhưng Giang Thuật lại chẳng có lấy câu nào, điều ấy có nghĩa Giang Thuật không thể đứng ở vị trí Center, chỉ có thể làm phông nền suốt tiết mục.
Sự hy sinh của Giang Thuật… Thật sự là quá lớn.
Trương Tử Phàm nhìn Giang Thuật bằng ánh mắt chan chứa nỗi niềm cảm kích. Nếu không phải cậu là con trai, thì chắc giờ đã mong mỏi được lấy thân báo đáp rồi.
“Nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa, thì cứ quyết định vậy nhé, buổi chiều bắt đầu tập luyện chính thức.” Lưu Vũ vỗ tay nói.
“Được!” Giang Thuật nở nụ cười.
Bước đầu tiên trong kế hoạch chây ỳ ở “Ngôi Sao Tương Lai”, hoàn thành!
Ngay lúc Giang Thuật thầm sướng rơn trong lòng, anh chàng bỗng nhận ra có người đang nhìn mình chăm chú.
Giang Thuật quay đầu, chạm ngay phải ánh mắt chan chứa tấm tình của Trương Tử Phàm.
Giang Thuật:???
Nhóc con.
Ánh mắt của chú mày hơi nguy hiểm đấy!
Giang Thuật vô thức dịch ghế ra đằng sau.
…
Cùng chiều hôm đấy.
Nhóm bốn người thuộc công ty giải trí Phiếm Chu bắt đầu tập luyện cho phần thi xếp hạng mở màn.
Giang Thuật chỉ làm ăn chống chế suốt quá trình này.
Khi ba người Trương Tử Phàm mệt bở hơi tai vì tập, Giang Thuật đang hưởng điều hòa cày phim truyền hình.
Nhưng vì Giang Thuật chẳng có câu hát nào, hơn nữa vũ đạo của bài này cũng không khó mấy, nên sau mấy hôm Giang Thuật đã học được hòm hòm.
Những ngày tháng làm ăn ấm ớ luôn rất ngắn ngủi.
Ba ngày trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Ngày mai, chính là ngày họ khởi hành vào doanh trại.
Tối nay.
Trong phòng tập, Lưu Vũ lại dẫn dắt người tập luyện lần nữa.
Bốn người xếp thành một hàng.
Lưu Vũ đứng đằng trước, Giang Thuật đứng sau cùng.
Sau đấy, tiếng nhạc vang lên.
Mã Hạo, Trương Tử Phàm, Lưu Vũ vừa nhảy vừa hát.
Còn Giang Thuật đứng ở sau cùng chỉ nhảy qua loa theo, mồm còn chẳng thèm nhép, chống chế tới tận cùng.
Ba phút sau.
Bài hát kết thúc.
Lưu Vũ đi đến trước máy quay, nghiêm túc xem video tập luyện của bốn người từ đầu tới đuôi một lượt.
Trong video, có thể thấy, động tác vũ đạo của Giang Thuật vẫn còn rất nhiều chỗ chưa chuẩn.
Lưu Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng đã học suốt ba ngày, hơn nữa Giang Thuật còn không cần học hát, chỉ cần luyện nhảy thôi, mà sao động tác vẫn dấm dớ như thế.
Nhưng, tuy biểu hiện của Giang Thuật hơi ấm ớ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến tổng thể màn biểu diễn.
Bởi vì Trương Tử Phàm đứng ở đằng trước Giang Thuật thật sự rất cao, gần như chắn gần hết Giang Thuật rồi.
Trong toàn bộ tiết mục, Giang Thuật hoàn toàn trong trạng thái ẩn thân, không nhìn kỹ chắc không phát hiện ra sự tồn tại của anh chàng luôn.
Điều ấy dẫn tới dù Giang Thuật có phạm lỗi, người khác cũng chẳng để ý thấy.
“Ok đấy!” Xem xong video tập luyện, Lưu Vũ gật đầu, “Biểu hiện của mọi người đều rất tốt. Đến lúc thi xếp loại, chỉ cần mình phát huy được thế này là ổn thôi.”
[HẾT CHƯƠNG ]