Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ Sáu.
Là lúc tập mới của “Hội cà khịa của các sao” lên sóng.
Trong ktx nữ sinh của một trường nghệ thuật nào đó.
Bốn cô gái mặc áo ngủ kiểu kawaii ngồi vây quanh một màn hình vi tính.
Một trong bốn nữ sinh ấy, chính là An An mà Giang Thuật đã từng gặp hôm ghi hình “Hội cà khịa của các sao”.
An An là sinh viên năm thuộc chuyên ngành Truyền thông Thị giác.
Hiện tại cô đang vừa thực tập ở hãng phim Cánh Cụt để tích lũy kinh nghiệm làm việc, vừa bận rộn chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Đồng thời, An An cũng là fan lão làng năm của Giang Thuật.
Nhưng mà…
An An chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, không có cơ hội được vào trường quay chính của “Hội cà khịa của các sao”, tự mình thưởng thức màn thể hiện của Giang Thuật.
Vì thế.
Cô chỉ có thể nôn nóng chờ một tuần, mỏi mắt ngóng trông tập mới lên sóng.
giờ tối thứ Sáu.
Tập mới của “Hội cà khịa của các sao” được update.
Bởi vì “Hội cà khịa của các sao” là show chiếu mạng do hãng phim Cánh Cụt sản xuất, nên vừa lên tập mới là đã có banner ở trang đầu của nền tảng Cụt Video.
Trên banner là ảnh vị khách mời của tập này dàn hàng ngang.
“Oa, An An, anh này là Giang Thuật nhà tụi mày hả, đẹp trai thế!”
Một cô gái mặc pijama hình Pikachu chỉ vào Giang Thuật ở vị trí khuất nẻo nhất trong dàn khách mời, che đôi môi chúm chím lại, kinh ngạc reo lên.
Cô gái này nói thế cũng không phải khoa trương.
Nếu chỉ bàn riêng về nhan sắc.
Giang Thuật chắc chắn có thể được miêu tả bằng hai chữ “đẹp trai”.
Mặt An An đỏ ửng lên, cô gật đầu, “Ừ ừ, ngoài đời anh Giang còn đẹp hơn trên ảnh nhiều ý, với lại, tao có chữ ký của anh ý nè!”
Nói đoạn, An An cẩn thận lấy quyển sổ con quý báu ra từ trong túi, khoe với các chị em chung phòng
“Chữ đẹp nhỉ.” Chị cả lớn tuổi nhất phòng ngủ vuốt cằm, chìm trong suy ngẫm, “Mặt thì xinh, chữ thì đẹp, sao lại không hot nhỉ!”
“An An, mau ấn play đi, tập này có Tô Nam nhà tao này!” Một bạn nữ trong phòng là fan của Tô Nam lắc bả vai An An.
An An chớp đôi mắt sáng lấp lánh, click vào tập mới của “Đại hội cà khịa của các sao”.
…
“Cà khịa là một ngón nghề, biết cười đúng chỗ cần dũng khí. Xin chào quý vị khán giả, hoan nghênh mọi người đến với chương trình “Đại hội cà khịa của các sao” được phát sóng độc quyền từ nhà tài trợ hãng điện thoại Opao, tôi là MC Dương Cương!”
Lời dạo đầu quen thuộc vang lên.
Bốn cô gái trong phòng ký túc vừa ăn vặt vừa xem.
Một phút, ba phút, mười phút…
Hai mươi phút sau.
Một bạn nữ nhàm chán ngáp một cái, “Nhạt quá!”
Một bạn khác phụ họa, “Đúng vậy, nếu không phải tập này có Tô Nam nhà bọn tao, thì tao đã chẳng thèm xem cái chương trình rác rưởi này rồi.”
Đồng thời vào lúc này.
Mấy comment real time thi thoảng lại vắt ngang màn hình.
“Truyện cười nhạt vãi, tổ chương trình không thể lựa truyện gì mới mẻ hơn hả!”
“Là khán giả theo dõi từ đầu tới giờ, thật lòng càng xem tôi càng thất vọng.”
“Xem ra, đội hình khách mời có xa hoa thế nào, cũng chẳng cứu nổi cái chương trình rác rưởi này.”
“Tên là cà khịa, thật ra là trêu chọc, giờ coi như mị đã hiểu.”
“Tà Vương Chân Nhãn là mạnh nhất!”
(Tà Vương Chân Nhãn: nhắc tới phim hoạt hình Nhật Bản: người bị chứng ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì cũng muốn có tình yêu (Chuunibyou demo Koi ga Shitai). Trong phim, nhân vật chính Rikka là một cô gái mắc chứng ảo tưởng, luôn tin mình là Tà Vương Chân Nhãn và luôn che mắt bên phải.)
Quả nhiên…
Những lời trên sóng comment cũng giống tiếng lòng của các bạn nữ.
“Hội cà khịa của các sao” chính là một chương trình vừa rác rưởi vừa lạt thếch.
Chị cả phòng ký túc vỗ vỗ vào mặt mình, gắng tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ mơ màng.
Cô nàng chọc vào cánh tay An An.
“An An, mau tua thẳng đến phần thần tượng của mày lên sân khấu đi, xem xong rồi ngủ. Không ổn rồi, xem chương trình này làm chị cảm thấy như quay lại lớp Toán hồi cấp , buồn ngủ rã rời!”
Nói đoạn, cô chị cả lại ngáp một cái thật dài.
“Vâng vâng.” An An gật đầu, tua thẳng show tới đoạn một khách mời đi xuống, Giang Thuật đi lên sân khấu.
Đúng lúc này.
Ngay khoảnh khắc Giang Thuật đứng dậy khỏi ghế, những comment màu đỏ cực kỳ bắt mắt liên tục cắt ngang màn hình.
【Cảnh báo có năng lượng cao đằng trước, ai không tham chiến lập tức sơ tán! 】
【Cảnh báo có năng lượng cao đằng trước, ai không tham chiến lập tức sơ tán!】
【Cảnh báo có năng lượng cao đằng trước, ai không tham chiến lập tức sơ tán!】
(Câu cảnh báo này bắt nguồn từ series Mobile Suit Gundam, nghĩa là hạm đội không gian phát hiện có vũ khí năng lượng cao/vũ khí hạt nhân phía trước, cảnh báo sơ tán người dân không tham chiến để đảm bảo an toàn, tránh thương vong không cần thiết. Câu này về sau được bên Tàu dùng trong các sóng comment để cảnh báo khán giả sắp có cảnh sốc hàng, nhớ chuẩn bị tinh thần trước)
Ngay lập tức, bốn người trong phòng ký túc tỉnh táo hẳn ra, nhìn màn hình đăm đăm với ánh mắt sáng quắc.
Trong chương trình.
Giang Thuật đỡ microphone, mỉm cười đứng đó nhìn vào máy quay.
“Đẹp trai quá!”
Được gặm nhấm nhan sắc của Giang Thuật, cõi lòng An An u mê chữ ê kéo dài.
Tiếp theo, An An bình tĩnh lại, để tâm vào màn trình diễn của Giang Thuật.
“Chào mọi người, tôi là Giang Thuật! Giang là chữ Giang trong con sông, Thuật là chữ Thuật trong nói chuyện!”
“…Tuy rằng đây không phải lần một lần hai chương trình mời những vị khách chưa hot, hết thời, nhưng lần này mời tới tôi, tôi cảm thấy đúng là đến giới hạn rồi đó…”
Lời dạo đầu cực kỳ mới mẻ độc đáo, khiến mắt bốn chị em chung phòng ngủ cùng ngời sáng.
“An An, thần tượng của mày thể hiện khá đó!”
An An sung sướng gật đầu, “Anh Giang Thuật là xịn nhất!”
Có điều…
Lời dạo đầu chỉ là món khai vị của Giang Thuật mà thôi.
Phần biểu diễn tiếp theo.
Mới là một cú nổ khủng khiếp.
“…Nay đứng đây, tôi muốn nói với cư dân mạng đó rằng, suy nghĩ của bạn thật là quá đỗi ngây thơ. Bạn còn chưa xem được những bộ phim tệ lậu hơn, đấy là do bạn chưa ra rạp xem bộ phim tiếp theo mà đạo diễn Tất quay đó!
“…Việc diễn dở không thể đổ cho Tô Nam được. Muốn trách, thì phải trách diễn viên đóng thế của Tô Nam. Diễn viên đóng thế người ta gánh hết, có liên quan gì tới Tô Nam đâu!
“…Tưởng Thiến dùng quá trình trưởng thành của mình để dạy cho chúng ta một đạo lý rằng, bất kể tài năng thiên bẩm có tốt thế nào, nhờ vào những nỗ lực không ngừng không tương lai của mình, chúng ta luôn có thể hủy diệt nó!
“…Anh Trương ạ, anh làm nghề chắp vá thì thôi chúng tôi nhịn, nhưng anh đừng xài vải nhà người khác nữa được không! Vải nhà người đã may thành quần áo rồi, anh lại cầm kéo chọc cắt cho bung bét ra, làm thế ai mà nhịn nổi!”
Ha ha ha!
Giang Thuật kể chuyện cười và chọc ngoáy hết người này đến người khác.
Dùng cách thức hài hước để vạch trần vết nhơ của các khách mời.
Bốn cô gái trong phòng ngủ của An An ôm bụng, cười ầm ĩ với nhau.
Cô chị cả ôm bụng cười không dứt, “Ha ha ha, chịu, cười chết chị mất. An An, anh idol này của mày hài hước quá!”
Cô bé mặc pijama Pikachu vuốt gương mặt nóng bừng đỏ lựng, “An An, tao bắt đầu hơi thinh thích anh minh tinh tên Giang Thuật này rồi đấy, phải làm sao đây?”
Ở bên kia, một bạn nữ cũng đang cười nắc nẻ không màng hình tượng như các cô khác chợt nhận ra một chuyện, “Ô, chẳng phải mình là fan của Tô Nam nhà mình sao. Tại sao nghe người khác bóc phốt anh mình sắc lẻm như thế mà mình lại cười vờ lờ thế này!”
Bạn học sinh mù mờ, bạn đã phát hiện ra điểm mù rồi đấy!
(Bạn học sinh mù mờ, bạn đã phát hiện ra điểm mù rồi đấy: Là một câu nói nổi tiếng trên mạng của Tàu, trại từ câu “Watson, anh đã phát hiện ra điểm mù rồi” mà Sherlock Holmes hay nó. Ý là mọi người đã nhận ra điều mà người bình thường không nhận ra)
Cảnh Giang Thuật xuất hiện trên sân khấu chỉ chiếm tầm - phút.
Bởi vậy…
Trong sự luyến tiếc của mọi người, tại chương trình, Giang Thuật vẫn bổ nhát dao cuối vào đạo diễn Tất Kỳ Phong, đoạn khom lưng đi xuống sân khấu.
“Mong Giang Thuật nói thêm vài phút nữa quá! Cà khịa kiểu này có nghe lâu cũng không nhàm!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Thanh Địch, không phải mày là fan của Tô Nam hả!”
“Trước thì thế, giờ hết rồi!” Nữ sinh tên Thanh Địch một tay chống nạnh, tay kia ôm vai An An, “Tao tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tao chính là fan của anh đẹp giai Giang Thuật này. An An, sau này mày không phải chiến đấu một mình nữa!”
“Nhất trí, nhất trí!” An An đỏ mặt, hưng phấn vỗ tay, “Tụi mình cùng cố gắng, nỗ lực gầy dựng fanclub của Giang Thuật thật hoành tráng!”
Tuy rằng An An hơi lép, nhưng chí khí lại cực kỳ căng đầy.
Lúc này, chị cả phòng ký túc đi đến trước mặt An An, thở dài khe khẽ, “An An, chị cũng không muốn đả kích mày đâu, nhưng chị vẫn có điều muốn nói. Lần này có lẽ thần tượng của mày sẽ gặp phiền toái đó.”
Bởi vì trong phòng ký túc này, An An là fan của Giang Thuật, nên mọi người mới không cảm thấy ác cảm với Giang Thuật lắm.
Nhưng…
Những người khác thì chưa chắc.
Đặc biệt là, fan trung thành của các khách mời trong tập này.
[HẾT CHƯƠNG ]