Tôi Chỉ Nhớ Em

chương 56: chương 56:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chắc chắn câu nói này xúc phạm đến mức cực hạn, ngoài lời nói bẩn thỉu ra Tô Niệm Niệm nhất thời vẫn còn đang sắp xếp lại câu từ như thế nào mới có thể chửi người, trong lúc bốc đồng cô thẳng tay quăng đôi giày trong tay qua.

Lý Thành Tinh không tránh kịp, bị chiếc giày phi thẳng vào mặt, anh cảm thấy nhục nhã mở to mắt, “Cậu…vậy mà đánh tớ?”

Ánh mắt Tô Niệm Niệm không hề lảng tránh, khịt mũi nói: “Đánh cậu là đánh cậu, còn không kịp chọn ngày?”

Lý Thành Tinh đứng y nguyên tại chỗ.

Trong ấn tượng của anh Tô Niệm Niệm trước giờ luôn dịu dàng, lịch sự. Nhưng lúc này đôi mắt của người con gái là sự kiêu ngạo, lúc ánh mắt lạnh lùng lươt nhìn qua vô thức cảm thấy nó rất giống người đàn ông tối qua đó.

Tựa hồ, trước kia cô đối xử dịu dàng với anh chỉ là bề ngoài, hiện tại cuối cùng cũng lộ ra một chút bản chất.

Có phải vì dựa dẫm vào người đàn ông đó nên bạn không có gì phải sợ hãi?

Bàn tay bên hông của Lý Thành Tinh thả lỏng rồi lại nắm chặt, theo ngàn vạn cảm xúc lướt qua, trong mắt tràn đầy địch ý.

Sáng nay, Phương Khiết thông báo với anh ấy rằng MV không thể quay, Trương Lâm muốn rút vốn và công ty đã trả cho Tô Niệm Niệm một khoản tiền bồi thường thiệt hại lớn, và sự cố này đã đến tai quản lý cấp trên của công ty, Phương Khiết liếc sang, trút giận vào anh.

Anh chịu sự đả kích lớn, hỏi Phương Khiết xem có giải pháp nào không, nhưng Phương Khiết vấn khư khư giữ bí mật về lý do, có lẽ là do người đàn ông tối qua có rất nhiều lai lịch, mà cũng không có ý định xem nhẹ chuyện này.

Trương Lâm đ ến bản thân còn không lo nỗi, quản lý cấp cao của công ty đại diện gặp biến động thì người gặp xui nhất chính là anh, mất hết mấy bộ phim và quyền phát ngôn tốt.

Cho đến tận sáng, anh vẫn chưa trách Tô Niệm Niệm, nhưng anh thấy cô bước xuống xe của người đàn ông đó, đôi lông mày rõ ràng của cô nhuốm một vẻ e thẹn mà anh chưa từng thấy.

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không nói cũng biết.

Anh cảm thấy nực cười, người con gái mà bản thân coi là nữ thần, cẩn thận dỗ dành, ngoài mặt thanh cao, sau lưng lại phóng túng tùy ý như thế.

Ánh mắt của Lý Thành Tinh nhuốm đỏ, cơn ghen tị trong lòng ngừng không thể đè nén nỗi, anh lạnh lùng nói: “Cậu tự cam tâm tình nguyện lạc lối như vậy sao?”

Tô Niệm Niệm cảm thấy tức cười, “Não cậu có bệnh hả?” Cô không thèm nhìn Lý Thành Tinh nữa, “Nói chuyện không nỗi thì cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết đi.”

Nói xong cô đi lướt qua Lý Thành Tinh muốn rời đi.

“Đợi đã.” Lý Thành Tinh nắm tay thành nắm đấm, thở dài một hơi, khàn giọng nói: “Sự nghiệp của tớ bởi vì anh ta mà gặp rắc rối rồi.”

Tô Niệm Niệm ngơ người, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”

“Cậu bảo anh ta tốt nhất là dừng tay lại đi.” Giọng nói của Lý Thành Tinh hơi cứng, “Tớ có thể giữ bí mật cho cậu.”

“Cảm ơn cậu đã truyền tin miễn phí nhé.” Tô Niệm Niệm cười, từ tốn nói: “Có cần đưa cho cậu cái mic không?”

Người con gái đến đầu cũng không thèm quay lại, cô rời đi ngay,

Lý Thành Tinh siết chặt hàm dưới, ánh mắt đen sầm, mãi cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng động, anh mới quay đầu: “Ai?!”

Đập vào mắt là phòng khiêu vũ trống rỗng, anh liếc nhìn xung quanh và tập trung vào cánh cửa nhỏ của phòng chứa hàng, nơi có một bóng người từ từ bước ra.

“Là cậu?” Sắc mặt của Lý Thành Tinh trông rất khó coi.

Thư Cấn bước lại gần, mím môi: “Xin lỗi.” Nói là nói như vậy nhưng ngữ khí không hề có bất kì ý định xin lỗi nào.

“Cậu đều đã nghe thấy hết rồi?”

“Tớ cũng không phải kẻ điếc.” Thứ Cấn uể oái nhướng mi mắt, hỏi anh: “Xem ra, Bùi Ngôn Khanh này đã xuống tay với cậu rồi?”

Lý Thành Tinh híp mắt: “Cậu quen anh ta?” Khựng lại một chút rồi anh lại hỏi: “Ngoài việc anh ta là giáo sư ở bệnh viện ra thì anh ta còn là ai?”

Thư Cấn cười híp mắt nói: “Là Tam công tử của Bùi gia ở thành phố A, cậu lăn lộn trong giới lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe à?”

Lý Thành Tinh ngước mắt, ánh mắt quả nhiên hơi run lên, “Là Bùi gia mà tớ nghĩ sao?”

“Không thì sao hả?” Thư Cấn nói như lẽ đương nhiên.

Đầu óc Lý Thành Tinh trở nên hỗn loạn.

Anh lăn lộn trong giới giải trí đầy phù phiếm lợi danh này lâu như vậy, còn chưa được chạm đến đỉnh của hào môn, nhưng người đàn ông này vậy mà lại là người của Bùi gia!

“Thế Tô Niệm Niệm....” Lý Thành Tinh hỏi: “Có quan hệ gì với anh ta?”

Thư Cấn không hề trả lời thẳng mà chỉ lạnh lùng mỉm cười rồi hỏi ngược lại anh: “Cậu cảm thấy thế nào?” Nói xong cô lại bồi thêm một câu sâu xa: “Vị hôn thê của Bùi Ngôn Khanh vốn là chị họ của tớ.”

Cô ta nói một cách mơ hồ, nhưng lại vẽ thêm cho những suy đoán trong lòng của Lý Thành Tinh.

“Vậy nên là?” Lý Thành Tinh trầm giọng hỏi: “Cậu nói với tớ những thứ này làm gì?”

Nụ cười trên môi của Thư Cấn trở nên lạnh đi, “Nữ thần của cậu thà làm tiểu tam cũng không đặt câu vào trong mắt, tớ đây là đang thấy bất công thay cậu đó.” Nói xong, cô ta hưng phấn nhìn sắc mặt của Lý Thành Tinh, “Vả lại cậu ta hại chị họ của tớ thảm như vậy, bắt cô ta chịu chút sự trừng phạt không hề quá đáng lắm nhỉ?”

Trên đường quay về kí túc xá Tô Niệm Niệm nhận được tin nhắn, nói là cuộc thi ba lê toàn quốc năm nay sẽ tổ chức sớm một tháng, giữa tháng sau sẽ bắt đầu.

Cuộc thi cấp quốc gia quy tụ những gương mặt ưu tú của các đoàn múa, trường nghệ thuật từ khắp các tỉnh thành trong cả nước nhưng đến cuối chỉ có một số ít thí sinh được chọn sang Đan Mạch tranh tài. Mà cô đã phải dừng lại ở cuộc thi quốc gia hết lần này đến lần khác.

Thời gian dự tính ban đầu đột nhiên giảm xuống còn một tháng, tâm trạng của Tô Niệm Niệm hơi trầm xuống.

Khi cô trở lại ký túc xá, Sở Ninh đang dẫn dắt cho tay chơi mới Ngu Nhạn cùng đánh game, và cô có thể nghe thấy âm thanh rung trời lở đất bên trong xuyên qua cửa.

“Cá nhỏ, mau mau đi cùng chị Ninh của cậu nè, quăng bom khói, mau quăng bom khói!”

Giọng nói của Ngu Nhạn có hơi run, “Khói, khói ở đâu á? Sao quăng được?” Một giây sau biểu cảm của cô ấy đờ ra: “Chị Ninh ơi, chúng ta lại chết rồi, không phải nói lần này nhất định có thể ăn trứng gà sao?”

Tô Niệm Niệm mở cửa đi vào liền nhìn thấy Sở Ninh đang bất lực, “Cá nhỏ, tớ muốn đuổi cậu ra khỏi thời gian thử việc.”

“Đừng nghe cậu ta nữa.” Tô Niệm Niệm đi đến chỗ của mình, “Mình câu ta cũng chỉ là một con gà trống.”

“Phụt.” Ngu Nhạn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Sở Ninh bị mất mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Tô nha đầu, cậu không phải cũng là một chú gà trống à?”

Tô Niệm Niệm nhún vai, không chọc tức người ta không được: “Tớ tệ tớ không dạy người khác.”

Sở Ninh bí lời, lạnh lùng nhìn sang Tô Niệm Niệm: “Sao cậu còn nỡ quay về? Tớ còn tưởng cậu muốn ở phòng tập luyện đến khi trời sáng bừng luôn chứ.”

“Phòng tập ồn quà quá.” Tô Niệm Niệm cụp mắt, không muốn nói đến người làm mình buồn nôn.

Mãi cho đến khi Ngu Nhạn đột nhiên nói: “Ấy, hai người lợi hại thật đó!” Cô nhìn thấy tin nhắn mà cô giáo gửi trong nhóm chat, ánh mắt sáng lấp lánh, “Trường múa A này chỉ có 5 người tiến vào vòng cấp quốc gia, hai người đều vào luôn.”

Nói xong, giọng điệu hơi trầm xuống, “Đáng tiếc là lúc đó vết thương của tớ còn chưa khỏi, không có duyên với kì thi quốc gia rồi.”

Tô Niệm Niệm an ủi nói: “Cuộc thi năm nào cũng có, cơ thể khỏe mạnh với là điều quan trọng nhất.”

Sở Ninh ở kế bên ‘wtf’ một tiếng, “Không xong rồi, thời gian vốn đã gấp gáp như vậy rồi giờ còn dời sớm? Lần này tớ chắc chắn là đi bán muối luôn rồi.”

Tô Niệm Niệm cụp mặt, giọng nói trầm xuống, “Ai mà không bị chứ?”

“Tô nha đầu, đừng tầm thường. "Sở Ninh lườm cô, "Hãy cho tớ và những người bình thường khác một lối thoát."

Tô Niệm Niệm nghiêm túc lắc đầu: "Ta thật sự không chắc luôn.”

"Hai năm qua tớ không thành công, không biết có phải tớ chỉ như thế này thôi hay không." Giọng cô càng lúc càng trầm, cô tự giễu nhếch khóe môi, nhưng cô lại kí lệnh chắc chắn với Tô Thiên Trạch và Tống Tử.

“Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình.” Ngu Nhạn nhẹ giọng cổ vũ: “Ở trong mắt tớ Niệm Niệm là đỉnh nhất đó.”

Sở Ninh hừ một tiếng: “Tớ không đỉnh sao?”

Ngu Nhạn vội vàng nói: “Đỉnh, mọi người đều đỉnh cả.”

Tô Niệm Niệm không thể nhịn cười, cô dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được lặp lại một lần: “Tớ cũng cảm thấy, tớ là đỉnh nhất.”

Từ sau hôm đó Tô Niệm Niệm gần như hoàn toàn nhốt mình trong phòng tập.

Sở Ninh bị sự hung ác của cô dọa sợ, đêm khuya thấy cô mồ hôi đầm đìa từ phòng khiêu vũ trở về, hai mắt mở to: "Tô nha đầu, cậu cứ ngày ngày như thế này, không cần mạng nữa à?”

Ngu Nhạn rót cho cô một ít nước nóng, dùng khăn nhúng qua rồi đưa cho Tô Niệm Niệm: “Niệm Niệm, lau mặt đi, sau đó đi tắm nước nóng và nghỉ ngơi."

Sở Ninh lo lắng nhìn sang Tô Niệm Niệm, sau đó lại cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu nhỏ nhà mình: “Cậu nhỏ, năm ngày rồi, cậu ở đâu vậy?!”

“Tô nha đầu luyện tập đến điên luôn rồi! Cậu mau lại quản bạn gái của cậu đi kìa!”

Lúc Bùi Ngôn Khanh nhận được tin nhắn là anh vừa mới hết ca trực đêm, ánh mắt anh dán chặt lên màn hình điện thoại, một lúc lâu không cử động.

Anh nhớ lại năm ngày mình bị cho ăn bơ.

Anh luôn cố tìm thời gian để liên lạc với cô gái nhỏ trong mỗi giờ nghỉ giải lao, nhưng hóa ra đầu dây bên kia giống như một dịch vụ khách hàng thủ công, trả lời tin nhắn vào một thời gian cố định, Tô Niệm Niệm chỉ trả lời tin nhắn anh vào ban đêm.

Mấy lần anh không trực đêm đều muốn gặp cô, nhưng cô gái nhỏ này đều từ chối vì luyện tập.

Bùi Ngôn Khanh cúi đầu đứng một lúc, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên vừa mới đến thay ca, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tớ có một người bạn."

“Cậu ta vừa mới xác định quan hệ yêu đương không lâu, nhưng bạn gái lại đột nhiên không thèm để ý đến cậu ta, đây là tại sao vậy?”

Châu Nguyên đang mặc áo blue vào, nghe xong thì tùy ý nói: “Còn có thể tại sao nữa chứ? Có được rồi thì hết cảm giác mới mẻ rồi, không trân trọng nữa thôi.”

Ngón tay Bùi Ngôn Khanh siết chặt, ánh mắt hơi run run, “Thế bạn tớ phải làm sao đây hả?”

“Chia.” Châu Nguyên nói: “Không chia tay có mà đợi để bị đá à?”

“Không thể nào.” Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh trở nên lạnh đi, anh cởi áo blue ra, “Tớ đi đây.”

Châu Nguyên nhìn thấy bóng lưng rõ ràng là đang rất gấp gáp của Bùi Ngôn Khanh, não phải nhảy một lúc anh mới đột nhiên phản ứng ra, hỏi: “Có phải cậu đang bị cô gái nhỏ đó trêu đùa tình cảm rồi không?”

Động tác tay của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua.

Châu Nguyên sờ sờ cánh mũi, từ tốn nói: “À không, tớ nói sai rồi, là bạn của cậu.”

Bùi Ngôn Khanh: “....”

Không biết là nói cho ai nghe, anh nhàn nhạt đáp: “Tớ cảm thấy cô bạn gái của bạn tớ rất yêu cậu ấy.”

Ánh mắt của Châu Nguyên đồng tình phụ hòa theo: “Vậy sao? Tớ cũng cảm thấy vậy đó.”

Bùi Ngôn Khanh đi rất vội, vừa đi vừa tìm khung chat của mình và Tô Niệm Niệm mấy hôm nay chỉ có mấy chữ.

“Tối nay anh đến gặp em?”

Snn: “Phải luyện tập rồi qaq.”

“Tối nay cùng đi ăn cơm nhé?”

Snn: “Em còn phải luyện tập nữa qaq.”

“Em đang làm gì vậy?”

Snn: “Mệt rồi, chuẩn bị ngủ đây, anh ngủ ngon.”

Bùi Ngôn Khanh đến nhà, anh nhìn đồng hồ đang là 11 giờ rưỡi.

Anh vuốt điện thoại, suy nghĩ tới lui vẫn không đè nén được cơn ngột ngạt trong lòng, anh gửi tin nhắn cho cô.

“Ngủ chưa?”

Một lúc sau đầu dây bên kia cuối cùng cũng trả lời anh.

“Vẫn chưa, em vừa mới tắm rồi lên giường.”

Tô Niệm Niệm dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa bóp chân, cơn hoảng loạn trong lòng càng lúc càng nặng.

So với kinh nghiệm trước giờ, cô có một dự cảm không tốt.

Mấy hôm nay có vẻ như luyện tập quá độ, cơ bắp vừa đau vừa xót, căn bản không biết mấy ngày tiếp theo có thể luyện tập nữa không.

Mãi cho đến khi điện thoại reo lên, người gọi đến là Bùi Ngôn Khanh.

Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tô Niệm Niệm nhận điện thoại, nhẹ giọng nói: "Ngày mai em muốn gặp anh.”

Hơi thở của anh như phập phồng, không chút suy nghĩ đáp: "Được."

“Sáng sớm anh đến đón em?”

“Ừm.” Tô Niệm Niệm ủ rũ nói.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, rồi giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, mang theo sự ngờ vực: “Là....nhớ anh rồi sao?”

Tô Niệm Niệm gật đầu, lại nghĩ đến anh không thấy được, cô nhỏ giọng ‘ừm’ một tiếng.

Đồng thời trong lòng lại bổ sung thêm một câu, vô cùng vô cùng nhớ.

Cô từng cảm thấy rằng không có gì đủ quan trọng để ảnh hưởng đến việc khiêu vũ của cô.

Nhưng bây giờ có.

Bằng tất cả sự tự chủ của mình, cô kiềm chế để mình không đi gặp anh.

“Thế tại sao không gặp anh?” Giọng nói của anh như có hơi trách móc.

Tô Niệm Niệm ôm đầu gối, thành thật nói: “Sợ anh sẽ ảnh hưởng đến em luyện tập.”

Vì trong ký túc xá vẫn còn hai đôi tai, cô xấu hổ không nói được phần còn lại, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra và gõ bốn từ trong hộp WeChat——

“Khanh Khanh lỡ em.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô nha đầu: Cho mỹ nhân vào lãnh cung một tuần.

Bùi mỹ nhân: Quả nhiên có được rồi là không biết trân trọng mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio