Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạt Minh cảm thấy may mắn là ngày mai cậu không có cảnh quay, thân thể của cậu hiện tại ở trạng thái này, cả ngày mai cũng chưa chắc có thể xuống khỏi giường.
Phía sau lưng cậu như dán vào một cái bếp lò, cứng rắn ấm áp, Mạt Minh cả người bủn rủn không một chút cảm giác, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nhiệt độ này vừa phải, vừa đủ khiến cậu thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần an ổn trong giây, cậu đại khái là có thể lập tức chìm vào mộng đẹp…
“Anh Chu có lợi hại không?” Phía sau người nào đó chẳng biết xấu hổ cười nhẹ hỏi, đôi môi cọ cọ sau gáy cậu, “Thoải mái à bé ngoan, em cho cái đánh giá...”
Hắn sống hai mươi bảy năm, chỉ có làm duy nhất cùng với Mạt Minh, kinh nghiệm tình dục của hắn đều là luyện từ Mạt Minh. Kỹ năng có tốt hay không, cũng chỉ có Mạt Minh tự mình định đoạt. Trước đây, hắn cảm thấy mình thoải mái là đủ, dù sao thì hắn cũng là kim chủ, nhưng rồi hắn dần nhận ra rằng người làm cùng mình thoải mái mới thực sự chứng minh hắn là một người đàn ông là tuyệt vời.
Hắn không phải là người phong lưu như Triệu Thành, bất cứ lúc nào đều có thể dễ dàng chia sẻ ra một đống kinh nghiệm, thậm chí trước mặt Dương Quan ngốc hắn cũng chỉ coi là đệ đệ mà thôi.
Nhưng đối với hắn không thành vấn đề, chỉ cần Mạt Minh nghĩ hắn rất tuyệt vời là đủ.
Mạt Minh căn bản đã không còn sức lực để phản ứng, Hàn Thiệu Chu dường như chấp nhất với việc muốn được khen ngợi là năm sao, bắt đầu không an phận cọ Mạt Minh “Cảm giác của em thế nào, hả? Không thỏa mãn sao?”
Mạt Minh đầu óc choáng váng như bị rót chì vào bên trong, thật sự không chịu nổi nữa, môi mấp máy, nhưng chỉ có thể phun ra một hơi thở phập phù: “Được rồi, rất thỏa mãn”.
Hàn Thiệu Chu thực thỏa mãn, ngực phập phồng, hắn dùng lực đem Mạt Minh ôm vào trong lòng.
“Em hôm nay quay phim bộ dáng thật mê người” Hàn Thiệu Chu hôn lên tóc Mạt Minh, nhỏ giọng nói: “Sau này có thời gian anh sẽ qua xem. Đừng lo lắng, anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân”.
Mạt Minh đã ngủ rồi, Hàn Thiệu Chu vẫn như cũ, tự nói một mình.
“Ngủ đi…” Hàn Thiệu Chu hôn lên tóc Mạt Minh.
Mạt Minh thật liền trời đất tối tăm ngủ cả ngày, tỉnh lại đã là đêm hôm sau.
Hàn Thiệu Chu buổi sáng vội vàng đến công ty họp, rời đi từ rất sớm, mà buổi trưa không yên lòng đặc biệt trở lại một chuyến, thuận tiện từ nhà hàng lấy cho Mạt Minh một phần cơm trưa, chỉ là nhìn người như trước nằm ở trên giường ngủ ngon lành, cũng không nhẫn tâm đánh thức, đem đồ ăn đặt ở phòng bếp, gửi một tin nhắn để lại cho Mạt Minh.
Buổi tối hắn còn có một buổi tiệc từ thiện ở thành phố bên cạnh, cũng không thể về kịp vào buổi tối.
Mạt Minh vừa mới mở máy điện thoại, ngoài tin nhắn của Hàn Thiệu Chu, còn có vài cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Song và người đại diện của anh, Tây Nam, chưa đầy nửa giờ trước.
Mạt Minh cảm thấy có gì đó không ổn, khó khăn ngồi dậy khỏi giường, gọi lại cho Tây Nam.
“Thực xin lỗi, chị Nam, em vừa mới mở điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi của chị” Giọng nói này vẫn còn tràn đầy giọng mũi “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Em không phải là mới tỉnh dậy đi”
“Vâng”.
“Thôi, đây không phải là vấn đề” Tây Nam nhanh chóng nói, “Chị vừa chia sẻ video cho em, em xem đi. Chị muốn biết mối quan hệ của em với Hàn tổng, để chị có thể xác định hướng tiếp theo đối với quan hệ công chúng.”
Mạt Minh sửng sốt nửa ngày: “Cái gì, video gì?”
“Em còn chưa lên mạng à? Ồ, em vừa mới ngủ dậy đúng không? Chỉ nửa tiếng trước, một đoạn video về em và Hàn tổng bùng phát trên mạng. Hiện tại nó đã nằm trong hot search trên mạng xã hội”. Nói xong, Tây Nam ý tứ sâu xa nở nụ cười: “Mạt Minh, em dấu kĩ quá, cùng với một người như Hàn tổng, mà không có tin tức nào bị rò rỉ ra ngoài. “
Tây Nam nghiêm khắc cường thế, nhưng cô đối với Mạt Minh cho tới nay đều khoan dung, mặc kệ. Chỉ vì Tinh Từ để cho Mạt Minh có quyền tự do lựa chọn công việc, cô vẫn luôn cho là Mạt Minh là tới giới giải trí để trải nghiệm cuộc sống, lại không nghĩ rằng người sau lưng Mạt Minh lại là Hàn Thiệu Chu.
Không chỉ toàn bộ dân cư mạng và người trong showbiz ăn dưa mà sửng sốt, chính cô cũng bất ngờ không thể tin nổi khi xem đoạn video.
“…”
Có lẽ là do ngủ quá lâu, đầu Mạt Minh có chút choáng váng, cúi đầu xoa xoa thái dương, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Em và Hàn tổng… chỉ là bạn.”
Có thể là Hàn Thiệu Chu tối hôm qua đến đoàn phim tìm anh, đã bị chụp lén.
Có vẻ như đây là khả năng duy nhất.
“Bạn à? Em chắc chứ?”
“Vâng, là bạn.” Mạt Minh bình tĩnh nói, “Chị Nam không cần lo lắng cho em. Em vốn cũng không có ý muốn phát triển lâu dài trong giới giải trí. Loại scandal này không ảnh hưởng đáng kể đến em, chị giải thích thế nào cũng được”.
Trong giới giải trí không thiếu những tin đồn thất thiệt từ người nổi tiếng. Tin đồn phổ biến này hầu như không có tác dụng trong một thời gian. Mạt Minh không phải là đỉnh lưu siêu sao, hiện tại cư dân mạng thường rất nhanh quên, nhiều nhất cũng là một hai ngày sẽ bị những vụ scandal của người khác chiếm sóng.
“Mạt Minh, thành thật mà nói, chuyện của em không liên quan gì đến quan hệ công chúng. Hình ảnh cá nhân của Hàn Thiệu Chu trước công chúng sạch sẽ hơn nhiều so với rất nhiều các nghệ sĩ trong showbiz. Mọi mối quan hệ gắn liền với Hàn tổng, đối với nghệ sĩ đó là một vốn bốn lời, em không cần phải lảng tránh”.
Mặc dù rất sốc trước việc Mạt Minh và Hàn Thiệu Chu ở bên nhau, nhưng vì sự cố này có thể sẽ có rất nhiều lưu lượng, đặt vào tay bất kỳ một diễn viên mới ngoan ngoãn và có động cơ nào dưới tay cô ấy, cô không cần phải dẫn dắt dư luận, chỉ cần lợi dụng cơ hội này để tiếp thị nghệ sĩ một cách rộng rãi. Với kỹ năng và trí tuệ của mình, nghệ sĩ có thể trực tiếp tận dụng xu hướng, nhưng điều này lại xảy ra với Mạt Minh, nên chiến lược tiếp thị mà cô mong muốn thử không thể thực hiện được.
“Chị Nam, Hàn tổng và em không có quan hệ như chị nghĩ đâu.”
Tây Nam cười: ” Mạt Minh, có lẽ em nên xem đoạn video trên mạng. Nếu em có ý kiến gì, hãy nói cho chị biết bất cứ lúc nào”.
“…” Trong lòng Mạt Minh đột nhiên có một dự cảm không tốt lắm.
“Nhân tiện, chị Nam có một câu muốn nhắc nhở em, thay vì chìm đắm vào thứ tình yêu viển vông như thế này, tốt hơn hết hãy coi đây là một con bài mặc cả và con đường tắt để bay lên cao. Nhiều người thành công không phải vì được Kim Sơn hậu thuẫn, mà là biết nắm bắt cơ hội. Huống chi trong lòng Hàn tổng vị trí của em có bao nhiêu phân lượng, trong lòng em tự rõ ràng…” Văn Từ cùng Mạt Minh trước sau đều là nghệ sĩ dưới tay Tây Nam, cô không thể quen thuộc hơn, nội tình trong đó cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
“…Em biết chị Nam, cảm ơn chị đã nhắc nhở.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạt Minh nhanh chóng tìm kiếm trên mạng đoạn video mà Tây Nam nói.
Thật ra không cần cố ý tìm kiếm, giờ phút này, tên Mạt Minh của anh rõ ràng đang sáng choang trên Hot search.
Nhìn thấy đoạn video đã được chia sẻ lại hàng trăm nghìn lần, Mạt Minh đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng hơn.
Cậu nghĩ rằng đoạn video mà Tây Nam đang đề cập đến chỉ là cùng ở chung một khung hình, lại không nghĩ đến là đoạn video trên camera ghi lại cảnh cậu và Hàn Thiệu Chu hôn nhau trong phòng trang điểm đêm qua.
Mạt Minh đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, lúc này mới nhớ ra phòng hóa trang có camera theo dõi, mấy ngày trước bởi vì có nghệ sĩ làm mất chiếc vòng tay hơn hai mươi vạn, trong phòng lại có quá nhiều người ra vào thường xuyên nên hệ thống camera giám sát được lắp đặt / giờ.
Camera giám sát trên tường đối diện với bàn trang điểm, còn ở phòng thay đồ tạm thời là điểm mù, nếu không cảnh cậu và Hàn Thiệu Chu vào cùng một phòng thay đồ trước và sau có thể được ghi lại.
Trong video, Mạt Minh cuộn tròn vì xấu hổ. Mặc dù phần sau đầu của Hàn Thiệu Chu đang hướng về phía màn hình, trong khi hôn khuôn mặt của Mạt Minh bị che toàn bộ, tay cậu ấy bám vào gáy Hàn Thiệu Chu. Hai người hôn nhau động tác thực rõ ràng và dữ dội.
Đoạn video có độ phân giải rất cao. Khi cả hai cùng nhau rời khỏi phòng hóa trang, khuôn mặt của hai người được phơi bày rõ ràng bại lộ dưới camera giám sát.
Không thừa nhận chuyện này cũng thật khó khăn.
Cậu vừa nãy đã thề với Tây Nam rằng cậu và Hàn Thiệu Chu chỉ là bạn, Tây Nam có lẽ nghĩ rằng cậu coi cô ấy là một kẻ ngốc.
Khu vực bình luận đã bùng nổ, nhưng không có bình luận nào là tốt hay xấu mà chỉ là biểu hiện bị sốc, cũng rõ ràng nhìn ra là Hàn Thiệu Chu rất nổi tiếng.
Nói tóm lại, chính Hàn Thiệu Chu là người đẩy Mạt Minh lên Hot search.
[Ahhhhhhhhhhhh! Anh Hàn của tôi thực sự đã yêu một người khác!! ]
[Mặc dù Anh Hàn đã lui khỏi giới giải trí được ba năm, vẫn như cũ có thể dựa vào tình yêu vỡ trận hot search!! Đây mới là, thật, đỉnh lưu!]
[Nha nha nha Tiểu Hàn tổng của chúng ta rốt cục không cô đơn, năm đó cầu mà không được tình yêu làm khóc chết fan của mẹ. ]
[Oh my god thực sự là đầu cuối chính là Mạt Minh, tôi rất thích anh ấy, cho các bạn xem ảnh của anh ấy trong bộ phim, có mỹ nhân nào trong thế giới phồn hoa không! {Picture}]
[Nụ hôn này quá lâu, thật xấu hổ khi nhìn thấy, mẹ yêu, tôi ứa nước mắt. ]
Mạt Minh chỉ đơn giản lướt qua một vài bình luận, rồi trực tiếp ném điện thoại xuống gối, đặt cánh tay lên trán, dựa vào đầu giường… Hàn Thiệu Chu là người ngoài giới, Mạt Minh cũng không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng, nhìn cái loại nhiệt độ này nó sẽ sớm kết thúc.
Nên là vậy.
Nghĩ đến Tiểu Song, Mạt Minh nhấc máy gọi lại cho Tiểu Song.
“Anh Mạt, cuối cùng anh cũng đã trả lời cuộc gọi của em.” Tiểu Song suýt nữa khóc lên, “Anh có đọc tin nhắn tối qua em gửi cho anh không? Còn nữa, anh có xem video trên mạng không?”
“Đều xem cả hai” Mạt Minh nhíu lông mày.
“Vậy thì anh…” Giọng nói háo hức của Tiểu Song đột nhiên yếu đi, “…Anh thấy thế nào.”
“Cứ để vậy đi, bên kia chị Nam sẽ xử lý, đừng lo lắng.”
Loại chuyện này thuận theo tự nhiên là cách xử lý tốt nhất. Dù dư luận trên mạng có lên tiếng thế nào đi chăng nữa, thì trên thực tế nó sẽ không có ảnh hưởng gì đến cậu.
Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới cũng khó chịu một chút, sau khi rời khỏi giới giải trí về đoàn kịch, ước chừng sẽ bị một đám bằng hữu chế giễu.
“Em không có ý đó.” Tiểu Song nói, “Anh nên hiểu tin nhắn tối hôm qua của em, anh Mạt nên hiểu, Hàn tổng đối xử với anh như vậy là…”
“Đây là việc riêng của tôi.” Mạt Minh cắt ngang lời, “Tiểu Song, cậu cứ làm tốt công việc của mình là được. “
Mạt Minh hiếm khi nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy. Tiểu Song không dám hỏi thêm, trầm giọng nói:” Được”.
“Đúng rồi, còn chuyện nữa” Tiểu Song nói: “Công ty đã trang bị cho anh Mạt một chiếc xe Caravan và một người tài xế.”
“Xe Caravan?”
“Đúng vậy, em mới xem qua, xe mới về chiều nay, ngày mai là có thể lái đến trường quay”.
“…”
Dĩ nhiên cậu biết ai là người trang bị cho chiếc xe này, có lẽ vì người đàn ông này muốn giấu cậu trong xe hơn là ở phòng thay đồ tạm thời.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Mạt Minh nói, “Muốn dùng gì thì dùng.”
“Vậy thì cứ thế nhé, anh Mạt, ngày mai gặp lại.”
Tiểu Song cảm thấy giọng điệu của Mạt Minh không còn ôn hòa như mọi khi, cậu đành nuốt lời vào lòng, cậu lo lắng Mạt Minh sẽ bị tổn thương trong mối quan hệ với Hàn Thiệu Chu, nhưng trực giác lại nghĩ Mạt Minh không phải là người yếu ớt như vậy, ở cùng Mạt Minh một năm, trong tiềm thức cảm thấy Mạt Minh là người ôn hòa, tốt tính, nhưng lại khá tỉnh táo, sáng suốt.
“Ừ.”
Cúp điện thoại xong, Mạt Minh vén chăn xuống giường, đỡ eo chậm rãi đi tắm rửa.
Trong phòng bếp cậu hâm nóng đồ ăn Hàn Thiệu Chu mang về, Mạt Minh ngồi ở bàn ăn, vừa ăn vừa dùng điện thoại kiểm tra tin tức.
Hạ Thanh lại gửi tin nhắn đến.
[Hạ Thanh]: Em cùng Hàn tổng quan hệ thật tốt [Cười bí ẩn]
[Mạt Minh]: Thanh ca là tới cười nhạo em sao [vẻ mặt đau buồn]
[Hạ Thanh]: Sao lại gọi là cười nhạo, chẳng lẽ không phải sao?
[Mạt Minh]: [Mặt khóc]
[Hạ Thanh]: Được rồi, kỳ thật anh biết tại sao Hàn tổng lại thích em [Sờ đầu một cái]
[Mạt Minh]: [Mặt ủy khuất]
[Hạ Thanh]: Đừng sợ, có anh Thanh ở đây [Cười]
Mạt Minh nhìn tin nhắn, khóe môi hơi nhếch lên.
[Mạt Minh]: [Vẻ mặt hạnh phúc]
———————
Trong đại sảnh tráng lệ, những chiếc ly đan xen nhau, ánh đèn đổ bóng.
Hàn Thiệu Chu có cuộc trò chuyện rất vui vẻ với một doanh nhân, người trợ lý đi đến và nói nhỏ vào tai hắn ta điều gì đó.
“Xin lỗi, tôi có chút chuyện.” Hàn Thiệu Chu hơi nâng ly, xoay người rời đi.
Khi đến hành lang bên ngoài đại sảnh, Hàn Thiệu Chu lấy điện thoại ra kiểm tra.
Cái tên được treo trên hot search là Mạt Minh, nhưng phần lớn click đều liên quan đến tin tức Hàn Thiệu Chu, ngoại trừ đoạn video trên camera dài giây, phần còn lại vẫn là lịch sử bi thảm của hắn ba năm trước theo đuổi.
Đây không phải là luồng dư luận tiêu cực mà ngược lại, trên mạng có khá nhiều lời khen ngợi dành cho hắn.
Khi đó, việc theo đuổi Văn Từ của hắn được báo chí đưa tin rầm rộ, thái độ của hắn luôn là thờ ơ, đối tượng theo đuổi của hắn là nghệ sĩ đỉnh lưu, nghệ sĩ đỉnh lưu đương nhiên cũng sẽ có ý thức trở thành đỉnh lưu. Nhưng bây giờ nhìn những thứ lộn xộn này, hắn chỉ cảm thấy ngán ngẩm, đặc biệt là Hàn Thiệu Chu quyết định đi theo con đường của ông nội, hắn rất chán ghét việc giới truyền thông lấy những thông tin riêng tư của hắn trước đây để tăng lưu lượng, trước đây hắn lười quản, nhưng để cho đám truyền thông nhờ việc truy cập để tăng lưu lượng và để người ta phải nhớ lại đem hắn như một nghệ sĩ giải trí.
Nếu Mạt Minh trở thành đỉnh lưu trong tương lai, hắn chỉ muốn trở thành người đứng sau, để lại ánh đèn sân khấu với người tình nhỏ bé của mình.
“Báo cáo.” Hàn Thiệu Chu cất điện thoại, ngước mắt lên, “Chọn một vài cơ quan truyền thông nổi tiếng nhất, không chấp nhận lời xin lỗi và hòa giải.”
“Vâng, Hàn tổng.” Trợ lý nhanh chóng trả lời, hắn muốn bồi thường danh dự, đại khái có thể bắt mấy hãng truyền thông phải trực tiếp tuyên bố phá sản.
“Đừng để những chuyện này lên hot search nữa”.
“Vâng”
Sau khi trợ lý rời đi, Hàn Thiệu Chu muốn trở lại sảnh, đột nhiên nhớ tới hình như hắn đã hứa đưa cho Mạt Minh một phong bao đỏ tối hôm qua.
Không biết giờ phút này anh chàng đã bình phục chưa.
Hàn Thiệu Chu lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở cuộc trò chuyện với Mạt Minh, phong bao đỏ của anh được gửi không giới hạn, chỉ sau một vài thao tác, một phong bao đỏ chứa vạn nhanh chóng được gửi đến.
Hàn Thiệu Chu trời sinh không có tế bào lãng mạn. Hắn hành động rất nhiệt tình khi muốn đối xử tốt với bất kỳ ai. Hắn thậm chí không biết cách làm thế nào để tham gia vào một nghi lễ lãng mạn. Ngay cả trong những năm theo đuổi Văn Từ, phương thức theo đuổi cũng đơn giản, có vẻ thô thiển, Cao Sâm sẽ cầm guitar và hát bài hát mới mà anh ấy viết cho Văn Từ, còn Hàn Thiệu Chu sẽ chỉ biết ném thật nhiều tiền để ủng hộ các bộ phim của Văn Từ. Hắn một mình mua hàng trăm triệu tiền phòng vé, cuối cùng Văn Từ không động lòng, mà còn mang danh làm ô nhục nghệ thuật.
Văn Từ từng nói đùa với Hàn Thiệu Chu: Anh Hàn, anh không nhận ra sao, sự theo đuổi tinh thần của chúng ta không cùng một đẳng cấp.
Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ như là một trò đùa, nhưng nó thực sự khiến Hàn Thiệu Chu cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài. Hắn hối hận năm đó chính mình ngu xuẩn không chịu thay đổi. Không có tiếp nhận những gì ông nội hắn chuẩn bị để hắn trở thành một người quyền quý am hiểu nghệ thuật. Bây giờ nỗ lực hơn cũng chỉ là một doanh nhân biết kiếm tiền, hắn hiểu cổ phiếu, hiểu cách đầu tư, nhưng không hiểu nghệ thuật là gì.
Một giây, mười giây, ba mươi giây…
BUZZ!
[Bé ngoan đã nhận được phong bao đỏ của bạn]
Hàn Thiệu Chu cười nhẹ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ đợi.
Mười giây, ba mươi giây, năm mươi giây,
Nhưng mà nhìn màn hình đến gần như hoa mắt, vẫn không thể đợi người bên kia trả lời.
Mặc dù hắn không chắc chắn mình muốn Mạt Minh đáp lại điều gì, nhưng một tin nhắn đáp lại trong lòng Hàn Thiệu Chu luôn cảm thấy dễ chịu hơn, nhận phong bao đỏ lặng lẽ như vậy cũng có chút lạnh lùng.
Nhưng nếu trực tiếp nhắc nhở, lại xem như Hàn Thiệu Chu là người ở trên cao gửi cái phong bao đỏ, thế nào cũng phải để đối phương quỳ tạ mới bỏ qua.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thiệu Chu lại gửi một phong bao đỏ khác với số tiền giống như lần trước ( vạn ~.~)
Ba giây sau…
[Mạt Minh]: [Cảm ơn sếp ·jg]
Hàn Thiệu Chu cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, nhìn biểu cảm rơi lệ của con mèo này khi mình vung tiền, khóe môi không khỏi nhếch lên.
[Hàn Thiệu Chu]: Tối mai bồn tắm play tiếp tục [Khuôn mặt kính râm]
[Mạt Minh]: [Con mèo xin tha · jg]
Fuck.
Bụng dưới của Hàn Thiệu Chu nóng lên, hắn nghi ngờ Mạt Minh cố ý gửi cái biểu tượng cảm xúc làm nũng không giống như làm nũng, dụ dỗ cũng không giống dụ dỗ. Không, không phải nghi ngờ, chắc chắn rồi.
Ngay khi Hàn Thiệu Chu định nói vài câu ám muội, liền bị vỗ nhẹ vào vai.
“Lão Hàn, cậu đang làm gì vậy?”
Nói đến những chuyện này, tự nhiên bị như vậy giật mình, Hàn Thiệu Chu suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại, theo bản năng lập tức khóa máy, quay đầu trầm mặt nhìn Triệu Thành đang cười trước mặt.
Triệu Thành mặc thân âu phục màu đỏ đậm, tóc được cố định bằng keo, trông nghiêm túc hơn phong cách phóng túng của hắn trước đây.
“Cậu có thể đừng khiến người khác kinh ngạc không?” Hàn Thiệu Chu nói.
“Tôi là đang chào hỏi bình thường, được không? Xem ra là cậu không vui.” Đôi mắt đào hoa của Triệu Thành nheo lại thành một đường vòng cung ranh mãnh, “Đang trò chuyện với ai vậy, thật tập trung.”
Hàn Thiệu Chu cất điện thoại vào túi thờ ơ nói: ” Việc của công ty. ” Triệu Thành hiển nhiên không tin, nhưng cũng lười vạch trần, khoác vai Hàn Thiệu Chu, cùng Hàn Thiệu Chu đi vài bước về phía hành lang ít người, thấp giọng cười nói: “Tôi đã xem đoạn video trên mạng, Lão Hàn, cậu thật mãnh liệt. Cậu lại chạy đến tận trường quay để cưỡng hôn Mạt Minh”
“Con mắt nào của cậu nhìn ra là cưỡng hôn?” Hàn Thiệu Chu cực kỳ không vui, trong video kia, Mạt Minh rõ ràng ôm hắn, thật chặt.
“Được, được, không phải cưỡng hôn.” Triệu Thành buông Hàn Thiệu Chu ra cười, “Vậy phải làm sao bây giờ? Toàn giới đều biết rồi”.
“Biết thì biết, đây không phải là lần đầu tiên bị giới truyền thông săn đuổi. Chuyện này sau hai ngày là sẽ giảm nhiệt”
“Ý tôi là, toàn bộ giới bao gồm cả Văn Từ sắp về Xuyên Hải”.
Hàn Thiệu Chu nhìn Triệu Thành: “Cậu đang muốn nói gì vậy.”
“Lúc trước cậu nói bao dưỡng Mạt Minh chỉ vì không muốn buồn chán. Cậu cùng em ấy không thể kết hôn”.
“Đúng, đó là những gì tôi đã nói.” Hàn Thiệu Chu nói, “Chuyện gì vậy? Chất vấn sao? “
“Tiểu Mạt trước giờ đều là thế thân của Văn Từ, tôi nói không sai chứ?”
Lông mày Hàn Thiệu Chu càng ngày càng sâu.
Hắn thực sự không thể phủ nhận điều này, khi lần đầu tiên làm chuyện đó với Mạt Minh, hắn đã tưởng tượng Mạt Minh là Văn Từ, và sau đó thậm chí còn nhìn hình dáng Mạt Minh giống tám phần Văn Từ đó rồi đề nghị hẹn hò.
Khi đó, hắn có một khoảng thời gian còn oán hận Văn Từ, cảm giác cầu mà không được khiến hắn không chỉ có cảm giác tiếc nuối, thống khổ mà còn là không cam chịu và bất mãn. Có lúc trên mạng nhìn thấy ảnh ngọt ngào của Văn Từ cùng Cao Sâm sau kết hôn, trong lòng nổi giận, nên lúc làm chuyện đó với Mạt Minh, hắn còn che miệng Mạt Minh không cho cậu ấy nói, để cậu ấy có thể hoàn toàn biến thành Văn Từ, sau đó tùy tiện trút giận trong lòng những gì hắn cảm thấy oan ức và đau đớn.
Khi đó Mạt Minh cũng rất ngoan, cũng rất nghe lời.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Hàn Thiệu Chu cũng cảm thấy lúc đó mình bị thần kinh, hoang tưởng, bất mãn, cố chấp, mất đi tình yêu cảm thấy cả thế giới đều giống như kẻ thù của chính mình, cũng chính Mạt Minh làm cho hắn có thể bình tĩnh lại.
“Đúng vậy” Hàn Thiệu Chu trả lời với vẻ mặt phức tạp.
“Cho nên người cậu thích vẫn luôn là Văn Từ… Lão Hàn. Trước cậu nói nếu Văn Từ có ly hôn, cậu cũng không có cơ hội, nhưng cậu chưa thử làm sao biết rằng mình không có cơ hội.” Triệu Thành nói, “Cậu và Mạt Minh bây giờ bị giới truyền thông đưa tin hẹn hò, điều này thực sự có thể khiến cậu mất hết cơ hội. Cậu biết đấy, Văn Từ từ trong xương đã là một kẻ kiêu ngạo, ngay cả khi cậu ấy đã ly hôn, cậu ấy sẽ không dễ dàng hạ thấp tiêu chuẩn của mình. “
Suy nghĩ của Triệu Thành rất đơn giản, nếu Hàn Thiệu Chu vẫn còn yêu Văn Từ, vậy thì cũng nên lập tức buông tay Mạt Minh. Nhưng lúc này, Hàn Thiệu Chu thực sự là vì năm đó thất tình bị đả kích để lại di chứng, lại có chút tâm lý hời hợt như vậy đối với chuyện tình cảm.
Nghe được câu cuối cùng, lông mày của Hàn Thiệu Chu chậm rãi nhíu lại, bình tĩnh nói: “Không phải đâu, tôi khẳng định là không có cơ hội”.
“Tôi thật sự không hiểu cậu, Lão Hàn, tình yêu chân chính sẽ sớm trở về, cậu thế nào lại không chịu buông tay thế thân, nếu cậu tiếp tục như vậy, không những không thể có được Văn Từ mà còn khiến Tiểu Mạt Minh trở thành trò cười. Tiểu Mạt Minh đã làm gì sai? Em ấy đối xử với cậu thật lòng, lại bị cậu coi thành thế thân của người khác trong suốt ba năm”.
Hàn Thiệu Chu đột nhiên cảm thấy kích động.
Hắn không nên nói chuyện này với Triệu Thành, một chuyên gia ngụy trang trong chuyện tình cảm. Kẻ thay đổi phụ nữ như thay quần áo thì biết cái rắm.
Hắn đã không chút tinh lực nào để sống thật về mặt tình cảm trong một thời gian dài và trong công việc hắn cũng kéo tơ bọc kén bản thân tự mình phân tích. Về mặt cảm xúc, hắn thích hành động theo cảm xúc hơn. Hắn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Mạt Minh, nên muốn tiếp tục bao dưỡng. Vì vậy, dựa vào cái gì nói vứt bỏ liền vứt bỏ, cũng coi như thiệt thòi cho Mạt Minh, vậy sau này chia tay cũng có thể bù đắp, không phải Hàn Thiệu Chu không có khả năng.
Về phần Văn Từ…
“Tôi với cậu phí lời nói những chuyện này làm gì?” Hàn Thiệu Chu mắng Triệu Thành rồi quay người đi về phía đại sảnh.
Hắn vừa rồi tâm tình tốt như vậy, đều bị tên ngốc Triệu Thành phá hỏng!
Triệu Thành vội vàng đuổi kịp Hàn Thiệu Chu: “Lão Hàn, đừng nóng giận, tôi là vì cậu, vì Văn Từ, còn có Tiểu Mạt.”
“Không cần, Mạt Minh đã có tôi vì em ấy mà suy nghĩ”.