Khuôn mặt Thiệu Huy khẽ đượm buồn, Băng Di cũng im lặng, không nói gì. Di Gia và Thường Hi cũng không nói gì thêm. Lát sau, Thiệu Huy cũng cười nhẹ.
- Được rồi, chúng ta không nên buồn nữa. Chuyện cũng đã qua năm rồi. Anh cũng sắp tốt nghiệp, các em nhất định phải cẩn thận với Uyển Dư. Cô ta rất nham hiểm.
Di Gia gật đầu.
- Bọn em hiểu rồi.
Ba Ngày Sau
Vẫn như bình thường, cả đến học viện, vẫn vậy lộng lẫy như ngày nào. Băng Di ở bên cửa sổ nhìn ngắm.
- Anh ta liệu có xảy ra chuyện gì không.
Di Gia và Thường Hi nhìn qua cô, thì cũng đứng cạnh quan tâm, Thường Hi khẽ nói.
- Di, có phải cậu đợi anh chàng nhạc sĩ đó.
Bị nói trúng tim đen, Băng Di giật mình nhẹ, quay đi không nói gì. Di Gia nhìn rồi phán cho câu.
- Rồi, đúng rồi còn gì.
Thường Hi giữ lấy tay cô.
- Di, nên nhớ anh ta không đơn giản.
Băng Di trầm ngâm.
- Tớ biết.
Di Gia nhìn rồi cũng đặt tay lên vai cô, cười nhẹ.
- Dù cậu chọn ai, bọn tớ cũng đều sẽ ủng hộ. Vì tớ biết cậu sẽ chọn đúng người.
Thường Hi thở dài rồi cũng nắm lấy tay Băng Di, nở nụ cười hiền với cô. Băng Di gật đầu.
- Cảm ơn các cậu.
Di Gia cười đùa.
- Ơn nghĩa gì, cậu thật là.
Từ bên ngoài cửa, Di Lăng đứng ngoài nói.
- Chị.
Di Gia nhìn ra cũng vội giật mình. Tính chuồn nhưng liền bị cậu giữ cổ áo lại. Di Lăng đưa mặt vô cùng thiện cảm nhìn chị gái của mình.
- Chị tính chạy đi đâu.
Di Gia cười xuề xoà.
- Ha ha, Di Lăng, chào..chào buổi sáng nha.
Cậu đe doạ.
- Hôm nay, em sẽ xử lý chị vì tội dám lừa em.
Di Gia đưa mặt cầu xin qua phía Thường Hi.
- Em...chị là chị ruột em đó nha. Hi Nhi, help me.
Thường Hi giả vờ quay đi như không biết gì. Còn Băng Di nhìn Di Gia đưa tay tạm biệt. Di Gia nhìn theo thầm than.
- Hai đứa này. Ác thật mà.
Chưa kịp gì thì Hân Nghiên ở đâu ôm lấy Di Lăng, cô ta cười nói.
- Cậu đây rồi.
Di Lăng khó chịu đẩy cô ta ra, nói.
- Bộ cậu không biết liêm sỉ à. Tránh xa tôi ra.
Hân Nghiên nói mắt ngấn nước.
- Nhưng tớ thích cậu mà.
Di Lăng lùi ra bước.
- Nhưng tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu. Mong cậu tự trọng chút.
Hân Nghiên ngồi đó.
- Sao cậu có thể.
Uyển Dư đi đến đỡ lấy em mình.
- Di Lăng, sao em có thể đối xử với Hân Nghiên như vậy.
Di Gia thay đổi sắc mặt, chắn trước em mình nói.
- Sao không thể, em tôi đã nói là không thích. Thì em cô cũng nên hiểu mà tránh xa em tôi ra. Đối xử như vậy đã là nể mặt Lâm Gia các người rồi.
Câu nói dứt khoát của Di Gia làm cho Uyển Dư nhất thời không thể cãi lại. Di Gia im lặng lúc rồi cũng nói tiếp.
- Hơn nữa em tôi đã có người mình thích rồi.
Câu nói của cô làm cho đám con gái bị chấn động, Di Lăng giữ lấy tay chị mình.
- Chị định nói ra sao.
Hân Nghiên chấn động.
- Cậu có người mình thích rồi sao.
Di Lăng nhìn qua chị mình, thấy ánh mắt của chị mình rồi cũng gật đầu.
- Đúng vậy. Tôi đã có người mình thích.
Băng Di cùng Thường Hi đi ra phía cửa xem tiếp, vừa hay nhóm King cũng vừa đến. Hân Nghiên đi qua chỉ vào mặt của Băng Di.
- Chẳng lẽ là cô ta.
Vừa dứt câu, cả đám học viên có mặt ở đó liền la lớn.
- CÁI GÌ.
Bắt đầu tiếng bàn tán vang lên, nhóm King khẽ nhăn mày nhìn qua cô. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, Băng Di lắc đầu nhẹ.
- Hiểu lầm rồi, không phải tôi.
Di Lăng nổi giận.
- Cậu đang nói nhảm cái gì hả. Không phải chị Băng Di, mà người tôi thích là chị Thường Hi.
Thường Hi đứng cạnh cũng có chút bất ngờ, chỉ tay chính bản thân nói.
- Em nói là chị sao.
Di Lăng gật đầu đỏ mặt. Hân Nghiên liền rơi lệ chạy đi mất, Uyển Dư đứng đó cũng không thể nói gì thêm. Việt Trạch đi đến cười.
- Vậy thì thật chút mừng tin vui này nhỉ.
Di Gia khoanh tay, đưa mắt không mấy thiện cảm dành cho anh ta.
- Không biết ngọn gió lạ nào đưa các ngài hội học sinh tới đây nhỉ.
Vương Mạc cười lịch sự.
- Liễu tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đi khảo sát một chút, trùng hợp đi ngang qua đây thôi.
Di Gia liền nép sang bên.
- Oh, vậy tôi cản trở các anh rồi, thất lễ quá, đây. Mời đi.
Việt Trạch hừ lạnh rồi đi. Đi ngang qua Băng Di, nhóm King đều liếc mắt về phía cô. Uyển Dư đứng đó, khẽ hận hực.
- Các người hay lắm. Chưa xong đâu.
Băng Di cười nhẹ.
- Vất vả cho đại tiểu thư rồi. Phải hao tâm tổn sức về bọn tôi như vậy.
Rồi ả ta tức tối mặt, quay đi vào trong lớp. Bên ngoài Di Lăng và Thường Hi không dám nói với nhau câu nào, cứ đỏ mặt quay đi. Di Gia liền vỗ lưng cậu.
- Mau về lớp đi. Em định đứng đây tới bao giờ.
Di Lăng cúi chào cả cô rồi quay đi. Thường Hi cũng loay hoay cúi chào lại, rồi đi vào lớp yên phận ngồi bên ghế của mình. Băng Di và Di Gia nhìn theo cũng phải lo ráng nhịn cười, vì hành động lơ ngơ của cô bạn mình. Buổi học lại bắt đầu như ngày thường.