Băng Di đứng đó như không thể tin vào mắt mình, ba cô vừa đi và để lại cho cô cả đống việc giải quyết ư. Thầm thở dài lên tắm rửa thay đồ, rồi vác thân đi qua phòng làm việc của ba cô mà ngồi vào ghế xử lý.
Cũng nhờ có IQ cao, nên là cô đã xử lý xong trong vòng tiếng trôi qua. Cô lấy điện thoại gọi cho anh trợ lý của ba cô đến để giải thích về lịch trình này nọ. Cô ngồi bên ghế sôpha thở phào, nghỉ ngơi một chút.
Người hầu trong nhà đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô chủ của họ.
- Oa, cô chủ thật tuyệt vời quá.
Ôn quản gia đứng cạnh, ho khụ khụ nhắc nhở.
- Mấy cô cậu, không có việc gì làm à.
- Vâng, vâng.
Người hầu liền luống cuống đi làm việc của mình, nhưng mắt cũng lâu lâu nhìn về phía cô chủ của mình. Ông quản gia bưng tách trà đặt xuống cạnh cô.
- Cô chủ, phải chú ý sức khoẻ.
Băng Di ngồi dậy, nhâm nhi.
- Vâng cháu hiểu rồi.
Nghỉ ngơi lát, cô đi lên phòng, không quên dặn dò bác quản gia.
- Nhờ bác có thể pha cho cháu vài tách cà phê được không ạ. Nay có vẻ phải là việc suốt đêm.
Ông quản gia cúi đầu.
- Vâng, cô chủ.
Băng Di đi vào phòng ngồi vào ghế, lấy ra sấp giấy vẽ của mình, bắt tay vào việc thiết kế. Nói chung cũng lâu cô chưa cho ra bài thiết kế nào. Nên có khá nhiều ý tưởng trong đầu cô, cô bắt tay cô làm.
Không chỉ vẽ những bộ đồ là xong, cô còn phải phối màu sao cho thích hợp. Cứ thế cô tập trung cho đến rạng sáng.
Buổi Sáng Ngày Chuẩn Bị
Phía bên biệt thự Ý Gia. Bên trong căn phòng, người con trai khẽ mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh, nơi anh nằm vẫn còn vương mùi hương thoang thoảng của cô. Khẽ cười rồi đi vào trong nhà tắm.
Cởi chiếc áo sơ mi ra, nơi trên lưng chằng chịt những vết thương, cơ thể mà mọi con gái ai cũng thèm khát. Nơi vết thương cô băng bó, Ý Hiên nhìn mà cũng thầm cười nhẹ. Anh hôn nhẹ lên vết thương của mình.
- Thật sự chỉ muốn đem em giấu đi, chỉ muốn em thuộc mỗi sở hữu của tôi.
Rồi khẽ quấn khăn rồi ra ngoài thay vào bộ đồng phục của Diamond. Rồi đi xuống lầu, ông quản gia đi lại.
- Chào buổi sáng cậu chủ.
Hoắc Minh ngồi bên bàn quơ quơ tay.
- Dậy rồi à.
Ý Hiên qua bên bàn ngồi xuống. Hoắc Minh nói.
- Sao, ở bên người đẹp sướng chứ. Ngủ ngon thế cơ mà.
Bị Hoắc Minh nói móc, Ý Hiên đang ăn thì bị sặc. Nhìn sang Hoắc Minh bằng khuôn mặt rất thiện cảm.
- Cậu không thể im lặng chút à.
Hoắc Minh nhún vai. Rồi lon ton đi ra ngoài lên xe vọt trước, Ý Hiên ăn uống xong rồi đứng dậy đeo balo lên vai, ông quản gia giữ cậu lại nói.
- Cậu chủ, nhờ cậu gửi cho tiểu thư Băng Di.
Bác quản gia đưa túi bánh quy tự làm đặt vào tay anh. Ý Hiên cầm lấy rồi nhìn ông, thấy nụ cười của ông, anh cũng đặt túi bánh vào balo rồi quay đi mất.
Ông quản gia đứng đó nhìn theo, thầm nói.
- Tôi có cảm giác rằng, cô ấy chính là người con gái định mệnh của cậu. Hãy cố gắng giữ lấy, cậu chủ.
Ý Hiên đi ra ngoài, thầm lén nhìn qua bên biệt thự nhà cô, vừa lúc cô cũng mở cửa đi ra. Thì ánh mắt người chạm nhau, Băng Di nhìn rồi nói.
- Vết thương đỡ rồi.
Ý Hiên vội giật mình, đưa tay vẩy vẩy cười hiền.
- Nhờ em đấy.
Băng Di gật đầu.
- Vậy được rồi.
Trên tay cô ôm sấp giấy, rồi cất bước đi, Ý Hiên nhìn sắc mặt cô có vẻ lạ, dù sao anh cũng là trùm mafia mà, sao có thể không nhìn ra. Anh dí theo cạnh cô, vuốt tóc cô lo lắng hỏi han.
- Nhìn em có vẻ mệt. Tối qua không ngủ à.
Băng Di vẫn đơ mặt nói.
- Cả đêm không ngủ.
Ý Hiên mặt lạnh lại, nhìn xuống tay cô đang ôm sấp giấy bản vẽ.
- Là do phải lo việc thiết kế này sao.
Băng Di không nói gì, Ý Hiên cũng đủ hiểu, anh cầm lấy sấp giấy đó của cô, rồi nói.
- Để anh, em cứ thong thả đi đi.
Băng Di gật đầu, rồi ngáp dài ngáp ngắn. Bộ dạng ngái ngủ y như chú mèo con, anh nhìn mà cũng khẽ đau lòng, rồi đưa tay xoa đầu cô.
- Sau này, cưới nhau rồi. Em ở nhà đi anh nuôi.
Băng Di đưa ánh mắt kì thị nhìn anh ta, rồi giựt lấy sấp giấy bản vẽ của mình, chân nhanh chóng bước nhanh hơn.
- Anh có vẻ còn chưa hết bệnh đâu, về nhà nghỉ đi.
Ý Hiên mặt khó hiểu, rồi đuổi theo.
- A, nè, Di Di.
Học Viện Diamond
Tới học viện, cả học viện đều nhìn thấy cô và anh đi cùng nhau, nhanh chóng tin tức lan nhanh ra toàn học viện "Nữ hoàng lạnh lùng đi cùng với Hoàng tử ôn nhu của nhóm Prince". Anh ga lăng giúp cô đem bản vẽ lên lớp, các học viên cùng lớp đều nhìn chằm chằm cả người.
Ý Hiên cười nhẹ.
- Nếu có gì nặng nhọc, lớp anh ở lầu trên, nhắn tiếng anh sẽ xuống ngay.
Băng Di gật đầu, rồi anh xoa đầu cô quay đi lên lớp của mình. Di Gia và Thường Hi ngồi bên ghế, đưa mắt nhìn cô, cô sắp xếp bản vẽ rồi nói.
- Nhìn gì.
Di Gia nhìn ra ngoài trời than.
- Ôi, thử hỏi tình là gì, sao mà làm cho tôi cảm thấy cô đơn quá.
Thường Hi nhịn cười đến nội thương. Băng Di chống cằm nhìn.
- Ờ hay đấy, còn anh Hoắc Minh của cậu đâu nhỉ.
Nghe đến đó, Di Gia liền lắp bắp, rồi giả điên nhìn ngoài trời nói.
- Oa, nay trời có vẻ âm u nhỉ.
Thường Hi nhìn ra, mặt ngây thơ nói.
- Bầu trời đẹp vậy mà âm u gì. Cậu có nhìn nhầm không thế.
Di Gia cười haha như robot, Băng Di nhìn mà thở dài giùm con bạn mình.