Hai mẹ con nhà họ Giang có kế hoạch của mình, còn kéo cô làm ván cầu.
Tiêu Ái Nguyệt có tính tình ngay thẳng, cả giận nói, "Mẹ cô lợi dụng tôi, cô còn không biết xấu hổ trêu chọc tôi?"
Từ Giang Hoan uốn nắn sai lầm trong lời nói của đối phương, "Mẹ em không lợi dụng chị, theo như nhu cầu thì chị cũng được lợi, mẹ em cũng được lợi, còn em...!cũng được lợi."
Nghĩ theo lối này thật ra cũng chính xác.
Tiêu Ái Nguyệt bực tức xong bèn đưa ra nghi vấn, "Mẹ cô muốn giá bao nhiêu?"
"Bà ấy trả tiền, em định giá, chị hẳn là nên hỏi em ra giá bao nhiêu mới đúng." Từ Giang Hoan đưa tay khoác lên vai cô, thoải mái cười nói, "Lãnh đạo, chị đã nghĩ cách khiến những người kia rời khỏi công ty, em sẽ giúp chị giải quyết họ, chị giúp em, em cũng giúp chị, được khônggg?"
Lúc không biết thân phận thì còn có thể chấp nhận sự nũng nịu kia, hiện tại đã biết cô là người giấu tay sau màn, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt đều nổi da gà, "Đừng, đừng dựa vào tôi gần như vậy.
Cô đừng gọi tôi là lãnh đạo nữa, cô mới là lãnh đạo của tôi.
Lãnh đạo, cô thấy tôi đã khổ cực lắm rồi, cho tôi chút phí vất vả được không? Tôi không tham gia nổi đâu, ngày mai tôi sẽ đi ngay."
Từ Giang Hoan đâu chịu để cô rời đi, cứ lắc lắc cánh tay mãi không buông, "Lãnh đạo tốt, chị gái tốt, chị giúp em một chút đi màaa."
Bộ ng ực mềm nhũn của người kia cứ cọ qua cọ lại vào cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt khiến cô tâm phiền ý loạn, mí mắt giựt không ngừng.
Cô mượn lý do công tác, thành công thoát khỏi viên đạn bọc đường của Từ Giang Hoan, mấy ngày sau cũng không dám làm chuyện khác, vừa nhìn thấy Từ Giang Hoan liền trốn ra ngoài.
Từ Giang Hoan bố trí lại văn phòng đã bị ông chủ Hoàng đập phá.
Tiêu Ái Nguyệt lái xe ở ngoài mấy ngày, đến chủ nhật thực sự không có chỗ nào để đi bèn khóa cửa phòng ngủ lại, không ra đối mặt với Từ Giang Hoan.
Buổi sáng, Từ Giang Hoan có tới gõ cửa một lần, thấy Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới mình.
Giữa trưa, cô lại tới một lần nữa, "Quản lý, ra ăn cơm, em nấu xong rồi."
Tiêu Ái Nguyệt nằm lì trên giường chơi trò tìm hình () mà Từ Phóng Tình chơi mãi không qua màn, cô làm bộ không nghe được Từ Giang Hoan gọi.
Từ Giang Hoan bưng một bát thịt kho tàu thơm nức mũi đứng trước cửa dụ dỗ, "Quản lý, chị có thích ăn thịt không? Em làm nhiều lắm, chị có muốn ăn không?"
Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng cắn bánh mì cứng, tiếp tục giả chết.
Từ Giang Hoan kiên nhẫn dụ dỗ đến chín giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt nghe được có người cầm chìa khoá mở cửa phòng của mình, trong lòng nghi hoặc thấy không ổn, cô đã quên Từ Giang Hoan vốn là người thuê chính của căn nhà này.
Sau khi chuẩn bị không thèm nể mặt với Từ Giang Hoan xong, đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng, Tiêu Ái Nguyệt nheo mắt lại giả vờ mắng, "Vào đây làm gì? Có còn vương pháp hay không?"
Từ Giang Hoan bưng một cái chén sứ trong tay, vô tội nháy mắt, "Cháo trứng muối thịt nạc, quản lý có muốn nếm thử không?"
Không cần cô giới thiệu, Tiêu Ái Nguyệt đã cảm nhận được mùi cháo thơm nồng lấp toàn bộ dạ dày, một tiếng "Ùng ục" kỳ quái vang lên, Tiêu Ái Nguyệt cố ý ho khan thật lớn hòng cố gắng che đậy cái bụng đói meo của mình, "Không ăn, tôi đang chơi game."
Cô nằm bất động trên giường, Từ Giang Hoan không tiện nói chuyện bèn đi đến bên giường kéo gần khoảng cách cơ bản giữa mình và Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý, tắt đèn chơi game sẽ làm mắt bị tổn thương đó, chị đang chơi gì vậy? Em có thể chơi cùng không?"
"Cô thì biết chơi cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt bị trò chơi ngược thân làm cho thương tích đầy mình, cô ghét bỏ nhìn Từ Giang Hoan, "Cô và mẹ cô chỉ biết chơi tôi thôi."
"Ha ha." Từ Giang Hoan bật cười đặt cháo trên tủ đầu giường, nhìn điện thoại trong tay mấy giây, "Chị cần có bom mới qua vòng được."
Lý luận tri thức mạnh hơn cô nhiều, Tiêu Ái Nguyệt thối mặt hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"
Từ Giang Hoan nghiêng đầu qua lườm người nọ, thấy dáng vẻ thở phì phò kia bỗng cảm thấy buồn cười.
Cô lại lấy ngón tay chọt chọt vào mặt của đối phương, chưa chọt đủ hai lần đã bị Tiêu Ái Nguyệt hất ra, mất kiên nhẫn nói, "Trả điện thoại lại cho tôi."
Từ Giang Hoan chọt mặt không được liền chuyển qua chọt điện thoại, xẹt một cái lập tức qua được cửa ải mà Tiêu Ái Nguyệt đã chơi hơn một tiếng chưa qua được.
Cô ở một bên nhìn ngón tay kia chỉ cần bấm bấm mấy cái đã thắng thì tức giận đến mức trợn trắng mắt, "Từ Giang Hoan, đồ nhóc con chết bầm!"
Lúc Từ Giang Hoan trả điện thoại, đầu cũng đưa tới, "Quản lý, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi."
Người làm ăn có suy nghĩ của người làm ăn.
Từ Giang Hoan chẳng giống em gái mưa tẹo nào hết.
Cô ta giả heo ăn thịt hổ, khôn khéo đến mức chướng mắt.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn tài liệu trong tay người kia, "Vượt qua số tiền này, tôi sẽ được một phần trăm?"
"Em chỉ có thể chấp nhận trong khoảng triệu, nếu chị có thể đàm phán thấp hơn số tiền này thì chị sẽ được nhận %." Từ Giang Hoan ngồi đối diện cô ăn chuối tiêu, cắn một cái rồi ngừng lại một chút, bộ dáng ngốc nghếch cùng với giọng điệu nói chuyện chẳng hề ăn nhập, "Chị xem mặt sau đi, nếu đàm phán không thành thì em sẽ cho chị tám mươi ngàn, xem như tiền lương, được không quản lý?"
"Tại sao cô cứ phải tìm tôi mới được?" Điều kiện không tệ, chỉ là Tiêu Ái Nguyệt không rõ, "Người giỏi hơn tôi ở công ty này nhiều lắm, sao cô không tìm họ?"
"Nguyên nhân hả, có hai cái." Từ Giang Hoan ăn xong chuối tiêu rồi ném vỏ đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, mỉm cười dịu dàng nhìn mặt cô chăm chú, "Về công, ngoài mẹ ra, chị là người hiểu rõ ông chủ Hoàng, cũng có lập trường khi tham gia hội nghị, về tư thì..."
Âm điệu kéo dài vô tận, thấy sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức chìm xuống, Từ Giang Hoan nhấc tay của cô áp lên trên đùi mình, "Quản lý, chị đoán xem."
Tiêu Ái Nguyệt đột ngột nhảy dựng lên, kích động như có ai cầm roi điện chích mình, "Nữ nữ thụ thụ bất thân, cô không biết sao?"
Từ Giang Hoan gật đầu rồi lại lắc đầu, "Quản lý, sao chị kích động dữ vậy?"
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới ý thức được sự thất thố của mình, cô cẩn thận nhìn biểu lộ trên mặt Từ Giang Hoan, không phân biệt được có phải cô ta cố ý hay không, hùng hồn nói, "Tôi đi ngủ, buồn ngủ chết đi được."
Từ Giang Hoan ngoan ngoãn ngồi trên sofa chúc cô ngủ ngon, sắc mặt hoàn toàn bình thường.
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có điểm là lạ nhưng lại chẳng thể nói ra lạ ở đâu, xưa nay cô luôn trì độn trong chuyện tình cảm, dù Từ Giang Hoan cố ý thăm dò thì cô cũng không thể phân biện được, ban đêm nằm trên giường suy nghĩ lung tung hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thứ hai, ông chủ Hoàng lộ diện trở lại.
Mới sáng sớm, phó quản lý Trình đã đến tìm gã, có thể liên quan đến việc Tiêu Ái Nguyệt đã tự ý khấu trừ lương cách đây hai tuần.
Ông chủ Hoàng không tìm Tiêu Ái Nguyệt, ngược lại tìm Từ Giang Hoan đến phòng làm việc.
Lúc Từ Giang Hoan từ chỗ của gã trở về, cả khuôn mặt nhỏ đều như sụp đổ, "Ông ấy bảo em tuần này qua chỗ của ông ấy làm việc."
Tiêu Ái Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giống như trong lòng đã buông xuống được một tảng đá lớn, "Đi đi, biểu hiện tốt một chút."
Từ Giang Hoan cúi đầu lầm bầm, "Quản lý, chị biểu hiện vui vẻ hơi lố rồi."
Tiêu Ái Nguyệt kịp thời thu lại nụ cười trên mặt, "Vậy hả? Đi đi, tạm biệt."
Đồng chí Từ là kẻ gây họa, Tiêu Ái Nguyệt cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Cô luôn cảm thấy Từ Giang Hoan là một cô gái xấu bụng, dù cô có thành công giúp cô ta đạt thành mục đích, cô ta cũng chưa chắc sẽ thật sự thực hiện lời hứa.
Cũng không biết cô ta kiếm đâu ra bảng báo cáo năm và bảng ước tính tài sản cố định của phòng tài vụi giao hết cho Tiêu Ái Nguyệt, còn kêu cô phải nhớ kỹ nội dung nên nhớ, đến thứ năm tuần sau biểu hiện cho tốt trước mặt mẹ mình.
Thứ năm tuần sau đến nhanh trong nháy mắt, lúc lãnh đạo Giang đến, ông chủ Hoàng còn treo băng rôn lớn trước công ty, Hoan nghênh lãnh đạo quang lâm.
Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười, xa xa trông thấy Từ Giang Hoan cùng Ông chủ Hoàng đứng ở cửa nghênh đón mẹ, trên mặt không vui vẻ gì cho lắm.
"Cô biết cô ta là con gái của bà chủ Giang đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt còn đang chú ý tình huống bên kia liền nghe được người sau lưng đang hỏi mình, "Cho nên hôm đó cô đã cố ý đi bắt tôi để đóng vai lãnh đạo tốt."
Xoay người, cái gã có vẻ mặt buồn thiu kia không phải là phó quản lý Trình sao? Hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt đã nhận được đơn xin nghỉ việc của gã, trong nội tâm chợt có nhiều cảm xúc, "Không phải ai cũng tinh thông tâm kế như anh nghĩ đâu."
"Hôm đó, là chính cô ta đòi đi với tôi." Phó quản lý Trình cười khổ nói, "Thì ra mọi chuyện đều do cô an bài, cô biết rõ tính cách của tôi nên mới để tôi đắc tội với người không nên đắc tội, bây giờ ngay cả ông chủ cũng không tha cho tôi, tài xế Tiêu, cô thật là ác độc."
Tiêu Ái Nguyệt muốn phản bác gã vài câu nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa, có trời mới biết gã có phải đang khích bác ly gián không.
Ông chủ Hoàng dẫn theo lãnh đạo Giang đi về phía cô.
Từ Giang Hoan đi theo sau lưng họ, lúc đi ngang qua cô còn lè lưỡi làm mặt quỷ.
Cô ta không phải là loại người này đúng không? Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Từ Phóng Tình, cái lần Đại Hải uống rượu quậy phá, chị ấy đã nói Tôi không hiểu rõ bất cứ ai ở đây hết.
Bất cứ ai đều không đáng được tín nhiệm, đây mới chính là nguyên nhân Từ Phóng Tình có thể đứng vững ở vị trí bất bại.
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quay người, dưới ánh mắt oán độc của phó quản lý Trình, cô hạ từng bước đi vào phòng họp.
Lãnh đạo Giang không vào cùng họ.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi một mình trong phòng họp trầm tư, nghe được tiếng giày cao gót "Cạch" "Cạch" "Cạch" từ bên ngoài vang lên liền ngẩng đầu.
Từ Giang Hoan đã đẩy cửa tiến vào, "Quản lý, quản lý, mẹ em nói chị cứ làm loạn ở đây lên là được rồi, những chuyện khác không cần để ý."
Làm loạn cái gì? Tiêu Ái Nguyệt vừa định hỏi lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ông chủ Hoàng theo sát phía sau Từ Giang Hoan, gã và lãnh đạo Giang cùng một người đàn ông lạ mặt bước vào phòng, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng ở đây liền không vui hỏi, "Cô ở chỗ này làm gì?"
"Quản lý Tiêu ở lại đi." Lãnh đạo Giang không nói thêm lời thừa thãi, bà ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt rồi khẽ liếc mắt nhìn qua Từ Giang Hoan đang ngồi bên cạnh cô.
"Vậy bắt đầu đi." Bà chủ lớn đã lên tiếng, dù ông chủ Hoàng có ý kiến cũng không thể nhắc lại.
Gã phát cho mỗi người một phần văn kiện ngoại trừ Tiêu Ái Nguyệt, gã không hề thích sự xuất hiện của cô nhưng vẫn làm bộ giải thích một câu, "Tính thiếu một phần rồi, quản lý Tiêu, ngại quá."
Từ Giang Hoan chuyển văn kiện trước mặt mình qua cho Tiêu Ái Nguyệt, khéo hiểu lòng người nói, "Không sao, tôi cho chị ấy, dù sao tôi cũng xem không hiểu."
Giả bộ đó! Cô mà xem không hiểu? Tiêu Ái Nguyệt thầm phỉ nhổ một câu.
Từ Giang Hoan chuyển ghế tới sát bên cạnh người kia, cười ngọt ngào nói, "Mọi người cứ tiếp tục đi ạ, tôi làm người qua đường."
"Ừm." Ông chủ Hoàng muốn nói lại thôi, lãnh đạo Giang không lên tiếng nên gã đành phải đứng lên, chậm rãi nói, "Tổng giám đốc Giang đã tốn nhiều thời gian quan sát công ty bấy lâu là vinh hạnh của công ty chúng tôi.
Nói thẳng vào chuyện chính, tổng giám đốc Giang cũng đã biết rõ tình hình của công ty rồi, thậm chí còn an bài thiên kim tiểu thư đến đây thực tập, có lẽ mọi người đều đã nắm chắc tình trạng của công ty, đúng không Từ tiểu thư?"
Từ Giang Hoan biểu lộ vẻ mặt vô tội, giả bộ ngu ngơ, "Cũng tàm tạm, không có gì đặc biệt có thể khiến người ta vừa gặp đã nhớ mãi không quên."
Tiêu Ái Nguyệt nở nụ cười, thanh âm nhẹ đến mức chỉ vẻn vẹn để Từ Giang Hoan nghe thấy.
Tay Từ Giang Hoan tự nhiên đặt lên đùi Tiêu Ái Nguyệt khiến toàn thân cô lập tức cứng đờ, không cười được nữa..