Từ Phóng Tình hiểu rõ người chán ghét cô so với người thích cô không chỉ gấp trăm lần, hay nói cách khác, trên thế giới này, ngoại trừ mấy nhà cung cấp có thể kiếm tiền từ cô ra, hẳn sẽ chẳng có ai thực sự thích cô.
Một người phụ nữ cần hiểu rõ bản thân đến cỡ nào? Từ Phóng Tình kéo màn cửa ra, cô bưng ly cà phê nhìn về phía văn phòng liền trông thấy bà cô họ Tiêu đang cắn bút làm báo cáo tháng.
Trên màn hình tính hiện lên giao diện bóng loáng, Tiêu Ái Nguyệt bấm chuột loạn xạ nội dung trên mạng, xào chế lại rồi dán văn bản vào file word.
Ở Hải Manh, báo cáo tháng của phòng mua hàng cần phải nộp đúng hạn cho Từ Phóng Tình, người mới này vừa tới công ty chưa được mấy ngày, công việc trên tay vốn không nhiều, muốn viết ra một bảng báo cáo có nội dung cụ thể cũng không dễ dàng gì nên chỉ có thể tìm google hỗ trợ.
Từ Phóng Tình nhìn người kia ở bên ngoài bận bịu túi bụi, bộ dáng "đức hạnh" ngập tràn phấn khởi đó khiến người ta càng nhìn càng khó chịu.
Cô buông màn cửa xuống, suy tư ngồi lại ghế làm việc bật máy tính lên, đặt trọng tâm vào công việc trước mắt, bình tĩnh chờ đợi kẻ loser nào đó tự chui đầu vào lưới đến tìm mắng.
"Cốc" "Cốc" "Cốc", bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thận trọng, cửa bị đẩy ra, Tiêu Ái Nguyệt thấp thoáng lo sợ ở ngoài cửa, "Quản lý Từ, tôi làm xong bảng báo cáo rồi."
"Vào đi." Từ Phóng Tình dựa lưng vào ghế mềm mại, cô ngẩng đầu, nhíu mày, thâm ý nhìn mặt người nọ chằm chằm, "Tiêu Ái Nguyệt, cô là nhân viên nộp báo cáo sớm nhất phòng, không cần kiểm tra lại sao, tự tin với bản thân như vậy à?"
"Hì hì." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi bước đến đối diện bàn làm việc, không hề phòng bị trả lời, "Công việc của tôi không nhiều, mấy cái này lại đơn giản."
"Vậy sao?" Từ Phóng Tình lật xem báo cáo tháng vừa in ra, tùy ý lật hai trang liền phát hiện quả thật tư liệu có chút giả trân, trong nội tâm cô đã nắm chắc, lại nhìn thấy bộ dáng người kia đang trộm dò xét thần sắc của mình, cô khẽ cong bờ môi lên, chẳng những không giận mà còn cười, "Báo cáo vẫn còn mơ hồ không rõ lắm, mục tiêu tháng sau và kế hoạch trọng điểm như vầy là muốn giỡn mặt với tôi à? Phân tích đơn giá và chi phí vật liệu là chức trách của cô sao? Tiêu Ái Nguyệt, tôi không nhớ tôi có giao công việc này cho cô, là cô không nhớ hay do tôi nhớ sai? Đánh giá nhà cung cấp? Cô đã làm luôn việc của tôi rồi, có cần ngồi vào vị trí của tôi luôn không? Đến đây, cô qua đây ngồi đi, tôi tặng cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt biết hành vi lười biếng của mình đã bị phát hiện, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bốc lửa của Từ Phóng Tình, cúi đầu ấp úng giải thích, "Không, không phải đâu."
"Không phải cái gì?" Báo cáo tháng nóng hôi hổi như cánh hoa được tiên nữ gieo rắc trôi dạt đến bên chân Tiêu Ái Nguyệt.
Từ Phóng Tình thấy điệu bộ có chết cũng không hối cải của đối phương, lửa giận lập tức bùng ra khỏi óc, "Trí thông minh không đủ thì cố gắng gom góp cho tôi, đầu cơ trục lợi là chuyện loại người như cô có thể làm sao? Tiêu Ái Nguyệt, ngẩng đầu lên cho tôi, không làm được thì đừng làm nữa, ở trước mặt tôi phải đứng thẳng người lên, uất ức hệt như con mèo bệnh cho ai nhìn? Là thuộc hạ của tôi thì đừng giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi, cút ra ngoài cho tôi, viết lại báo cáo!" Cô vừa nói vừa đi tới trước mặt người kia.
Tiêu Ái Nguyệt đang quỳ trên mặt đất nhặt bảng báo cáo trông đặc biệt đáng thương, nhưng chẳng biết sao Từ Phóng Tình lại rất muốn đạp thêm hai cước.
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng đứng lên, có lẽ không ngờ Từ Phóng Tình lại đột nhiên đến gần như vậy, chân đột ngột lùi về sau, giày cao gót chạm đất không vững liền ngã xuống, "A a a, đau quá."
Từ Phóng Tình không có ý định dìu đối phương, cũng không quan tâm cô té thật hay giả, chỉ ôm lấy cánh tay từ trên cao nhìn xuống, "Tiêu Ái Nguyệt, cô cho rằng tôi hù cô hay là cô dọa tôi? Tuổi còn trẻ mà đang đứng cũng có thể ngã sấp xuống, đúng là gừng càng già càng cay."
"Thật xin lỗi." Dù cho bị ngã chổng mông, Tiêu Ái Nguyệt vẫn khổ sở nói xin lỗi, "Quản lý Từ, tôi không nên dọa chị."
Từ Phóng Tình hừ lạnh một tiếng, lúc này mới hài lòng, "Biết thì tốt, ngay cả heo cũng biết viết báo cáo mà cô thì chỉ biết tra trên mạng, cô còn không biết xấu hổ nộp cho tôi, bây giờ cút ra ngoài đi, ngày mai gửi lại bảng báo cáo cho tôi, nếu lại không đạt tiêu chuẩn thì cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Dạ, vậy tôi tan việc trước đây." Tiêu Ái Nguyệt uể oải đáp rồi chậm rãi đi ra cửa dưới dấu hiệu mau giữ im lặng của Từ Phóng Tình, sau đó dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó liền quay người dặn dò, "Quản lý Từ, chị nên sớm nghỉ ngơi một chút, ban đêm tăng ca quá muộn sẽ ảnh hưởng không tốt cho cơ thể."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi cần cô quan tâm sao?" Từ Phóng Tình cảm giác bản thân chẳng khác gì một đứa bé trong mắt người phụ nữ kia, khó chịu hỏi.
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt thức thời gật đầu, "Vậy ngủ ngon nhé, quản lý Từ."
Ngủ ngon, ngủ ngon cái gì? Từ Phóng Tình rất muốn gọi người kia trở lại để mắng thêm cho một trận.
Rõ ràng cô lớn tuổi hơn Tiêu Ái Nguyệt, chức vị cũng cao hơn, nhưng lần nào Tiêu Ái Nguyệt cũng biểu hiện giống như thể cô là một đứa thiểu năng trí tuệ, còn nói cái gì mà quản lý Từ nhớ ăn cơm, quản lý Từ nghỉ ngơi sớm một chút, quản lý Từ uống cà phê nóng được chứ?
Cô ta là đồng hồ báo thức sao? Bây giờ, đồng hồ báo thức hình người có thể chạy đầy đường như vậy sao? Từ Phóng Tình càng nghĩ càng thấy không thoải mái, muốn gọi Tiêu Ái Nguyệt trở lại để giáo dục một phen.
Ai thèm quan tâm cô ta nghĩ gì chứ, một loser không đủ năng lực làm việc có thể làm ra thành tích gì? Từ Phóng Tình khinh thường suy nghĩ về người kia, sau khi cô tắm rửa xong liền mở điện thoại ra lướt web.
Weibo mấy ngày nay cứ nhắc nhở cô có người theo dõi mới, nhưng sau khi mở ra xem hồi lâu đều chẳng thấy ai, hôm nay lại như thế nhưng ngoại trừ thông báo người theo dõi mới thì còn có thêm một like.
Tài khoản like Weibo của cô có nickname là "chị đây không phải loser"? Cô không phải loser thì ai là loser? Người nào có thể lấy tên kiểu này? Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm status đầu tiên của đối phương rồi trầm mặc thật lâu, người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế sofa màu xanh lá đậm đang chĩa ngón giữa vào ống kính, trên khuôn mặt thanh xuân là vẻ bất cần đời mà Từ Phóng Tình chưa từng thấy qua, "một ngón tay giải quyết em", cái ngón tay vừa nhỏ vừa ngắn kia có thể giải quyết được ai? Từ Phóng Tình nhịn không được cười lạnh.
(Faye: Mình xin lỗi vì đây là lần đầu tiên mình comment xen ngang thế này nhưng mình nhịn cười không được, mịa ơi, chưa yêu nhau chỉ mới xem ngón tay Tiểu Nguyệt pose tự sướng đã bị chê vừa nhỏ vừa ngắn, số kiếp Tiểu Nguyệt sao mà khổ, haha!!)
Một cốc cà phê theo thông lệ được đặt trên bàn làm việc của Từ Phóng Tình, bên ngoài đèn sáng trưng, Tiểu Thu vẫn chưa đi làm, chỉ có mỗi mình Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong văn phòng lớn nhìn các loại hình sản phẩm quen thuộc.
Từ ngày Từ Phóng Tình nổi cáu về chuyện cà phê thì sáng nào trên bàn của cô cũng xuất hiện bữa sáng khác nhau chờ cô đại giá quang lâm đến thưởng thức.
Đúng lúc đang là cuối tháng, lần trước cô đã nói rõ Tiêu Ái Nguyệt hãy nhớ giữ lại biên lai sau khi mua đồ để tìm cô thanh toán, hôm nay cô lưu ý thêm một chút mới phát hiện nội dung thanh toán của Tiêu Ái Nguyệt đưa qua không có tính những phần đồ ăn thức uống này thì trong lòng nổi lên nghi hoặc, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa suy đoán người phụ nữ kia rốt cuộc muốn làm gì.
Một thuộc hạ luôn cố gắng lấy lòng cấp trên, chẳng lẽ không phải bởi vì tiền đồ sao? Nghĩ tới đây, cô lập tức cảm thấy bữa sáng trước mắt hiện lên một khuôn mặt đáng ghét.
Từ Phóng Tình đứng lên cầm phần cháo nấm hương của KFC đi tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có con nít mới ăn KFC, tuổi thơ cô thiếu thốn tình thương nên ngày nào cũng chạy tới mấy tiệm thức ăn nhanh này để mua đồ ăn về đúng không?"
"Quản lý Từ, chị không đói bụng sao?" Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ lộ ra chút ngây ngốc, "Tôi sợ chị ăn không quen điểm tâm ở đây, chị không thích ăn cái này hả? Lần sau tôi sẽ mua cho chị cái khác."
"Không cần." Từ Phóng Tình vô tình cự tuyệt lời nịnh nọt, cô đưa tay móc trong ví ra hai tờ tiền rồi ném vào người Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải kẻ lang thang, cô không cần ngày nào cũng canh giờ cho tôi ăn.
Tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu bảo mẫu, nếu cô chỉ biết nịnh nọt thì nên sớm nghỉ làm đi."
Tiêu Ái Nguyệt bị nói đến đỏ bừng cả mặt, cô nắm chặt tờ tiền của Từ Phóng Tình rồi đứng lên, "Vậy tôi đến phân xưởng xem tình hình."
Bóng lưng người kia chạy ra ngoài có vẻ hốt hoảng, đối phương vịn eo cố hết sức đi vào thang máy hệt như bà lão hơn tám mươi tuổi.
Từ Phóng Tình chỉ biết hôm qua người đó đã đến phân xưởng ngăn cản một chiếc xe chở sản phẩm kém chất lượng, lúc trở về thì người ngợm bẩn thỉu lại còn bị cô bắt ở lại làm báo cáo tháng.
Từ Phóng Tình cũng không muốn biết quá trình câu chuyện như thế nào, cô về văn phòng không bao lâu đã trông thấy Tiêu Ái Nguyệt lại xám xịt chạy trở về, biểu cảm ủ rũ cúi đầu làm người ta rất chán ghét.
Từ Phóng Tình hỏi đối phương vài câu nhưng lại bị hành vi trốn tránh kia làm mất sạch kiên nhẫn bèn phải mở miệng mắng đến máu chó đầy đầu làm cho người nọ ngay cả vành mắt cũng nghẹn đỏ lên.
Mãi đến sau này, Từ Phóng Tình mới biết nguyên nhân ngày khiến đó đối phương lâm trận bỏ chạy.
Mẫn Nhã Tiệp gửi cho cô ảnh chụp chứng cứ Tiêu Ái Nguyệt come out, ảnh chụp khá mơ hồ, gương mặt cũng không rõ, nhưng Từ Phóng Tình biết người phụ nữ kia là ai.
Ngón tay của cô dừng lại trên tấm ảnh vài phút đồng hồ, cuối cùng gọi điện thoại cho Mẫn Nhã Tiệp bảo cô ta đến công ty gặp mặt một chút.
() Come out, có nghĩa là công khai hoặc lộ ra việc mình là gay/les.
Lúc Mẫn Nhã Tiệp đến công ty, Tiêu Ái Nguyệt đang không có ở đây.
Từ Phóng Tình ném ảnh chụp lại trước mặt người kia, biểu lộ vô cùng lãnh đạm, "Mẫn tiểu thư, đây là lần đầu cô thay đổi nhận thức của tôi đối với Quý công ty."
"Tôi cũng không có ý gì đâu." Hôm nay, Mẫn Nhã Tiệp đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đến đàm phán về chất lượng của sản phẩm, chỉ là cô không ngờ Từ Phóng Tình lại kêu cô đến vì một chuyện khác, "Cô là cấp trên của cô ấy, nên hiểu rõ thuộc hạ của mình mới tương đối an toàn.".
||||| Truyện đề cử: Ngày |||||
"Cô cho là tôi không an toàn?" Từ Phóng Tình bắt lấy kẻ hở trong lời nói, thừa cơ hỏi lại, "Trong mắt cô, đồng tính luyến ái là một đám cầm thú đói bụng ăn quàng sao? Hay cô cho rằng Tiêu Ái Nguyệt bụng đói nên muốn ăn?"
Mẫn Nhã Tiệp bị hỏi đến hết đường chối cãi, "Quản lý Từ, tôi..."
"Cô cần phải nhớ kỹ một chuyện." Từ Phóng Tình không kiên nhẫn cắt ngang lời đối phương, "Ở Hải Manh, ở thành phố H này, chỉ có tôi mới có tư cách đánh giá và điều tra thuộc hạ của mình, bất cứ ai không có lý do rõ ràng và sử dụng phương pháp điều tra phi pháp nhằm mục đích phỉ báng, tôi đều sẽ áp dụng pháp luật để tiến hành bảo vệ quyền lợi.
Chuyện Tiêu Ái Nguyệt điều tra chất lượng sản phẩm là do tôi trao quyền, có việc gì thì cô cứ tìm tôi, tôi không ngại bị cô điều tra nếu cô có đủ năng lực."
Hành vi che chở cho thuộc hạ của Từ Phóng Tình đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của Mẫn Nhã Tiệp, vở diễn này xem như đã hỏng, Mẫn Nhã Tiệp còn có việc nhờ vả nên đã nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, "Là do tôi mạo phạm, tôi rất xin lỗi."
Vẻ kinh ngạc trong mắt Mẫn Nhã Tiệp rất rõ ràng, Từ Phóng Tình vô cảm hạ lệnh đuổi khách, "Vậy không tiễn."
Sự xuất hiện của Tiêu Ái Nguyệt nhiễu loạn một vài thói quen của Từ Phóng Tình làm cô có chút ảo não.
Cô ngại bản thân mình quan tâm quá nhiều việc tào lao nên mấy ngày nay tâm tình không được tốt lắm, ngay cả Khang Thụy Lệ gọi điện thoại đến cũng chẳng muốn nghe.
Khang Thụy Lệ ám chỉ sẽ triệu hồi cô về Thượng Hải, chỉ cần cô cúi đầu thôi.
Từ Phóng Tình không thèm để ý, chỉ lạnh nhạt nói chuyện công việc khiến Khang Thụy Lệ càng tức giận, liên tục một tuần không tìm cô nữa.
Ngày đó, bụng đau đến trưa, lần đầu tiên Từ Phóng Tình đổ sạch cà phê trong cốc, uống thêm mười mấy ly nước ấm cũng chẳng có tác dụng, cô kéo cửa văn phòng ra, muốn trở về ngủ một giấc xem sao, nhưng mặt Tiêu Ái Nguyệt lại bỗng nhiên xuất hiện khiến cô có chút xúc động.
Từ Phóng Tình lạnh lùng ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, đưa tôi đến bệnh viện."
"Sao lại ngã bệnh rồi? Có phải khó chịu lắm phải không?" Tiêu Ái Nguyệt liên miên lải nhải suốt dọc đường hệt như bà mẹ già vô cùng đáng ghét, "Sao chị không nói sớm? Quản lý Từ, chị có muốn đăng ký khám gấp không?"
"Im miệng đi, Tiêu Ái Nguyệt."
"Chị ngã bệnh thì phải nói ra." Tiêu Ái Nguyệt dường như không nghe được lời cô, tiếp tục dông dài, "Chị như vậy sẽ khiến tôi lo lắng."
Trong đầu nổ ầm một tiếng, Từ Phóng Tình kinh ngạc quay sang, ánh mắt chuyên chú có chút mất hồn nhìn người kia chằm chằm, "Tiêu Ái Nguyệt, cô thích chơi trò mập mờ lắm sao?".