"Ai nha, chào cô, chào cô." Mẹ Tiêu có chút khẩn trương, "À, Tiểu Nguyệt, quản lý của con trông thật trẻ trung."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ không sai, Từ Phóng Tình muốn vào xe ngồi nhưng không ngờ sẽ đụng phải gia trưởng, thái độ của cô có chút khác thường, bất đắc dĩ nhìn mẹ Tiêu, "Vâng, à...!dì, con đi trước."
Mẹ Tiêu đã trông thấy túi thức ăn trong tay cô, "Quản lý Từ vẫn chưa ăn cơm sao, dì cũng ăn chưa no.
Đi đi đi, để dì đích thân xuống bếp nấu cơm, đi chung đi, đi thôi."
Tiêu Ái Nguyệt lo lắng bà già nhà mình sẽ đâm trúng bạo tính của Từ Phóng Tình, vội vàng nói, "Mẹ, quản lý Từ đang bận, chúng ta về thôi."
"Như vậy sao được?" Mẹ Tiêu mở to hai mắt, "Đồ ăn trong quán ăn này khó ăn muốn chết, làm sao có thể ăn được.
Tiểu Từ, con đừng khách khí nha, tay nghề của dì tốt lắm đấy, đi thôi."
Từ Phóng Tình nhìn hai mẹ con, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận quan sát đối phương rồi lên tiếng, "Quản lý Từ thích ăn thức ăn ở đây, mẹ đừng nói nữa."
"Vậy thì đi thôi." Không đợi mẹ Tiêu trả lời, Từ Phóng Tình đã đổi tính đáp lại đề nghị của bà.
Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm, "Là...!sao?"
Mẹ Tiêu cầm chìa khoá mở cửa xe, "Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh nào."
Trong nhà Tiêu Ái Nguyệt không có đồ ăn, bếp núc sạch sẽ không có tí khói dầu nào.
Mẹ Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà trừng mắt con gái, "Con có giống phụ nữ không? Để quản lý Từ phải chê cười rồi."
Bây giờ Tiêu Ái Nguyệt mới hiểu bà trăm phương ngàn kế muốn dụ Từ Phóng Tình tới để lấy lòng, "Mẹ, quản lý Từ không cần mẹ lấy lòng đâu, chị ấy không phải loại người như vậy."
Từ Phóng Tình ngồi im trong phòng khách, mẹ Tiêu len lén nhìn bên ngoài một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Mẹ thấy nó rất dễ gần, nếu con muốn được nhận vào làm chính thức thì nhất định phải lấy lòng lãnh đạo, đừng mạnh miệng, con ở đây nói chuyện với người ta đi, mẹ đi mua đồ ăn."
Mẹ Tiêu đi đến phòng khách chào hỏi Từ Phóng Tình, "Tiểu Từ, dì ra ngoài mua ít đồ ăn, con ngồi ở đây tâm sự với Tiểu Nguyệt nha, có muốn ăn gì không? Để dì mua luôn."
Từ Phóng Tình khách khí trả lời, dáng vẻ so với lúc nói chuyện với Tiêu Ái Nguyệt như hai người khác nhau, "Dì, con ăn gì cũng được."
"Vậy thì tốt, hai đứa chờ dì một lát."
Tiêu Ái Nguyệt không yên tâm đưa bà tới cửa, "Mẹ, mẹ biết mua thức ăn ở đâu sao?"
"Mẹ của con biết chữ, đừng tiễn nữa, liệu hồn mà vào nói chuyện với Tiểu Từ đi."
Từ Phóng Tình tường tận quan sát trên tủ đồ của Tiêu Ái Nguyệt có một vỏ sò.
Tiêu Ái Nguyệt đi đến giới thiệu, "Đây là hàng mỹ nghệ, tôi mua ở bờ biển, rất tiện nghi."
Từ Phóng Tình buông vỏ sò xuống rồi liếc xéo cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không mong tôi đến nhà cô sao?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận, "Sao lại thế?"
"Không ngờ nhà của cô cũng rất sạch sẽ." Từ Phóng Tình nhìn bốn phía, cố ý trêu chọc, "Không giống như bản thân cô."
"Quản lý Từ, chị không thích tôi đúng không?" Hai người đi lòng vòng trong nhà, Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ ra lý do tại sao Từ Phóng Tình lại hành động như vậy bèn to gan hỏi, "Sao tôi cảm thấy chị có chút thích tôi nha."
"Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?" Từ Phóng Tình hững hờ hỏi Tiêu Ái Nguyệt.
"Bởi vì chị đến nhà của tôi, chị còn ăn đồ của mẹ tôi nấu, chị trêu chọc tôi và cũng không mắng tôi, tôi cứ nghĩ chị sẽ cự tuyệt nhưng cuối cùng chị vẫn đến."
"Bây giờ tôi cũng có thể đi."
Tiêu Ái Nguyệt xụ mặt, "Mẹ sẽ đánh chết tôi mất."
Từ Phóng Tình nghĩ nghĩ, "Vậy tôi càng phải đi."
Lúc mẹ Tiêu trở về đã không còn nhìn thấy Từ Phóng Tình ở nhà, bà hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý của con đâu rồi?"
"Về rồi." Tiêu Ái Nguyệt ôm gối ngẩn người, "Về lâu rồi."
Mẹ Tiêu tức giận cầm điều khiển từ xa gõ lên đầu cô, "Vậy mà con cũng không giữ người ta lại được nữa hả? Con không giữ được đàn ông, ngay cả đàn bà cũng không giữ được, cũng không chịu đưa người ta về."
Tiêu Ái Nguyệt nhảy dựng lên chạy về hướng phòng ngủ, "Tự chị ấy muốn đi, con ngăn cản được sao? Mẹ cũng đâu có dặn con đưa chị ấy về."
Mẹ Tiêu bắt được cánh tay của cô đè lên giường, sau đó bà cầm lấy gối đầu đánh cô một trận, "Oắt con muốn chọc mẹ tức chết mà, nếu con không qua được kỳ thử việc thì phải làm sao? Mẹ nói cho con biết, Tiêu Ái Nguyệt, nếu con không vượt qua được thời gian thử việc thì về huyện dạy học cho mẹ! Con đúng là đồ trẻ con, tức chết mẹ rồi."
Bà mắng lấy mắng để con gái, nước mắt tuôn rơi dữ dội, "Ba con chết sớm, sao con lại không biết hiểu chuyện như thế? Sắp ba mươi đến nơi mà vẫn chưa chịu kết hôn, không biết cố gắng trong công việc, lại còn không chịu lấy lòng cấp trên.
Sau này mẹ già yếu, con muốn mẹ phải đối mặt với ba của con như thế nào? Hai chị em các con đều là mạng sống của mẹ."
"Mẹ, mẹ đừng khóc." Tiêu Ái Nguyệt từ trên giường ngồi dậy, tóc tai bù xù, cô bất đắc dĩ nhìn mẹ già, "Con vẫn chưa hết thời gian thử việc, quản lý của tụi con không phải là loại người như vậy, chị ấy...!tính cách chị ấy là vậy đó, không có ý gì đâu, tại sao mẹ lại khóc a? Kết hôn thôi mà, có phải chuyện trọng đại gì đâu? Mẹ đừng khóc nữa, con cam đoan chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thử việc, được chưa?"
"Đợi lát nữa mẹ nấu đồ ăn xong rồi con mang qua cho quản lý của con đi." Mẹ Tiêu chậm rãi lau khô nước mắt, bà ra lệnh cho Tiêu Ái Nguyệt, "Mặc kệ người ta có tính cách thế nào, con phải chủ động lên một chút, không có lỗ đâu, biết chưa?"
"Dạ."
Mẹ Tiêu mua nguyên liệu vừa đủ nấu bốn món mặn và một món canh, tiếc là Từ Phóng Tình đã đi được nửa đường.
Tiêu Ái Nguyệt cầm hộp cơm mẹ Tiêu đóng gói gọn gàng chuẩn bị xuống lầu, bà vẫn xem cô như đứa con nít ba tuổi mà căn dặn nửa đường không được ăn vụng khiến người nghe sửng sốt một hồi.
Tiêu Ái Nguyệt bắt chước lần trước đặt hộp cơm trước cửa nhà của Từ Phóng Tình rồi cúi đầu gửi tin nhắn, tin vừa được gửi thì cửa nhà lập tức mở ra.
Tiêu Ái Nguyệt chột dạ như ăn trộm bị bắt gian, "Tôi tới đưa cơm."
"Cửa nhà tôi có gắn thiết bị giám sát." Từ Phóng Tình lãnh đạm nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao cô lại ra sức muốn lấy lòng tôi?"
"Tại mẹ tôi kêu tôi đưa cho chị." Tiêu Ái Nguyệt rất vô tội.
"Vì sao?"
"Bà ấy cảm thấy tôi qua không được kỳ thử việc."
"Bản thân cô cảm thấy thế nào?" Từ Phóng Tình hỏi cô.
"Tôi không biết." Tiêu Ái Nguyệt có chút uể oải trả lời, "Quản lý Từ, có phải chị cảm thấy tôi không qua được? Nếu chị thấy tôi không được thì chị có thể nói cho tôi biết, tuần sau tôi sẽ kết thúc thử việc."
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi sắp về Thượng Hải rồi, những chuyện này sẽ nhanh chóng không còn thuộc quyền quản lý của tôi nữa." Từ Phóng Tình đột nhiên nói một câu như vậy.
"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt hỏi lại, "Vậy còn tôi thì sao?"
"Cô cũng vậy, mang đồ của cô về đi, trước khi kết thúc kỳ thực tập, cô vẫn phải ở bên phân xưởng làm việc, tôi sẽ từ từ buông việc bên bộ phận mua hàng, sau này cô theo quản lý Mã, cậu ta sẽ phê chuẩn kết quả thử việc."
"Vậy còn tôi thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt bị đả kích nhưng cô vẫn cố chấp không chịu thừa nhận sự thật, "Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi muốn đi theo chị, chị đi rồi thì tôi biết tính sao?"
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải gia trưởng của cô." Từ Phóng Tình nói xong liền định đóng cửa lại, nhưng Tiêu Ái Nguyệt đã thò một chân vào nhà cản trở động tác đóng cửa của cô, "Quản lý Từ, tại sao chị lại điều tôi đến phân xưởng?"
"Vấn đề này quan trọng với cô lắm sao?"
"Đúng."
"Ngoài lý do công việc ra, một phần nhỏ nguyên nhân là bởi vì cô đã mất chừng mực, cô đang ra sức lấy lòng tôi.
Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích cảm giác này."
Ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt xám xịt, cô ủ rũ lên tiếng, "Tôi không có ý đó, tôi không lấy lòng chị, chị hiểu lầm rồi."
"Cô có hay không cũng không liên quan nữa, tháng sau tôi sẽ về Thượng Hải, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tiêu Ái Nguyệt, quan trọng là phải xem trọng năng lực của bản thân, đừng lấy lòng bất kỳ ai."
"Ầm." cửa phòng đóng lại.
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu trở về nhưng đi đến nửa đường lại bị quỷ thần xui khiến quay đầu, cô nhìn thoáng qua hộp đồ ăn mà mẹ Tiêu đã dày công chuẩn bị vẫn còn nằm trơ trọi trước cửa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, sau đó cô lập tức chạy đến gõ cửa nhà của Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, chỗ này yêu cầu bảo trì...!A..." Giữa hai người cách nửa cánh cửa, Tiêu Ái Nguyệt bước vọt vào, ban đầu cô chỉ định nói với Từ Phóng Tình mấy câu, không ngờ người kia lại mở cửa quá nhanh khiến chân của cô không hãm kịp tốc độ, thân thể nghiêng về phía trước.
Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ nắm lấy tay nắm cửa nhưng nửa người trên đã nhào lên phía trước, cô thấy sắp hôn phải mặt của Từ Phóng Tình liền chuyển hướng, song lại ngoài ý muốn đụng phải bờ môi của đối phương.
Sự tình phát sinh tích tắc trong hai giây, Tiêu Ái Nguyệt nhanh chân bỏ chạy, ngay cả đồ ăn cũng quên cầm đi, giống như sau lưng có cô hồn dã quỷ đang đuổi theo.
Tiêu Ái Nguyệt chạy vào trong thang máy mới thấy an toàn được một chút, cô run sợ phát hiện tình trạng tệ hại của mình, không chỉ có trái tim đang đập loạn, ngay cả mắt cũng mất khống chế chớp nháy liên tù tì, thậm chí cô còn cảm thấy đầu óc hơi hơi choáng váng.
Xong đời rồi! Từ Phóng Tình nhất định sẽ giết chết cô.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy nguy hiểm bủa vây, cô tức giận vì bị Từ Phóng Tình tránh xa ngàn dặm nên xung động muốn quay lại đòi một lời giải thích, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.
Điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt rung lên, cầm lên xem quả nhiên là Từ Phóng Tình.
Cô không dám bắt máy, do dự mười mấy giây mới cúp điện thoại, tiếng chuông ngừng một lát rồi lại tiếp tục vang lên.
Từ Phóng Tình bão nổi, Tiêu Ái Nguyệt tức tốc chạy đến bãi đỗ xe dưới lầu, vó ngựa không dừng chuẩn bị lái xe rời đi, cơ mà điện thoại đòi mạng như kề cận không buông tha cho cô nên đành phải cắn răng tắt nguồn.
Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình, sau khi về đến nhà, câu nói đầu tiên của mẹ Tiêu chính là hỏi Từ Phóng Tình, "Sao về nhanh vậy? Quản lý của con có thích đồ ăn mẹ làm không?"
"Thích." Tiêu Ái Nguyệt lừa mình dối người, cô mở to mắt nói dối, "Chị ấy rất thích đồ ăn và cũng rất thích con, kỳ thực tập sẽ không có vấn đề."
Mẹ Tiêu thấy đầu con gái chảy đầy mồ hồi liền ngạc nhiên, "Thế này là sao? Trời lạnh như vậy mà còn chảy mồ hôi."
"Không có gì đâu." Tiêu Ái Nguyệt sờ loạn xạ lên trán mấy lần, bất an trả lời, "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi chút đi, con sẽ đưa mẹ về nhà.
Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ vượt qua thời gian thử việc, nếu không qua được cũng chẳng sao, con gái của mẹ đã tốt nghiệp ở trường đại học bậc nhất thành phố H mà, còn sợ không tìm được việc làm sao?"
"Thế nào?" Mẹ Tiêu lo lắng hỏi cô, "Tiểu Nguyệt, quản lý của con không thích đồ ăn mẹ làm phải không?"
"Không có."
"Vậy tại sao con lại nói như vậy, đưa điện thoại cho mẹ, mẹ gọi điện hỏi nó một chút."
"Mẹ!" Tiêu Ái Nguyệt bị hù dọa, "Chỉ là một bữa cơm thôi mà, chị ấy là quản lý, chúng ta cứ quấy rầy chị ấy sẽ thấy phiền đó."
"Đưa điện thoại cho mẹ.".