Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

chương 80: 80: con gái của dì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Dù là ai cũng không nên nói xấu sau lưng người khác, đặc biệt là anh." Nắng chiều phủ lên mặt Tiêu Ái Nguyệt, trông không giống xấu hổ mà là tức giận, "Anh có tư cách gì nói người khác? Người ta vừa mới mời anh ăn cơm, bây giờ anh lại nói chị ấy này nọ lọ chai? Sao anh lại vô sỉ như vậy chứ? Mặc kệ chị ấy có phải người như vậy hay không, anh cũng không có chứng cứ, dù có chứng cứ thì chị ấy cũng mạnh hơn anh nhiều, anh nghĩ anh là cái thá gì chứ."

Vương Hạo Đường lớn tướng như vậy, chưa từng bị ai nói nặng lời, sắc mặt gã đen lại, trầm giọng nói, "Tiểu Nguyệt, em phải tin lời tôi nói."

Tiêu Ái Nguyệt tin gã mới lạ, "Sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.

Vương Hạo Đường, tôi thật sự không thích anh, anh đừng dây dưa nữa, tôi sẽ không kết hôn, anh đừng nuôi hy vọng."

"Là vì cô ta sao?" Vương Hạo Đường chỉ vào biệt thự hỏi, "Là vì người phụ nữ bên trong đó? Tiểu Nguyệt, em thích cô ta đúng không? Cô ta và chị Quất hoàn toàn không cùng một loại người, tại sao em lại thích cô ta chứ?"

"Tôi thích ai cũng được, dù sao cũng sẽ không thích anh." Tiêu Ái Nguyệt nói hết một lời, thái độ của cô rất kém, một phần là bởi Vương Hạo Đường cứ dây dưa, nguyên nhân lớn hơn là vì gã đã sỉ nhục Từ Phóng Tình, "Anh không thể tùy tiện tìm đại ai đó kết hôn được sao? Rốt cuộc anh coi trọng tôi chỗ nào? Vương Hạo Đường, anh có gia thế tốt, túi lại đầy tiền, bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh.

Phụ nữ có tuổi như tôi, khả năng vô sinh cực kỳ cao, tinh lực anh dồi dào, tôi theo không kịp tiết tấu đâu, tôi bị lãnh cảm, anh có biết không? Đừng đùa với tôi nữa, anh mau về nhà đi, tôi không chào đón anh, dù chị ấy là tiểu tam hay tiểu tứ cũng là chuyện của tôi."

Vương Hạo Đường không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm sau lưng Tiêu Ái Nguyệt rồi nhỏ giọng ho khan một tiếng, "Từ tiểu thư."

Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn họ, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.

Cô vẫy tay gọi chiếc Mercedes-Benz ở đối diện đi qua, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đi làm, em cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt đi."

"Dạ." Thấy đối phương muốn đi, Tiêu Ái Nguyệt có chút không vui, "Vậy...." Cô nói ra một chữ rồi ngừng lại, tựa như cố kỵ sự tồn tại của Vương Hạo Đường bèn quay đầu nhìn gã, "Vương Chuột, anh mau đi đi, bên này rất khó đón xe."

Vương Hạo Đường tịch mịch, "Tôi.."

"Ai nha, Tiểu Từ." Cửa biệt thự rộng mở, mẹ Tiêu vội vã chạy ra, "Tiểu Nam mới nói khu này rất khó đón xe, con đang định ra ngoài sao? Hay con cho Tiểu Vương quá giang đi."

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng la lên, "Dựa vào cái gì chứ? Anh ta không có chân sao?"

"Hai chân có thể so với bốn chân sao?" Mẹ Tiêu hung ác trừng cô, "Cũng đâu phải bảo Tiểu Từ tiễn nó đến khách sạn đâu, chỉ là quá giang ra ngoài đón xe cho tiện thôi."

Tiêu Ái Nguyệt biết Từ Phóng Tình có bệnh thích sạch sẽ, cố chấp nói, "Anh ta có chân, sao lại không đi được, không thể đi cũng đừng đến Thượng Hải chứ."

"Con nhỏ này." Mẹ Tiêu bị chọc tức muốn đánh cô, bà đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, thở phì phò vỗ vào vai cô một cái, "Tiện đường mà, sao lại không được?"

"Không sao, con cũng muốn ra ngoài." Thấy gia đình mâu thuẫn vì mình, Từ Phóng Tình mới chậm rãi mở miệng, "Lên xe đi, Vương tiên sinh."

Vương Hạo Đường chần chờ mấy giây, gã nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Được rồi, tôi vẫn nên tự mình đi thôi."

"Đi lên, đi lên." Mẹ Tiêu chạy tới ôm cánh tay của gã đẩy lên xe, "Con có nhiều đồ đạc như vậy mà, cầm theo đi đường rất mệt, không sao đâu, Tiểu Từ là người rất tốt, con đừng lo lắng."

Xe ở trước mắt nhanh chóng chạy qua, sắc mặt hai mẹ con nhà họ Tiêu đều kém như nhau.

Mẹ Tiêu bắt lấy cổ áo của Tiêu Ái Nguyệt kéo cô vào phòng, vừa kéo vừa mắng, "Thái độ của con đối với Tiểu Vương là sao a? Nó đặc biệt đến tìm con mà con cứ giữ thái độ như vậy với người ta? Mới có mấy ngày không gặp, có phải ngứa da rồi không?"

"Con biết anh ta giở trò quỷ mà, nếu không làm sao mẹ lại chịu mất tiền đến Thượng Hải." Tiêu Ái Nguyệt vào phòng, lý trí phân tích, "Mẹ keo kiệt như vậy, ngay cả tiền điện thoại cũng tiếc, làm gì dám dùng tiền mướn phòng? Hừ, dù sao con cũng không thích anh ta, mẹ làm như vậy là có ý gì? Mẹ đừng nghĩ nữa, con không thể nào quen anh ta được."

"Con không muốn quen nó thì muốn quen ai?" Mẹ Tiêu mắng, "Mẹ keo kiệt đó thì sao? Không keo kiệt thì làm sao đủ tiền cho con học đại học? Con đọc nhiều sách quá nên bây giờ ngay cả mẹ cũng không nhận đúng không? Năm nay, chúng ta ăn tết ở Thượng Hải, sang năm cùng mẹ về nhà lo việc kết hôn với Tiểu Vương."

"Nếu mẹ làm vậy, con thà tự sát."

Mẹ Tiêu giận dữ hét, "Con nói nhảm cái gì!"

"Con thật sẽ tự sát, mẹ cứ chờ xem." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc, "Mẹ đừng bức chết con, dù sao con cũng nhớ ba lắm, sau ba mươi, mẹ và em trai thắp hương cho con được rồi, con không cần quỳ gối, cứ đốt ít tiền là được rồi."

Tiêu Hiếu Nam ngồi trên sofa ôm bụng cười không ngừng, "Ha ha ha ha, chị gái, đây là điển hình của chiêu lấy cái chết bức người đấy hả."

Có gì đáng cười? Hai mẹ con nhà họ Tiêu đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hiếu Nam, gã trai bị nhìn đến phát hoảng, chỉ lầu trên nói, "Chị Từ nói trên lầu có thư phòng, con lên đó xem một chút."

Nói xong liền chạy trối chết.

Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn chạy trốn, "Con đến công ty đây, chiều nay còn phải họp."

Mẹ Tiêu lộ vẻ nghi ngờ, "Con có thể gọi xe sao? Còn nữa, tay bị làm sao vậy? Mới đến Thượng Hải có mấy ngày đã bị thương?"

"Thôi đi, mẹ nghĩ con là Vương Hạo Đường hả? Con vô dụng như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt không để ý đến nghi vấn của bà, hào tình vạn trượng lên tiếng, "Tình Tình nói đã sắp xếp tài xế cho mẹ rồi, mẹ muốn đi đâu chơi thì gọi cho bác tài đến đón, để con đưa số điện thoại của tài xế cho mẹ, còn đây là thẻ tín dụng của con, mẹ tự đi chơi với em trai đi, con không có thời gian đi chung đâu, việc ở công ty rất bận."

"Ai thèm tiền của con?" Mẹ Tiêu vỗ đầu cô một cái, "Mẹ có tiền, con cất thẻ đi, con đi làm việc đi, à đúng rồi, Tiểu Nguyệt, quản lý Từ đối xử với con tốt như vậy, vừa sắp xếp xe, vừa cho mượn nhà ở, nó đang thiếu nợ con cái gì đó phải không?"

Thiếu nhiều lắm, một cái ôm nhiệt tình, một cái hôn kịch liệt, còn có một phen vận động vốn dĩ nên sớm phát sinh trên giường.

Tiêu Ái Nguyệt âm thầm rủa sả một hồi, mặt không đổi sắc nói, "Thiếu gì mà thiếu? Giống như mẹ đã nói, tụi con có duyên, chị ấy lại là người tốt, chúng ta cũng thế, nên mẹ đừng để ý nhiều, đó là chuyện của con và chị ấy.

Con đi đây, có gì thì gọi điện thoại nha."

Kỳ thật đường ra ngoài cũng không xa, chỉ cần đi ngang qua một vườn hoa lớn thôi.

Tuy đã vào đông nhưng khu vườn này được chăm sóc cẩn thận nên vẫn tốt tươi xinh đẹp.

Tiêu Ái Nguyệt ngửi hương hoa, vừa đi vừa cười, cô nghĩ đến đủ loại biểu cảm của Từ Phóng Tình hôm nay, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn.

Chắc là chị ấy rất thích mình, nghĩ vậy nên nội tâm Tiêu Ái Nguyệt rất đỗi vui sướng, còn vui hơn trúng số năm triệu tệ vậy.

Cô gọi điện cho Tiểu Trương bảo gã mang hai con mèo trở về, cô không muốn để cho hai đứa con gái lang thang ngoài đường.

Mặt Trời và Ngốc Nguyệt còn nhỏ, Tiêu Ái Nguyệt không nỡ giao chúng cho người khác chăm, cô trở lại trong căn hộ nhỏ rồi gửi tin nhắn cho Từ Phóng Tình nói cô đã đem mèo từ nhà họ Trương về.

Từ Phóng Tình không trả lời, Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo nằm trên sofa ngủ trưa, cô không muốn trở về đối mặt với mẹ, thà mượn cớ làm việc để ngủ lười ở nhà Từ Phóng Tình.

Nhưng chuyện nên đến vẫn không thể tránh được.

Hơn năm giờ chiều, mẹ Tiêu dùng điện thoại bàn trong biệt thự gọi điện thoại hỏi cô tối có về ăn cơm không? Còn hỏi Từ Phóng Tình có muốn ăn cùng không?

Tiêu Ái Nguyệt không ngờ bà mới đến nhà người ta đã mở lò nấu cơm, suy nghĩ một chút mới lên tiếng trả lời, "Con sẽ cùng Tình Tình về ăn cơm."

Biện pháp tiền trảm hậu tấu này không có tác dụng với Từ Phóng Tình.

Tiêu Ái Nguyệt đau lòng nhưng lại không dám thể hiện ra.

Từ Phóng Tình vốn rất nhạy cảm, hơn nữa đã quen biết Tiêu Ái Nguyệt lâu rồi nên hiểu rất rõ tính cách của đối phương.

Cho nên Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình, nói mẹ Tiêu đã chuẩn bị xong bữa tối cho cô và chị ấy về ăn.

Lúc đầu, Từ Phóng Tình bảo không có thời gian, nhưng sau khi nghe Tiêu Ái Nguyệt nói là ý của mẹ Tiêu nên lập tức im lặng một lát mới hẹn sáu giờ rưỡi tới đón cô.

Lần này là một chiếc xe việt dã rất đẹp, Tiêu Ái Nguyệt không biết nhãn hiệu, cô nhăn nhó ôm hai con mèo ngồi bên cạnh Từ Phóng Tình, "Đây cũng là xe của chị sao?"

"Công ty." Đèn xe ở hàng ghế sau được bật lên, Từ Phóng Tình cầm văn kiện đọc, nhẹ nhàng đáp lời, "Nếu em thích thì lần sau chúng ta cũng đổi qua loại xe này."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy đối phương bận bịu, có chút băn khoăn, "Sắp hết năm rồi mà công ty vẫn bận rộn như vậy sao?"

"Là chuyện riêng của tôi." Từ Phóng Tình ngẩng đầu nghĩ gì đó, cô nhíu mày nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Sao em không ở chơi với mẹ?"

"Mẹ không cần em chăm đâu." Tiêu Ái Nguyệt chép miệng, "Bà ấy có thể đi một mình."

"Tiêu Ái Nguyệt, là một người con, chỉ cần ba mẹ cần, ở bên cạnh bầu bạn và chăm sóc ba mẹ là chuyện hiển nhiên.

Mẹ em hiếm khi có dịp tới đây chơi, nếu sau này em ở lại Thượng Hải, cơ hội gặp mặt càng ít." Từ Phóng Tình buông văn kiện trong tay xuống, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, "Em là người trưởng thành, Tiêu Ái Nguyệt, em cần tôi nói bao nhiêu lần nữa? Em cần phải biết cái gì gọi là trách nhiệm, con gái của em là trách nhiệm, vậy còn mẹ của em thì không phải sao? Quan tâm chăm sóc không phải là thỏa hiệp, em có thể dùng não để suy nghĩ không, đừng chỉ biết ăn."

Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt nói, "Nhưng mà em muốn gặp chị."

"Tinh lực của em dồi dào, tôi bị lãnh cảm, theo không kịp tiết tấu của em." Từ Phóng Tình quả nhiên nghe được đối thoại giữa cô và Vương Hạo Đường, trích dẫn trọn vẹn một câu như thế, dùng lời nói bậy bạ của Tiêu Ái Nguyệt để châm chọc hành động trước mắt, "Tôi không phải là cô giáo mầm non.

Tiêu Ái Nguyệt, em cần tôi đút cơm cho không?"

Tiêu Ái Nguyệt không biết liêm sỉ trả lời, "Nếu chị muốn đút, em sẽ không để ý."

Sắc mặt Từ Phóng Tình dần trở nên lạnh lẽo, "Em lại mạnh miệng? Tiêu Ái Nguyệt, em muốn quỳ bàn phím cả đêm sao?"

"Tối nay em sẽ ngủ ở biệt thự."

"Thì sao?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Em cho rằng tôi không dám phạt em ở trước mặt mẹ em?"

Tiêu Ái Nguyệt thức thời nhỏ giọng, "Chị không dám."

Từ Phóng Tình im lặng lườm cô.

Bình thường, tính mẹ Tiêu cũng không tệ nên không dễ xù lông.

Mấy năm nay, chuyện hôn nhân đại sự của Tiêu Ái Nguyệt trở thành tâm bệnh của bà, vừa nhắc tới con gái, bà liền thở dài, đặc biệt là Tiêu Ái Nguyệt đã đuổi một gã trai đi khỏi nhà vào giữa trưa, ban đêm lại ôm hai con mèo trở về, điều này lập tức khiến bà bùng nổ nhưng lại không tiện phát tác ngay trước mặt Từ Phóng Tình, bà chỉ hung tợn trừng mắt Tiêu Ái Nguyệt, "Mèo này là thế nào? Chẳng lẽ con đến Thượng Hải vài ngày đã muốn định cư luôn ở đây?"

Tiêu Ái Nguyệt không biết làm sao bèn nhìn về phía Từ Phóng Tình, hy vọng chị ấy sẽ mở kim khẩu nói vài lời hữu ích giúp mình, cơ mà Từ Phóng Tình rõ ràng không muốn để ý đến hai mẹ con cô mà chỉ chậm rãi bước đến đối diện Tiêu Hiếu Nam rồi ngồi xuống sofa, sau đó thờ ơ lạnh nhạt nhìn người yêu rơi vào thảm cảnh.

"Bọn chúng rất đáng thương." Tiêu Ái Nguyệt chỉ còn cách tự cứu lấy mình, "Nếu con mặc kệ, chúng nó sẽ chết, mẹ, mẹ nhìn đi, có phải đáng yêu lắm đúng không."

"Con đã ba mươi tuổi rồi đó, Tiểu Nguyệt, con ba mươi rồi!" Lúc đầu, do có người ngoài ở đây nên mẹ Tiêu muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng câu nói này khiến bà bỗng nhiên khóc lên, "Phải làm sao bây giờ? Có ai đáng thương như con không? Đã không gả đi được rồi, giờ lại còn nuôi thêm mấy thứ tốn tiền như vậy.

Con già rồi có ai chăm sóc? Tiểu Nguyệt, mẹ van cầu con hãy kết hôn đi, để mẹ an tâm đi gặp ba con."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu xuống, mềm lòng nói, "Mẹ, mẹ đừng khóc."

"Cùng mẹ về nhà được không? Bỏ việc đi, con không thích Tiểu Vương thì chúng ta tìm người khác, cậu của con có người bạn mới bốn mươi tuổi, có xe, có nhà, chưa có con cái, điều kiện rất tốt." Mẹ Tiêu vừa nói, vừa đi tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, hai tay tóm chặt bờ vai của cô, "Tiểu Nguyệt, mẹ cầu xin con đó."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu mờ mịt nhìn Từ Phóng Tình, miệng cô giật giật như đang vô lực cầu khẩn gì đó.

Từ Phóng Tình nhìn vào mắt cô vài giây, sau đó yên lặng vịn sofa đứng lên, giọng điệu có chút chậm chạp, giống như tiếng thở dốc sau khi chạy bộ một thời gian dài, "Dì không cần lo lắng, sau này, con sẽ chăm sóc cho con gái của dì.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio