Thời Trường Phong nhờ Giản Hoài và Đan Cô Lan tới dị thế giới trước thay mình vì bốn lý do ——
Thứ nhất, anh hi vọng Giản Hoài có thể hòa nhập với thế giới qua sự kiện lần này. Đám thú bông từng nói, sinh linh ở thế giới sụp đổ sẽ bị gạt bỏ bởi thế giới bình thường và biến mất nhanh chóng, trừ khi họ để lại dấu vết trên thế giới đó. Giản Hoài có nguyện vọng tới dị thế giới, Thời Trường Phong ủng hộ quyết định tham gia của cậu. Có lẽ bản thân Giản Hoài sẽ không muốn hòa nhập với thế giới, Thời Trường Phong lại thấy mừng khi cậu lựa chọn như thế, anh bằng lòng hỗ trợ Giản Hoài.
Thứ hai, từ năm trước khi đội trưởng cũ Bùi Niệm Tư mất mạng, Đan Cô Lan cũng mất đi tự tin, cô không thể hoàn thành nhiệm vụ một mình nữa.
Dị năng của cô rất mạnh, dù quy tắc của dị thế giới rắc rối ra sao, năng lực ‘đầm sâu’ có sức điều khiển mạnh với môi trường cũng có thể giúp đồng đội thích nghi trước với cảnh vật xung quanh. Nếu gặp phải một thế giới cực nóng, thiếu ôxi hoặc những môi trường ác liệt khác, năng lực của Đan Cô Lan vẫn giữ được mạng của đồng đội.
Có thể bảo vệ mạng sống của người khác hay không là một trong những yếu tố chọn đội trưởng cho Tổ .
Giản Hoài là người mới, tuy năng lực rất mạnh, nhưng dù sao vẫn không có kinh nghiệm. Đan Cô Lan có một lượng kinh nhiệm phong phú về dị thế giới, cô có thể giúp Giản Hoài mau hiểu được quy tắc. Thời Trường Phong cũng hi vọng Đan Cô Lan có thể lấy lại tự tin trong nhiệm vụ lần này và trở thành một phó đội trưởng luôn tranh cao thấp với Thời Trường Phong năm đó.
Thứ ba, sự bất ổn trong tính cách của Giản Hoài.
Giản Hoài chưa từng được huấn luyện, rất dễ bị mất khống chế, chiến đấu cũng theo phong cách bất chấp.
Mà Đan Cô Lan đã thành lập một tình hữu nghị ban sơ với Giản Hoài trong nhà kho. Khi đó, Thời Trường Phong quan sát thấy Giản Hoài vẫn rất suy nghĩ cho cô gái Đan Cô Lan này. Điều này được thể hiện lúc Giản Hoài đánh thức Đan Cô Lan vốn bị khống chế bằng dao găm, cậu đã rất kiềm chế và chọn vị trí bả vai để không tạo ra vết thương trí mạng nào.
Sự tồn tại của Đan Cô Lan cũng khiến lý trí của Giản Hoài trở nên chắc chú hơn chút, hai người họ phối hợp thì có thể bù đắp thiếu sót của nhau. Họ là tổ hợp thích hợp nhất mà Thời Trường Phong có thể nghĩ ra dưới tình huống lúc ấy.
Thứ tư, Thời Trường Phong lo rằng người đứng sau kế hoạch này sẽ lén đánh úp Tổ nhân cơ hội chủ lực không hiện diện, nên anh mới giả bộ là bản thân đã tới dị thế giới và ở lại giữ căn cứ.
Khuya tới, Thời Trường Phong đột ngột thấy hết hồn. Anh đợi suốt một ngày đó cũng không bị địch tấn công, dần bắt đầu nghĩ lại kế hoạch của mình.
“Có phải mình lậm chủ nghĩa duy tâm quá rồi không?” Thời Trường Phong nghĩ thầm.
‘Tích tắc’, ‘tích tắc’, tiếng kim giây của ‘thời gian bất động’ lại vọng tới. Mắt phải của Thời Trường Phong trở nên điên cuồng, tại sao giờ anh lại nghe thấy tiếng đồng hồ được?
Đồng hồ đang nằm trên người Giản Hoài, cậu đang ở một thế giới khác xa xôi, anh phải không nghe thấy nó mới đúng chứ. Đồng hồ chỉ có tác dụng kiểm tra cảm xúc và mang Giản Hoài về nhà, nó không nên có năng lực truyền âm như thế này.
Hiện giờ, anh vẫn đang trong giai đoạn lắng dịu sau trạng thái mất khống chế, không thể đi làm nhiệm vụ được.
Nhưng, nếu thật ra là anh đã tạo ra một mối liên hệ nhất định với Giản Hoài khi mang cậu về thế giới hiện thực, nên mới nghe thấy giọng nói của cậu thì sao?
Giản Hoài không phải người cộng hưởng tư duy. Theo lý thuyết, cậu không thể tới thế giới hiện thực. Trừ khi giống như sự kiện lần này, cậu bị ám bởi một tinh thần thể đến từ dị thế giới, trong cơ thể có chiều của cả hai thế giới, nên mới xuyên qua được. Nhưng nếu không nhận được trợ giúp bởi đám thú bông, tinh thần thể của thế giới kia cũng không thể tới thế giới này.
Lúc trước, Thời Trường Phong bọc ‘không gian tiếp nối’ kết nối với mình quanh cơ thể của Giản Hoài nên mới có thể mang theo Giản Hoài tới đây một cách trái phép.
Có thể hay không là lúc ấy hắn cùng Giản Hoài bán hết tài sản sinh nào đó liên hệ, chẳng sợ xa ở một cái khác thời không, hắn đều có thể nghe được Giản Hoài thanh âm?
Có khi nào do lúc ấy anh và Giản Hoài đã tạo ra một mối liên hệ nào đó, nên anh mới có thể nghe thấy giọng nói của cậu dù người nọ đang ở một không gian và thời gian xa tít không?
Tiếng vang ngày càng lớn, Thời Trường Phong bóp chặt nắm tay, khớp xương phát ra từng âm thanh lanh lảnh.
Anh đứng dậy ngay lập tức, nhanh chân đi vô khu mua sắm.
Khu mua sắm đã bị bao vây bởi tổ chạy việc bên ngoài của Tổ , Viên Phi Hàng dắt đội canh giữ ở đây.
Thấy Thời Trường Phong bước ngay về phía phòng thử đồ, Viên Phi Hàng vội cản anh lại: “Thời đội, căn cứ theo quy định, anh không thể đi vào đó trong vòng ngày. Bây giờ mới tiếng trôi qua thôi, xin anh hãy nhẫn nại thêm tiếng nữa. Đây là lệnh của tổ trưởng Tạ.”
“Tôi cảm giác là có biến rồi.” Thời Trường Phong nói.
“Thời đội, nếu anh mất khống chế lần nữa, có lẽ kết quả sẽ hỏng bét hơn nữa đấy.” Viên Phi Hàng nói.
“Chúng ta đã tính sót một chuyện,” Thời Trường Phong nói, “Nếu kẻ tính kế chúng ta đang chờ trong thế giới ngay sau chiếc gương thì sao?”
Viên Phi Hàng nói: “Sao vậy được? Thời đội à, dị thế giới nguy hiểm như thế, trước khi đi vào chẳng ai biết được thế giới đằng sau đó sẽ ra sao hết. Xâm nhập tùy tiện như thế thì chỉ có tìm đường chết thôi.”
“Không phải xâm nhập tùy tiện đâu,” Thời Trường Phong lắc đầu, “Tôi vừa nghĩ đến vụ từng có tinh thần thể của dị thế giới tới thế giới của chúng ta. Nếu người đứng sau tấm màn biết được quy tắc của dị thế giới nhờ vào các tinh thần thể, thế thì Đan Cô Lan và Giản Hoài đang đâm thẳng đầu vào cái bẫy của đối phương rồi!”
Nghe được lời phân tích của Thời Trường Phong, Viên Phi Hàng cũng trở nên luống cuống: “Đúng là đối phương rất hiểu cách làm việc của chúng ta, vậy Đan đội…”
“Tôi phải đi, đừng cản tôi.” Thời Trường Phong đẩy Viên Phi Hàng ra, “Nếu tôi ra tay thật thì chả ai cản được tôi đâu.”
Tổ chạy việc bên ngoài và Viên Phi Hàng biết rõ họ không nhét vừa kẽ răng của Thời Trường Phong nữa. Hai bên nhìn nhau, Thời Trường Phong xoay cổ tay: “Hay phải diễn một vở kịch, tôi đập mấy cậu một trận rồi xông vào mới được?”
Lúc này một người trong tổ chạy việc lập tức tự bóp cổ và ngã xuống: “Ui da, tôi bị Thời đội đánh hôn mê mất rồi.”
Thấy hắn diễn tròn vai quá, mấy người trong tổ còn lại cũng không chịu yếu thế, ào ào té xỉu trên mặt đất. Trước mặt Thời Trường Phong là một đám đội viên ‘té xỉu’, chỉ còn một mình Viên Phi Hàng vẫn đứng đó.
Viên Phi Hàng: “…”
Thời Trường Phong nói: “Muốn đánh hả?”
Viên Phi Hàng chỉ vô người Thời Trường Phong: “Anh, anh… tôi… cứu với…”
Vừa nói vừa tái mặt ngã xuống, còn nghệ hơn cả mấy thành viên tổ chạy việc nữa.
Thời Trường Phong bước qua đám người nằm lê lết dưới đất, đi vào phòng thử đồ, bàn tay đưa vô gương và mất bóng.
‘Thi thể’ ngã trên đất, Viên Phi Hàng gãi đầu: “Lỡ Thời đội lại mất khống chế lần nữa, tôi phải viết bao nhiêu bản kiểm điểm đây?”
“Không thôi giờ bắt đầu viết luôn đi? Dù sao đêm nay chúng ta cũng có ngủ được đâu.” Một thành viên trong tổ chạy việc lên tiếng đề nghị.
“Có lý.” Viên Phi Hàng móc điện thoại ra và tìm cách tự chế bản kiểm điểm.
–
Thấy Đan Cô Lan té xuống, khách hàng A ngồi trong khu ghế lô trên tầng búng tay một cái, gọi quản lý phòng đấu giá đến: “Tôi sẽ mua lại hết những ‘món hàng’ F vừa bán đi.”
“Điều này…” Quản lý phòng đấu giá ngập ngừng, “Nếu để mấy món hàng đó vào đợt đấu giá, giá trị của chúng sẽ cao tít trên trời. Tiên sinh, không thôi ngài hãy chờ tham gia buổi đấu giá kế tiếp được không ạ?”
“Không được, đêm dài lắm mộng.” A nói, “Mấy thứ cô ta đấu giá tổng cộng ,, điểm, phòng đấu giá thu % phí cò, chỉ cần tốn ,, là giành được. Theo quy định của phòng đấu giá, chúng sẽ được bán ra với giá cộng thêm một phần năm của giá cơ sở ,, điểm, giá khởi điểm là ,,, tôi sẽ móc ra ,,. Một cuộc giao dịch lớn như thế không thể bán ra với giá gấp ba lần trở lên. Đấu giá nhiều nhất tới ,, điểm là ngừng, đương nhiên, cũng có thể bán ra với giá cao hơn ,, nữa. Suy xét tí đi, muốn đánh cược giá cả của đợt đấu giá đó hay muốn lấy ,, điểm đây?”
Nghe thấy cái giá A đưa ra, quản lý phòng đấu giá nói liền: “Đương nhiên là bán cho ngài rồi ạ.”
Hai người vừa nghĩ, cuộc giao dịch đã được hoàn thành ngay lập tức.
Đây là điểm tàn khốc về thế giới này, chỉ cần cân nhắc, nghĩ ‘muốn’ có được một thứ gì đó, cuộc giao dịch món hàng sẽ được hoàn thành trong chớp mắt, không cho người ta cơ hội đổi ý, vì vậy mọi người trên thế giới này mới trở thành nô lệ của những cuộc mua bán.
Mới nãy Đan Cô Lan cũng thế, suy nghĩ ‘mình không muốn nghe thấy lời Giản Hoài nói’ vừa lóe lên, hệ thống chẳng thèm cho cô thời gian để sử dụng lý trí mà đã tự động loại trừ ‘thính giác’ của Đan Cô Lan mất rồi.
“Đúng là một thế giới thuận lợi. Ba Chiêu Đệ ‘cộng hưởng’ với một thế giới không tồi nhỉ.”
A tiên sinh cầm tờ giấy nằm trên mặt bàn lên ——
Hồ sơ cá nhân
Họ tên: Đan Cô Lan
Tuổi: tuổi
Thể lực: cấp A
Năng lực: cấp A
Tốc độ: cấp B
Chỉ số thông minh: Cấp B
Mức độ trưởng thành: Cấp E
Thời gian cộng hưởng tư duy: ngày tháng năm
Năng lực: đầm sâu
Nhược điểm:
Có một tư tưởng áy náy dữ dội với cái chết của mẹ và đội trưởng cũ Bùi Niệm Tư. Rất dễ ôm hết tất cả trách nhiệm lên người mình nếu lỡ phạm sai lầm một lần nữa.
Ao ước được nói một tiếng ‘thành thật xin lỗi’ và ‘con không trách người’ với mẹ. Có xác suất lớn sẽ trở nên điên cuồng và phạm sai lầm nếu được cho cơ hội gặp lại ‘mẹ’.
Hai lần bị thương trong đời khiến Đan Cô Lan có khuynh hướng tự hại mình mãnh liệt, thích sử dụng cách này để ổn định cảm xúc, lý do nhiệt tình với nhiệm vụ là ‘hi vọng cái chết của mình sẽ mang một ý nghĩa đáng giá là để bảo vệ thế giới’, cho rằng cách duy nhất để hoàn thiện giá trị của bản thân là tự hại mình.
“Có ‘đầm sâu’ rồi, chỉ cần biết cách sử dụng thì rất dễ mà.” A cười cười nhìn tờ giấy. Gã búng tay với tờ giấy ghi hết tất cả thông tin về Đan Cô Lan, ngọn lửa nổi lên rồi chậm rãi đốt cháy mọi điều về cô.
“Kẻ tiếp theo, mình phải chuẩn bị cho cậu ta một sân khấu long trọng lắm đây.” A lại cầm một tờ giấy lên, trên đó là ba chữ ‘Viên Phi Hàng’, “Để từng thành viên Tổ chết trong suy nghĩ để ‘tự hoàn thiện’ và ‘tự cứu rỗi’ cũng như tạo ra một giấc mơ rực rỡ cho họ là chút lòng nhân từ cuối cùng của tôi.”
Gã cất đi những tờ giấy chứa đựng thông tin của các thành viên Tổ , nhìn qua cửa sổ tầng xuống dưới, thấy Giản Hoài vẫn không nhúc nhích ôm lấy thi thể của Đan Cô Lan, như đang gặp phải một đả kích nặng nề.
“Bạn nhỏ này gia nhập Tổ từ lúc nào vậy nhỉ?” A nói, “Trong kho thông tin không có tư liệu của cậu ta, coi bộ mới vào chưa được ba ngày nữa. Mình cần hiểu được những thông tin cơ bản về cậu ta.”
A nhìn con số trên cổ Giản Hoài, nghĩ không biết cậu đã bán thứ gì mà nhảy từ ba chữ số lên bốn, năm rồi sáu chữ số thế này.
Gã lại gọi quản lý phòng đấu giá tới: “C Giản Hoài đã bán món hàng gì?”
Quản lý bị quát cũng không tức giận, trước mặt khách lớn, hắn cười tủm tỉm nói: “Máu ạ. Qua kiểm tra của hệ thống, máu của cậu ta có năng lực tự lành rất mạnh, cực kỳ đặc biệt, tiên sinh cần thay máu sao ạ?”
Hệ thống giao dịch luôn không bán máu của Giản Hoài là do đang chờ tới lúc cậu không kiềm lòng được mà bán đi hết máu trên người và đóng gói nó bán cho khách lớn, chủ yếu là để thay máu cả người và có được năng lực tự lành cho bản thân. Chút máu này không hề đáng giá trong mắt phòng đấu giá, nếu cần thì phải cần hết mọi thứ.
Trước tiên để Giản Hoài bán đi cc, cc, cc để thử được vị ngọt khi trở thành người thượng đẳng. Một khi đã lên tới vị trí cao, cậu sẽ không thể chịu nổi cảnh rớt xuống đất nữa. Chỉ cần Giản Hoài quyết định bán lần đầu tiên, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ bán đi ,cc. thậm chí là máu cả người luôn.
Lúc trước, Ba Chiêu Đệ cũng không thể quay đầu lại sau khi bán đi Bối Phái Lam. Cô ta không thể điều khiển suy nghĩ của mình. Để giữ vững số điểm và địa vị, cô ta đã bán hết mọi thứ.
“Máu có thể tiết lộ rất nhiều thông tin về một người, bạn nhỏ này xúc động như thế có phải còn tưởng máu mình bán đi là tài nguyên có thể thay mới không?” A cười nói, “Tôi phải mua hết cc máu, ra giá đi.”
“Hệ thống mua cc máu với giá , điểm, tiên sinh cứ ra giá gấp ba lần là được.”
A bị trừ , điểm, phòng đấu giá nhanh chóng đưa tới một túi máu, bên trong đựng cc máu của Giản Hoài.
A lấy kim đâm thủng túi máu rồi nặn ra một giọt, gã muốn tìm thông tin về Giản Hoài bằng giọt máu này.
Lúc này, Giản Hoài đang ôm thi thể của Đan Cô Lan dưới tầng lặng lẽ cầm dao găm vạch một đường dài trên cánh tay của mình. Không phải cậu đang tự hại mình, mà do muốn lấy lại máu bằng năng lực tự lành.
‘Bóck’ một tiếng, cả túi máu nổ tung, cc máu biến thành sương máu và bọc lấy cơ thể của A.
Khoảnh khắc bị sương máu bao vây, A cảm thấy có một nguồn năng lượng khổng lồ đang ập mạnh vào người mình.
Đây là năng lượng sống và chết, đây là năng lượng hủy diệt và sống lại, đây là năng lượng đối lập ngay khi hai thế giới khác biệt đụng độ với nhau!
Một nguồn năng lượng mâu thuẫn như thế lại tập trung hết trong cơ thể của một người.
“Chết rồi, cậu ta là…” A còn chưa nói hết, cơ thể đã bị nguồn năng lượng tàn phá khổng lồ này xâm chiếm, tiêu diệt cả năng lượng ‘sống’.
Nếu A có năng lượng ‘sống’, năng lượng ‘tàn phá’ của thế giới trong trong máu Giản Hoài sẽ tiêu diệt ‘sống’ và dẫn gã vào con đường ‘chết’. Nếu gã không phải là sinh mạng thể và trong cơ thể có chứa năng lượng ‘chết’, năng lượng ‘sống lại’ của thế giới ngoài trong máu Giản Hoài sẽ diệt ‘chết’ và dẫn gã tới con đường ‘sống’!
‘Sống’ và ‘chết’ là hai khái niệm hoàn toàn đối lập với nhau, người sống gặp ‘chết’ sẽ chết, người chết gặp ‘sống’ sẽ mất bóng.
Điều này không có nghĩa là máu của Giản Hoài có thể làm người chết sống lại, mà là nó có thể trung hòa trạng thái ‘chết’. Vị dụ như xác sống, tinh thần thể và một vài quái vật bất tử đã ‘chết’, chúng không thể ‘chết’ lại lần nữa, chỉ có thể nhờ trạng thái ‘sống’ trung hòa trạng thái ‘chết’ rồi thay đổi tình trạng ‘bất tử’ thôi.
Cơ thể của A đã bị hủy diệt bằng năng lượng tàn phá, cả người gã run rẩy, thế rồi lại chết đi.
Cùng lúc đó, Giản Hoài cũng cảm thấy máu trở lại vị trí cũ nhờ năng lực tự lành và rút sương máu về.
Sương máu từ khu ghế lô trên tầng bay về miệng vết thương của Giản Hoài và chậm rãi làm hồi phục cơ thể của cậu. Giản Hoài ngẩng đầu nói: “Thì ra mày ở đây.”
Miệng vết thương đã lành, tất cả c máu Giản Hoài mất đi đã trở lại.
Lúc này, tiếng điện tử bắt đầu trở nên rối loạn: “C tiên sinh, ngài lấy lại ‘món hàng’ đã được bán ra bằng cách nào?”
“Tôi có trộm à? Tôi có cướp của ai à? Tôi đã phá hủy quy tắc của thế giới à? Mấy người có quyền trừng phạt tôi hoặc trừ điểm của tôi à?” Giản Hoài hỏi.
“Không, nhưng hệ thống đã bị lỗi, xin hãy chờ trong giây lát.”
“Không chờ nổi, sao lại để cho mày có thời gian xử lý bug được.” Giản Hoài lập tức nghĩ một điều trong đầu, “Tao muốn bán đi ,cc máu!”
Nửa lượng máu trong cơ thể lập tức bị rút cạn, nếu là người thường thì sẽ sắp chết tới nơi. Nhưng Giản Hoài thì không, cậu chống đỡ cơ thể suy yếu thân thể và lại vạch một dao trên cánh tay, sương máu lại trở về!
“Tích, tích, tích!” Tiếng điện tử phát ra cảnh báo, “Quý khách, xin hãy ngừng việc ngài đang làm lại.”
“Bán ,cc máu.” Giản Hoài hoàn toàn không có ý định ngừng lại. Cậu mỉm cười giữa tiếng điện tử hốt hoảng của hệ thống giao dịch.
“,cc!” Một dao!
“,cc!” Một dao!
“,cc!” Một dao!
Máu phá hư quy tắc của thế giới một cách điên cuồng như một chiếc máy chuyển động không ngừng, con số trên người Giản Hoài liên tục tăng vọt. Chưa tới năm phút, mười lần giao dịch cc máu đã được hoàn thành, Giản Hoài trở thành vị khách cấp A tám chữ số như vừa ngồi hỏa tiễn vọt đi!
Quy tắc vừa nghĩ trong lòng là đã giao dịch mau lẹ như thế, một cuộc giao dịch khổng lồ được tiến hành trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hệ thống hoàn toàn không ngăn kịp.
“Không phải mày không cho người khác cơ hội suy nghĩ à? Ngược lại, tao cũng có thể sử dụng điều này với mày, phải lợi dụng quy tắc như thế đấy!” Giản Hoài với con số ,, nói với hệ thống giao dịch, “Mày đã đặt ra quy tắc thì tự mình tuân thủ đi chứ!”
Không phải bảo vệ phòng đấu giá không muốn cản Giản Hoài lại, nhưng khi bán đi cc máu lần đầu, cậu cũng đã trở thành khách hàng cấp B bảy chữ số. Kẻ nhiều số có quyền áp chế tuyệt đối với kẻ ít số, dù kẻ ít số có cầm bom nguyên tử cũng không thể làm tổn thương được một cọng tóc của kẻ nhiều số. Dù có một trăm triệu nhân viên của phòng đấu giá đứng trước mặt Giản Hoài thì cũng không thể cản được cậu, đây là quy tắc!
Giản Hoài phải cho thế giới này một cú trả thù thật mạnh bằng chính quy tắc của nó!
Cậu nhẹ nhàng để xác của Đan Cô Lan vào trong vật sót lại B- và để nó bên hông.
Cảm giác đói khát lại trỗi dậy, Giản Hoài nhíu mày nói: “Đói quá.”
Giản Bác Hàn chưa từng bạc đãi Giản Hoài về mặt ăn uống, cậu hiếm khi có cơ hội trải nghiệm cảm giác đói khát khủng khiếp này lắm.
Không sao, cảm giác này mới làm cho cậu thấy tỉnh táo hơn.
Lơ đi mọi người trong khu mua sắm, Giản Hoài nhảy lên khu ghế lô trên tầng , thấy A đang nằm dài trên bàn, không hề nhúc nhích, tỏ vẻ mình đã chết.
Giản Hoài đá mạnh một cú lên bụng của A, đá bay cả người gã sang một bên.
“Đứng dậy!” Giản Hoài lạnh lùng nói, “Tao không tin mày không có mua ‘sinh mạng’.”
“Bị cậu phát hiện rồi,” A ôm bụng vừa bị đá, cảm thấy lá lách có vẻ đã bị nứt vì cú đá vừa rồi, “Cảm ơn Đan Cô Lan đã bán mạng của mình để tôi tránh được một kiếp. Nhưng biện pháp tương tự sẽ không có hiệu quả lần hai đâu nhé.”
Lời A nói thành công nhóm lên lửa giận trong lòng Giản Hoài!