Thuốc an thần Giản Bác Hàn cho Vương Tiểu Soái cũng khá bình thường, liều thuốc cũng không mạnh. Thân là nhân viên chăm sóc, bản thân Vương Tiểu Soái cũng có chút nền tảng y khoa. Ngay lúc đầu khi Giản Bác Hàn tiêm thuốc vào người, hắn sợ dữ lắm, lo là Giản Bác Hàn sẽ dùng liều quá mạnh, làm tổn hại tới đại não của hắn.
Mà hiện giờ, mọi thứ Giản Bác Hàn làm lại giống như đang giúp hắn, điều này làm cho Vương Tiểu Soái cực kỳ hoang mang.
Nhưng Vương Tiểu Soái vẫn rất cảnh giác, nếu không có biện pháp xác định thật giả thì thà đừng làm gì, cứ ứng phó một cách tiêu cực thôi. Chắc chắn Giản Bác Hàn mượn sức hắn là muốn hắn làm gì đó, không làm theo là được.
Ai ngờ Giản Bác Hàn lại mở máy tính ra, để trước mặt Vương Tiểu Soái, cho hắn xem video trên đó.
Đây là ghi hình ngày tháng khi Vương Tiểu Soái đưa thuốc cho Giản Hoài lần đầu tiên. Trên video, Vương Tiểu Soái thấy khi hắn đặt đồ bệnh nhân lên giường bệnh và xoay người rời đi, Giản Hoài giơ dao găm lên ót hắn.
Nếu không phải thuốc an thần còn ảnh hưởng tới cảm xúc của Vương Tiểu Soái, có lẽ hắn đã sợ tới mức kêu toáng lên.
Giản Bác Hàn mở video tới đoạn Vương Tiểu Soái bình yên bước ra khỏi phòng bệnh mới nhấn xuống nút tạm dừng, ông ta nói với một vẻ mặt áy náy: “Tiểu Soái, tôi không phải là người tốt.”
“Hả?” Vương Tiểu Soái ngước mắt nhìn Giản Bác Hàn.
“Hôm tháng đó sau khi thấy được đoạn theo dõi này, tôi đã lợi dụng chức quyền của mình ở bệnh viện để sửa lại băng ghi hình.” Giản Bác Hàn nói.
“Tại… sao?” Vương Tiểu Soái hỏi.
Trong mắt Giản Bác Hàn đầy ắp nét bi thương và từ ái: “Cậu biết đấy, Giản Hoài giết người năm tuổi và thoát tội vì bệnh, chỉ cần chịu ép chữa trị ở bệnh viện thôi. Bây giờ nó đã mười tám, bệnh tình ổn định, nếu để ai biết nó lại có ý muốn giết người lần nữa, tôi không biết mình phải đối xử với nó như thế nào lúc gặp nhau đâu. Đạo đức nghề nghiệp nói với tôi là phải xử lý tình huống khác thường này kịp thời, nhưng… thân là một người cha, tôi lại chọn sửa lại ghi hình.
Người sửa lại cảnh ghi hình cậu trốn trong tủ quần áo vào ngày tháng cũng là tôi. Lúc ấy ống kính chắn mất tủ quần áo, trên tay nó vẫn cầm dao găm, tôi tưởng cậu đã bị nó tổn thương rồi mới bị nhốt trong đó.
Tôi rất vui khi thấy cậu còn sống. Nếu cậu bị hại thật, tôi không biết phải đối mặt với cha mẹ cậu bằng cách nào nữa.”
Cha mẹ… Vương Tiểu Soái nghĩ tới cuộc gọi cho mẹ nhưng bà lại không nhận được, gọi đi thì tổng đài nói số không tồn tại, hắn khổ lắm rồi.
“Mấy ngày qua, tôi thấy cậu chưa từng rời khỏi bệnh viện, có lý do đặc biệt gì hả?” Giản Bác Hàn hỏi đúng lúc, “Được nghỉ ngơi sao lại không về nhà, không nhớ người nhà à?”
“Nhớ… nhớ chứ… hu hu hu…” Cuối cùng Vương Tiểu Soái nhỏ giọng khóc lên, “Nhưng mà… không về được, tôi… không thể rời khỏi… bệnh viện, phải làm sao đây?”
“Ồ thế à, vậy cậu đang thấy áp lực lắm đây.” Giản Bác Hàn nói.
Ông bước tới cho Vương Tiểu Soái một cái ôm, lặng lẽ cười rộ lên lúc Vương Tiểu Soái không thể thấy.
“Hu hu hu…” Vương Tiểu Soái khẽ khóc lóc.
Khi đi tới trước cửa phòng làm việc của Giản Bác Hàn, Thời Trường Phong nhìn thấy một màn như thế.
Thời Trường Phong vốn định điều tra trong âm thầm, cố tránh giao chiến với Giản Bác Hàn. Dù có đánh thật thì đương nhiên Thời Trường Phong cũng chẳng sợ bất cứ ai, chỉ là tình huống bây giờ còn khó hiểu, vẫn chưa thể tổng kết được quy tắc của thế giới, lập trường và động cơ của Giản Bác Hàn lại quá rối rắm, chỉ sợ sẽ rơi vào bẫy của đối phương nếu anh tùy tiện gây sự.
Nhưng bây giờ nếu Thời Trường Phong không can thiệp, Vương Tiểu Soái với thân phận là một mục tiêu nhiệm vụ tiềm năng sẽ bị Giản Bác Hàn tẩy não hoàn toàn.
Thời Trường Phong nhanh chóng đưa ra quyết định, rất có lễ phép gõ lên cánh cửa bị khép hờ để thu hút hướng chú ý của hai người rồi nói: “Giáo sư Giản, ngại quá, tôi có việc tìm Vương Tiểu Soái, có thể vào trong không ạ?”
“Mời vào.” Giản Bác Hàn buông Vương Tiểu Soái ra, lùi lại khoảng cách một mét rưỡi có chừng mực, giữ một khoảng cách xã giao khá an toàn với Vương Tiểu Soái.
“Bác sĩ Thời, cậu tới đúng lúc lắm,” Giản Bác Hàn nói, “Tôi vốn định đi thăm Tiểu Hoài thì thấy bạn nhỏ này quá căng thẳng và có triệu chứng tăng thông khí. Cậu ấy cần một ai chăm sóc cho nhưng lại không tin tôi cho mấy. Hình như cậu quen thân với cậu ta lắm mà, tốt nhất là cậu hãy ở lại chăm sóc cho cậu ấy, vậy thì tôi có thể đi thăm Tiểu Hoài rồi.”
“Bác sĩ Thời…” Vương Tiểu Soái quay đầu nhìn Thời Trường Phong, nước mắt còn đọng lại trên mặt.
Từ đầu tới cuối, Giản Bác Hàn chưa từng có ý làm tổn thương Vương Tiểu Soái. Ông đi về phía Thời Trường Phong, khi lướt qua người anh, ông ta nói nhỏ một câu: “Chọn một đi.”
Thời Trường Phong khẽ rùng mình.
Giản Bác Hàn công bố ông ta muốn đi thăm Giản Hoài, điều này có nghĩa là ông ta sẽ lại tiến hành ám thị tinh thần với Giản Hoài; nếu Thời Trường Phong muốn ngăn Giản Bác Hàn làm tổn thương Giản Hoài, vậy tất nhiên vị giáo sư Giản này sẽ ở lại phòng làm việc và tẩy não Vương Tiểu Soái thêm nữa.
Qua tình huống vừa rồi, Thời Trường Phong có thể nhìn ra tinh thần của Vương Tiểu Soái giờ phút này rất yếu. Vương Tiểu Soái là một người bình thường, mấy hiện tượng vượt xa bình thường xuất hiện suốt hai ngày qua đã mang hắn tới cực hạn. Nếu Giản Bác Hàn thừa dịp tấn công, tạo dựng một mối quan hệ tín nhiệm mở đầu với Vương Tiểu Soái và tiếp tục tẩy não hắn, tinh thần của Vương Tiểu Soái sẽ không thể chịu nổi.
Ở lại chăm sóc cho Vương Tiểu Soái có nghĩa là mặc kệ để Giản Bác Hàn làm hại Giản Hoài; đi theo tới phòng bệnh có nghĩa là từ bỏ Vương Tiểu Soái.
Giản Bác Hàn nghiêng người cười với Thời Trường Phong, ánh mắt của ông như đang nói, lần này mày còn cướp được người nào từ trên tay tao nữa đây?
“Tiểu Soái, tôi biết cậu không tin tôi cho lắm, nhưng không sao, bác sĩ Thời đã tới rồi, cậu ấy sẽ chăm sóc cho cậu nhé.” Giản Bác Hàn nói.
Quả nhiên Vương Tiểu Soái lộ ra vẻ mặt an tâm, Thời Trường Phong là một người có thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác như thế đấy.
Giản Bác Hàn đã nói vậy, Thời Trường Phong lại càng không thể bỏ mặc Vương Tiểu Soái.
Giản Bác Hàn đang định rời khỏi phòng làm việc, Thời Trường Phong tự dưng tóm lấy cánh tay ông. Vị bác sĩ mới tới này lại cản bước chân của giáo sư Giản lần nữa, anh nói: “Giáo sư Giản, thật ngại quá. Tay nghề của tôi rất thấp, triệu chứng này hơi khó giải quyết đối với tôi, không thôi giáo sư Giản ở lại hướng dẫn cho tôi nhé?”
Lực bàn tay của Thời Trường Phong rất lớn, Giản Bác Hàn không thể thoát khỏi.
Nụ cười của giáo sư Giản dần biến mất, ông ta nhìn chằm chằm vào Thời Trường Phong và nói: “Bác sĩ Thời thật đúng là người tốt đấy.”
“Tôi cũng không biết mình có được tính là người tốt không, nhưng sức lực cũng mạnh hơn người khác chút thôi ạ.” Thời Trường Phong tăng thêm lực nắm, sức của anh không chỉ mạnh hơn người thường chút tẹo thôi đâu.
“Được.” Giản Bác Hàn nhướng mày, “Như cậu mong muốn.”
Tình huống trong phòng làm việc càng trở nên quỷ dị. Giản Bác Hàn bắt đầu cho Thời Trường Phong một tiết dạy nhắm vào bệnh tình và trạng thái tâm lý của Vương Tiểu Soái, nói anh biết rằng Vương Tiểu Soái không mạnh mẽ cho lắm, có lẽ sẽ che giấu nỗi lo trong lòng bằng cách tươi cười và những biểu hiện gào to, nhưng không thể xem nhẹ tín hiệu cầu cứu mà Vương Tiểu Soái phát ra chỉ vì trông hắn khá tùy tiện.
Dù sao Giản Bác Hàn cũng là viện sĩ cấp chuyên gia, Thời Trường Phong nghe ông nói mà vẻ mặt càng cứng lại.
Vì giáo sư Giản nói gì cũng chính xác. Giữa lúc đấu tranh với thế giới này, anh luôn chú ý tới Giản Hoài quá mức, do đó bỏ qua một Vương Tiểu Soái trông có vẻ khá bớt lo.
Sau khi Thời Trường Phong tới, cuối cùng Vương Tiểu Soái cũng yên tâm và từ từ ngủ mất. Đúng ra tiêm thuốc an thần vô thì phải ngủ liền, nhưng Vương Tiểu Soái lại quá sợ Giản Bác Hàn nên luôn chống đỡ mạnh mẽ.
Sau khi hắn đã ngủ say, Giản Bác Hàn nói: “Bác sĩ Thời, hôm nay cậu tới phòng làm việc của tôi để làm gì hả?”
Thời Trường Phong không nói một lời.
“Hồi nãy cậu tìm được gì trong phòng làm việc của viện trưởng rồi đấy?” Giản Bác Hàn hỏi.
Ông ta đang ám chỉ với Thời Trường Phong: dù mày chặn mất máy theo dõi, tao vẫn nắm rõ mọi hành động của mày như lòng bàn tay thôi.
“Giáo sư Giản, ông nghĩ gì về thế giới này?” Thời Trường Phong không trả lời mà lại hỏi về một điều khó thể giải thích.
“Nhóc con, không thu thập được đủ lợi thế nên muốn tìm hiểu tin tức từ tôi à?” Giản Bác Hàn cười ung dung nói.
“Ông nghĩ tôi không có đủ lợi thế?” Tay phải của Thời Trường Phong nắm thành quyền, bao tay hở ngón phát ra tiếng ‘độp độp’.
“Vậy cậu tưởng tôi sợ chết à?” Giản Bác Hàn thản nhiên ngồi xuống ghế.
Ghế trong phòng làm việc của chuyên gia là ghế xoay, Giản Bác Hàn chuyển động ghế tựa, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là đám người nhốn nháo. Tầng phòng làm việc nằm cao tít, tầm nhìn rất rộng, Giản Bác Hàn nhìn đường phố xe cộ đông đúc cách đó không xa rồi chợt nói: “Cậu trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho cậu một gợi ý.”
Thời Trường Phong thả nắm tay ra.
Giản Bác Hàn nói: “Có lẽ cậu rất lo là tôi sẽ làm gì đó với Vương Tiểu Soái. Trên thực tế, tôi chỉ muốn xác định một chuyện thôi. Cậu ta mới nói với tôi là bản thân cậu ta không thể rời khỏi bệnh viện và đã bị nhốt trong này. Còn cậu thì sao? Cậu có thể rời khỏi không?”
“Không thể.” Thời Trường Phong nói thật, đây không phải là chuyện gì đáng giấu giếm. Người khác rất dễ nhận ra chuyện rõ ràng là mấy nhân viên y tế được nghỉ nhưng lại không chịu rời khỏi bệnh viện này.
Giản Bác Hàn: “Thì ra là thế. Gợi ý của tôi là tối nay cứ tới phòng làm việc của tôi, đừng dẫn Giản Hoài theo.”
Nói xong, ông đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, thấy Thời Trường Phong vẫn chắn người trước cửa, Giản Bác Hàn nói: “Yên tâm, tôi chỉ về nhà nghỉ ngơi chứ không quấy rầy Giản Hoài đâu, có thể cho đi không?”
Thời Trường Phong nhìn chằm chằm vào mắt ông, xác nhận xem ông có đang nói dối hay không. Một lát sau, Thời Trường Phong mới dời bước để Giản Bác Hàn rời đi.
“Lúc đi nhớ khóa cửa lại giùm tôi nhé.” Giản Bác Hàn nói.
Thời Trường Phong vốn định lén điều tra phòng làm việc của Giản Bác Hàn thừa dịp ông ta không ở đây, ai ngờ ông ta lại thoải mái để lại cả phòng cho Thời Trường Phong, xem ra anh sẽ chẳng tìm được thứ gì ở đây đâu.
Dù vậy, Thời Trường Phong vẫn lật tung từng ngóc ngách trong phòng làm việc, quả nhiên không có thu hoạch gì.
Anh đưa Vương Tiểu Soái tới phòng nghỉ của bác sĩ rồi nhớ lại lời nói và hành động vừa rồi của Giản Bác Hàn.
Giáo sư Giản đâu đâu cũng là ác ý khi đối mặt với Giản Hoài hôm qua, ông ta sử dụng gần như mọi cách để làm Giản Hoài điên lên. Hôm nay khi không có Giản Hoài ở đây, Giản Bác Hàn lại tỏ vẻ mình có nỗi khổ riêng. Giản Bác Hàn có cách đối đáp riêng cho mỗi người khác nhau, có thể dễ dàng khiến người khác bớt cảnh giác, dù đó là người có lòng thù địch với ông ta đi chăng nữa.
Giữa lúc đang suy ngẫm, Viên Phi Hàng bước vô phòng nghỉ và nhìn thấy Vương Tiểu Soái đang ngủ như chết trên giường: “Sao cậu ta ngủ dữ thần vậy?”
“Tác dụng của thuốc.” Thời Trường Phong giải thích sơ sơ tình huống của Vương Tiểu Soái.
“Thằng nhóc này băn khoăn lắm đây mà.” Viên Phi Hàng chọt lên mặt Vương Tiểu Soái, “Anh tìm được manh mối nào chưa?”
“Tìm được một cái, nhưng tối nay vẫn cần phải tới phòng làm việc trên tầng cao nhất để xác nhận lại chút. Ngoài ra,” Thời Trường Phong nhíu mày khó mà nhận thấy, “Tôi nghĩ Vương Tiểu Soái mới là người ‘cộng hưởng tư duy’.”
Chứ không phải Giản Hoài.