Dưới đêm trăng, gò thông quạnh.Trương Tam và Vưu Vũ trở về trước bữa tối.Họ mang theo một bản báo cáo khiến người ta đau đầu trở về: đã khoanh vùng kẻ địch trong phạm vi km hướng đông nam, nhưng khu vực đó hang động dầy đặc, kẻ địch ra ra vào vào lộn xộn ở đó, không thể xác định được hành tung của chúng.
Kỷ Sách trầm ngâm: “Kiểu địa hình sơn động có lợi mà cũng có hại, nếu quen thuộc với nó, thì tuyệt đối là dễ thủ khó công, nhưng nếu xông bừa vào, rất có khả năng sẽ bị vây chết, tiếp theo sẽ bị kẻ địch tận diệt”
Lương Thượng Quân phụ họa: “Đúng vậy, xem tình hình này hiển nhiên chúng có chuẩn bị mà tới. Chúng có súng bắn tên chuyên ứng phó với kiểu đánh rừng rậm, hiện giờ lại ngang nhiên thâm nhập vào mấy hang động này, xem ra chúng muốn biến nơi này thành kiểu địa đạo như bên nước C ”
Trương Tam ngây thơ hỏi: “Đại đội trưởng Lương, địa đạo bên nước C nó ra sao?”
Vấn đề này Cung Trì đáp thay anh: “Địa đạo đó là một công trình ngầm, rất dài, tối đa ba tầng, có phòng hội nghị, phòng ngủ, thiết bị y tế, kho súng ống đầy đủ. Nếu mấy sơn động đó thực sự là do chúng bày trước đó, vậy chúng ta muốn đánh lén e là rất khó thành công”
Vưu Vũ hỏi: “Vậy tính sao giờ? Chúng ta không thể trì hoãn nữa. A Tàng bị chúng mang đi rồi, rõ ràng là muốn giỡn mặt chúng ta, cứu viện bên Bộ chỉ huy không biết chừng nào mới tới kịp, mình cứ bị động hoài vầy thì đại khái chẳng sống được bao nhiêu giờ nữa đâu”
Kỷ Sách giơ tay kêu họ im lặng: “Đừng cãi nữa, nghe tôi nói đây, các cậu từng chơi đập chuột bao giờ chưa”
Mọi người gật đầu.
“Lúc chuột trốn trong hang thì đập không được, biện pháp tốt nhất là chờ chúng thò đầu ra mới đập bẹp”
Mọi người gật đầu.
“Chúng ta không cần thắng lũ chuột bằng nhân số, chỉ cần cây chày gỗ thật cứng là đủ. Cho nên vấn đề còn lại của chúng ta là…”
Lương Thượng Quân tiếp lời: “Ai làm mồi nhử”
Nhất thời ai cũng trầm mặc. Mọi người nhìn nhau, trên mặt đều mờ mịt.
“Tôi đi” Lương Thượng Quân đúng lúc xoa dịu bầu không khí xấu hổ.
“Không được” Kỷ Sách gần như đồng thời lên tiếng cùng anh, giống như đã sớm biết suy nghĩ của anh vậy, Kỷ Sách mở miệng ngăn cản.
Mọi người nhìn tới nhìn lui hai người, càng mờ mịt hơn.
Vưu Vũ nắm quyền: “Đại đội trưởng Lương, để em đi cho”
Lương Thượng Quân: “Không được”
Kỷ Sách không lên tiếng.
Mọi người quay qua quay lại nhìn ba người bô lô ba la, không biết nên tỏ biểu cảm gì.
Lương Thượng Quân đột nhiên cười, không thèm để ý tới bản mặt căng thẳng của Kỷ Sách, anh túm Vưu Vũ nói: “Cậu tưởng đang đóng movie kháng chiến hả, giành tới giành lui muốn giành danh anh hùng dân tộc hay gì, anh đâu phải đi tìm chết đâu, chẳng phải cứ truyền bá chủ nghĩa hy sinh đó sao, anh có suy nghĩ của anh”
“Suy nghĩ của cậu? Suy nghĩ của cậu là gì?” Kỷ Sách nói bằng giọng điệu châm chọc, “Cậu chỉ nghĩ đơn giản là Ba Hoa đã gục rồi, A Tàng lại bị bắt, Hara thoắt cái mất hai mạng, nếu Vưu Vũ xảy ra chuyện nữa cậu sẽ chẳng còn mặt mũi nào về gặp Đoàn trưởng. Chu Ba Ngô Minh và Trương Vĩ không phải lính của cậu, nếu có việc gì bất trắc, cậu càng không thể chịu trách nhiệm với họ. Năng lực Cung Trì có hạn, vốn không thích hợp làm nhiệm vụ này, cho nên suy đi nghĩ lại thì mình đi thỏa đáng nhất”
Lương Thượng Quân bật lại: “Tôi không đi, chẳng lẽ kêu Đội trưởng anh đi hả? Tôi đã suy xét lập trường và năng lực của từng cá nhân rồi, anh không thể nói tôi xử trí theo cảm tính được, nếu muốn tôi nói, thì hiện giờ anh mới là…”
Anh nghẹn lại một chút, sau đó bình phục tâm tình, hạ bớt giọng điệu gay gắt: “Tóm lại, tôi sẽ đi gõ hang chuột, chày thì cứ bọc đánh tứ phía, nếu chày nện nhanh chưa chắc tôi có chuyện gì”
“Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá” Kỳ thật hiện giờ trong lòng Kỷ Sách cũng rất phiền, theo lý mà nói thì Lương Thượng Quân linh hoạt nhạy bén, toàn đội cũng chỉ có mình anh nắm sơ cách dùng súng bắn tên, an bài cho anh đi gõ cửa là quá thích hợp, nhưng…
Nhưng, hắn nào nỡ!
Kỷ Sách có thể cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, cái sự không nỡ lòng này giày vò muốn nát óc hắn, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn được.
Lương Thượng Quân nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm nơi giam giữ A Tàng trước rồi mới ra tay”
“Chuyện này không cần cậu lo, cậu lo cho mạng cậu trước đi”
“Cần phải cứu cậu ấy ra trước khi đập chuột, bằng không cậu ấy mà bị coi thành con tin thì nguy, tới lúc đó tôi ở gần cậu ấy nhất, đương nhiên tôi phải lo”
Kỷ Sách thực sự nổi giận.
Hắn không phải tức Lương Thượng Quân, mà hắn tức mình không thể không thỏa hiệp.
“Cậu có thể câm miệng! Để tôi suy nghĩ!”
Cơn trầm mặc này còn khiến các chiến sĩ khó chịu hơn lên trận giết địch.
Giờ Trương Tam coi như hiểu rõ triệt để câu cảnh cáo của Cung Trì rồi: nếu ý kiến của hai người họ bất đồng, mà anh vừa khéo là đối tượng khiến họ bất đồng…Vậy thì anh cách cái chết không còn xa nữa.
Một Ba Hoa, một A Tàng khiến hai người họ không thể bình tĩnh hòa nhã được. Quả thật, người có thể khiến họ tranh chấp đều đang ở ngay thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong. Hạ sai bất cứ một quyết định nào cũng có thể thua cả vàn cờ.
Chu Đại thiếu kiên nhẫn đầu tiên: “Vậy…Rốt cuộc tính sao?”
Lương Thượng Quân đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi”
Nói xong anh vỗ vỗ ống quần, chuẩn bị súng đạn và tên lắp trong súng bắn tên.
Lập tức nghe một tiếng lên đạn rắc rắc bên Kỷ Sách: “Đã bảo để tôi suy nghĩ đã! Cậu dám tiến một bước tôi bắn gãy chân cậu!”
Mọi người đều run rẩy trong lòng.
Nhìn mắt Kỷ Sách liền biết hắn dám làm thật.
Gió núi thổi qua vù vù, Lương Thượng Quân đứng đó, nhét mớ tóc bay loạn vào mũ, tiếp tục công tác chuẩn bị. Họng súng của Kỷ Sách cũng không di chuyển một li.
Chuẩn bị xong xuôi, Lương Thượng Quân ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngón tay giữ cò súng của Kỷ Sách cứng lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy trận giằng co này e rằng mình sẽ thua mất, không biết vì sao hiện giờ tên Ngốc Tặc này còn có tâm tình cười với hắn, chính là cái nụ cười gian trá, kiệt ngạo bất tuân ấy.
Những người khác đã hoàn toàn ngơ ngác, thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể ngu người nhìn hai người họ.
Không biết qua bao lâu, Lương Thượng Quân cử động.
Anh vừa bước một bước vừa nói: “Tôi không dám bước tới, tôi sợ anh bắn gãy chân tôi, Đội trưởng Kỷ, tôi lùi ra sau được không? Chúng ta mỗi người lùi một bước đi, được không?”
Kỷ Sách nhìn chằm chằm chân anh, lúc bước chân đó chạm đất, hắn rốt cuộc vẫn không nổ súng.
_____Tên Ngốc Tặc này diệt gọn hắn rồi.
“Được, cậu đi đi, Trương Tam cũng đi theo, cậu ta dẫn đường cho cậu, cũng có thể tiếp ứng cho cậu”
Thế là chuyện này cứ quyết định như vậy.
Lúc Trương Tam vừa đi cùng Lương Thượng Quân, trong lòng còn nơm nớp sợ.
Hai người này cãi nhau khủng khiếp quá, hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai đâu!
Dọc đường Lương Thượng Quân rất trầm mặc, làm Trương Tam cũng mất tự nhiên.
Con đường phía trước tối mịt, họ có chuẩn bị đèn pin mắt sói chuyên dùng đi trong sơn động, nhưng hiện giờ không thể dùng, bằng không sẽ bại lộ. Đại khái là do hành động khó khăn mấp mô quá phiền phức, Trương Tam cảm thấy trong lòng rất chới với, cứ có cảm giác giống như đang đi trên con đường hoàng tuyền.
“Khụ, Đại đội trưởng Lương…”
“Cậu sợ hả?” Lương Thượng Quân đột nhiên hỏi hắn.
Trương Tam ngượng ngùng gãi đầu: “Hơi hơi”
“Vậy hát lên đi” Lương Thượng Quân đột nhiên nói: “Cơ mà, nhỏ tiếng xíu”
“Ớ?” Trương Tam ngơ ngác.
“Hát bài nghe chơi, hát gì cũng được” Lương Thượng Quân cười đẩy hắn, “Anh cũng hơi sợ”
Trương Tam ú ớ một hồi bèn phụng chỉ hát lên.
Câu đầu tiên chính là: “…Tôi thực sự muốn sống thêm năm mươi năm nữa…”
Bị Lương Thượng Quân thụi cho một chỏ: “Đổi bài khác! Xui xẻo!”
“Ờm”. Trương Tam đáng thương vắt óc nghĩ bài khác:
Dậy nào, hỡi những nô lệ cơ hàn rách rưới
Dậy nào, hỡi nhân loại khốn khổ trên thế giới này
Bầu nhiệt huyết tràn trề đã sục sôi
Hãy đấu tranh vì chân lý!
“Ừ, bài này có không khí hơn rồi đó” Lương Thượng Quân đánh giá.
“Hehe, thật ra em nghĩ phải đổi ca từ, không hợp cảnh lắm” Trương Tam đắc ý.
“Vậy cậu đổi đi”
Họ vừa đi vừa ca hát, xua tan không ít cảm giác khẩn trương, sĩ khí càng dâng cao.
Tới nơi, đó là một cao điểm ba mặt toàn núi, trên núi có rất nhiều hang hóc.
Lương Thượng Quân và Trương Tam nằm sấp trong bụi cây, lẳng lặng quan sát tình hình.
Nhóm chày gỗ lúc này đã bố trí quanh cao điểm này, chỉ chờ tín hiệu của bọn họ.
Trong bóng đêm đen đặc, Lương Thượng Quân thấy vài cửa hang lập lòe ánh sáng.
Đó là đèn mắt sói.
Nhìn tới nhìn lui, Lương Thượng Quân đột nhiên phát hiện bất thường.
“Không đúng!” Anh thấp giọng nói.
“Hả?” Trương Tam ở một bên ù ù cạc cạc, “Sao vậy?”
“Chúng ta nghĩ sai rồi” Lương Thượng Quân trầm giọng nói: “Nơi này không phải căn cứ chúng vất vả kinh doanh gì hết. Cậu xem, ánh đèn của chúng đều tụ tập ở giữa, nơi trú quân của chúng ở trung tâm cao điểm chứ không phải ở trong hang…”
“Hửm? Nhưng trước đó em với Vưu Vũ tới xem, chúng đều rải rác trong mấy sơn động mà!”
“Vậy cũng chỉ có một khả năng thôi”
Lương Thượng Quân nắm chặt cỏ dại trong tay.
Anh và Kỷ Sách tranh cãi vô ích rồi.
Kỷ Sách cũng phát hiện ra rồi, không lý nào tới giờ hắn còn chưa ý thức được.
“Vậy cũng chỉ có một khả năng thôi” Cùng lúc đó, ở vị trí bắn tỉa trên cao điểm phía Bắc, Cung Trì nghe Kỷ Sách bên cạnh nói vậy.
“Chúng đã tìm thấy thủy sam rồi. Thủy sam ở chỗ đó”
Metasequoia, ở ngay trong hang động.
Kịch ngắn đêm Noel
Đây là một đêm không bình thường.
Mấy ngày trước, Võ Tắc Thiên mất ái phi, đau khổ khôn nguôi.
Con chó cỏ Trung Hoa nó giấu trong kim ốc ngoài Hara bị ngộ độc thức ăn chết ngắt.
Võ Tắc Thiên bi thương cùng cực, lên đầu tường Hara đứng đón gió.
Người qua đường đều bảo: “Coi kìa, Đoàn trưởng đại nhân tiêu chảy ba ngày, nó cũng đau buồn cả ba ngày, đúng là chiến sĩ giỏi giang thương nước thương dân!”
Trải qua ba ngày quan sát chỉ ăn chứ không ngủ không nghỉ, mấy hôm nay Võ Tắc Thiên đã khóa mục tiêu tại một quán cơm nhỏ, theo nó biết, ái phi của nó và Đoàn trưởng đều ăn ngỗng tiềm ở đây.
Trong cuộc trinh sát hết sức dũng mãnh của nó, ông chủ quán cơm bị vuốt mèo công kích trọng thương, đồng thời tổn thất một con ngỗng muối.
Võ Tắc Thiên ngậm ngỗng muối đưa cho Đoàn trưởng đã gần như hư thoát, thế là, Hara lại phá hủy được một nhà xưởng dùng hóa chất công nghiệp muối đồ ăn.
Võ Tắc Thiên lại lập công huân.
Thu hoạch lớn hơn là nó thông đồng thành công với con chó cỏ Trung Hoa ở quán cơm kế bên.
———-
Đêm nay, Ba Hoa chia tay với cô bạn gái net của mình.
Khỉ Còi cũng biết chuyện này, còn đặc biệt tặng bia cho hắn giải sầu.
Nhưng Ba Hoa chả thèm biết ơn, bởi vì có một vấn đề cứ quấy nhiễu hắn, khiến hắn ăn ngủ không yên. Cuối cùng hắn thực sự nhịn không được nữa, mới hỏi vài người ở bên cạnh mình lúc ấy:
“Mấy ông nói coi, phải miêu tả một cô gái lãnh cảm thế nào mới không khiến cổ nổi giận?”
Vưu Vũ: “Hứ, ra vẻ thanh cao”
Ba Hoa vỗ đùi cái đét: “Đúng! Tui nói cổ y chang vậy đó!”
Vưu Vũ: “Tui là nói ông đó! Dòng cái thứ bỉ ổi, bày đặt giả bộ quý ông thanh cao, ai mà thấy cái mớ đồ sưu tầm chất chồng thành núi của ông cũng sẽ lãnh cảm thôi!”
Ba Hoa bị chửi cho co vòi.
Khỉ Còi suy nghĩ: “Không thể nói con gái nhà người ta vậy được, ông phải bảo là…Úi trời ”
Ba Hoa trợn mắt: “Ông nói còn khốn nạn hơn tui!”
Khỉ Còi bỏ lại cho hắn cái bóng lưng: “Tui quên viết kiểm điểm rồi! Lo huấn luyện quên đi Hồ cá, ngày mai phải nộp kiểm điểm chữ! Mấy ông tám đi, tui đi trước!”
Ba Hoa: “…”
Lương Thượng Quân sờ cằm nói: “Băng thanh ngọc khiết thì sao?”
Ba Hoa cười nịnh: “Vẫn là Đại đội trưởng Lương tài hoa”
Lương Thượng Quân nhìn hắn thương hại: “Ba Hoa, cậu cứ do dự vậy không được, đối với con gái nhất định phải vừa nhanh vừa chuẩn, mặc kệ cổ tỏ thái độ gì, mình phải tóm chặt trước rồi tính sau, biết đâu cổ thích đàn ông ngang ngạnh thì sao, như anh…”
Lúc này một tiếng hừ lạnh truyền tới.
Mọi người quay đầu lại, giật mình phát hiện Đại đội trưởng Đại đội không biết vì sao lại xuất hiện ở phòng ngủ Đại đội .
Kỷ Sách nhìn Lương Thượng Quân, sau đó nói với Ba Hoa: “Phụ nữ sau khi bị cậu dụ dỗ mà tỏ vẻ lãnh cảm, gọi là『sâu』bất khả dò, Ba Hoa, là năng lực cậu có vấn đề, chứ không phải người ta có vấn đề”
Rắc! Ba Hoa bị đả kích tan nát.
Đêm đó, Ba Hoa hỏi cô bạn gái trên QQ rằng: “Xin hỏi rốt cuộc em sâu bao nhiêu?”
Cô gái nói: “Cảm ơn cái Iphone nhái anh tặng. Tôi là nam, bye bye”
Người Hara cứ mua hàng nhái miết, giống như bị nguyền rủa vậy.
Xin lỗi, hình như lộn trọng điểm rồi. Trọng điểm chính là, Ba Họa lại bị lừa gạt “Mối tình đầu”.
———
Đêm nay, Lô Vi và bạn trai cô cãi nhau một trận dữ dội.
Trước cửa rạp chiếu phim.
Cô muốn xem phim thảm họa, bạn trai cô muốn xem phim tình cảm.
Cô nói anh “Không đàn ông”, anh nói cô “Không hiểu tình ái”.
Cuối cùng hai người hậm hực giải tán.
Nửa đêm, anh nhắn tin cho cô: “Tới chỗ cây thông Noel ở quảng trường đi, ông già Noel muốn tặng quà cho em nè”
Lô Vi đứng dưới cây thông Noel, nhưng không thấy ông già Noel đâu.
Cô chờ cả đêm.
Chờ được một cuộc điện thoại đường dài: “Xin lỗi, tạm thời có nhiệm vụ, mới lên máy bay, giờ anh đang…”
“Không sao” Lô Vi nói: “Công tác suôn sẻ”
Bên kia trầm mặc mấy giây mới nói: “Anh yêu em”
Lô Vi cười, ném cà phê nóng vào thùng rác: “Đây chính là chỗ tốt của một cô gái không hiểu tình ái, có câu này làm quà là đủ rồi, cảm ơn anh”
Bạn trai bên kia vô cùng cảm động, nhà phân tích tâm lý Miss Lu thắng lợi toàn diện.
———-
Đêm nay, Kỷ Sách cực kỳ tức giận.
Bởi vì ngay lúc sương trắng trong miệng hai người phà ra quấn quýt nhau, Lương Thượng Quân đột nhiên nói với hắn: “Đừng quậy, sáng sớm mai tôi phải tới chỗ Mustafa”
Vì có liên quan tới nội dung kịch bản, Hán tử viết tới đây thì bị treo bàn phím.
Đêm nay, là đêm Giáng sinh.
Dựa trên ý nghĩ tách lẻ từng đôi, thế là mẫu kịch bản ngắn này ra đời.
Đạo diễn Hà Hán vô cùng vui mừng.
Kể từ hôm nay trở đi, tui sẽ tăng ca.
Thực tiễn đã chứng minh, người tăng ca trong đêm Giáng sinh rất dễ sinh tâm lý méo mó.
Bộ tưởng đây là đoạn văn chúc mừng Noel ngọt ngào hả?
Ha há, các thanh niên à, ngây thơ quá rồi mấy cưng.
Sau cùng, chúc mọi người Noel vui vẻ.