Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Metasequoia.”
Kỷ Sách nói bằng giọng điệu như đang báo cáo tổng kết: “Nó là một kho số liệu, là đầu mối của cả công trình C-. Kỷ Kha và Thẩm Vị Thanh chung tay xây dựng nên kho card số liệu kiểu hướng dẫn tra cứu này, sau đó bị kẻ địch bắt, bị hãm hại tới chết, rồi còn phải gánh trên lưng tội danh phản quốc mơ hồ”
Lương Thượng Quân im lặng.
Đúng vậy, hai nhân viên tình báo ấy đã nắm rõ mồn một hai phe địch ta, tâm huyết cả đời đều rải trên chiến trường, nhưng cuối cùng lại bị bức chết, kết cục chẳng những không được công lao mà còn phải mang tội.
Còn thứ mà họ dùng sinh mạng để sáng tạo và bảo vệ lại bị chôn vùi tại cái nơi cô quạnh này trong suốt hơn hai mươi năm…
Sao có thể không khiến người ta căm phẫn cho được!
Người ngoài như anh còn thấy đau lòng, huống hồ gì con trai của họ!
Nhìn người đàn ông kiên cường tới khiến người ta ngứa răng trước mắt, Lương Thượng Quân thà rằng hắn mắng chửi oán hận phát tiết hết ra, cũng tốt hơn dáng vẻ chẳng mảy may gợn sóng lúc này.
Anh còn thấy uất ức thay hắn!
Nhưng Kỷ Sách là Kỷ Sách, chí ít trong thời khắc này, hắn chọn cách bình tĩnh đối diện, không có mất khống chế.
Trong cơn trầm mặc, hang núi càng có vẻ lạnh lẽo hơn.
Kéo Lương Thượng Quân hãy còn ngơ ngẩn qua, Kỷ Sách để anh ngồi bên cạnh mình, vai tựa vai, chân kề chân, san sẻ nhiệt độ cơ thể cho nhau.
“Kỷ Sách…”
Kỷ Sách vuốt ve cái hộp, cười cay đắng: “Đây là cái hộp tôi tìm thấy ở phía sau thanh gỗ ngang trên cùng, có thể nói nó chính là tin tình báo bí mật nhất, muốn xem không?”
Muốn xem không?
Đương nhiên muốn xem.
Kho số liệu vất vả cực khổ lắm mới tìm được, bên trong chứa đựng cơ mật thâm sâu nhất…Lương Thượng Quân thèm thiếu điều rớt nước miếng, trong lòng như bị mèo cào. Thậm chí anh còn to gan tưởng tượng, có khi nào là hình sex của người nào đó không.
Đương nhiên đó chỉ là đoán bậy đoán bạ thôi.
Kỷ Sách mở cái hộp gỗ ra trước mặt anh, bên trong là hai hàng card sắp xếp chỉnh tề, chính giữa được ngăn bằng một phiến mỏng.
Chữ viết trên một hàng card là kiểu viết ngoáy phóng đãng, còn nét chữ ở hàng còn lại nhỏ hơn rất nhiều, cũng thanh tú hơn hẳn.
Rất dễ nhận biết hàng nào do Kỷ Kha viết, hàng nào do Thẩm Vị Thanh viết.
Lấy từng tấm ra xem, thay vì nói mấy tấm card này là tình báo, chi bằng nói nó là nhật ký riêng của hai vợ chồng thì đúng hơn, ghi chép từ khi Thủy sam mới bắt đầu được xây dựng, cho tới mấy ngày trước khi họ bị bắt làm tù binh.
So với mấy tấm card tra cứu khác, các khoản ghi trên mấy tấm này lộn xộn không có bố cục, viết viết vẽ vẽ rất tùy thích. Trong mắt người chuyên nghiệp e rằng chúng chỉ là mớ giấy rác, còn lâu mới đáng giá bằng mấy tấm card chính quy kia, nhưng trong mắt Kỷ Sách, chúng đều là báu vật vô giá, vượt qua cả những cơ mật quân sự treo đầy cây kia.
Lương Thượng Quân nhìn tấm card trong tay, bên trên dùng cỡ chữ cực nhỏ ghi chép:
Cứ mặc áo bông làm việc suốt vầy thật bất tiện, cởi ra một lát, ai ngờ bị cảm luôn.
Không muốn ăn bánh bao nữa, ngày mai ra kiến nghị với Đoàn trưởng, tôi muốn ăn thịt nướng cải trắng.
Không có thịt nướng cải trắng, lại phải gặm bánh bao, may mà Kỷ Kha chả biết ở đâu đem về con thỏ nướng.
Vẫn không hết cảm, không muốn nhúc nhích, nhưng có tin tức mới tới, bận bịu lắm.
Hôm nay muốn ăn mì, nói gì thì nói tôi vẫn muốn ăn mì, mừng sinh nhật Tiểu Sách.
…
Toàn là mấy chuyện lặt vặt.
Nhưng Kỷ Sách lại đọc nghiêm túc như vậy, giống như muốn khắc từng con chữ vào tim mình.
Thoáng liếc tấm giấy trên tay Kỷ Sách, đó là vài bức ký họa đơn giản, nhân vật được vẽ là một người nho nhỏ ngốc nghếch.
Người nhỏ từ trên cây té xuống, trầy tay.
Người nhỏ giết con thỏ.
Người nhỏ nằm mơ thấy một người còn nhỏ hơn, trên đầu người nhỏ hơn gắn cái hình bọt khí, gọi “Ba ơi”.
Bọt khí
Còn một tấm cũng là đang nằm mơ, nhưng người trong mơ bị tẩy mất gương mặt rồi.
…
Mấy tấm card của hai người rất hiếm giao lưu với nhau, đó là nhật ký riêng của mỗi người họ, họ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc không xâm phạm đời tư đối phương, trong cái hộp đó mạnh ai nấy viết, không quấy rầy nhau, tôn trọng nhau như khách.
Lương Thượng Quân không khỏi có cảm giác tình chiến hữu giữa họ còn sâu đậm hơn cả tình vợ chồng.
Nhưng khi lật tới một tấm card trong số đó, anh hơi kinh ngạc. Kỷ Sách chú ý động tác của anh, cũng qua xem tấm card đó.
Tấm card là do mẹ Kỷ Sách viết, ngày tháng ở trên là //, là thời gian công trình C- chết từ trong trứng nước, cũng là năm ngày trước khi họ bị bắt.
Lúc này sứ mệnh Thủy sam cơ bản đã hoàn thành, họ hẳn là đang làm công tác kết thúc sau cùng. Chiếu theo lý thì tâm tình phải vui vẻ mới đúng, cho dù cuối cùng công trình C- tốn công tốn sức lâu như vậy không được phê chuẩn thi hành, nhưng có thể thoát thân khỏi chiến tranh, thì bất kể thế nào cũng là một chuyện đáng vui, chính vậy nên tấm card đặt ở chót này mới kỳ lạ.
Nét chữ thanh thanh viết hàng:
Đãi đả tịnh hương hồn nhất phiến, âm vũ mai thiên, thủ đắc cá mai căn tương kiến.
Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên.
Gửi Kỷ Kha
“Này là cái gì?” Lương Thượng Quân cảm thấy xấu hổ vì sự ngu văn của bản thân.
Ngoài ý muốn, Kỷ Sách lại đáp: “Đây là hai câu hát trong vở kịch《Mẫu đơn đình》, Kinh mộng và Tầm mộng”
“Sao anh biết?”
“Vì chú Vương và ba mẹ tôi đều thích nghe, tôi cũng từng nghe cùng”
“Ờ”
Kỷ Sách vuốt ve tờ giấy thô ráp, có chút lơ đãng.
Nét mực chứa đựng cảm xúc ảm đạm năm xưa, hắn nhìn ba hàng chữ này mà như nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Vị Thanh.
Nguyện đồng sinh cộng tử cùng Kỷ Kha, cho dù tan vỡ thành bùn, cũng muốn thủ bên cành mai hẹn ngày tương kiến.
Tiếc thay từng ngỡ như hoa mỹ quyến, rốt cuộc chẳng qua được thủy lưu niên.
Bà viết đoạn văn này nhưng lại viết ở mảnh giấy Kỷ Kha không thấy, dường như bà dự cảm hoặc phát hiện ra gì đó, nhưng bà bất lực không làm gì được, bà như đang thương xót Kỷ Kha, lại như thương xót cho mình.
Rõ ràng ấn tượng với mẹ rất mơ hồ, nhưng lúc này trong não Kỷ Sách lại hiện ra dung mạo rõ nét dị thường, gương mặt trái xoan gọn gàng thanh tú, thần thái trong ánh mắt vừa tùy hứng lại vừa bi ai, bị khóa trên một tấm giấy mỏng manh, ẩn sâu vào lòng người.
Đây là câu đố mà người đã khuất lưu lại.
Khi đó Thẩm Vị Thanh nghĩ gì, họ vĩnh viễn không biết được.
Kỷ Sách đóng hộp lại, trầm mặc ngồi đó, không nói một lời.
Lương Thượng Quân rất muốn nói gì đó, lại không biết nên nói từ đâu, anh ngơ ngẩn nhìn sắc mặt Kỷ Sách, có lẽ là do thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, nhìn nhìn một hồi anh bị cơn buồn ngủ hành cho mí mắt muốn nhíu vào nhau.
Không khí lạnh giá và tĩnh mịch lại còn tăng thêm cơn buồn ngủ.
Lương Thượng Quân ho khẽ một tiếng: “Kỷ Sách, chúng ta lên trước đi, nhiều giấy như vậy, thu dọn cũng không phải chuyện nhất thời”
Ngẩng đầu thấy ánh mắt mơ màng của Lương Thượng Quân, Kỷ Sách mới như hồi thần.
Hắn ngước nhìn Lương Thượng Quân chằm chằm, ánh đèn pin trắng bợt chiếu lên mặt người chẳng hề đẹp đẽ gì cho cam, nhưng chính cái bộ dạng ủ rũ mệt mỏi đó lại khiến trái tim treo lơ lửng của hắn đáp xuống, tình cảm bị đông cứng mới dần dần lấy lại độ ấm, từng chút từng chút hòa tan, nhiệt độ tăng cao thiêu đốt ánh mắt, trái tim và lòng bàn tay hắn.
“Lương Thượng Quân…” Bất giác gọi ra cái tên này, giọng nói Kỷ Sách hơi khàn, cái kiểu khàn khác hẳn lúc chìm đắm trong tình ái, thanh tuyến hắn trầm ổn nhưng do dự, như đang tìm kiếm hoặc muốn xác nhận.
Tiếng gọi thật khẽ khàng này khiến cơn buồn ngủ của Lương Thượng Quân tiêu tán ngay tức khắc. Anh đột nhiên ý thức được sự nhẫn nại và nỗi sợ của Kỷ Sách đã đi tới cực hạn.
“Ừm, tôi ở đây” Mặc dù biết đây là lời thừa, nhưng vẫn đáp lại thật nghiêm túc.
“Đừng dọa tôi nữa, đừng rời xa tôi nữa”
Nghe Kỷ Sách nói vậy, Lương Thượng Quân há há miệng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Kỷ Sách lúc này là một Kỷ Sách anh chừng từng thấy qua, một Kỷ Sách dùng giọng điệu khẩn cầu nói ra lời ngây thơ như vậy, khiến anh cảm thấy vừa xót xa vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi, thật khó đỡ.
Mất một lúc sau, có lẽ chừng vài giây lại nghe tiếng cười tự giễu của Kỷ Sách.
Nhìn dáng vẻ hắn, Lương Thượng Quân hơi bất an: “Sao vậy?”
Sao vậy? Hắn cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa.
Sự thật cha mẹ đều mất hồi lên sáu hắn đã tiếp nhận rồi, có đau khổ hơn nữa cũng đã sớm bị năm tháng xóa nhòa, chẳng qua ở trong cái hang lạnh giá này, hắn lần nữa hồi tưởng lại tuổi thơ vô sắc thái ấy, nhớ lại những lần giết chóc ngang tàng thời niên thiếu, cộng thêm cuộc tự lưu đày như lính đào ngũ nữa… Nhìn lại người bên cạnh, đột nhiên hắn thấy vô cùng sợ hãi.
Mảnh đất này đã chôn vùi người chí thân của hắn, nếu Lương Thượng Quân thực sự chết trên chiến trường này, hắn nghĩ, hắn nhất định sẽ sụp đổ.
Cho dù được nhận thêm nhiều vinh dự và huân chương cỡ nào cũng không đủ.
Bởi vì Lương Thượng Quân là vận may duy nhất và chiến lợi phẩm duy nhất trong sinh mệnh hơn ba mươi năm của hắn.
Không thể thay thế, không thể bù đắp.
“Bỏ đi, dù em cam đoan tôi cũng không tin, còn không bằng để tự tôi cam đoan” Kỷ Sách nói.
Tự tôi cam đoan em sẽ không rời đi, như vậy yên tâm hơn nhiều.
Lúc môi nóng chạm nhau, cảm giác thiêu đốt từ làn da lan tới xương sống.
Lương Thượng Quân hơi mơ mơ màng màng, anh thực sự đang sốt cao, hô hấp trong không khí lạnh biến thành sương trắng mông lung, thuốc hạ sốt khiến anh rất muốn ngủ, cho nên cũng hơi lười đáp lại nụ hôn của Kỷ Sách.
Anh cảm giác được Kỷ Sách không hẳn đang tìm kiếm sự an ủi từ anh, hắn chỉ đơn thuẩn muốn hôn anh thôi. Cho nên anh cũng không định tốn công an ủi người đàn ông kiên cường này, dù sao anh cũng rất muốn hôn hắn, bèn dứt khoát hôn cho đủ vốn.
Nụ hôn này không nóng không vội, cũng không chứa đựng nhiều tình dục. Hai người quỳ trên mặt đất, Kỷ Sách ôm thật chặt Lương Thượng Quân vào lòng, gần như tham lam hít thở hương vị của anh.
Lương Thượng Quân rất hưởng thụ, cảm thấy ấm áp và thoải mái. Lúc hôn sâu, trong cổ họng tràn ra tiếng rên khẽ mới tiếp cho nụ hôn bình đạm trữ tình này thêm chút triền miên.
“Được rồi, Kỷ Sách…” Lúc thần trí mơ hồ, Lương Thượng Quân chợt nhớ ra người trên mặt đất còn đang chờ họ, ở trong này anh không có khái niệm thời gian, chỉ cảm thấy đã qua rất lâu rồi, nói không chừng lát nữa sẽ có người xuống tìm họ, vì vậy anh tìm khe hở đẩy Kỷ Sách ra, “Chúng ta lên đi”
Vốn tưởng Kỷ Sách sẽ buông tay, ai ngờ hắn bất động như núi, sau khi tách ra chốc lát lại sáp tới: “Thêm lát nữa đi”
“Nhưng bọn họ…”
“Mặc kệ”
Mệnh lệnh khốn nạn, cộng thêm sự tùy hứng không cho phép cãi lại.
Được rồi, Lương Thượng Quân thừa nhận mình quân lính tan rã.
Thực ra họ biết mình đang lừa mình dối người.
Ai cũng không thể cam đoan điều gì, hôm nay họ ôm lấy nhau, ngày mai có thể sẽ sinh ly tử biệt.
Điều họ có thể làm, chính là dốc hết sức nắm chặt lời hứa hẹn “Ở bên nhau” từng phút từng giây trong thực tiễn.
Còn hơn đến tận phút cuối chỉ dùng một mảnh giấy để chứa đựng “Tình yêu sâu nặng”.
Cho dù không thể làm hoa mỹ quyến, cũng qua được thủy lưu niên.