Lương Thượng Quân đoán không sai, thế lực đối phương còn chưa đủ lớn ngang vai ngang vế với Mustafa.
Tổ chức cuộc đánh lén nhỏ, thịt lão đại không được trái lại còn hiến tế không ít người mình, cuối cùng chỉ bắt được hai tên lâu la, thế nên trong lòng kẻ cầm đầu bọn phản bội cực kỳ bực tức.
Vì vậy chúng đưa ra điều kiện trao đổi con tin.
Tình hình ở khách sạn rất nhanh đã được Mustafa khống chế, hai chiếc trực thăng bay vòng vòng quanh khe núi, mấy chục họng súng chỉa thẳng xuống kẻ phản bội trên tầng thượng.
Điểm này Cảnh Hiểu Kiện nắm chắc trong lòng, mấy cái mail kia là do cậu dịch, dù sau khi dịch xong cậu vẫn xem không hiểu mấy ngôn ngữ đó, nhưng thấy bộ dạng ứng phó ung dung của Mustafa cậu cũng không lo lắng mấy. Chẳng qua không ngờ kế hoạch đuổi không kịp tốc độ biến hóa, Đại đội trưởng Lương nhà mình vậy mà lại bị bắt mất.
Mustafa cho phong tỏa nguyên khách sạn, mấy người khách khác bị trông coi trong phòng, không cho phép báo cảnh sát, chuyện đã om sòm tới mức này, nếu báo cảnh sát sẽ gây trễ nãi tới chuyện làm ăn và hành trình của gã, gã vẫn còn phải dựa vào việc đàm phán để giải quyết tranh chấp nội bộ Sunnah.
Lương Thượng Quân quay đầu nhìn Trứng Thịt bị trói sau lưng mình: “Em trai, cưng vầy là sao?”
Trứng Thịt sầu khổ nói: “Đại đội trưởng Lương, bên Đại đội trưởng Kỷ đang đánh ngon lành cái tự dưng ảnh bỏ em đi kiếm anh, kết quả em bị như vầy”
Lương Thượng Quân ờ một tiếng: “Xin lỗi”
Trứng Thịt rơi lệ: “Đại đội trưởng Lương, lát nữa Đại đội trưởng Kỷ mà có oánh em anh nhớ can giùm em chút nhe!”
Lương Thượng Quân dõi ánh mắt tiêu điều về phương xa: “Được, nếu anh không bị ổng oánh trước. Cậu biết không, giờ hai chúng ta như vầy là làm mất mặt Hara lắm đó”
Lúc đàm phán bọn phản bội đưa ra yêu cầu thế này: “Hai tên lâu la đổi lấy một người cấp bậc chỉ huy trở lên, đảm bảo cho bọn tao rời khỏi đây an toàn”
Muốn bắt Mustafa là chuyện không thể nào, đám người này tự biết không có đường lui, chỉ còn nước rút về chờ tình hình, cố gắng giành lợi thế để tiện thoát thân.
Lương Thượng Quân ho một tiếng dẫn dắt sự chú ý của bọn chúng: “Ờ thì, thật ra tôi chính là chỉ…”
“Để tôi đổi” Anh còn chưa dứt lời thì bên dưới có một người đứng ra hô lớn, “Tôi là chỉ huy”
Toàn thân Lương Thượng Quân chấn động, cái giọng nói phách lối đó anh quen đến không thể quen hơn, cho dù nhìn không thấy, nhưng anh gần như có thể hình dung được bộ dáng đón gió ngông cuồng tự đại của người nọ. Trong lòng rúng động một trận, lửa giận vọt thẳng lên.
“Đừng nghe người bên dưới nói bậy! Tôi mới là chỉ huy!” Lương Thượng Quân xông tới chỗ phần tử phản loạn kế bên mắng: “Đm tụi bây không có mắt hả! Tao một mình kề cận bảo vệ thủ lĩnh Sunnah, cấp bậc có thể thấp được sao!”
Chiếu theo lý thì Kỷ Sách không nghe anh nói chuyện, nhưng giống như dự đoán được, hắn ở dưới hô lên tiếp: “Tôi là chỉ huy đây, tất cả bảo an bên trong đều phải nghe lời tôi, mới nãy đội đánh úp điểm bắn tỉa của các người cũng là do tôi dẫn dắt, các người nghĩ xem tôi đáng giá hơn, hay cái tên phụ trách chăm sóc ông chủ ăn uống tiêu khiển trong tay các người đáng giá hơn!”
“Kỷ Sách đ con mẹ nhà anh!” Lương Thượng Quân bị hắn chọc tức tới văng tục.
Này còn là tiếng người sao? Gì chứ? Hóa ra Kỷ Sách anh là anh hùng, còn Lương Thượng Quân tôi đây là nô tài hả?
Ngay cả Trứng Thịt cũng nghe muốn không lọt, ấp úng nói: “Đại đội trưởng Lương anh đừng nóng, Đại đội trưởng Kỷ ảnh hơi độc miệng…”
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, lời nói đó vẫn khiến cục tức của Lương Thượng Quân nghẹn ứ trong ngực. Anh hận tới nghiến răng, tên khốn nạn này hễ giở thói vô lại là khiến người ta muốn bầm thây hắn ra vạn mảnh!
Vết thương bên tay trái không được xử lý đàng hoàng, mất máu cộng thêm giận dữ công tâm làm trước mắt Lương Thượng Quân tối đen, suýt nữa ngất xỉu. Anh muốn nói gì đó, nhưng đã lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Kỷ Sách chỉ một câu “Dùng tôi đổi lấy hai người bọn họ, tôi cam đoan các anh rời khỏi đây an toàn”, rồi ra lệnh mấy vệ sĩ đó rút tới khoảng cách an toàn, thuyết phục đám người cùng đường mạt lộ này.
“Được, mày lên đây, tao thả hai tụi nó ra!” Thủ lĩnh của chúng nói.
Hai người bị kẻ phản bội áp giải lướt qua nhau, Lương Thượng Quân liếc hắn, cái liếc mắt này gần như hung ác: “Tôi đã nói không cần anh đỡ đạn thay tôi!”
Nhìn vết thương rỉ máu và sắc mặt trắng bệch của anh, Kỷ Sách dửng dưng đi qua: “Là em thất hứa trước, em không có tư cách cò kè mặc cả”
Hứa hẹn gì đó đều là cứt chó.
Tất cả mọi thứ xung đột với an nguy của Lương Thượng Quân, đối với Kỷ Sách mà nói đều là cứt chó.
Trứng Thịt không biết trong lúc chớp nhoáng họ giao lưu cái gì, cậu chỉ biết cơn giận của Đại đội trưởng Kỷ không hề kém hơn Đại đội trưởng Lương.
Hai người đều chọc không được!
Sau khi theo Đại đội trưởng Lương tới vòng bảo vệ của Sunnah, trái tim treo lơ lửng của Trứng Thịt mới hạ xuống, mà lúc này Lương Thượng Quân vẫn còn nhìn chằm chằm người trên tầng thượng, nhân viên y tế có nài ép lôi kéo cỡ nào cũng không thể lôi anh tới phòng y tế để khử trùng được, chỉ đành xử lý vết thương ngay tại chỗ.
Lương Thượng Quân quay qua hỏi Mustafa: “Anh định thả chúng đi như thế sao?”
Mustafa lắc đầu: “Không”
Đáp án này nằm trong dự đoán của Lương Thượng Quân, nhưng sao anh có thể chấp nhận được.
“Nếu vậy anh hà tất phải kêu anh ta đổi cho bọn tôi xuống, dù sao cũng đều phải nhổ cỏ tận gốc mà”
“Đó là do anh ta yêu cầu, tôi chẳng tổn thất gì” Mustafa tiếp tục kế hoạch của gã, gã không muốn Lương Thượng Quân chết, nhưng cũng không thể thả bọn phản bội đó được, tình trạng bây giờ đối với gã mà nói là tốt nhất.
Thật không may, đám người đó chọn sai con tin rồi, nếu là Lương Thượng Quân thì có khi gã còn hơi do dự chút.
“Anh ấy không thể chết được, anh ấy là người của Hara bọn tôi, không thể để mặc anh quyết định sống chết của anh ấy được! Nếu anh ấy xảy ra chuyện, Bộ an ninh quốc gia và Hara đều sẽ không để anh sống yên đâu!”
“Xin lỗi, tôi hết cách rồi”
Mustafa nói rất lạnh lùng, căn bản không hề đặt những uy hiếp đó ở trong lòng, gã quyết tâm một lưới diệt gọn đám người đó.
Nhìn đám người đó kèm Kỷ Sách đi thoải mái tới khoảng đất trống dưới lầu, Lương Thượng Quân liền biết qua thêm vài giây nữa sẽ không còn đường vãn hồi, anh sẽ phải trơ mắt nhìn Kỷ Sách chôn cùng đám phản bội Sunnah đó.
“Mustafa, tôi sẽ trình đơn lên Đoàn trưởng, xin làm liên lạc viên trú ở Sunnah. Anh yên tâm, sẽ có người ở Cục trinh sát phản gián của Bộ an ninh quốc gia tán thành kiến nghị này”
“Cái gì?” Mustafa ngẩn người, “Anh nghiêm túc chứ?”
“Đúng vậy, chẳng phải anh cứ luôn xúi tôi nương tựa anh sao?” Lương Thượng Quân hít sâu một hơi, “Anh cứu anh ấy, tôi sẽ nhảy qua ăn máng Sunnah. Ông chủ, anh thấy hời không?”
Cuộc buôn bán này có hời hay không?
Lương Thượng Quân nhìn sườn mặt huênh hoang sắc bén của người nọ từ đằng xa, cảm thấy rất hời.
Mustafa nhìn ánh mắt quật cường kiên định của Lương Thượng Quân, cũng cảm thấy rất hời.
Mustafa không buông tha đám người đó, nhưng cũng không gây tổn thương tới con tin Kỷ Sách.
Gã chỉ sai bốn tay bắn tỉa, đổi từ bắn quét toàn bộ sang bắn tỉa từng tên.
Kỷ Sách cũng rất phối hợp, hai tay bị trói không thể động đậy, hắn bèn giơ bổng chân đá văng kẻ áp giải mình, tên nọ kinh hãi bóp cò, đáng tiếc lệch mục tiêu quá xa, chỉ bắn trúng một lùm cây phù dung.
Tay bắn tỉa chân chính của Sunnah không có yếu ớt như cái gã đánh lén Mustafa lúc trước, trình ai nấy đều rất chuẩn. Họ gần như đồng thời nổ súng, bắn trúng chỗ hiểm của đối phương.
Máu nóng chảy dài trên đóa hoa phù dung đỏ tươi, khiến sắc màu nó càng diêm dúa trong đêm đông lạnh giá này.
Có lẽ mất máu quá gây choáng váng, Lương Thượng Quân thấy hơi hoa mắt, cũng chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi mà Kỷ Sách đã tới trước mặt anh.
Vẫn là gương mặt dửng dưng đó, nhìn không ra tâm tình, trái lại càng khiến Lương Thượng Quân vương vấn hơn.
Bác sĩ đang khử trùng cầm máu tiêm thuốc tê lên vết thương của Lương Thượng Quân, Kỷ Sách đứng một bên lạnh lùng nhìn.
Mãi đến khi sợi dây căng thẳng trong lòng Lương Thượng Quân lơi lỏng toàn bộ, trán anh không tự chủ tựa lên người hắn mà ngất đi.
Khi hô hấp đều đều phả qua cổ, Kỷ Sách mới cảm thấy bắp thịt trên người mình thả lỏng từng chút.
Cảm giác vô lực sâu sắc gặm cắn lý trí hắn.
Cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy sợ hãi, cảm thấy hối tiếc, nhưng những tâm tình này đều không thể nào bộc phát ra được. Vừa trông thấy Lương Thượng Quân thì tất cả chỉ đành chôn vùi sâu dưới đáy lòng. Vì quá uất nghẹn nên trên người hắn nhoi nhói đau.
Với cái người ngủ trong ngực hắn này, hắn cần phải dùng một trái tim thép để đối đãi với cậu ta.
Hoàn toàn không còn cách nào khác.
Mustafa mất cả đêm để ứng phó với sự kiện lần này: bồi thường và sửa chữa khách sạn, giải thích với khách hàng vào ngày mai, đền bù phí thiệt hại tinh thần cho các khách hàng vô tội khác, điều phối nhân sự mới…Gã rất bận bịu.
Khi ánh bình minh ló dạng, hết thảy mới bình thường trở lại.
Lương Thượng Quân cũng tỉnh, phát hiện mình đang ở trong phòng. Kỷ Sách chắc bận việc nên đi rồi, trong căn phòng ngập ánh nắng ấm áp chỉ có mình anh.
Anh đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt.
Lời đã đáp ứng với Mustafa đêm qua còn văng vẳng bên tai, lời hứa bật ra dưới tình thế cấp bách, giờ hồi tưởng lại anh cảm thấy nó hư ảo quá. Vừa nghĩ tới chuyện về Hara không lâu sau sẽ lại từ biệt Hara, tim anh thắt lại.
Rửa mặt, ăn vận chỉnh tề xong, anh đi tìm Mustafa.
Căn phòng suite đêm qua bị phá nát mà nay đã khôi phục được - phần, mọi thứ còn rất ngổn ngang nhưng chí ít cửa sổ cũng đã được lắp lại, hiệu suất làm việc của Sunnah đúng là rất nhanh.
Mustafa hình như đã dặn bảo vệ không cần cản anh, Lương Thượng Quân đi vào không gặp trở ngại gì.
Lúc này Mustafa đang ngồi co gối trên sô pha, đưa lưng ra cửa, Lương Thượng Quân tới gần mới phát hiện gã đang ngủ.
Vừa tính xoay người ra ngoài thì người trên sô pha đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng nói: “Ngồi tự nhiên, chúng ta nói chuyện.”
Lương Thượng Quân ngồi xuống.
Mustafa mất chừng mười mấy giây chỉnh đốn vẻ mệt mỏi, uống hớp trà đậm đã lạnh, mở miệng nói: “Vậy kể từ hôm nay cho tới khi về tới Hara, anh sẽ là cận vệ của tôi”
Vừa tới đã nhận ngay một câu trần thuật không cho phép phản bác, Lương Thượng Quân ngơ ngác: “Cái gì? Tôi vốn không phải cận vệ của anh sao?”
“Không, ý tôi là, cận vệ /”
“…” Có chừng nửa phút Lương Thượng Quân không tìm được lời nào để đáp, sau khi xác định gã không phải đang nói giỡn, anh nói: “Tôi là người, tôi cũng cần nghỉ ngơi, không thể nào canh bên anh / được”
“Không phải ý đó” Mustafa suy nghĩ câu từ một chút, “Tôi mong anh có thể tạm thời chiếu cố việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của tôi, đồng thời giúp tôi xử lý chuyện Sunnah”
Lương Thượng Quân nhướng mày: “Chuyện ăn uống sinh hoạt anh không tự lo liệu được sao? Chuyện này tạm thời không nói, về việc có liên quan tới nội bộ Sunnah, tôi khuyên anh tốt hơn đừng nên giao cho tôi ngay lúc này, anh không sợ tôi bán đứng anh cho Hara và Bộ an ninh quốc gia sao?”
Mustafa đáp: “Tạm thời khoan hẳn phủ định, anh cứ thử làm một ngày trước coi sao? Một ngày sau tôi nghĩ anh sẽ hiểu được ý tôi. Giờ người duy nhất tôi có thể tin được chỉ có mình anh”
Lương Thượng Quân không hiểu Mustafa muốn làm gì, song anh vẫn cau mày đáp ứng.
Mustafa mỉm cười với anh.
Nụ cười đó rất chân thành, có thể thấy được trong đôi mắt thâm thúy đó tràn đầy ý cười.
Ánh nắng chiếu lên nụ cười ấy, nhưng không biết tại sao, từ trong đó Lương Thượng Quân lại nhìn ra được một nỗi tuyệt vọng.