Khi Thời Mạch nghe được có khách hàng muốn cậu giải quyết vụ án của họ, cậu giật mình ngoáy ngoáy tai, cậu không nghe lầm đó chứ, có khách hàng chỉ đích danh cậu tiếp nhận vụ án? Loại đãi ngộ này chỉ những luật sư danh tiếng mới có, hôm nay thật sự rơi xuống đầu cậu? Cậu ngẫm nghĩ lại, gần đây cậu có tiếp nhận vụ án khủng nào không...Hình như cũng không, toàn những vụ ly hôn, tranh chấp nhỏ nhặt, còn lớn chút là vụ tranh chấp hợp đồng vay có giá trị vài chục nghìn nhân dân tệ.
Sau khi gặp khách hàng và lắng nghe cụ thể về vụ việc, Thời Mạch chắc chắn rằng cậu đã nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Số tiền tranh chấp lần này lên tới triệu, chính là triệu, lên tới tiền triệu! Các vụ án mà cậu tiếp nhận chỉ tính theo tính đơn vị nghìn, vạn tệ, khả quan hơn là mấy trăm vạn, cao nhất là một triệu, đây là lần đầu tiên cậu tiếp nhận vụ án giá trị lên tới hơn triệu.
Thời Mạch vui quá chừng, cậu đặc biệt nghiêm túc nghiên cứu vụ án này, dò hỏi kỹ càng từng chi tiết một để đưa ra hướng tư vấn thích hợp.
Khách hàng rất vừa lòng: "Luật sư Thời, thực sự cảm ơn anh, rất vui khi gặp được cậu.
Cậu rất nghiêm túc, giải đáp được nhiều thắc mắc của tôi.
Sau khi nghe cậu giải thích, tôi đã hiểu được hết.
Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Ngô Lâm dù gì cũng là chủ tịch cũng vừa là người đại diện theo pháp luật của công ty, khả năng nhìn người chắc chắn không tệ, luật sư Thời trong lòng nở hoa, lần đầu tiên cậu nhận được lời khen không phải đến từ các bà, các dì.
Chứng tỏ cậu vẫn là một luật sư có năng lực.
"Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ." Thời Mạch cười ngoác miệng tận mang tai, "Có thể giúp được anh là vinh hạnh của tôi."
"Chậm đã luật sư Thời, tôi một yêu cầu quá đáng," Ngô Lâm lựa lời nói, "Công ty tôi đang kiện cáo với bên đó cho nên tiền bạc có hơi kẹt, chúng tôi mong muốn cậu có thể ký hợp đồng dịch vụ rủi ro, sau khi kết thúc chúng tôi sẽ trả toàn bộ phí luật sư cho cậu."
Khi chính thức tiếp nhận một vụ án, luật sư và khách hàng có thể ký kết với nhau một trong hai loại hợp đồng dịch vụ pháp lý.
Loại thường thấy nhất là Hợp đồng chung, ở đây khách hàng phải trả trước một nửa tiền phí luật sư, số tiền còn lại sẽ thanh toán sau khi hoàn thành vụ việc.
Hợp đồng còn lại là hợp đồng dịch vụ rủi ro, khi ký kết hợp đồng này thì bên khách hàng chỉ chi trả chi phí luật sư sau khi hoàn thành vụ việc.
Chi phí chi trả cho luật sư khi ký loại hợp đồng thứ hai cao hơn loại thứ nhất, tuy nhiên chỉ trong trường hợp bên khách hàng không tín nhiệm luật sư mới yêu cầu ký kết loại hợp đồng rủi ro này.
So sánh với việc nói huỵch toẹt ra rằng Ngô Lâm không tin tưởng Thời Mạch, cách nói của anh ta dễ chấp nhận hơn đối với người có lòng tự trọng cao như cậu.
Thời Mạch thoái mái đồng ý ký vào hợp đồng rủi ro với Ngô Lâm.
"Còn có một chuyện muốn thương lượng với cậu." Ngô Lâm bảo thư ký nhận lại hợp đồng, cười nói, "Là thế này, nếu có thể, tôi muốn cậu giúp tôi hòa giải với phía bên kia, số tiền tranh chấp trong vụ này quá lớn, án phí sẽ rất cao, nếu có thể hòa giải, án phí sẽ giảm được phân nửa, có thể tiết kiệm được một khoản.
Chúng tôi sở dĩ khởi kiện bên kia cũng chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi, có thể giải quyết trong hòa bình thì đều tốt cho cả hai bên."
Thời Mạch vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề, khi nào bên anh có thời gian rảnh, tôi sẽ cùng anh thỏa thuận với bên kia."
Ngô Lâm bảo thư ký xem xét lịch trình rồi ấn định thời gian:
"Sáng ngày mai thì sao luật sư Thời, có thuận tiện cho cậu không?"
"Được được, vừa vặn sáng mai tôi không bận gì."
"Vậy sáng mai nhé, ngày mai chúng ta sẽ đến trụ sở công ty phía bên kia, đây là địa chỉ công ty đó." Đưa địa chỉ của công ty kia cho Thời Mạch, Ngô Lâm thân thiện đưa tay về phía Thời Mạch, "Tôi sẽ liên lạc với bên kia sau, ngày mai chúng ta sẽ ngồi xuống đàm phán thật tốt, vất vả cho luật sư Thời trong thời gian này rồi."
"Nên làm nên làm." Thời Mạch bắt tay Ngô Lâm, mỉm cười tiễn Ngô Lâm ra về.
Ngô Lâm sau khi rời khỏi công ty luật Chung Nguyên, tâm trạng vui vẻ gọi cho Tạ Cẩm Trình: "Luật sư Tạ, cậu luật sư anh giới thiệu cho tôi rất được việc, năng lực rất tốt.
Cảm ơn anh đã giới thiệu cho tôi."
"Đừng khách sáo, tất cả đều do năng lực của cậu ấy, tôi đâu giúp gì được cho anh, ngược lại tôi phải xin lỗi vì không nhận vụ việc của anh được." Tạ Cẩm Trình trịnh trọng nói.
"Anh đừng nói vậy, tôi biết là anh rất bận, anh có thể giới thiệu cho tôi một vị luật sư tốt như thế, tôi rất cảm kích." Ngô Lâm cười ha ha, nghĩ đến điều gì đó rồi nói thêm, "Anh yên tâm, tôi không nói việc cậu giới thiệu cậu ta cho tôi."
"Cảm ơn anh.
Công việc tiến hành như thế nào rồi?" Ngô Lâm quen biết với bố của Tạ Cẩm Trình, nhưng không phải quá thân, vì vậy Tạ Cẩm Trình mới có thể đẩy vụ án này cho Thời Mạch.
Nhưng vì mối quan hệ với bố của hắn, hắn vẫn phải thể hiện một chút quan tâm đến vụ án này.
"Tôi đã ký hợp đồng với luật sư rồi, định ngày mai sẽ gặp bên bị kia, xem xét có thể hòa giải hay không."
"Chúc các anh hòa giải thuận lợi." Tạ Cẩm Trình nói, "Nếu có gì cần hỗ trợ, cứ nói với tôi."
"Được, cảm ơn anh."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tạ Cẩm Trình cũng không để tâm đến vụ án này nữa.
Tuy trình độ của Thời Mạch còn nhiều khiếm khuyết, nhưng nói năng rất có logic, kỹ năng trình bày cùng với cách đối nhân xử thế đều rất tốt.
Giải quyết vụ việc này không thành vấn đề, thông qua vụ án này có thể giúp Thời Mạch rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Tuy nhiên sáng sớm hôm sau, Tạ Cẩm Trình mới phát hiện có điều gì đó không ổn.
Lý do là khi hắn đang dọn dẹp bàn làm việc, hắn nhìn thấy một tờ giấy note, trong đó ghi lại các tình tiết của vụ án công ty Nhĩ Ngu, và tên của bên bị kiện đập vào mắt hắn.
Công ty TNHH Phát triển bất động sản Lý Gia và Gia La.
Công ty Gia La là công ty do Lý Gia thành lập.
Sao lại xui xẻo như vậy, Thợi Mạch lại đụng phải Lý Gia, hơn nữa Thời Mạch lại là bên đối đầu với Lý Gia.
Mí mắt Tạ Cẩm Trình giật giật, có dự cảm không lành, theo bản năng lập tức gọi điện cho Thời Mạch, tiếng tút dài lạnh như băng từ đầu dây vang lên, cho đến khi hệ thống tự động cúp máy hắn cũng không nghe được giọng của Thời Mạch.
Hắn gọi tiếp cho Ngô Lâm, Ngô Lâm cũng không nghe máy, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, Lý Gia là tên có máu bạo lực, nếu Lý Gia thua kiện vụ này hắn sẽ táng gia bại sản, nếu Thời Mạch xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thoát được can hệ.
Tạ Cẩm Trình lấy chìa khóa xe, lao ra cửa, lái xe chạy tới công ty Gia La.
Thời Mạch không nghĩ tới bên bị kiện lại là Lý Gia, người từng có xích mích với cậu, cả nước nhiều người trùng tên trùng họ như vậy, cậu không nghĩ tới lại chạm mặt tên oan gia ngõ hẹp này.
Lúc tiếp nhận vụ án, cậu quá hưng phấn cũng không để ý thân phận của Lý Gia, nên mới đồng ý nhận.
Thật sự là một sơ suất rất lớn.
Lý Gia vừa nhìn thấy bọn họ đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Thời Mạch chửi rủa: "Chết tiệt, lại là tên luật sư này, cút ngay cho tôi."
"Lý tiên sinh có chuyện gì bình tĩnh hẵng nói." Thời Mạch kiên nhẫn nói.
"Còn cái gì để nói." Lý Gia nợ nần chồng, lần này đến cả công ty duy nhất còn lại cũng phải dùng để trả cho người ta, tức giận không kiềm chế được, "Tao không nợ tiền bố con thằng nào hết, một xu tao cũng cũng không nhả ra đấy! Đứa dám đòi tiền của tao, tao giết cả lò nhà nó."
"Lý tiên sinh, chúng tôi...Ối." Thời Mạch chợt thấy một cái bóng lướt qua, một cú đấm đập thẳng vào mặt cậu, không đợi cậu phản ứng lại thì hắn lại đấm liên tiếp vài cáu nữa vào người Thời Mạch.
"Luật sư Thời!" Ngô Lâm kinh hoảng kéo Lý Gia ra, lập tức gọi điện cho cảnh sát, "Anh dừng tay lại ngay! Tôi gọi cảnh sát tới rồi!".
Lý Gia điên cuồng giẫy khỏi tay Ngô Lâm, hắn vẫn muốn đánh Thời Mạch tiếp: "Hôm nay tao khó chịu trong người, nhìn tên luật sư chó má này quá ngứa mắt thì phải cho nó một trận.
Mẹ nó cũng chỉ là một tên luật sư tép riu mà cũng muốn đấu với tao sao, cái thời bố mày còn trên đỉnh cao thì không biết mày vẫn là cái loại chó gì đâu."
Thời Mạch đau đớn hoàn hồn lại.
Những cảm xúc ủy khuất, phẫn nộ tựa như núi lửa mãnh liệt phun trào, cậu né nắm đấm của Lý Gia, một quyền đánh thẳng vào mũi hắn rồi lập tức tóm lấy Ngô Lâm chạy ra cửa.
Nơi này là địa bàn của Lý Gia, bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy ai can ngăn, chứng tỏ nếu bọn họ còn ở đây sẽ gặp nguy hiểm, đánh cho Lý Gia một quyền là đủ hả giận rồi, việc quan trọng hơn hết là bảo toàn tính mạng.
Lý Gia rống lên một tiếng xuyên qua cửa lớn: "Thời Mạch mày đợi đó cho tao! Dám đánh tao cơ à, tao giết cả nhà mày!"
Khi Thời Mạch xông ra ngoài, cảnh sát cũng vừa tới nơi, sau đó giải trình lại tình hình lúc nãy, cảnh sát dẫn bọn họ đi tìm Lý Gia, không ngờ Lý Gia nghe tin cảnh sát đễn đã chạy trốn từ cửa sau.
Cảnh sát cũng không còn cách nào, chỉ có thể lấy bằng chứng từ hiện trường, rồi đưa Thời Mạch và Ngô Lâm đi lập biên bản, chuyện còn lại sẽ xử lí sau.
Đồn cảnh sát nằm ngay phía đối diện công ty La Gia, lúc Tạ Cẩm Trình vừa tới, liền nhìn thấy Thời Mạch mệt mỏi nói lời tạm biệt với Ngô Lâm.
"Thời Mạch, cậu..." Tạ Cẩm Trình nôn nóng chạy lại, thấy bộ dáng mặt mũi bầm dập của Thời Mạch, trầm giọng nói, "Lý Gia đánh cậu?"
"Anh...Á" Thời Mạch đau đớn ôm mặt, chau mày hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Sao hắn lại ở đây? Hắn cũng không thể nói rằng hắn để ý vụ án này, như vậy sẽ làm mất mặt Thời Mạch.
Bởi vậy, Tạ Cẩm Trình vụng về tìm một cái cớ: "Tôi đi công chuyện gần đây, vừa lúc nhìn thấy cậu."
"Ha Ha." Thời Mạch cười không hề giả trân, rõ ràng là miễn cưỡng, khóe miệng run lên vì đau.
Nhưng cậu vẫn kiên quyết nói: "Không việc gì, chó cắn ấy mà.
Tôi không sao, rất..." Đột nhiên ngưng lại, cầu nhìn chằm chằm vào chỗ để xe điện, có một ngọn lửa bốc lên, khói trắng tỏa ra khắp nơi, mấy người gần đó đã vội vàng gọi chữa cháy, cậu gấp gáp chạy tới, "Xe của tôi!"
Ngọn lửa tàn nhẫn đã nuốt trọn chiếc xe máy điện của cậu, không thấy bóng dáng của người phóng hỏa, cũng không để lại bất kỳ dụng cụ gây án nào.
Chiếc xe duy nhất mà cậu cắn răng lắm mới có thể bỏ tiền ra mua, lại như thế mà trở thành đống sắt vụn trong ngọn lửa tàn nhẫn, sau khi ngọn lửa được dập tắt, người lao công đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại vết cháy trên mắt đất.
Những người khác chỉ nghĩ rằng đây chỉ là xe điện xuất hiện sự cố nên mới cháy, nhưng Thời Mạch biết đây là lời cảnh cáo Lý Gia dành cho cậu.
Cậu lặng lẽ đứng nhìn từ đầu đến cuối.
Cho đến khi đám đông tan đi, xe cứu hỏa cũng trở về, khói trắng tiêu tán hết trong không khí, cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ có bàn tay nắm chặt mới biểu hiện tâm trạng của cậu.
"Có tiền thì muốn làm gì thì làm sao, có phải luật sư quèn như tôi đáng bị người khác khinh thường đúng không?" Thời Mạch cúi đầu, giọng nói run run.
Tạ Cẩm Trình không nói gì, người trước mặt tuy không cường tráng, nhưng sống lưng thẳng tắp, kiên cường làm người khác phải kính nể, cũng khiến người ta phải xót xa.
Tạ Cẩm Trình từ đầu đã đứng ở vạch đích, không hiểu được sự vất vả của một luật sư nhỏ không có danh tiếng, không biết phiền phức của người nghèo là gì, ngoại trừ người thân của hắn, không có ai dám đối với hắn như vậy, hắn có lẽ sẽ không thể đồng cảm được với Thời Mạch.
Nhưng mà hắn có thể hiểu tậm trạng Thời Mạch lúc này - không cam lòng, ủy khuất, phẫn nỗ cũng với khát vọng phản kháng.
Tạ Cẩm Trình dang tay ra cho Thời Mạch một cái ôm ấp áp, cơ thể của cậu run lên, như thể giây tiếp theo cậu sẽ ngã xuống không gượng dậy được nữa.
Câu hỏi của Thời Mạch không cần một câu trả lời, mà cậu chỉ cần một chỗ dựa vững chắc để một lấn nữa đứng lên, lại được sống lạc quan yêu đời.
Cảm giác tội lỗi và áy náy đè nặng trong lòng Tạ Cẩm Trình, nếu không phải hắn tự ý đưa vụ án này cho cậu, nếu hắn không thèm để ý tên Lý Gia, Thời Mạch sẽ không phải gặp phải cảnh này.
Hắn tự nhủ trong lòng một câu xin lỗi, nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Mạch, nhẹ giọng nói: "Ghế phụ xe tôi lúc nào cũng dành cho cậu."
Với sự ủng hộ và những lời nói ấm áp ấy đã mang lại sức mạnh vô hạn cho Thời Mạch, cậu không ý thức được tư thế bây giờ của hai người có bao nhiêu ái muội, chỉ nghĩ đơn giản là cái ôm giữa anh em tốt với nhau, cậu vỗ vỗ cánh tay vững chắc của Tạ Cẩm Trình, lạc quan cười cười: "Cũ không đi mới không tối, con xe này tôi định đổi lâu rồi, chẳng qua tôi vẫn còn luyến tiếc nó.
Không sao, mua lại cái khác là được, chỉ tiếc là mất trọn tệ để mua nó, bực mình!"
Nếu thực sự bình thản chấp nhận sự thật, thì sao cậu vẫn còn để ý tiền mua xe như vậy? Cậu thật là đủ quật cường.
Thời Mạch thoát khỏi vòng tay Tạ Cẩm Trình, không quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt: "Tôi không sao, đi trước...A"
Tạ Cẩm Trình kéo Thời Mạch lại, nắm lấy cằm cậu, buộc cậu đối diện với mình, cảm giác tiếp xúc da mặt cậu thoải mái bất ngời, chỉ là có mấy sợi râu như lông tơ phá hủy mỹ cảm.
Vết bầm trên mặt Thời Mạch càng ngày càng nghiêm trọng, khuôn mặt vốn đã còi cọc giờ lại thêm xấu xí.
"Nhìn gì đấy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Nhìn nhiều không sợ mù mắt à, còn cười, thấy tôi đẹp cái mắc cười?" Thời Mạch đập bốp vào tay Tạ Cẩm Trình, đưa tay sờ sờ khuôn mặt đau nhức của cậu, nhếch nhếch miệng hoạt động cơ mặt, "Hôm nay tên họ Lý kia khiến tôi đẹp mặt như vậy, sau này phải cảm ơn hắn thật tốt rồi."
Tạ Cẩm Trình bị lời nói của Thời Mạch chọc cười, hắn khẽ nhếch khóe môi, kéo tay Thời Mạch ra xe hắn: "Đi bệnh viện."
"Đợi đã, đi bệnh viện làm gì?" Thời Mạch cản lại, "Anh có biết bệnh viện gần nhất cách đây bao xa không? Còn phải xếp hàng đăng ký, khám bệnh, mua thuốc, anh thấy tôi đẹp mặt thành như thế này, định cho cả thế giới biết hay gì?"
Tạ Cẩm Trình không nói hai lời, mở cửa xe, đẩy Thời Mạch vào trong, đóng cửa, lên xe nhấn ga, vèo một tiếng lái xe đi luôn.
"Thời Mạch, tôi không có hỏi ý kiến của cậu.".