Còn phút nữa là tới giờ mở phiên tòa, Tạ Cẩm Trình và Thời Mạch sóng vai nhau đi vào Tòa Án.
Vào phòng xử án, bị đơn vẫn chưa đến.
Tạ Cẩm Trình giúp Thời Mạch lấy tài liệu ra rồi ngồi xuống hàng ghế phía dưới.
Nguyên đơn là người đại diện theo pháp luật của Công ty Nhĩ Ngu, Ngô Lâm, cũng đã đến ngay sau đó.
Mười phút sau, bị đơn - Lý Gia và hai luật sư của hắn ta cũng tới.
Tạ Cẩm Trình nheo mắt nhìn, hắn nhận ra hai vị luật sư này, họ nằm trong top luật sư hàng đầu của công ty luật Cẩm Thiên, trong đó còn có một người có thể nắm bắt được tâm lý đối thủ và khả năng gài bẫy điêu luyện chờ đối thủ không cẩn thận chui vào mà không hề hay biết mình bị lừa.
Tuy rằng Lý Gia bị công ty luật Cẩm Thiên cho vào blacklist, nhưng nếu Lý Gia thông qua quan hệ cá nhân trực tiếp ủy quyền cho luật sư thuộc công ty luật Cẩm Thiên, thì công ty sẽ không ngăn cản.
Thời Mạch lần đầu được tiếp nhận vụ án lớn như vậy, đã gặp phải đối thủ khó nhằn, đây là một thử thách lớn.
Trong khoản thời gian này, Tạ Cẩm không biết Thời Mạch đã chuẩn bị kỹ càng như thế nào và cố gắng ra sao, nhưng Thời Mạch lúc trước mà hắn biết không phải là đối thủ của hai người này.
Thời Mạch hoàn toàn không biết lai lịch của hai luật sư kia, nhìn thấy luật sư bên kia ăn mặc tùy tiện, dung mạo bình thường, khí chất bình thường, theo bản năng cho rằng Lý Gia khinh thường chính mình, chỉ thuê những luật sư có trình độ không cao để đối phó mình, ngược lại sinh ra động lực, quyết tâm thắng một trận thật đẹp.
Theo một cách khác, những ý nghĩ độc đáo của Thời Mạch lại mang lợi thế cho cậu.
"Đây không phải luật sư Tạ hay sao, sao ngài cũng tới đây?" Lý Gia nhìn thấy Tạ Cẩm Trình, tiến đến nịnh nọt bắt tay với Tạ Cẩm Trình.
Tạ Cẩm Trình vẫn ngồi bắt chéo chân không nhúc nhích, cũng không bắt tay với Lý Gia, hắn hất cằm chỉ về phía nguyên đơn: "Anh nên bắt tay với người bên đó."
Lý Gia nhìn qua, chỉ thấy một người có khí chất bất phàm, quần áo chỉnh tề đang đứng ở đó xem tài liệu, hắn không nhận ra Thời Mạch, còn tự đắc ý cười lạnh, nguyên đơn thay đổi luật sư, vậy chắc chắn rằng tên Thời Mạch kia đã bị hắn dọa chạy mất dép, không có can đảm ra tòa.
Vị luật sư này khí độ bất phàm, nhất định phải nịnh bợ thật tốt.
Hắn đi qua, thân thiện đưa tay ra: "Xin chào, xin hỏi vị luật sư này nên xưng hô như thế nào?
Thời Mạch không thèm ngước mắt lên, cúi đầu sửa sang tài liệu: "Thưa anh, một đương sự chỉ có thể ủy quyền một lúc hai vị luật sư."
Tay Lý Gia lúng túng dừng lại giữa chừng, hắn khó hiểu hỏi: "Ý của anh là gì?"
"Nếu ngài muốn ủy quyền cho tôi làm luật sư cho ngài, thì hãy hủy bỏ ủy quyền với hai luật sư kia đi, vì phí luật sư của tôi tương đối cao, ủy quyền cho mỗi mình tôi thì ngài có thể tiết kiệm được kha khá tiền để chuẩn bị cho vụ kiện tiếp theo đấy.
Còn nếu ngài không có ý đó." Thời Mạch ngẩng đầu, nở nụ cười khinh bỉ, "Tôi không biết là ngài đang muốn gì đây?"
Lý Gia xanh mặt, Thời Mạch đang bóng gió rằng hắn đang gánh một khoản nợ khổng lồ không những thế còn vướng vào nhiều vụ kiện, và Thời Mạch cũng chế nhạo cả hành vi ninh bợ của hắn.
Lý Gia không biết giấu mặt đi đâu, ngay cả luật sư đại diện cho hắn cũng cúi đầu xấu hổ thay.
Có hơn mười người tham dự phiên tòa, hắn không dám lên cơn ngay lúc này, chỉ có thể hung tợn hừ một tiếng, mặt hằm hằm trở về ghế bị đơn.
Thời Mạch cúi đầu cười trộm, lén ra dấu "OK" với Tạ Cẩm Trình, Tạ Cẩm Trình gật đầu tán thưởng.
Không lâu sau phiên tòa bắt đầu.
Chủ tọa phiên tòa gõ búa, thanh âm rõ ràng: "Đầu tiên kiểm tra thông tin danh tính của các đương sự và luật sư của đương sự.
Nguyên đơn, xin mời mô tả ngắn gọn thông tin danh tính của anh."
Thời mạch cố ý nhìn về phía Lý Gia một cái, đôi tay cầm chắc tài liệu, giọng nói hữu lực, mạnh mẽ: "Nguyên đơn, Công ty trách nhiệm hữu hạn Nhĩ Ngu, cư trú...Người đại diện theo pháp luật của công ty là Ngô Lâm, đồng thời giữ chức vụ chủ tịch công ty.
Luật sư đại diện là Thời Mạch, luật sư trực thuộc Công ty luật Chung Nguyên, đã được nguyên đơn ủy quyền hợp pháp."
Cạch.
Lý Gia làm rơi cây bút xuống đất, hắn vừa nghe cái gì vậy? Thời Mạch, luật sư kia là Thời Mạch sao? Mới không gặp một khoảng thời gian, cậu đã thay đổi đến mức hắn nhận không ra! Lý Gia trợn mắt há mồm, bỗng nhớ lại những lời nịnh nọt hồi nãy làm hắn muốn tát cho mình một cái.
Sau khi bị đơn tóm tắt thông tin và chờ thực hiện xong các trình tự thủ tục, đến gian đoạn điều tra để hai bên trình bày quan điểm và và chứng cứ của mình.
Thời Mạch nhấn mạnh vào yêu cầu của đơn khởi kiện, không có gì thay đổi về chứng cứ và luận điểm, phía bị đơn cũng kiên trì bảo vệ ý kiến của mình.
Đến giai đoạn đối chứng, hai bên đều nhắm vào chứng cứ đối phương đệ trình mà phản biện, nói tóm lại, chính là cả hai đều không thừa nhận chứng cứ bất lợi nào về phía mình.
Thời Mạch trình bày mạch lạc, nói có sách mách có chứng, đối phương cũng không cam lòng yếu thế, trình bày cũng rất rõ ràng.
Đến giai đoạn điều tra của tòa án, chủ tọa phiên tòa đặt câu hỏi:
"Nguyên đơn, Hợp đồng bảo lãnh được ký chính xác vào lúc nào, ở đâu, có những ai có mặt lúc đó?"
Thời Mạch cố ý nói chậm lại, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía Lý Gia: "Nguyên đơn, bị đơn, luật sư đại diện của cả hai bên đều có mặt.
Hợp đồng được ký kết ở một căn phòng trong khách sạn A, ngày ký kết là ngày được ghi trên hợp đồng, thời gian là vào lúc giờ chiều."
"Vớ vẩn!" Lý Gia hung dữ thề thốt phủ nhận, "Tôi không có mặt ở đó, có người bắt chước chữ tôi ký vào đó! Tên luật sư đó đang nói xạo!"
Chủ tọa gõ búa nhắc nhở: "Bị đơn, xin chú ý giữ trật tự phiên tòa, không được công kích cá nhân người khác."
Lý Gia nhìn Thời Mạch đang tươi cười, sắc mặt khó coi hừ một tiếng, nữ luật sư ủy quyền của hắn bổ sung thêm: "Để tôi giải thích một chút, chúng tôi đã nộp một bản sao của tờ báo trong giai đoạn đối chứng vừa rồi, chứng minh rằng con dấu chính thức của Công ty La Gia đã bị hủy bỏ do bị mất trước khi ký hợp đồng, và con dấu chính thức trên hợp đồng là dấu giả.
Vì vậy, chúng tôi đã làm đơn gửi tòa án yêu cầu tòa án tiến hành giám định con dấu trên hợp đồng."
Chủ tọa nói: "Nguyên đơn, mời anh đọc đơn xin giám định của bị đơn."
Thời Mạch tiếp nhận đơn xin giám định từ tay chủ tọa rồi nhìn thoáng qua, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu mọi thứ: "Chúng tôi cho rằng, đơn xin giám định này không có ý nghĩa gì cả.
Cái thứ nhất, người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan có mặt tại thời điểm đó, nếu tòa án cho rằng chứng cứ chúng tôi đưa ra không đáng tin cậy thì có thể yêu cầu người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan làm chứng trước tòa để chứng minh chữ ký và con dấu trên hợp đồng do Lý Gia ký và đóng dấu của công ty Gia La là sự thật.
Đáng lẽ bên chúng tôi nên mời nhân chứng ra tòa, nhưng chúng tôi tin rằng nhân chứng được triệu tập bởi tòa án sẽ có sức thuyết phục hơn.
Thứ hai, công ty của bị đơn đăng báo thay đổi con dấu chính thức, nhưng sau đó vẫn sử dụng con dấu cũ ký kết hợp đồng mua bán khác, vừa rồi bên tôi cũng đã đệ trình chứng cứ chứng minh.
Nếu bị đơn khẳng định con dấu chính thức trên hợp đồng là giả, thì con dấu chính thức trên hợp đồng khác cũng là giả.
Đối với việc này tôi không thể không thắc mắc, bị đơn quản lý công ty lơi lỏng đến mức độ nào? Bị đơn trong chuyện này chẳng lẽ không có một tí trách nhiệm nào sao? Nếu không có chuyện người khác làm giả con dấu, thì bị đơn sẽ sử dụng con dấu cũ một cách ác ý để trốn tránh trách nhiệm và gây thiệt hại đến quyền lợi của bên thứ ba, tòa án nên xem xét truy cứu trách nhiệm của bị đơn!"
Khí thế mạnh mẽ, cường đại tỏa ra khắp phòng xử án, khiến nơi đây rơi vào im lặng, người tham dự phiên tòa nghe xử án nhìn nhau thất thần, đều tán thưởng gật đầu.
Hai luật sư ủy quyền của bị đơn cau mày, về quan điểm thứ nhất của Thời Mạch, ban đầu bọn họ định phản biện khi Thời Mạch yêu cầu tòa triệu tập nhân chứng, họ cho rằng đây là trách nhiệm của bên nguyên đơn và nguyên đơn phải là bên tìm nhân chứng để trình bày lời khai, rồi chờ sau khi nguyên đơn tìm được nhân chứng, bọn họ sẽ bác bỏ lời khai của nhân chứng vì lý do có sự thông đồng giữa nhân chứng và nguyên đơn, cho rằng có sự hãm hại ở đây, không công nhận bảng tường trình của nhân chứng.
Không ngờ Thời Mạch đã chặn luôn đường lui của họ, yêu cầu luôn tòa án triệu tập nhân chứng, theo cách này thì người tìm nhân chứng sẽ không phải là bên nguyên đơn thì làm sao nhân chứng có thể thông đồng với nguyên đơn được? Bọn họ không còn đường nào để phản biện.
Đến cả quan điểm thứ hai của Thời Mạch, bọn họ nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao, không ngờ Thời Mạch lại sắc bén và kĩ càng đến như vậy.
Tạ Cẩm Trình mỉm cười gật đầu, Thời Mạch trưởng thành rồi.
Lý Gia không thấy luật sư phản ứng gì, gấp áp mắng: "Hai người làm sao vậy, phản bác lại cậu ta nhanh lên!"
Hai vị luật sư quay mặt nhìn nhau, nữ luật sư nghĩ ngợi, định phản bác lại thì chủ tọa tiếp tục đặt câu hỏi:
"Bị cáo Lý Gia và công ty La Gia, bằng chứng và lý do gì khiến các anh cho rằng mình không phải chịu trách nhiệm trong chuyện này?"
"Theo khoản , Điều được ghi trong Hợp đồng." Nam luật sư nêu ra nội dung điều khoản được quy định trong hợp đồng tranh chấp, "Bên chúng tôi cho rằng điều khoản này quy định không rõ ràng.
Không ghi rõ có thỏa thuận về tiền cọc và "điều khoản quy định về chịu trách nhiệm" không quy định rõ thiệt hại bao gồm những gì, cho nên chúng tôi không phải chịu trách nhiệm cho việc này." Nói xong anh ta ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ lời nói và hành động của Thời Mạch, chờ xem trạng thái tinh thần của Thời Mạch, xem xét Thời Mạch đang suy nghĩ gì để tính toán thực hiện bước tiếp theo.
Tuy nhiên, Thời Mạch đã phá vỡ nước cờ mà nam luật sư đã tính từ trước, cậu đột nhiên bật cười, ánh mắt linh lợi, hành động tự nhiên không hề coi trọng đối thủ: "Nguyên đơn, bị đơn, người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan đã là bạn lâu năm của nhau, cũng đã thực hiện nhiều giao dịch mua bán với nhau, các bên đương sự đều cho rằng chuyện chịu trách nhiệm cho mọi rủi ro có thể thương lượng trong hòa bình nên mới thỏa thuận không rõ ràng, quan điểm của bên bị đơn chị có thể cho thấy rằng hợp đồng của các bên có sai sót nhưng lại không phủ nhận trách nhiệm của bị đơn, sự thật là hợp đồng này đã được ký kết giữa các bên đương sự, nội dung và hình thức của hợp đồng đều hợp pháp, chữ ký và con dấu đều là thật, là hợp đồng có giá trị pháp lý, bị đơn phải chịu trách nhiệm bảo lãnh theo hợp đồng."
Nam luật sư siết chặt cây bút, hắn đã tung hoành trong giới luật sư đã nhiều năm, hắn tự nhận đã nhìn thấy đủ loại tình huống trên đời cùng với vô số kiểu người, lòng người trước mặt hắn chỉ như một tấm gương trong suốt, hắn có thể dựa vào tính tình đối thủ để thiết kế bẫy rập, nhưng lần này hắn lại nhìn không thấu Thời Mạch, rõ ràng một giây trước Thời Mạch như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ, sắc bén bức người, giây tiếp theo thì lại như một người tùy tiện, bất cần, thái độ thản nhiên, hoàn toàn làm cho người khác không đoán nổi cậu đang nghĩ gì.
Chủ tọa phiên tòa hỏi: "Phía bị đơn có ý kiến gì với quan điểm của bên nguyên đơn không?"
Nam luật sư gằn từng chữ một, kéo chậm tốc độ nói, quan sát gắt gao biểu cảm của Thời Mạch, mong rằng có thể nhìn ra được manh mối nhỏ nào đó: "Bên tôi không tán thành với quan điểm của bên nguyên đơn.
Đầu tiên, tại thời điểm ký kết hợp đồng, không có một ai đại diện công ty Gia La có mặt ở đó cả.
Thứ hai, chữ ký và con dấu trên hợp đồng là giả."
Thời Mạch lại cười, giống như bên bị đơn vừa nói một điều gì đó rất tấu hài, cậu bật cười một cách tự nhiên, không có một chút mỉa mai châm biếm, nhưng nam luật sư lại không hiểu cậu đang cười cái gì.
Mu bàn tay vị nam luật sư nổi đầy gân xanh, Thời Mạch quá thản nhiên nhưng lời nói lại sắc bén đến kinh ngạc, nếu không phải là người có một cái đầu lạnh và có sự tính toán trước thì ai có thể có thái độ thoải mái như vậy? Trong mắt Thời Mạch, đây dường như không phải là cuộc đối đầu mà là một trò chơi đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Trái với sự lo lắng của mình, nam luật sư cảm thấy bản thân mình chỉ là một thằng hề, căn bản không được Thời Mạch để vào mắt.
Nam luật sư bối rối, khi phiên tòa bước vào giai đoạn tranh luận trọng yếu nhất, hắn càng căng thẳng hơn.
Tranh tụng trên tòa cũng là đấu trường tâm lý của các luật sư, phải có bản lĩnh vững vàng mới có thể áp đảo đối thủ, ngược lại sẽ bị đối thủ dẫn trước..