Mười phút sau, Thời Mạch mơ mơ màng màng dụi mắt đi ra, cậu đã thay bộ đồ hồi sáng lại thành bộ đồ "cái bang" luộm thuộm cậu hay mặc.
Tạ Cẩm Trình khoanh tay trước ngực: "Bộ tây trang của cậu đâu?"
Bộ tây trang đó là bảo bối của cậu, cậu không nỡ mặc thường xuyên.
Thời Mạch ngạo kiều nói: "Tôi sợ mặc vào đẹp trai quá thì mọi người đổ xô lại ngắm tôi, ảnh hưởng trật tự xã hội lắm."
"À." Thời Mạch khoác lên bộ tây trang, cậu tưa như vầng thái dương tỏa ra ánh hào quang, như thế quá hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, Tạ Cẩm Trình chỉ cần Thời Mạch là một ngôi sao mờ ảo, chỉ phát sáng với mỗi mình hắn.
Thôi thì Thời Mạch không mặc tây trang cũng khá tốt ấy chứ.
Trung tâm mua sắm cách đây không xa, chỉ cách vài bước chân, Tạ Cẩm Trình và Thời Mạch sóng vai đi bên cạnh nhau, một người thì khí phách, một người như ánh mặt trời, đi tới đâu tỏa sáng đến đó.
"Này..." Thời Mạch nhận ra Tạ Cẩm Trình từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu mày, tiên phong phá vỡ sự im lặng, "Hôm nay tâm trạng anh dường như không được tốt lắm, tôi có thể giúp gì được anh không?"
"Đi mua quần áo với tôi." Tạ Cẩm Trình tay đút túi quần, chân bước không ngừng, nhà không thể về, không còn quần áo để thay, hắn không có thói quen mặc lại quần áo cũ ngày hôm trước.
Thời Mạch cạn ngôn, suy nghĩ một hồi, cậu lại tìm một đề tài khác bắt chuyện: "Nghe nói hiện tại tôi đã trở nên nổi tiếng trong giới luật sư, lúc trước anh không cho tôi lướt mạng chính là không cho tôi biết chuyện này đúng không, hiện tại mọi chuyện tiến triển ra sao rồi?" Vừa dứt lời, cậu chợt cảm thấy một lực truyền đến từ thắt lưng, khiến cho cậu đụng phải một thân hình cao lớn, đồng thời một chiếc xe đi ngược chiều cũng vừa xẹt qua sát bên cạnh cậu.
"Cẩn thận." Tạ Cẩm Trình người trong ngực, rũ mắt hỏi, "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì đâu" Thân nhiệt từ cơ thể ấm áp truyền qua, vành tai Thời Mạch đỏ rực như bị bỏng, cậu xấu hổ từ vòng tay Tạ Cẩm Trình đứng thẳng dậy, phủi thẳng quần áo, tiếp tục bước đi, "Đi nhanh lên nào, sắp tới rồi."
Tay Tạ Cẩm Trình cố ý vòng qua eo Thời Mạch rồi mới rụt lại: "Cơ quan điều tra bên công an đã can thiệp vào vụ này, nhưng hiện tại tạm thời đã bị tôi chặn lại, tuy vậy cũng không kéo dài được, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống."
Thời Mạch cười: "Tôi còn tưởng đến giai đoạn định tội tới nơi, chỉ mới điều tra thôi thì có gì mà sợ, tôi có nhiều biện pháp để đối phó lắm đấy."
"Cậu tự tin thật đấy."
"Đương nhiên." Thời Mạch kiêu ngạo nói, " Tôi là đại luật sư Thời bất khả chiến bại."
Tạ Cẩm Trình vỗ vỗ đầu Thời Mạch, sải chân dài đi trước.
Đến trung tâm thương mại, Thởi Mạch ỷ mình quen đường, dắt Tạ Cẩm Trình đi một vòng rồi dừng trước một cửa hàng bán tây trang, đắc ý giới thiệu: "Đây là cửa hàng bán tây trang sang trọng nhất cái trung tâm thương mại này, đảm bảo thỏa mãn yêu cầu của anh."
Cửa hàng được trang trí bằng nhiều loại nội thất cao cấp, ánh sáng vàng điểm thêm sự lộng lẫy cho những bộ quần áo được bày bán trên giá.
Tạ Cẩm Trình lại không thèm để mắt tới, kéo tay Thời Mạch đi đến một cửa hàng bán quần áo gần đó.
Quần áo trong cửa hàng này đều rất thời thượng, rất hợp với người ở tầm tuổi họ, Tạ Cẩm Trình nhìn lướt qua, những bộ quần áo này có vẻ phù hợp với khí chất của Thời Mạch hơn.
Hắn bước thẳng đến chiếc ghế dài trong cửa hàng rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo, chống khuỷu tay lên ghế, tựa tay vào cằm: "Cậu thử quần áo giùm tôi đi, thấy bộ nào đẹp thì thử bộ đó, tôi hơi mệt."
"Ủa" Thời Mạch ngạc nhiên, "Tôi với anh đâu có mặc cùng size."
"Chỉ cần tăng lên một size là được." Tạ Cẩm Trình nhìn chiếc quần nhàu nhĩ Thời Mạch đang mặc, "Nhớ thử cả quần luôn nhé."
"Được rồi." Thời Mạch nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tạ Cẩm Trình, chọn một bộ quần áo phù hợp với Tạ Cẩm Trình rồi đi thử, khi cậu bước ra khỏi phòng thử đồ, lông mày Tạ Cẩm Trình càng nhíu chặt hơn.
Thời Mạch ngốc nghếch này, làm đúng y hệt những gì hắn bảo.
Bộ quần áo đó không tệ, nhưng chỉ hợp với hắn, chứ không hợp với Thời Mạch.
Thời Mạch nhìn xung quanh rồi chỉ vào một bộ đồ được treo bên phải: "Không đẹp, đổi bộ này đi."
Thời Mạch thành thật đi thay đồ, từ phòng thay đồ đi ra, cậu thay đổi rất nhiều, bộ quần áo này thực sự phù hợp với Thời Mạch, tôn dáng cậu lên rất nhiều.
"Anh định mặc kiểu này hả?" Thời Mạch giật nhẹ góc áo, tưởng tượng Tạ Cẩm Trình mặc lên, cảm thấy có gì đó kì kì.
"Tôi thích." Tạ Cẩm Trình gật đầu, cố ý lớn tiếng nói: "Tôi lấy bộ này, phải lớn hơn một size.
Cậu đi thử cái này." Chờ Thời Mạch lại đi thử đổ, Tạ Cẩm Trình nhỏ giọng nói với người bán hàng, "Lấy bộ vừa nãy cậu ấy thử, đừng cho cậu ấy biết."
Người bán hàng khẽ cười rồi đóng gói bộ quần áo Thời Mạch vừa thử.
Chọn tới chọn lui nhưng chỉ mua được một bộ quần áo tại cửa hàng này, tính tiền xong, Tạ Cẩm Trình kéo Thời Mạch tiếp tục đi lượn thêm mấy cửa hàng khác.
Hắn dùng cách tương tự để mua thêm cho Thời Mạch vài bộ quần áo và giày dép mới, mà hắn chỉ mua một chiếc áo khoác duy nhất.
Sau khi mời Thời Mạch đi ăn tối, hai người đi đến khách sạn Tạ Cẩm Trình đang ở, Tạ Cẩm Trình đưa túi đồ cho Thời Mạch: "Tặng cho cậu này, mừng cậu chiến thắng trong trận chiến đầu tiên.
Không cho phép cậu từ chối, cậu nhận đi, chờ đến khi cậu thắng vụ này nhận được phí luật sư thì đáp lễ sau cũng được."
Tự nhiên nhận được quà, Thời Mạch sửng sốt: "Đợi đã, anh nói lại coi, quần áo này cho tôi thật hả? Nhưng mà đều là size của anh hết mà..." Cậu đột nhiên dừng nói, thật ngu ngốc giờ mới nhận ra mình trúng kế, "Mắc cái gì anh mua cho tôi? Tôi tự mua được mà."
Nếu tự mua được thật thì tại sao lại ăn mặc lôi thôi như thế? Khóe miệng Tạ Cẩm Trình cong lên: "Không vì cái gì cả."
"Anh không cho tôi một cái lý do, tôi còn lâu mới lấy." Thời Mạch ngạo kiều rầm rì, "Quần áo này anh bắt tôi, xem xét việc hồi nãy anh mời tôi đi ăn, tôi đã không thèm tính toán rồi, anh đừng có tưởng bở tôi giúp anh cất giùm quần áo nữa, không có cửa đâu."
"Không có lý do là lý do rồi đó." Tạ Cẩm Trình nhét túi đồ vào trong lòng Thời Mạch, "Cậu chỉ có thể lựa chọn nhận lấy hoặc là cười nhận lấy."
"...Đại ca, lý do của anh có cần phải ngang ngược như vậy không, hai cái lựa chọn này khác gì nhau?"
"Tâm trạng lúc nhận khác nhau còn gì." Tạ Cẩm Trình nắm cắm Thời Mạch, vừa lúc đèn đường rọi xuống đỉnh đầu cậu, ánh sáng hư ảo khiến khuôn mặt câụ không chân thực, tiếng nói trầm thấp như tiếng vang từ phía chân trời vọng lại, "Cậu chọn cái nào?"
Thời Mạch cảm thấy dường như có một bàn tay gợn một tầng sóng nhỏ, nối tiếp đó là tầng tầng lớp lớp ngọn sóng nhộn nhạo lan tỏa cả trái tim, thật lâu mới bình tĩnh lại được.
Cậu nhìn người đàn ông đứng gần mình trong gang tấc, như người mất hồn đón nhận túi đồ: "Cảm ơn anh."
Mở túi ra nhìn những bộ quần áo mới tinh, cậu thấy mũi chua xót, đã rất lâu rồi cậu không mua được một bộ đồ mới nào, mỗi lần đi vào trung tâm thương mại, cậu đều bị hấp dẫn bởi những bộ trang phục theo trend năm nay, nhưng trong túi chỉ còn vài chục đồng sau khi mua gạo, dầu, muối..., người bán hàng còn khinh thường nói rằng với chút tiền đó của cậu chỉ có thể mua một đoạn tay áo, vì vậy cậu cãi nhau với người bán hàng một trận, sau đó đến một gian hàng bán quần áo ngoài vỉa hè mua hai chiếc áo, về đến nhà lại hối hận thà mua một cái áo thôi còn để dành tiền để mua cơm nữa.
Kể từ đó, cậu không can đảm bước vào trung tâm thương mại nữa, quần áo vỉa hè trở thành thứ đồ quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày của cậu.
Chât lượng của quần áo mua ở các hàng vỉa hè rất kém, mặc lâu ngày sẽ bị nhăn và dão ra, nhưng cậu lại không thể nhẫn tâm vứt đi chỉ có thể mặc tạm được đến đâu hay đến đấy.
Thời Mạch giống như đã lấy được bảo vật quý giá nhất, cậu ôm chặt lấy túi đồ, lại khẩu thị tâm phi nói: "Đống quần áo này chỉ là gửi chỗ tôi thôi đấy nhé, chờ khi tôi thắng vụ kiện này, tôi sẽ mua đồ còn đẹp hơn trả lại anh.
Nhưng mà lỡ tôi thua kiện thì biết làm sao đây?"
"À." Tạ Cẩm Trình vỗ vỗ đầu cậu, lấy túi đồ của mình vác lên vai, một tay đút túi quần tiêu sái bước vào khách sạn, "Trong từ điển của cậu không được có hai chữ "thua kiện", nhớ kỹ."
Buổi tối ngày hôm sau, Thời Mạch đang lục tung tủ đồ tìm quần áo cũ của mình.
Cậu tìm ra mấy bộ quần áo mà trước kia cậu thích nhất, đứng tạo dáng trước gương rồi tự khen mình đã đẹp trai trở lại.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu vừa lướt mạng vừa ấn phím nghe.
"Có đang ở nhà không Thời Mạch?" Giọng nói của Tạ Cẩm Trình giống như rượu vang đỏ được ủ lâu năm, tinh khiết và hấp dẫn, Thời Mạch nghe xong da gà nổi rần rần.
"Có, có."
"Biết lái xe không?"
Thanh âm cuối tăng thêm vài phần mê hoặc, Thời Mạch như ma xui quỷ khiến đáp: "Biết, biết."
"Đến đây lái xe đưa tôi về, tiền xe sẽ trả cho cậu, địa chỉ gửi qua Wechat.
Như vậy nhé."
Lời ít mà ý nhiều, chân thật đáng tin.
Chờ tới khi Thời Mạch phản ứng, đáp lại cậu chỉ có thông báo từ Wechat.
Tuy là nói sẽ trả lại tiền xe, nhưng Thời Mạch làm gì để Tạ Cẩm Trình trả lại được.
Thời Mạch cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa, đi ngang qua phòng tắm nhìn thấy bộ quần áo đang mặc trên người, nghĩ nghĩ một hồi cậu đi thay một bộ quần áo Tạ Cẩm Trình tặng ngày hôm qua, đó là bộ quần áo cậu thích nhất.
Vừa đạp xe được một lúc thì Tạ Cẩm Trình gọi điện tới.
"Đừng hối đừng có hối, tôi đang tốc hành tới đây!" Thời Mạch lớn tiếng ồn ào, dưới chân dồn sức đạp nhanh hơn.
"Tốc hành?" Tạ Cẩm Trình hỏi, "Cậu đặt xe tốc hành tới hả?"
Thời Mạch nghẹn lời, một lúc lâu sau mới hiểu được là Tạ Cẩm Trình đang hiểu lầm cái gì, mặt dày trả lời: "Xe tốc hành cái gì, tôi đi xe chuyên dụng, cái loại xịn nhất đấy, nhớ rõ mà trả tiền cho tôi!"
"Yên tâm, cậu đang ở đâu vậy, tiếng gió lớn quá."
Thời Mạch giảm tốc độ xuống: "Tôi ngồi sát cửa sổ nghe điện thoại, tất nhiên là tiếng gió lớn rồi."
"Vừa đi vừa mở cửa sổ nghe điện thoại sao? Nghe lạ à nha."
"Tôi thấy như vậy rất ngầu đấy thì làm sao." Thời Mạch mặt không đỏ tim không đập, "Anh có chuyện gì sao? Đừng có nói với tôi là anh chỉ muốn nghe giọng tôi thôi đấy nhé?"
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây rồi đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp.
"Đúng thế, tôi muốn được nghe giọng nói của cậu đấy."
Thời Mạch vặn đầu xe, xuýt chút nữa đụng phải một chiếc xe vừa rẽ vào đường phụ.
Cuối cùng Tạ Cẩm Trình chỉ muốn Thời Mạch mua giùm một túi khăn giấy.
Thời Mạch đậu xe với khuôn mặt u ám, cầm túi khăn giấy bước nhanh vào nhà hàng, chỉ thấy bên trong sảnh khách sạn, Tạ Cẩm Trình lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo lấy nhau, những ngón tay ưu nhã đặt trên trán, nửa ngủ nửa tỉnh nheo mắt lại.
Nghe thấy thanh âm của Thời Mạch, hắn khoan thai mở mắt ra, đôi mắt hiện lên một tầng sương mờ ảo, sau một lúc mới ngưng tụ trên người Thời Mạch.
"Cậu đến rồi." Mùi rượu êm dịu tràn ra từ miệng hắn, trên quần áo còn vương mùi thuốc lá thoang thoảng, thể hiện vừa nãy hắn đã tham gia một bựa tiệc rượu náo nhiệt xa hoa.
Hắn vươn tay về phía Thời Mạch, bày tay run rẩy biểu hiện hắn đã say không nhẹ.
"Trời đất ơi, anh đã uống bao nhiêu rượu rồi, sao mà mùi nồng quá vậy?" Thời mạch nhét khăn giấy vào túi quần, choàng tay hắn qua vai, "Tôi đưa anh vào nhà vệ sinh, phun ra được thì sẽ dễ chịu hơn."
Tạ Cẩm Trình lắc đầu, hành động khiếm nhã như vậy trước đông đảo công chúng không phù hợp với hình tượng của hắn: "Đưa tôi về nhà."
"Được được, chìa khóa xe đâu?" Nghe Tạ Cẩm Trình nói rằng ở trong túi quần của hắn, Thời Mạch thò tay vào túi quần hắn mò tìm chìa khóa, túi quần rất sâu, tay cậu cách một lớp vải dán lên đùi Tạ Cẩm Trình một lúc mới tìm thấy chìa khóa xe, "Tìm thấy rồi." Cậu vui sướng như lấy được chiến lợi phẩm, nhưng lại không phát hiện Tạ Cẩm Trình hô hấp càng lúc càng không không đều, trọng lượng dựa lên người cậu càng ngày càng nặng.
"Thời Mạch..." Tiếng nói trầm ấm phát ra trên môi, Tạ Cẩm Trình run rẩy vươn tay ra, chậm rãi tiến gần mặt Thời Mạch, đột nhiên cánh tay hắn bị Thời Mạch bắt lấy, sau đó bị đưa đến bên cạnh xe, ý đồ ái muội nhỏ bé kia đã bị cắt ngang.
"Đây." Thời Mạch thuần thục nhấn nút mở khóa, mở cửa xe, nhét Tạ Cẩm Trình vào ghế phó lái rồi ngồi vào ghế lái, "Có muốn nghe nhạc không?" Thấy Tạ Cẩm Trình gật đầu, cậu vô cùng thuần thục nhấn nút phát nhạc, vặn nhỏ âm lượng, sau đó bật chế độ dẫn đưỡng, khởi động xe, động tác thành thạo, liền mạch lưu loát, giống như đang lái xe của chình mình vậy.
Tạ Cẩm Trình chống khuỷu tay ở cửa sổ, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn Thời Mạch, nhìn cậu vui vẻ lái xe, phấn khích khi vượt xe khác...Càng nhìn càng thấy giống một bức họa say mê lòng người, muốn dừng cũng không dừng được..