Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

chương 115: quân chưởng môn, thật đúng là phách nhân!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đệ tử Thánh Tuyền Tông khó chấp nhận sự thật Mạc Thượng Phi bị đánh bất tỉnh, cho nên bọn hắn đưa tay mới đặt lên chuôi kiếm, dường như có ý định ra tay.

Mấy người Lục Thiên Thiên cùng Tô Tiểu Mạt cũng không yếu thế, chỉ cần bọn ngươi dám chơi lớn, bọn ta sẵn sàng chơi đến cùng!

Giờ phút này, tinh thần xương cốt cứng rắn của Thiết Cốt Phái, bày ra vô cùng tinh tế!

Thời điểm tại Hắc Phong Trại, Quân Thường Tiếu rất thất vọng khi phải chứng kiến một tên đệ tử tham sống sợ chết không tiếc phản bội môn phái để kéo dài hơi tàn.

Bây giờ hắn nhìn thấy đệ tử không chút e ngại đối đầu với Thánh Tuyền Tông, còn có khí thế giương cung bạt kiếm với kẻ địch, điều này khiến hắn cảm thấy rất vui mừng.

Ta không yêu cầu đệ tử phải là một tên có tài trí hơn người. Ta cũng không quan tâm đệ tử xuất thân là cái gì hoàn cảnh.

Ta chỉ hy vọng đệ tử có một trái tim nhiệt huyết, xem mình là một thành viên của Thiết Cốt Phái, cùng đồng sinh cộng tử, cùng phú quý nghèo bần.

"Quân chưởng môn."

Tam trưởng lão Thánh Tuyền Tông khịt mũi kinh thường, nói:

"Đệ tử quý phái có ý đồ gì đây?"

Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:

"Đệ tử nhà ngươi có ý gì thì đệ tử nhà ta có ý đó, đừng có giả vờ đần độn không hiểu chuyện."

Đệ tử nhà mình đều nhiệt huyết cao trào như thế mà bản thân lại thể hiện sợ hãi, vậy làm sao đáng mặt chưởng môn, đáng mặt nhân vật chính!

Con em nó!

Không phải muốn đánh nhau sao?

Nan Thu Đao của lão tử đã lâu chưa uống máu rồi!

Một phút này, Quân Thường Tiếu hận không thể cởi áo, lộ ra bên trái Thanh long, bên phải Bạch Hổ, lấy đao vỗ ngực, tung chiêu hợp nhất giữa Nhất Dương Chỉ và Sư Tử Hống, quát to:

"Có ngon tới đây!"

Hèn chi hắn lại bình tĩnh như thế, hóa ra đã có chiêu phòng hờ rồi.

Tần Hạo Nhiên và chưởng môn các phái cười toe toét.

Ngươi dám mắng trưởng lão Thánh Tuyền Tông, khá lắm, hiện tại ngươi và đệ tử muốn lùi cũng không còn đường để lùi nữa rồi.

Ngay lúc này, Tạ Quảng Côn đi ra khuyên nhủ:

"Ti trưởng lão, Quân chưởng môn, chỉ là luận bàn giữa các đệ tử, cần gì phải đẩy đến tình trạng giương cung bạt kiếm như thế."

Lời nói của hắn có khuynh hướng nói tốt cho Quân Thường Tiếu, muốn người sau có thể vượt qua kiếp nạn này.

"Tạ thành chủ."

Tần Hạo Nhiên thản nhiên nói:

"Ti trưởng lão chính là một trong bát đại trưởng lão của Thánh Tuyền Tông, còn tên kia chỉ là chưởng môn của một môn phái cửu lưu mà dám nói chuyển không biết kính trên nhường dưới, không khói cũng quá làm càn nha."

"Tần minh chủ."

Quân Thường Tiếu lấy ra lệnh bài chứng nhận môn phái, thản nhiên nói:

"Mời ngươi mở to mắt chó của mình ra nhìn cho rõ, Thiết Cốt Phải của bổn tọa đã là bát lưu môn phái."

Tần Hạo Nhiên tức giận nói:

"Ngươi nói cái gì!"

"Nghe không rõ hả?"

Quân Thường Tiếu giơ ngón tay giữa lên, ngước đầu nói:

"Bổn tọa nói minh chủ của liên minh Bách Tông ở trước mặt Thánh Tuyền Tông chỉ là một con chó!"

Nói móc cũng thôi đi, hắn còn có thể xem như không khí, bất quá dám âm dương quái khí đưa than quạt lửa, hắn chỉ có thể ra bài không theo lẽ thường.

Tần Hạo Nhiên có thân phận là chưởng môn của lục lưu môn phái, lại là minh chủ của liên minh Bách Tông, làm sao có thể chịu nhục chuyện này, lập tức sát ý đầy trời không cách nào che giấu.

"Chậc chậc."

Ngữ trưởng lão Thánh Tuyền Tông nói:

"Chỉ là một bát lưu môn phái mà dám phách lối nhục nhã Tần minh chủ, xem ra môn phái của Tần minh chủ trong quận Thanh Dương cũng chẳng có tôn nghiêm gì cả."

Hắn cũng biết thế nào là đưa than quạt lửa, vận dụng lại rất là thành thạo

"Răng rắc!"

Tần Hạo Nhiên nắm chặt hai bàn tay, cất bước đi ra.

Nhưng, hắn vừa mới cất bước một cái, lập tức từ nơi xa vang lên một tiếng ‘đoàng’, mặt đất cách chân trước của hắn vài tấc đã bị đạo ánh sáng tạo thành một cái lỗ thủng!

"Xoát! Xoát! Xoát!"

Ba tên trưởng lão Thánh Tuyền Tông lập tức đứng dậy, dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía nơi khởi nguồn của đạo ánh sáng, phát hiện trên dốc cao có một người đang nằm, trong tay hắn cầm một thanh sắt rất dài đang bốc lên khói xanh.

Tạ Quảng Côn và chưởng môn các phái lần lượt nhìn sang, trong lòng bọn hắn giật thót hết cả tim.

Tốc độ của đạo ánh sáng quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn không cách nào dùng mắt bắt kịp!

Vừa rồi là do ám khí phát ra?

Ba tên trưởng lão Thánh Tuyền Tông hai mặt nhìn nhau, sự ngưng trọng hiển lộ rõ trong ánh mắt.

Từ tốc độ cùng lực lượng của đạo ánh sáng phát ra, bọn hắn đưa ra phán đoán nếu không có linh lực hộ thể, ăn một đòn lập tức bị thương nặng!

"Chư vị."

Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan xen đặt lên đùi, cười nói:

"Phía trên kia là đệ tử bản phái, thuần thục ba ngàn sáu trăm loại ám khí, ám khí mà hắn vừa tung ra lúc nãy chính là súng lửa thần kỳ."

Súng lửa thần kỳ?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

Quân Thường Tiếu lại nói:

"Tần minh chủ, một phát vừa rồi chỉ là cảnh cáo, nếu như ngươi cảm thấy Thiết Cốt Phái ta dễ chơi, bổn tọa không ngại để đệ tử thưởng cho ngươi thêm một phát đâu."

Ba tên trưởng lão Thánh Tuyền Tông có tu vi là Võ Tông, Tần Hạo Nhiên cũng có tu vi là Võ Tông.

Cường giả đầy rẫy phía dưới, hắn thế mà dám cho Tiêu Tội Kỷ nổ súng cảnh báo, chuyện này cần phách lực cỡ nào mới đủ.

Tạ Quảng Côn nghĩ thầm, nói:

"Quân chưởng môn, thật đúng là phách nhân!"

Sắc mặt Tần Hạo Nhiên cực kỳ khó coi khi bị ăn một phát súng cảnh cáo, sau khi hắn cân nhắc một chút, kết quả vẫn là rút chân về.

Đạo ánh sáng đánh tới trước mặt lúc nãy, tỏa ra một loại áp lực để hắn có chút sợ hãi.

Viên đạn trong khẩu QBU- được ngưng tụ từ năng lượng của tinh hạch đê phẩm, có thể bắn chết Võ Tông hay không rất khó nói, nhưng có một sự thật là dưới tốc độ cao như thế rất khó làm ra tránh né.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

(P/s: Đao kiếm dễ tránh, cung tên khó phòng)

Tần minh chủ cũng là có chút sợ tên đệ tử kia lại nổ thêm một phát súng.

Huống chi, đây là chuyện giữa Thiết Cốt Phái và Thánh Tuyền Tông, mình cần gì phải đảo khách thành chủ cơ chứ.

Mà cũng phải nói.

Bản thân bị người ta đánh đồng với chó, cục tức này rất khó nuốt trôi!

Trước đó Thiết Cốt Phái và liên minh Bách Tông chỉ là mỗi người một ngã, bây giờ chính thức triệt để trở mặt không khoan nhượng.

Tiêu Tội Kỷ nổ phát súng cảnh cáo, hù dọa Tần minh chủ và chưởng môn các phái, đồng thời hù dọa cả đệ tử của Thánh Tuyền Tông.

Bọn họ muốn xúc động rút kiếm, bất quá cũng không dám ra tay, bởi vì phía trên kia có một tên đệ tử Thiết Cốt Phái thuần thục ba ngàn sáu trăm loại ám khí tồn tại!

"Hừ."

Tam trưởng lão Thánh Tuyền Tông thản nhiên nói:

"Quân chưởng môn đã chơi lớn như thế, ta cũng muốn thử lĩnh giáo một chút tài nghệ của ngươi xem thế nào."

Bọn hắn lần này ước chiến với mục đích chính là để Thiết Cốt Phái bị bẽ mặt, cho thiên hạ biết rằng dù là đệ tử đã bị tông môn trục xuất cũng không phải chó hoang vô chủ.

Tình thế trước mắt thế nào?

Đệ tử bản phái, bị đệ tử Thiết Cốt Phái đánh cho hôn mê bất tỉnh!

Nội dung kịch bản có chút không như mong muốn, thế nhưng ý đồ vẫn không thể dễ dàng từ bỏ, cho nên hắn trực tiếp lấy thân phận trưởng lão để ước chiến với Quân chưởng môn.

Bọn người Tần Hạo Nhiên cười lạnh không thôi.

Ti trưởng lão là Võ Tông cảnh, nếu như tên kia ngu xuẩn ứng chiến, khẳng định sẽ bị ngược đãi sống không bằng chết.

"Ta có thể từ chối không?"

Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái nói.

Hắn không phải e ngại đối thủ, dù sao trong tay hắn vẫn còn lực lượng phù, cùng với Nan Thu Đao, mấu chốt ở chỗ thắng lợi không bù được tổn thất a.

Một tên chưởng môn lục lưu môn phái thản nhiên nói:

"Ngươi thân là chưởng môn một môn phái, mà người ước chiến chỉ là trưởng lão của một tông môn, nếu như từ chối nhất định sẽ bị người đời chê cười."

"Ùm."

Quân Thường Tiếu phản ứng cho có.

Con em ngươi!

Nhiệm vụ phụ mau xuất hiện đi, để cho bổn tọa hiên ngang lẫm liệt giao đấu với đối thủ!

Đáng tiếc hệ thống không có một chút phản ứng.

Tam trưởng lão thản nhiên nói:

"Quân chưởng môn, ngươi có dám ứng chiến không?"

Trong ánh mắt, lời nói đều tràn ngập khinh thường.

Hắn đang cho rằng mình không dám ứng chiến sao? Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:

"Cảnh giới của hắn là gì, lực lượng bao nhiêu cân?"

Hệ thống nói:

"Võ Tông nhất phẩm, lực lượng không cách nào chính xác phán đoán, chỉ có thể bao trùm phạm vi vạn cân trở lên."

vạn cân? Lại còn có trở lên?

Cũng quá khó nhai rồi!

"Ta bạo phát lực lượng cũng chỉ mới vạn ngàn cân, coi như sử dụng lực lượng phù tăng gấp lần, muốn so với con số vạn cũng kém quá xa."

Hệ thống giội một gáo nước lạnh, nói:

"Chủ nhân không chỉ thua thiệt ở trên phương diện lực lượng, mà còn có khoảng cách về cảnh giới, nếu như dại dột ứng chiến, xác suất chiến thắng là %."

Võ Đồ cảnh giữa các tiểu cảnh giới không có quá nhiều chênh lệch, cho nên việc vượt cấp khiêu chiến không quá mới mẻ, thế nhưng một tên Võ Đồ khiêu chiến một tên Võ Tông, tuyệt đối là ngại mình sống đủ lâu.

Mẹ nó, có chút tiến thoái lưỡng nan a.

Chẳng lẽ ta phải hao tổn một cái Giải ấn phù, giải phóng Nan Thu Đao sao?

"Ha ha ha!"

Ngay lúc này, phía sau hắn vang lên tiếng cười, bắt gặp hình ảnh Mã trưởng lão mang theo vài tên đệ tử đi tới, nói:

"Ti trưởng lão có tu vi Võ Tông cảnh, thế mà không ngại hướng Quân tiểu hữu khởi xướng khiêu chiến, chuyện này có chút khinh người quá đáng nha."

Sắc mặt Ti trưởng lão lập tức khó coi, nói:

"Mã Vân Đằng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio