Tại bất kỳ một cái thế giới nào, tầm quan trọng của tiền bạc không cần nói cũng biết.
Không nói đến chuyện mua vũ khí, võ học. Chỉ riêng tiền mua đồ ăn, đồ vật sinh hoạt cũng tốn cả bộn rồi.
Hiện tại Thiết Cốt phái đang trong tình trạng vô sản, vì lúc trước mấy tên đệ tử đem tất cả tài sản đi bán lấy tiền làm hối lộ quan hệ, cứu Vương chưởng môn ra ngoài.
Kết quả thế nào?
Tiền trao chưa được nửa ngày, Vương chưởng môn vượt ngục bị chém bay đầu.
Thiết Cốt phái vốn đã phải sinh hoạt thắt lưng buộc bụng, giờ lại không một đồng dính túi, hai tên đệ tử cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, quyết định ăn một bữa cơm sau cùng rồi ai về nhà nấy.
Quân Thường Tiếu lúc mới xuyên không đến, ở môn phái đợi mấy ngày đều là một ngày ba bữa ăn bánh bao, uống nước suối.
Lúc Lục Thiên Thiên ăn mì, cũng là lấy từ nhà của Vương đại thẩm ở trong thôn.
Thiết Cốt phái muốn phát triển, nhất định phải có tiền!
Vì thế, Quân chưởng môn tranh thủ thời gian tác dụng còn lại của bùa Động Sát, bắt đầu con đường kiếm tiền lần đầu tiên ở dị giới.
Người không cười nhạo mình muốn được chỉ điểm?
Một trăm lượng!
Lúc trước phỉ báng cười nhạo mình và Thiết Cốt phái muốn được chỉ điểm?
Hai trăm lượng, không nói nhiều!
Việc làm ăn nhỏ, cho nên miễn trả giá.
Vì Quân Thường Tiếu lĩnh hội ra thức thứ chín của Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm, lại còn chỉ điểm trưởng lão của Thương Sơn phái nên võ giả các phái tuy đau lòng, nhưng vẫn phải bỏ tiền ra để thỉnh giáo.
Ngắn ngủi ba mưới phút đồng hồ trôi qua, Quân Thường Tiếu đã chỉ điểm hơn hai mươi tên võ giả, kiếm lời hơn ba ngàn lượng.
Nhìn thấy ngân phiếu ngày càng chồng chất bên trong không gian giới chỉ, hắn đắc ý thầm nghĩ “Tuy ta không thể bán đan dược, bất quá có thể dùng đồ vật ở trong khu mua sắm để kiếm tiền nha.”
“Quân chưởng môn.”
Quân Thường Tiếu vừa chỉ điểm quyền pháp cho một tên võ giả xong thì Lý gia chủ theo sát đi tới, ngại ngùng mở miệng nói “Lý mỗ cũng có một chút vấn đề khó hiểu hy vọng Quân chưởng môn có thể chỉ điểm một chút.”
Lúc trước, hắn đem ra Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm chỉ đơn giản là muốn làm khó dễ Quân Thường Tiếu.
Bây giờ hắn nhìn thấy nhiều người, sau khi được tên kia chỉ điểm đều hài lòng vui vẻ rời đi, Lý gia chủ thật sự động tâm, muốn mang vấn đề võ đạo nhiều năm đi thỉnh giáo.
“Được chứ.”
Quân Thường Tiếu nói “Một ngàn lượng mà thôi!”
Lý gia chủ mém chút đứng không vững, hỏi lại “Một ngàn lượng thật sao?”
Quân Thường Tiếu trả lời cứng rắn như đinh đóng cột “Đúng, một ngàn lượng không hơn không kém!”
“...”
Mọi người co giật khóe miệng.
Tên này rõ ràng đang cố ý làm khó Lý gia chủ, vì sự việc vừa rồi không đồng ý cho Lý Thanh Dương gia nhập Thiết Cốt phái.
“Quân chưởng môn này.”
Lý gia chủ suy sụp nói “Người khác cùng lắm chỉ mất có hai trăm lượng, vì sao ta phải trả tới một ngàn lượng vậy?”
Quân Thường Tiếu ung dung nói “Nhìn quần áo của Lý gia chủ thế này, chắc không phải là người không có tiền chứ?”
Nghe được câu trả lời này, Lý gia chủ có xúc động muốn ngất tại chỗ. Không sai, ta đúng là người có tiền, nhưng tiền không phải từ trên trời rơi xuống a!
“Quân chưởng môn!”
Lý gia chủ trầm giọng nói “Ngươi thật coi Lý mỗ là cái mỏ vàng để đào hay sao?”
Quân Thường Tiếu cười nói “Có thể hiểu được là tốt!”
“Ngươi...”
Lý gia chủ phẫn nộ.
Nghĩ đến mình có việc cần phải cầu người, liền đem lửa giận nhịn xuống.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương đi lên trước nói “Xin người nể tình giá trị của đệ tử, mà giảm một chút cho phụ thân của ta.”
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, hơi chút trầm tư nói “Được thôi. Ta nể tình ngươi là phụ thân của đệ tử bản phái, giảm giá cho ngươi còn một lượng đi.”
Các võ giả xung quanh xem chút ngã quỵ.
Một ngàn lượng giảm giá xuống còn một lượng, cả đời bọn hắn chưa bao giờ nghe có chuyện ly kỳ như vậy luôn.
...
Nếu Quân Thường Tiếu đã muốn Lý Thanh Dương gia nhập, đương nhiên sẽ không quá làm khó Lý gia chủ. Vì thế, hắn chỉ lấy một cái giá tượng trưng, coi như là cho Lý gia chủ mặt mũi, còn giúp hắn chỉ điểm vấn đề.
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Sau khi Lý gia chủ được Quân chưởng môn chỉ điểm, hắn cảm giác vấn đề đã không còn trở ngại gì nữa rồi.
Lúc trước Quân Thường Tiếu diễn hóa thức thứ chín, trong lòng hắn có chút bán tín bán nghi, mãi đến bây giờ vấn đề võ đạo khốn khổ nhiều năm được Quân chưởng môn chỉ ra, hắn đã triệt để công nhận tài năng của Quân Thường Tiếu.
Con ta tại Thiết Cốt phái được hắn dạy bảo, tương lai thành tựu nhất định chỉ cao không thấp!
Không chỉ mỗi Lý gia chủ có suy nghĩ này, mà tất cả các võ giả ở diễn võ trường đều ý thức được rằng, mình đã xem thường một người cực kỳ không đơn giản.
Một lá bùa Động Sát, để Quân thường tiếu vừa kiếm được một bộn tiền, lại có thể gầy dựng nên uy danh, đúng là một mũi tên trúng hai con chim mà.
Sai rồi!
Là một mũi tên trúng ba con chim!
Bởi vì Quân chưởng môn trong lúc chỉ điểm người khác, thuận tiện học luôn các loại võ học tuyệt kĩ của họ.
Tuy cấp bậc không được cao cho lắm, nhưng không ai chê mình biết nhiều tuyệt kĩ hay võ học cả. Những thứ này nếu dùng tiền đi mua, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng nha.
Đúng là hốt một mẻ lớn mà!
“Chư vị”
Sau khi chỉ điểm cho một tên võ giả xong, Quân Thường Tiếu thần sắc có vẻ hơi mệt mỏi nói “Bổn tọa cảm thấy khá mệt mỏi, việc chỉ điểm nên dừng lại ở đây đi.”
“Quân chưởng môn đừng như thế mà.”
Các võ giả đang xếp hàng gấp gáp nói.
Một tên võ giả xuất ra bốn tấm ngân phiếu nói “Ta nguyện ý ra giá bốn trăm lượng.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói “Bổn tọa giúp chư vị chỉ điểm võ đạo, tinh thần tiêu hao rất nhiều, phải mất mười ngày nửa tháng tu dưỡng mới có thể hồi phục”
Hắn thật sự rất muốn kiếm tiền, nhưng lúc chỉ điểm xong tên võ giả kia, bùa Động Sát vừa vặn hết tác dụng.
Quân Thường Tiếu vốn tính toán mua thêm một cái bùa Động Sát nữa, nhưng khi tiến vào khu mua sắm, đập vào mắt hắn là màu xám bùa Động Sát, tức là không mua được nữa. Bên cạnh có dòng chữ nhỏ "Thời hạn mua tháng: một lần!”
Cái con mẹ nó!
Liệu Thương đan có hạn mua không nói, ngay cả bùa Động Sát cũng có hạn nữa.
Ta làm sao có thể vui vẻ chơi đùa, vui vẻ kiếm tiền đây?
Không có sự hỗ trợ của bùa Động Sát, Quân Thường Tiếu đương nhiên trở về nguyên hình, giả vờ biểu hiện ra bộ dáng mệt mỏi rã rời.
“Aii.”
Các võ giả uể oải trở về lều của mình, tiếp tục thực hiện "Bách tông chiêu mộ" nãy giờ bị gián đoạn.
“Thanh Dương.”
Lý gia chủ nói “Con cố gắng theo Quân chưởng môn tu hành, đừng làm cho cha thất vọng.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương gật đầu nói.
Lý gia chủ mang theo vẻ nịnh nọt, nói với Quân Thường Tiếu vài câu rồi vội vàng trở về Lý gia, bế quan tiêu hóa những chỉ điểm vừa đạt được.
...
“Cha, ta muốn đi Thiết Cốt phái!”
“Phụ thân, mẫu thân, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn gia nhập Thiết Cốt phái!”
“Nào con trai, còn do dự cái gì nữa không biết, chúng ta nhanh đi Thiết Cốt phái báo danh thôi!”
"Bách tông chiêu mộ" tiếp tục, vốn các thiếu niên thiếu nữ còn đang cân nhắc nên chọn phái nào, giờ như ong vỡ tổ tràn vào Thiết Cốt phái, chen lấn tranh nhau báo danh!
Vừa rồi các phái phi thường náo nhiệt, Thiết Cốt phái vắng tanh.
Hiện tại lều của các bang phái khác không còn một ai, lều của Thiết Cốt phái lại chật ních người.
“Đừng xô, đừng đẩy!”
Quân Thường Tiếu hô lên “Từng người từng người thôi!”
“Thanh Dương!”
“Ngươi đứng đực ra đấy làm gì, mau đến đây hỗ trợ!”
Bởi vì quá nhiều thiến niên thiếu nữ đến báo danh, Quân Thường Tiếu nhất thời tay chân luống cuống.
Không được, không thể để như thế được!
Quá nhiều người, phải ưu tiên chọn người ưu tú.
Quân Thường Tiếu mệnh lệnh cho hai đệ tử ghi chép những người muốn nhập môn, sau đó dựa trên tư chất và tu vi để xem có nên chọn hay không?
Nhiệm vụ chính mà hệ thống giao cho là biến Thiết Cốt phái thành môn phái mạnh nhất.
Làm sao mới được coi là mạnh nhất?
Câu trả lời rất đơn giản: đệ tử mạnh, thì môn phái mạnh.
Tùy tiện chọn một đám vớ va vớ vẩn, tuy rằng có thể gom góp đủ nhân số, nhưng đẳng cấp môn phái khẳng định không thể đi lên đươc, kết quả chính là dã tràng xe cát.
Quân Thường Tiếu hiểu rất rõ, cái mình cần bây giờ là binh giỏi tướng tài, cho nên ngầm hạ yêu cầu: muốn gia nhập Thiết Cốt phái, thấp nhất phải có linh căn trung phẩm trở lên, có linh căn thượng phẩm càng tốt.
Nhưng sau một phen thống kê mấy trăm thiếu niên báo danh, chỉ có mười người có được linh căn trung phẩm, đa số đều là đê phẩm và phàm phẩm. Còn linh căn thượng phẩm thì không có một ai.
Thành Thanh Dương mặc dù là thành lớn nhất của quận Thanh Dương, nhưng dù sao vẫn chỉ là một địa phương nhỏ, xuất hiện được một tên linh căn thượng phẩm như Lý Thanh Dương đã rất không tệ rồi.
“Kém thì có hơi kém chút.”
“Nhưng trước hết vẫn phải đem nhân số của môn phái đạt hạn mức cao nhất là một trăm đã.”
Quân Thường Tiếu cầm lấy đại ấn của chưởng môn, ấn lên tên nhưng người có linh căn trung phẩm.
“Đinh!”
“Thành viên môn phái: /”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: /”
....
...