Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

chương 169: miệng lưỡi thế gian vô cùng đáng sợ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhờ vào bảng công bố nhiệm vụ, đệ tử đã có thể tự động tiếp nhận nhiệm vụ, Quân Thường Tiếu không còn phải tự mình công bố, cũng bớt lo nghĩ không ít.

Tiếp theo, hắn gọi Tô Tiểu Mạt, Lý Phi và Điền Thất đến, dựa vào linh căn của từng người mà đưa cho bọn họ mỗi người một bình dịch cải tạo tư chất.

Ba người từng nếm qua ngon ngọt của cái thứ này, cho nên vừa tiếp nhận trực tiếp uống luôn.

Điền Thất và Lý Phi đột phá linh căn đến cấp bậc trung phẩm, tu vi cũng bước vào Võ Dồ lục phẩm.

Tô Tiểu Mạt đột há linh căn đến cấp bậc thượng phẩm, tu vi cũng nhảy lên một nấc Võ Đồ thất phẩm.

Tính đến lúc này, Phái Thiết Cốt có ba tên đệ tử sở hữu linh căn thượng phẩm biến thành bốn tên, mặc dù môn phái chỉ có đẳng bậc bát lưu nhưng số đệ tử sở hữu linh căn thượng phẩm đã siêu việt Hạo Khí Môn.

Chỉ hơn về mặt tư chất linh căn thượng phẩm, còn so về nội tình chấn chính thì vẫn kém xa.

“Đa tạ chưởng môn!”

Ba người Tô Tiểu Mạt chắp tay nói.

Quân Thường Tiếu nói:

“Tiếp tục khắc khổ tu luyện, một tháng sau bổn tọa sẽ dẫn các ngươi đi Tử Vong Cốc rèn luyện.”

Ba người vốn dĩ đang vui vẻ bỗng nhiên nghe thấy ba chữ “Tử Vong Cốc”, biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại.

“Sao vậy?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Tô Tiểu Mạt kinh ngạc nói:

“Chưởng môn, Tử Vong Cốc là cấm địa của quận Thanh Dương, nghe nói ở đó hung thú có thực lực cấp bậc Võ Tông khắp nơi đều có thể thấy!”

Điền Thất và Lý Phi cũng biểu hiện ánh mắt sợ hãi.

Ba người họ từ nhỏ đã nghe qua đủ loại đáng sợ của Tử Vong Cốc từ trưởng bối trong nhà, tâm lý cũng đã dần hình thành bóng ma ăn sâu.

Không chỉ là bọn họ.

Võ giả trên quận Thanh Dương nghe đến Tử Vong Cốc, sắc mặt đều đại biến.

Cấm địa, không phải là để nói chơi!

Quân Thường Tiếu nói:

“Chính bởi vì nơi đó hiểm trở nên bổn tọa mới dẫn các ngươi đi rèn luyện, như vậy mới có thể đề cao thực lực!”

Còn không phải vì phải hoàn thành nhiệm vụ sử thi, nói cứ như rất dày công vắt óc suy nghĩ biện pháp tăng thực lực cho đệ tử lắm vậy.

“Chưởng môn đã nói đi, vậy thì đi thôi!”

Tô Tiểu Mạt tỏ thái độ, Điền Thất và Lý Phi cũng tán đồng.

Bóng mà tâm lý? Đương nhiên phải khắc phục.

Người phản ứng mạnh nhất vẫn là Lý Thanh Dương.

Khi hắn biết được chuyện này, hai chân thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã bệt xuống đất!

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương thần sắc nghiêm trọng nói:

“Hung thú trong Tử Vong Cốc phân bố rải rác, không có thực lực Võ Tông cảnh, mười người vào thì hai ba người còn sống trở ra đã là may lắm rồi đấy!”

“Hung hiểm vậy sao?”

“Vô cùng hung hiểm!”

Quân Thường Tiếu xoa cằm, cười nói:

“Càng hung hiểm thì càng có tính thách thức, chuẩn bị cho tốt, một tháng sau chúng ta sẽ đi Tử Vong Cốc.”

Lý Thanh Dương không nói nên lời.

Thân là đệ tử, hắn sẽ không phải đối quyết định của chưởng môn, đành phải nghe theo mệnh lệnh tập hợp mười sư đệ sở hữu linh căn trung phẩm, bắt đầu sắp xếp huấn luyện đặc biệt.

Quân Thường Tiếu cũng biết Tử Vong Cốc nguy hiểm trùng trùng, không thể đem sinh mệnh của đệ tử ra đùa, vì thế hắn bắt đầu vì đệ tử trang bị một lượng lớn Tụ Khí Đan, hy vọng trong một tháng có thể đề cao tu vi hết mức.

“Phòng thủ cũng không thể thiếu.”

“Lý Ngọc Hoa tiểu tử này có thân thể không tồi, để Tội Kỷ dẫn dắt hắn tiến hành huấn luyện đặc biệt, đến lúc đó có thể dùng để kháng quái.”

Lý Thanh Dương dẫn dắt mười đệ tử linh căn trung phẩm tu luyện, Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa đơn độc tiến hành huấn luyện đặc biệt, tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng.

Tiếp theo đây, chờ đợi bọn họ huấn luyện kết thúc, lập tức khởi hành đến Tử Vong Cốc!

Còn những đệ tử khác, Quân Thường Tiếu cũng không thể lơ là, bởi vì cảnh giới bị áp chế, cho nên tự mình ra mặt huấn luyện đệ tử.

Đầu tiên định ra những mục tiêu nhỏ.

Trong thời gian ngắn giúp những đệ tử mới ra nhập môn phái, toàn bộ đột phá tu vi đến Khai Mạch mười hai đoạn, thậm chí là Võ Đồ cảnh.

Môn phái không thiếu Khai Mạch Đan, thành sự chẳng có vấn đề gì!

Những đệ tử được lựa chọn tham gia rèn luyện tại Tử Vong Cốc vào tháng sau, bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Đệ tử mới gia nhập tu luyện dưới sự chỉ dẫn của Quân Thường Tiếu.

Lão Ngụy cũng vừa trồng hạt giống dược liệu chất lượng cao, vừa truyền thụ kỹ thuật trồng trọt cho năm đệ tử.

Môn phái tràn đầy bầu không khí hưng thịnh phát triển.

Ngày thứ ba, Lê Lạc Thu dẫn người trở về môn phái.

“Chưởng môn.”

Trong thư phòng, Lê đường chủ đặt một chiếc nhẫn không gian lên bàn, cười nói:

“Quặng mỏ của Tiêu gia đã sụp đổ, thu được mười mấy vạn mỏ thiết.”

Quân Thường Tiếu trả lời:

“Không tệ.”

Quặng mỏ sụp đổ, Tiêu gia có thể đào lại.

Nhưng làm vậy sẽ tốn rất nhiều tiền tài sức người, trong khoảng thời ngắn không thể nào sinh lợi nhuận.

“Bổn tọa có trang bị một phòng cải tạo thân pháp trong phòng huấn luyện, ngươi để các thành viên Tế Vũ Đường lúc rảnh rỗi tiến vào luyện tập đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Phòng cải tạo thân pháp?”

Lê Lạc Thu với tâm lý hiếu kỳ đi đến phòng huấn luyện, phát hiện có thêm một cái lều khác biệt, bên trong đang lập lòe ánh sáng, rõ ràng có người đang luyện tập.

Đinh!

Thời gian kết thúc.

Phòng cải tạo thân pháp mở ra, Tô Tiểu Mạt mặt mày sưng húp xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra, trên miệng sùi bọt mép, sau đó “Rầm” một tiếng ngã xuống đất.

Lê Lạc Thu xoa cằm nói:

“Nhìn có vẻ hơi đáng sợ nha.”

Nói xong, nàng đi vào trong phòng cải tạo thân pháp.

Trước mắt hiện lên một không gian rộng rãi, thời khắc cửa đóng lại, thân thể không thể khống chế mà bắt đầu chạy.

Có chút giống như máy chạy thể dục, nhưng điểm khác nhau là sau khi Lê Lạc Thu bắt đầu chạy, ám khí chi chít từ bốn phía bay đến, ép nàng ta không thể không tránh.

Sau một tiếng đồng hồ.

Thời gian huấn luyện kết thúc, Lê Lạc Thu từ bên trong đi ra, mặt đầy mồ hôi, hai chân run rẩy kịch liệt, thở hồng hộc nói:

“Quá… quá đáng sợ rồi!”

Tiêu gia.

Khi đại trưởng lão biết tin, mấy người dòng chính Tiêu gia phụ trách giám sát bỗng nhiên bốc hơi, mỏ quặng cũng theo đó sụp đổ, khó mà khống chế lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ngải gia cắt đứt chuyện làm ăn, tổn thất còn có thể trong phạm vi chịu đựng, kinh tế lớn nhất của gia tộc đến từ mỏ quặng cũng bị sụp đổ, đây tuyệt đối là một đòn chí mạng, không ngất ngay sau khi biết tin đã rất không

tệ rồi.

“Đáng chết! Rốt cuộc là ai làm?”

“Đầu tiên là phóng hỏa Thanh Nhã Cư, tiếp đến là Ngải gia nhưng giao thương, giờ lại đến mỏ quặng vô duyên vô cớ sụp đổ, chuyện này nhất định có hắc thủ sau màn!”

Cao tầng Tiêu gia ai ai cũng lửa giận ngút trời.

Sản nghiệp trụ cột kinh tế của gia tộc liên tiếp bị thiệt hại nặng nề, đối với một gia tộc mà nói chẳng khác gì lãnh một đòn chí mạng, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi.

Thử nghĩ xem, không có hàng bán sẽ không có lợi nhuận, không có lợi nhuận thì lấy tiền đâu mua tài nguyên võ đạo, chẳng lẽ để dòng chính Tiêu gia tự thân vận động hít chút linh khí tạm bợ?

Ngải gia đoạn tuyệt giao thương, mỏ quẳng sụp đổ, chuyện này rất nhanh truyền ra toàn thành Lịch Dương.

Ban đầu rất nhiều võ giả đoán rằng chuyện Thanh Nha Cư cháy chỉ là một hồi tai nạn, bây giờ có thể khẳng định con em nó đây là đắc tội với người ta rồi, mọi chuyện đã được dàn xếp!

Ai là người dàn xếp những chuyện này?

Rất nhiều người đều sốc lên suy nghĩ thám tử, các loại phỏng đoán truyền khắp trong thành Lịch Dương.

“Bối gia và Tiêu gia vốn có ân oán, theo ta thấy, chuyện này khả năng rất cao là Bối gia âm thầm giở trò quỷ.”

“Vài năm trước, Trương gia và Vương gia từng vì chuyện mỏ quặng mà cùng Tiêu gia xảy ra tranh chấp, hai cái gia tộc này cũng rất có khả năng nha.”

“Ngẫm lại...”

Võ giả không ngừng bàn tán, sự việc không ngừng đây lên cao trào, có các loại phiên bản suy đoán lan rộng, nếu như tổng hợp lại thì những gia tộc lớn nhỏ trong thành Lịch Dương đều có động cơ gây án.

Ngay từ đầu, Bối gia đối với tin đồn nhảm ở bên ngoài luôn tỏ thái độ làm ngơ, dẫu sao không phải do mình làm, cây ngay không sợ chết đứng!

Nhưng người nhà Tiêu gia sau khi nghe được tin, vô tri vô giác nhận định chính là Bối gia âm thầm giở trò, do đó chỉ cần trên đường gặp người nhà Bối gia, nhìn không thuận mắt, ngay lập tức đối chọi măng chửi gay gắt, kết quả không tránh khỏi một trận sứt đầu mẻ trán.

Cứ như vậy, thành Lịch Dương vốn yên bình, vì hai gia tộc mâu thuẫn, mà hầu như ngày này cũng có biểu diễn đánh lộn để xem.

Rất nhiều gia tộc có hiềm nghi cũng bị lôi vào, biến cả một tòa thành trì như ổ mèo chó xâu xé cắn nhau.

Người tung ra các phiên bản tin đồn chính là Quân đại chưởng môn, Lê Lạc Thu ngồi trong phòng sách, nghe thuộc hạ báo cáo, nhếch mép cười:

“Đây gọi là miệng lưỡi thế gian vô cùng đáng sợ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio