Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

chương 236: đề nghị lão ngụy, cải thiện môi trường sinh thái!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày sau, Quân Thường Tiếu mang đệ tử trở về môn phái.

Quận Hoa Anh thì triệt để như ong vỡ tổ, bởi vì Hắc Ưng Đường trên Hắc Ưng Sơn đã bị đốt cháy thành một vùng phế tích.

Đây lẽ nào là... bị diệt môn rồi?

Tin tức vừa mới truyền ra ngoài thì ngay lập tức tạo thành một trận cuồng phong quét ngang toàn bộ quận Hoa Anh.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này, đại đa số đều là thầm cười trong bóng tối.

Tà phái ở quận Hoa Anh không ít, nhưng mà danh tiếng xấu nhất cũng lại là Hắc Ưng Đường, bởi vì môn phái này hoàn toàn không để ý đến quy tắc trên giang hồ, cả ngày làm các loại mua bán giết người cướp của.

Nay môn phái bị thiêu rụi, Đường chủ và đệ tử tung tích không rõ, nhất định có người thay trời hành đạo, diệt cái thế lực này!

Chính phái vui vẻ là chuyện rất bình thường.

Tà phái sau khi nghe tin vậy mà lại vỗ tay khen hay.

Hắc Ưng Đường quả thật là xấu đến không ai thèm nhìn!

Đương nhiên.

Sau khi cơn vui vẻ trôi qua, đám người kia lại lần lượt thảo luận, rốt cuộc là anh hùng chốn nào, thế mà có thể đạp đổ Hắc Ưng Đường đã thành lập trăm năm?

Nhưng đáng tiếc là không ai tận mắt chứng kiến.

Mọi người chỉ có thể dựa vào những thế lực mà Hắc Ưng Đường đã từng đắc tội tiến hành suy đoán.

Kết quả đoán tới đoán lui, đều không đoán ra được, bởi vì, những thế lực đã từng đắc tội nhiều vô số kể!

Cũng có người từng nói qua sự việc, Phó đường chủ Hắc Ưng Đường từng dẫn người truy đuổi Thiết Cốt Phái ở Tử Vong Cốc, nhưng không ai nghĩ đây lại là mấu chốt.

Đánh chết các võ giả của quận Hoa Anh cũng không cách nào nghĩ tới, bát lưu môn phái ở quận Thanh Dương toàn diệt bọn người Phó đường chủ, sau đó lại tiên hạ thủ vi cường diệt luôn Hắc Ưng Đường. Trong lúc nhất thời có rất nhiều ý kiến bất đồng.

Liên quan đến việc Hắc Ưng Đường rốt cuộc vì cái gì bị diệt phái, nhất định sẽ trở thành một màn bí ẩn chưa có lời giải trong vòng quay của lịch sử.

...

Bên phía quận Thanh Dương cũng đã nhận được tin tức.

Nhưng vì là chuyện của quận khác nên cũng chỉ là tùy ý bàn luận, tuyệt không chuyện bé xé ra to.

Hiện tại bọn họ bàn luận chính là chuyện đan dược của Ngải gia, và mấy tháng sau Thiết Cốt Phái sẽ đi bàn luận võ đạo với Thánh Tuyền Tông.

Sau khi về môn phái.

Quân Thường Tiếu đem không gian giới chỉ thu hoạch được phát cho từng người, cấp cho chúng đệ tử mỗi người một cái.

Tiêu diệt Hắc Ưng Đường, chuyến này thu hoạch được không ít tài nguyên và tiền bạc, khiến hắn ta không cầm lòng được nghĩ, vì cái gì mình không phất cờ thay trời hành đạo, tổ chức đánh cướp Tà phái đâu chứ?

Không được, không được.

Cái này có chút hơi phách lối rồi, không phù hợp với phương châm phát triển khiêm tốn của môn phái.

Từ lúc đến dị giới, trước đó tiêu diệt Linh Tuyền Tông, rồi lại áp chế Hạo Khí Môn, bây giờ một chân đạp đổ cả Hắc Ưng Đường.

Hoàn toàn nhìn không thấy, rốt cuộc khiêm tốn chỗ nào!

“Chưởng môn!”

Ngày thứ hai trở về môn phái, lão Ngụy tới gặp mặt và nói:

“Nhóm dược liệu thứ hai đã chín mùi, có thể thu hoạch.”

“Thật sao?”

Quân Thường Tiếu mừng rỡ không thôi, vội vã chạy đến dược viên.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của lão Ngụy, hơn mười mẫu đất dược điền mọc đầy những dược liệu đã chín, trên không trung hội tụ càng nhiều linh khí nồng đậm.

“Hà!”

Quân Thường Tiếu hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái run lên.

“Lão Ngụy.”

Hắn kinh ngạc nói:

“Dược viên dưới sự quản lí của ngươi đều đã biến thành nơi phong thủy bảo địa, linh khí dồi dào luôn rồi.”

Lão Ngụy nói:

“Chưởng môn, trên đỉnh núi Thiết Cốt Phái chúng ta thực sự quá tầm thường rồi, ta đề nghị đem dược liệu loại linh khí trồng ở xung quanh, hẳn là sẽ tăng thêm không ít thuộc tính thiên địa.”

“Ý kiến này không tồi.”

Hai mắt của Quân Thường Tiếu phát sáng nói.

Thiết Cốt Sơn mặc dù rộng lớn nhưng đất đai lại quá bình thường.

Mặc dù cũng có một chút linh khí, nhưng so sánh với động thiên phúc địa mà nói thì còn cách xa tới mười vạn tám nghìn dặm.

Không nói đến Hắc Ưng Sơn, chỉ riêng việc cửu lưu Linh Tuyền Tông trấn giữ Linh Tuyền Sơn, trình độ linh lực đều mạnh hơn rất nhiều so với Thiết Cốt Sơn.

Đất tốt người giỏi.

Chỗ có sông núi màu mỡ sản sinh linh khí, chắc chắn có thể thai nghén ra nhân tài kiệt xuất.

Các loại thiết bị cơ bản đều phải có, linh khí bên trên Thiết Cốt Sơn cũng phải được tăng cường, như vậy mới có thể cho mình và đệ tử được hưởng lợi.

Thông thường, những nơi linh khí mờ nhạt thì việc hội tụ linh lực là chuyện vô cùng đau khổ, bất quá Lão Ngụy có thể thông qua việc nuôi dưỡng dược liệu mà tăng lên trình độ linh khí.

Một khi linh khí bên trên Thiết Cốt Sơn dồi dào, tốc độ dược liệu trưởng thành cũng sẽ tăng nhanh, sau khi trưởng thành lại tiếp tục giải phóng thuộc tính thiên địa, tạo thành một vòng tuần hoàn vô cùng hoàn mỹ.

“Nhưng mà.”

Lão Ngụy bổ sung nói:

“Đây là một cái đại công trình, tuyệt không phải hai ba năm là có thể nhìn thấy kết quả.”

“Không sao.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Bổn tọa sẽ dốc sức ủng hộ lão trồng cây tạo rừng.”

Chậm một chút cũng không chết ai, chỉ cần có thể cải thiện môi trường sinh thái của Thiết Cốt Sơn, vậy chính là việc công tại đương đại, lợi tại thiên thu.

“Nếu đã như vậy.”

Lão Ngụy nói: “Xin chưởng môn mua thêm các loại hạt giống dược liệu nhiều một chút, tốt nhất đều là hàng chất lượng cao.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Không thành vấn đề.”

Tiếp sau đó, lão Ngụy bắt đầu thu hoạch dược liệu.

Lão không bảo đệ tử dược đường đến trợ giúp, thay vào đó là tự tay thu hoạch, mục đích chính là muốn linh khí tiếp tục lưu giữ hoàn hảo.

Sau khi trải qua một phen kiểm kê, dược liệu để luyện Tụ Khí Đan tổng cộng có hơn hai nghìn phần, hiệu quả so với dược liệu trước kia trồng còn mạnh hơn.

“Lão Ngụy.”

Quân Thường Tiếu cảm khái nói: “Thiết Cốt Phái ta có thể chiêu mộ một Dược Liệu Sư như ngươi, quả thật là một việc may mắn lớn mà.”

Lão Ngụy cười nói: “Nhận được sự yêu mến từ chưởng môn, lão già ta nguyện ý trong lúc còn sống, cống hiến chút sức cùng lực mọn này.”

“Lời này nói ra có chút điềm xấu.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Lão Ngụy tuy tuổi già sức yếu, bất quá nhất định sẽ trường thọ ngàn năm!”

“Ha ha ha..”

Lão Ngụy cười lớn nói: “Chỉ có người bước vào Võ Vương cảnh, mới có thể sống lâu ngàn tuổi, bộ xương già này của ta không thể trông mong được gì nữa rồi.”

“Đột phá đến Võ Vương cảnh là có thể sống lâu ngàn tuổi sao? Chuyện này cũng không phải khó nha.”

Quân Thường Tiếu nói.

“....”

Lão Ngụy khẽ co giật khóe miệng.

Võ Vương bên trên Tinh Vẫn đại lục mặc dù không phải là sự tồn tại mạnh nhất, nhưng người có thể xưng Vương, không phải là bá chủ một phương, thì chính là chưởng môn của một phái.

Sau khi thu dọn dược liệu, Quân Thường Tiếu rời dược viên đi luyện chế đan dược.

Lão Ngụy tiếp tục dẫn đệ tử đi trồng những hạt giống chất lượng cao.

Có hai lần vun trồng dược liệu, linh khí tràn ngập ở dược viên được tăng lên rõ rệt, thời gian dược liệu trưởng thành lần thứ ba cũng sẽ được rút ngắn không ít.

Đây là điều mà Quân Thường Tiếu rất hy vọng có thể nhìn thấy, bởi vì trước lực thực hiện kỳ hạn một năm, nếu như có thể nhiều thêm một chút dược liệu chất lượng cao, chuyện này nhất định sẽ vô cùng có lợi cho bản thân và chúng đệ tử đề cao thực lực.

....

Trong gian phòng.

Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng, vận chuyển Dịch Cân Kinh.

Bên trong Luyện Dược Các đang tiến hành luyện đan, âm thanh ‘Đinh Đinh’ không ngừng vang lên bên tai, giống như bản giao hưởng mỹ diệu.

Lão Ngụy trồng ra nhóm dược liệu thứ hai, bởi vì là hàng chất lượng cao, hiệu quả cũng theo đó tăng cao.

Sau khi toàn bộ đan dược đã luyện chế hoàn tất, Quân Thường Tiếu dùng thử một viên, đưa ra suy đoán đại khái tốc độ hấp thu gấp lần bình thường.

Cái này cần giờ đồng hồ không ngừng sử dụng, bằng với người khác hấp thụ linh khí một ngày, tương đương bản thân hấp thụ linh khí ngày!

Quân Thường Tiếu ánh mắt cực nóng nói: “Dược liệu do lão Ngụy trồng, quả nhiên là mấu chốt giúp cho Thiết Cốt Phái ta mạnh lên!”

Ngày hôm sau.

Mỗi đệ tử tham gia diệt Hắc Ưng Đường đều được phát viên Tụ Khí Đan xem như phần thưởng.

Sau đó hắn tiến về thành Hồ Dương, tìm tới gia chủ Ngải gia, nói ra ý định của bản thân.

“Cái gì?”

Ngải Thượng Nghễ kinh ngạc nói:

“Loại hạt giống này cần mấy chục vạn hả?”

“Có thể gom đủ không?”

Quân Thường Tiếu nói.

Ngải Thượng Nghễ lấy lại bình tĩnh, nói: “Mặc dù số lượng khá nhiều, nhưng cũng có thể gom được, bất quá cái giá sẽ hơi đắt một chút.”

Lúc trước hắn tặng hạt giống chất lượng cao, số lượng cũng không quá nhiều, Ngải gia có thể gánh vác được.

Nhưng mấy chục vạn hạt mà nói, cái giá trị này quá lớn rồi!

Quân Thường Tiếu quăng ra một cái không gian giới chỉ, nói:

“Bên trong có hai ngàn vạn lượng, Ngải gia nhận lấy rồi gom góp đi.”

Ngải Thượng Nghễ co rút khóe miệng.

Xuất ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua hạt giống dược liệu, chơi rất mạnh tay.

“Quân chưởng môn, xin cứ yên tâm.”

Ngải Thượng Nghễ nói: “Ngải mỗ nhất định sẽ thu thập đủ hai nghìn vạn hạt giống dược liệu chất lượng cao trong thời gian sớm nhất.”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đem tiền đi đi, rồi trả lại nhẫn cho ta.”

Hai nghìn vạn đều đã vung mạnh tay như vậy rồi, há lại để ý một cái không gian giới chỉ, đây cũng quá là keo kiệt đi!

“Đúng rồi, Quân chưởng môn.”

Sau khi nói xong chính sự, Ngải Thượng Nghễ nói: “Quận Bình Dương kế bên nửa tháng sau sẽ tổ chức, một cuộc môn phái luận võ quy mô khá lớn, quý phái có hứng thú muốn tham gia hay không?”

“Không hứng thú....”

Quân Thường Tiếu nói.

“Đinh! Nhiệm vụ phụ phát động!”

Mở ra cửa sổ hệ thống, nhiệm vụ là --------- cho đệ tử đi tham gia môn phái luận võ ở quận Bình Dương, đồng thời đoạt chức quán quân [Nhiệm vụ tinh anh].

Quân Thường Tiếu kéo một hơi rồi nói: “Cũng phải tham gia!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio