Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

chương 12: 12: đi cùng nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em cảm ơn, đỡ em với.” Lâm Xuân vô thức duỗi tay ra ngoài, đến khi người ta nắm tay cô, một xúc cảm nhẹ nhàng trìu mến bay đến thì cô mới hoàn hồn.

Ủa sai sai, mình vẫn còn đang trong TV mà.

Lâm Xuân ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt lạnh lùng sâu xa.

Đó là một người đàn ông cực kì đẹp trai, còn đẹp hơn cả hot boy trong trường cô.

Anh cụp mắt nhìn cô, hàng mi hơi buông xuống, họa nên một chiếc bòng mờ mờ, trên sống mũi cao thẳng có một nốt ruồi rất đẹp.

Hình như anh vừa mới tắm xong nên người anh vẫn còn dính nước, làn da trắng ngần hơi ửng lên, đẹp đến nỗi làm người ta phát hờn.

Đúng là Sadako mê trai đẹp có khác.

– Không ra được à?

Lâm Xuân mê mệt với sắc đẹp giờ đã hoàn hồn, mặt cô đỏ bừng lên như thể bị thiêu đốt, vội rụt tay mình về.

Cô chỉ muốn cách xa chủ của chiếc TV này, nhưng cô lại quên mất tình cảnh của bản thân, người không có chỗ chống nên cô cứ thể ngã ào ra ngoài.

Trần Sơ muốn đỡ cũng không kịp nên đành đỡ cái TV.

Lâm Xuân ngã xuống đất, than oai oái rồi ngồi dậy.

Vì có thảm nên cô không đau lắm, nhưng lúc nãy ngã thì cô lại chống tay xuống sàn, cơ mà không chống được nên đã bị sái tay.

Lâm Xuân kìm nén cơn đau, cô ngẩng đầu nhưng rồi bỗng dưng thét lên, lấy tay che mắt: “Anh, sao anh không mặc quần ào?”

Cô hét chói tai, hét thiết tha cháy bỏng, hét đến mức Trần Sơ suýt thì tưởng mình khỏa thân thật.

Anh cúi đầu nhìn nửa người [email protected] trụi của mình rồi lại nhìn ma nữ tóc dài đang làm loạn lên, anh ngoắc ngoắc tay ra hướng ban công, một cơn gió mát cuốn theo chiếc áo phông phơi ngoài ban công vào nhà, đáp nhẹ xuống tay anh.

Trần Sơ đã thay xong quần áo.

– Mở mắt ra đi.

Ngón tay Lâm Xuân giật giật, cô nhìn qua kẽ tay, thấy anh đã mặc đồ thì mới bỏ tay xuống.

Cơ mà, sao cứ thấy tiếc tiếc thế nhỉ?

“Giải thích cái nhỉ?” Trần Sơ đứng trên cao nhìn xuống hỏi.

“Hả… Giải thích cái gì?” Lâm Xuân ngước lên, ngước sắp gãy cả cổ rồi, sao anh cao quá vậy.

“Tại sao em lại xuất hiện trong nhà tôi, đã thế còn bò ra ngoài TV?” Trần Sơ chỉ vào chiếc TV.

“Tại sao em lại xuất hiện trong nhà anh? Đúng, tại sao em lại xuất hiện trong nhà anh!” Lâm Xuân như thể bị cái gì đó kích thích nên bỗng đứng bật dậy.

May mà Trần Sơ phản ứng nhanh chứ không thì đã bị cô đập vào cằm rồi.

Anh nhíu mày, đợi cô giải thích nốt nhưng lại thấy cô đang cầm tay mình, vẻ mặt sốt sắng hỏi xin anh sạc điện thoại.

– Em mượn sạc của anh để sạc máy em được không?

“????” Gương mặt Trần Sơ giăng đầy dấu hỏi chấm.

“Không không, sạc thì chậm quá.

Điện thoại, cho em mượn điện thoại của anh một lúc với, em phải báo cảnh sát, không báo cảnh sát thì chúng nó sẽ chạy mất.” Lâm Xuân phát ớn cả lên, mặc dù đã trốn được nhưng cô vẫn kinh tởm đến mức ói mửa.

Hai thằng tệ hại, còn tởm hơn cả thằng tài xế đâm cô rồi bỏ trốn, cô không thể tha cho chúng nó được.

Báo cảnh sát? Trần Sơ nhíu mày.

Lâm Xuân thấy anh không đoái hoài gì đến mình thì cướp luôn điện thoại trong tay anh, cô đang bất chấp tất cả mọi thứ chỉ để gọi điện cho cảnh sát đến bắt hai thằng mất dạy đấy.

Gọi thì không cần ấn mật khẩu điện thoại, cứ gọi luôn là được.

Trần Sơ thấy vậy thì cũng không cản cô lại mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Cuộc gọi được nối máy rất nhanh.

– Xin chào, đây là trung tâm cảnh sát .

“Xin chào, chú muốn báo cảnh sát ạ, có hai kẻ biến thái theo dõi em, chặn em trong ngõ, định… định…, chú cảnh sát ơi, chú mau đi bắt chúng nó đi ạ.” Lúc trước, Lâm Xuân phải nghĩ cách để chạy trốn nên cô chỉ đành đè nén cơn hoảng sợ trong lòng.

Giờ đây, vì đã gọi được cho cảnh sát nên cô mới có cảm giác an toàn, bao ấm ức và nỗi sợ đã dâng trào khiến cô khóc òa: “Chú cảnh sát, chu mau mau bắt giữ chúng nó đi ạ, chúng nó định bỏ trốn đấy huhuhu~~ chúng nó mạnh lắm.

Hiếp dâm con gái nhà người ta, các cháu mau mau đi đi ạ.”

Ánh mắt Trần Sơ lặng đi theo lời kể của người con gái đang khóc nức nở.

“Cháu bình tĩnh, nói cho chú biết, giờ cháu được an toàn chưa?” Cảnh sát điềm tĩnh hỏi.

“An… an toàn.” Lâm Xuân thút thít trả lời.

– Cháu tên là gì?

– Cháu là Lâm Xuân.

“Lâm Xuân, cháu nói có người theo dõi cháu ở đâu?” Cảnh sát hỏi.

“Cuối ngách làng ba.” Lâm Xuân trả lời.

“Thế giờ cháu đang ở đâu?” Cảnh sát hỏi tiếp.

“Cháu…” Lâm Xuân sững sờ, chừng như cô vừa nghĩ ra điều đấy nên đã tắt máy cái rụp.

“Sao lại cúp máy?” Trần Sơ vẫn luôn im lặng lắng nghe bỗng cất tiếng hỏi.

“Em…” Lâm Xuân ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, khóe mi hẵng còn vương nước mắt: “Em không biết phải giải thích cho cảnh sát hiểu vì sao em lại xuất hiện ở đây, em cũng không biết phải giải thích với anh thế nào.

Nếu… nếu em nói em có năng lực đặc biệt thì anh có tin không?”

Trần Sơ nhìn cô đầy ẩn ý, anh không nói gì, chỉ cúi người mở ngăn tủ dưới TV lấy một hộp khăn giấy rồi rút hai tờ ra cho cô.

“Cảm… cảm ơn.” Lâm Xuân vừa lau nước mắt vừa trao đổi với Trần Sơ: “Anh cho em đi được không, em không phải kẻ xấu đâu, cũng không phải ma nữ gì hết.

Không thì anh coi em là ma nữ cũng được, em chắc chắn sẽ không bò vào nhà anh nữa được không?”

Trần Sơ nhìn cô gái nói chuyện mà sắp phát khóc thì lại đưa thêm cho cô hai tờ giấy: “Những gì em nói có phải sự thật không?”

– Hả?

– Có người theo dõi em.

“Vâng.” Lâm Xuân gật đầu lia lịa: “Em không muốn bò ra ngoài TV nhà anh đâu, nhưng em không còn cách nào hết, em bị bọn nọ chặn trong ngõ cụt, không thể thoát ra được huhuhu~hức.”

Lâm Xuân khóc nấc lên.

Trần Sơ chẳng buồn đưa giấy, anh đưa luôn gói giấy cho Lâm Xuân.

Khi ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay cô, anh cảm nhận được cái lành lạnh và sự run rẩy của cô.

Cô rất sợ nên chắc chắn sẽ không nói dối.

Lần đầu anh gặp cô là vào khoảng hai tuần trước, anh vào bệnh viện thăm bạn, tiện thể giải quyết gã côn đồ vác dao vào bệnh viện.

Anh không phải người phát hiện ra gã mà là một cô gái bị hói đầu.

Tất nhiên cô ấy không hói thật mà vì bị y tá cạo tóc do vết thương trên đầu thôi.

Nhưng cô nàng cực kì để ý đến chuyện này, đứng trong cửa hàng tiện lợi cứ líu ríu gào hét với bạn thân, không cho bạn được nói mình hói đầu.

Trần Sơ thấy rất thú vị nên không kìm được mà phải nhìn cô mấy lần.

Lúc ấy không chỉ có mình anh mà tất cả mọi người trong cửa hàng cũng len lén nhìn… quả đầu hói của cô.

Cũng chính vì thế nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt ma nữ thì anh mới không ra tay.

“Có quay về được không?” Trần Sơ hỏi.

– Quay về… Về đâu?

Anh chỉ vào TV: “Chui về.”

Đôi mắt hoen đỏ của Lâm Sơ trợn trừng lên, đong đầy nỗi kinh hoàng.

“Em không biết phải giải thích với cảnh sát như thế nào còn gì? Bắt được chúng nó thì không cần giải thích nữa.” Trần Sơ đáp.

“Em không đánh được.” Lâm Xuân sợ phát khóc, nếu cô thắng được chúng nó thì còn phải chui vào TV để chạy trốn ư?

“Tôi đi với em.” Trần Sơ nói.

Lâm Xuân lại tròn mắt, hình như cô hiểu lời anh nói.

– Em… Em không biết có chui lại được hay không.

Trần Sơ cau mày, thế là không hiểu về năng lực của mình? Nom cô thế này thì chắc mới thức tỉnh gần đây thôi.

Anh đang định nói thì cô bỗng cất lời: “Em… để em hỏi.”

Hỏi, hỏi ai?

Lâm Xuân cụp mắt triệu hồi hệ thống: “Hệt thống, tôi có chui về được không?”

Hệ thống: “Đây là tính năng thứ hai của sản phẩm, để mở khóa thì cần phải có điểm thông thạo.

Nếu muốn sử dụng trước thời hạn thì phải đổi điểm công đức để có một lần mở khóa tạm thời.”

“Thế… Có dẫn người đi cùng được không?” Cô hỏi tiếp.

– Một lần như thế sẽ tốn điểm công đức, vì Sadako rất ưng ngoại hình của người đồng hành nên sẵn lòng giảm %.

Lâm Xuân ngẩng lên nhìn Trần Sơ, đây là khuôn mặt có thể khiến Sadako chiết khấu %.

“Sao thế?” Trần Sơ hỏi.

“Không, không có gì.

À thì, em có thể dẫn anh qua được.” Dù phải tốn bao nhiêu điểm công đức đi chăng nữa thì hôm nay cô cũng phải tóm được hai cái thằng mặt giặc đấy.

– Trừ điểm công đức, kích hoạt tính năng thứ hai.

Trừ điểm công đức, kích hoạt tính năng đồng hành.

Khi hệ thống dứt lời, cong đường quen thuộc lại hiện ra trước mắt, Lâm Xuân nghiêng mặt nhìn Trần Sơ: “Chúng ta đi thôi.”

Trần Sơ nhìn TV, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Đi thế nào?”

Cô sửng sốt, âm thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, đối phương không nhìn thấy lối đi à?”

Bé Xuân, phải kéo anh ấy vào TV, phải nắm chặt lấy anh ấy, đừng bao giờ buông tay nhé~~~

Một hàng chữ bất ngờ hiện lên trước mắt Lâm Xuân, giọng điệu xa lạ khiến cô khó chịu.

Vì đang vội quá nên cô cũng mặc kệ mọi thứ, duỗi tay ra nắm lấy tay Trần Sơ.

Đương lúc ngạc nhiên thì trước mắt Trần Sơ bỗng hiện ra một con đường.

“Ở trong đấy.” Mặc dù cô nói mình phải quay lại để bắt hai thằng khốn nạn nhưng cô vẫn sờ sợ, bàn tay nắm Trần Sơ run run.

Trần Sơ không nói gì, anh chỉ nắm tay Lâm Xuân rồi kiên quyết dẫn cô bước vào con đường.

Xuyên qua lối đi, cả hai trở lại con ngách đem mịt.

Con ngách lúc này lặng im không một thanh âm, cũng chẳng có bóng người qua lại.

“Đi… đi được rồi.” Lâm Xuân sợ hãi núp sau lưng Trần Sơ, thấy trong ngách không có ai thì mới dám ló đầu ra.

Ai ngờ cô vừa dứt lời thì giọng của gã tóc vàng đã lên ở đầu ngách: “Em gái, anh biết em vẫn ở bên trong mà, trốn giỏi đấy, suýt nữa anh để em trốn thoát rồi.”

Chúng nó vẫn canh ở ngoài chứ không hề rời đi.

Lâm Xuân giật bắn mình, hét lên rồi vội trốn sau lưng Trần Sơ, nắm chặt lấy quần áo anh.

“Lợn con đang kêu hả, lát nữa anh cho em kêu thoải mái.” Tên đầu trọc cũng chạy vào, cứ mở mồm là nói ra những lời kinh tởm.

Ánh mắt Trần Sơ đanh lại, anh vỗ nhẹ lên bàn tay cô gái đang nắm chặt quần áo mình, dịu dàng nói: “Em đợi em đây.”

Nói xong, anh gỡ quần áo mình ra khỏi tay cô, quay lại chào đón gã tóc vàng và thằng đầu trọc.

Lâm Xuân ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, thoáng chốc, cô cảm giác bóng lưng này hơi quen quen.

“Mày là ai?” Đầu trọc nhìn Trần Sơ mà lồng ngực nhảy dựng, hắn quát hỏi anh.

Trần Sơ phi lên tung cước để trả lời hắn, đầu trọc định tránh nhưng cú đá này nhanh quá đỗi.

Tiếng “rầm” vang dội, hắn bị Trần Sơ đá bay ra ngoài, nện thẳng vào người gã tóc vàng đứng sau lưng.

Hai thằng biến thái ngã lăn quay, giãy giụa mãi mới ngổm dậy được.

Trần Sơ lại đi tới đấm hai phát rồi đá một cước khiến chúng nó lăn ra đất.

Sau ấy chỉ còn cảnh đơn phương bạo hành, cả con ngõ vang vọng tiếng hét thảm thiết của gã tóc vàng với tên đầu trọc.

Trần Sơ cũng cho chúng nó được hét thoải mái, mãi đến khi chỉ còn tiếng thều thào như sắp tắt thở thì anh mới ngừng lại.

Anh nhìn vào cuối ngách: “Giờ báo cảnh sát được rồi.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio