Cậu bé đứng lên, cúi đầu kiểm tra thương tích trên người mình.
Lâm Xuân đứng cách cậu một khoảng, nhìn căn nhà đã bị nổ tung.
“Tại sao không có ai đuổi theo?” Cả hai đứng ngoài cửa lâu như thế này, nếu có người đuổi theo thì phải chạy ra từ lâu rồi.
“Bọn họ không ra được.” Cậu bé đáp lời với chất giọng trong trẻo.
“Vì sao?” Lâm Xuân tò mò hỏi, hình như lúc linh thể quản gia tiễn cô ra cửa cũng nói rằng, anh không thể rời khỏi dinh thự, chẳng lẽ có tương quan gì sao?
“Thì ra là gà mờ.” Ánh mắt cậu bé thoáng vẻ miệt thị.
“Em…” Cô khó chịu, người khác nói cô như vậy thì thôi cũng được, dù gì cô cũng là đứa tay mơ, nhưng đứa trẻ chín tuổi nói ra câu này đã làm cô bị tổn thương lòng tự trọng: “Em cũng có giỏi hơn đâu? Chị nói chị là người Trung Quốc mà em đã bỏ súng ngay, nhỡ chị là kẻ xấu thì sao?”
“À~” Cậu bé cười khẩy, khinh bỉ: “Cái loại cấp F như chị á hả?”
“Phụt”, một mũi tên sắc nhọn mang tên “câu chữ” đã đâm thẳng vào trái tim cô.
Con nhà ai mà láo toét thế này.
Từ từ, Lâm Xuân sực ra, thằng bé mới chín tuổi, hình như em trai Vua Bẩn cũng chín tuổi?
Nghĩ đến giả thiết này, cô lại nhìn vào đôi mắt cậu bé, cuối cùng cũng truy nguyên ra được cảm giác quen thuộc ấy từ đâu mà tới, % là em trai Vua Bẩn rồi, ánh mắt hai anh em giống như như đúc.
“Em là em của Vua Bẩn à?” Giọng cô cũng dè dặt hẳn lên.
“Vua Bẩn là ai?” Cậu bé hỏi.
“Vua Bẩn là…” Lâm Xuân sững lại, Vua Bẩn tên gì ý nhỉ? Cô cũng không thân với anh, chỉ trò chuyện qua lại trong inbox nhóm, ngoài ID của anh và biết anh rất giỏi nguyền rủa ra thì cô chẳng biết gì về anh hết: “Vua Bẩn là đồng nghiệp của chị, anh ấy ở thành phố Tấn, có năng lực nguyền rủa.
Anh ấy bảo em trai anh ấy bước vào không gian con, em có phải em trai anh ấy không?”
Cô nói hết những vì mình biết về Vua Bẩn cho cậu bé.
“Em không có anh.” Cậu nói xong thì quay người rời đi.
Nhóc con không có anh? Chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Nhưng trông hai anh em giống nhau như thế cơ mà.
Ngoại hình hao hao nhau, cũng chín tuổi, cũng bước vào không gian con trong thời gian này, match quá còn gì nữa.
Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, đến tòa Phong Tuyết quan trọng hơn.
Lâm Xuân định bảo mình sẽ đi với cậu bé, nhưng vừa mới đi được hai bước thì cô sực ra điều gì đó, dừng chân ngay giữa đường, ngoảnh lại nhìn ngôi nhà vừa bị cậu bé cho nổ tung.
Bên trong cánh cửa có đến bảy tám linh thể bảo vệ, đằng sau những linh thể là một khoảng sân bừa bộn.
Từ âm thanh vừa rồi cộng với vết thương trên người cậu bé, không khó để đoán rằng cậu đã giết tất cả mọi người ở trong ngôi nhà.
Có lẽ cậu bé Vân Chu cũng như cô, tiến vào không gian con thì vô tình xuất hiện trong ngôi nhà này, sau đó vì trời lạnh quá nên đã mượn quần áo của nhà người ta, rồi trở thành kẻ trộm bị người người đuổi đánh.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu cậu bé giết người thì sẽ có rất nhiều linh thể đã chết ở bên trọng.
Sau khi linh thể chết thì sẽ rơi ra viên đá sức mạnh.
Lâm Xuân lanh trí, cất bước đi ra cửa.
Cô đứng ở ngưỡng cửa, cách linh thể bảo vệ khoảng ba mét, chỉ thước vào một trong các linh thể: “Tôi có thể vào được không?”
“Không được, đi ra đi.” Linh thể từ chối.
“???” Cô đờ cả người, hào quang của bậc hiền triết đâu rồi? Sao lại không linh nghiệm thế này?
Lâm Xuân nhớ lại lúc đối phó với linh thể quản gia, mới đầu linh thể quản gia cũng hằm hè với cô, còn chửi cô tự ý lấy đồ của người khác, là con ăn trộm, nhưng sau khi năng lực của cây thước được kích hoạt thì cô đã nhân cơ hội để đánh anh ta.
Ánh mắt cô dần sáng lên, chẳng lẽ phải đánh trước rồi hào quang của bậc hiền triết mới tỏa rạng?
Cô càng nghĩ càng thấy giả thiết mình đưa ra vô cùng chính xác, bậc hiền tiết mà, không dạy bảo thì sao có thể có được sự uy nghiêm của một người thầy?
Sau khi hiểu thấu được điều này, nét mặt cô đã thay đổi, lại đặt câu hỏi: “Anh biết cột đèn đỏ đèn xanh có mấy màu không?”
Linh thể sững lại, trả lời: “Đỏ, xanh?”
Vô liêm sỉ, dốt nát, phạt thước.
“Câu hỏi đơn giản như thế mà cũng không trả lời được? Giơ tay lên!” Lâm Xuân rất thất vọng, anh nói đi, đèn giao thông có ba màu thì tôi đã nói cho anh hai màu rồi, thế mà cũng không biết, không thể trách tôi được.
Linh thể ngoan ngoãn giơ tay lên, cô nâng thước, đáp nhẹ xuống lòng bàn tay của linh thể.
Khụ khụ, dù gì cũng đang bắt nạt người ta, cô không thể mặt dày để đi đánh nặng tay được.
Linh thể rên lên, cõi hồn run rẩy, khi nhìn Lâm Xuân thì thái độ đã thay đổi hẳn: “Hóa ra là thầy, xin hỏi thầy có gì dạy bảo ạ.”
Cô đứng thẳng lưng, nói rặt vẻ nghiêm túc: “Tôi nghe nói thành chủ đang củng cố trận pháp ở tòa Phong Tuyết, cần viên đá năng lượng.
Tôi thấy trong sân của anh có rất nhiều nên muốn vào nhặt một ít để đưa qua.”
“Thì ra là vậy, để tôi bố trí người nhặt đá giúp thầy.” Linh thể đáp lời.
Tuyệt vời như thế ư? Lâm Xuân mừng rơn nhưng vẫn nói khách sáo: “Làm phiền anh rồi.”
“Thầy khách sáo quá.” Nói rồi, linh thể quay người, xì xào xì xồ với các linh thể đứng sau lưng.
Ngay sau ấy, các linh thể chạy vào sân, cúi người nhặt những viên đá sức mạnh rơi tán loạn.
Bấy giờ, Lâm Xuân cũng đã phát hiện ra một chuyện, năng lực thấu hiểu cũng chính là năng lực giao tiếp với các linh thể – dường như chỉ có tác dụng khi cây thước thiết lập cuộc trò chuyện với linh thể.
Bây giờ cô có thể hiểu được ngôn ngữ của một trong các linh thể thì cũng không có nghĩa rằng cô hiểu được lời nói của những linh thể khác.
Điều này cũng đã chứng thực giả thiết của cô, cây thước mở ra cuộc trò chuyện giữa linh hồn và tâm trí.
Nhờ sức mạnh của tập thể, chưa đầy mấy phút, linh thể đã mang cho Lâm Xuân cả một túi to đựng toàn viên đá sức mạnh: “Phiền thầy đưa đến tòa Phong Tuyết.”
“Tôi chắc chắn sẽ đưa.” Cô cầm túi đá sức mạnh mà người ta đưa cho mình, lẳng lặng mở ra nhìn thì thấy toàn một màu xanh, ít nhất cũng phải đến viên đá.
Giàu to rồi, số đá này cũng có thể mở được cổng không gian rồi nhỉ.
Không ngờ lần này lại suôn sẻ đến vậy.
Lâm Xuân dằn lại nỗi sung sướng trong mình, tạm biệt linh thể: “Tôi đến tòa Phong Tuyết đấy.”
– Thầy đi thong thả.
“À phải rồi, đèn giao thông có tổng cộng ba màu, đỏ vàng xanh, nhớ được chưa?” Nói rồi, cô mặc kệ thái độ của người ta, xoay người rời đi.
Dù gì năng lực của thước cũng đã chấm dứt rồi, cô không hiểu người ta nói gì đâu.
Lâm Xuân sờ vào người, nhận ra bộ đồ cổ trang này lại không có túi nhưng chiếc túi đựng đá sức mạnh lại có một sợi dây để buộc vào bên hông.
Song cô lại sợ dây không chắc, hoặc sẽ bị rơi khi đánh đánh nhau và chạy trốn nên cuối cùng, để cho an toàn thì cô đã nhét vào tà áo trước ngực.
Giấu kĩ rồi thì cô mới tiếp tục đi về phía trước, vừa đi đến đầu ngõ – nơi hai ngôi nhà giao nhau thì một bóng người vọt ra ngoài, đồng thời chìa khẩu súng quen thuốc vào đầu cô.
Bấy giờ, Lâm Xuân đã không vô thức giơ tay lên nữa mà quay lại nhìn cậu bé rồi lẳng lặng chỉ thước vào người cậu.
Lúc trước, khi cậu giơ súng về phía mình, cô đã giơ tay lên theo bản năng của người bình thường, nhưng cô vẫn rất sợ.
Bởi vì đây không phải thế giới bình thường, giơ tay đầu hàng không khiến đối phương ngừng nổ súng mà còn làm người ta giết bạn dễ dàng hơn.
“Em có ý gì?” Cô mở miệng hỏi.
“Chị nói chuyện được với linh thể?” Cậu bé hỏi ngược lại.
Nhãi ranh, đáp một nẻo, phạt thước.
Năng lực đã được kích hoạt thành công, thâm tâm Lâm Xuân đã xác định được như vậy nên gương mặt cũng bình tĩnh hơn.
– Chị…
“Chị đừng có chối, vừa nãy em đã nhìn thấy rồi.” Hóa ra khi nãy cậu nhóc Vân Chu cũng không đi đâu xa, cậu đi một mình được một đoạn thì nhận ra Lâm Xuân không đi theo mình nên tò mò quay lại nhìn.
Sau đó, cậu đã sốc khi phát hiện ra cô lại chủ động bước vào ngôi nhà mà cậu dày công giết chết.
Điều tiếp theo càng khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa, những linh thể suýt bị cậu giết chết không những không đánh nhau với Lâm Xuân mà còn chủ động gom góp viên đá sức mạnh để đưa cho cô.
Thế thì đấy cũng là viên đá sức mạnh của cậu, chỉ là cậu không có thời gian đi nhặt mấy viên đá sau khi giết người mà thôi.
“Em muốn gì?” Lâm Xuân không biết cấp bậc dị năng của cậu bé, trong tay cô cũng chẳng có vũ khí sát thương nào ngoài cây thước biết khống chế người khác.
Nếu đánh nhau thật thì cô cũng không biết mình có thể thắng được hay không, thế nên không cần đánh nhau đâu.
Với cả, lần đầu cậu nhóc chĩa súng về phía cô cũng không nổ cò ngay, điều này đã chứng minh được bản tính của cậu không phải là một kẻ giết người.
Có thể thử trao đổi với nhau trước.
“Chỗ đá sức mạnh mà chị có đều do em giết hết.” Cậu nói.
Thì ra là muốn cướp viên đá sức mạnh.
Lâm Xuân bỗng thấy hơi khó chịu, không gian con là cái nơi khỉ gió gì mà để một học sinh tiểu học mới có chín tuổi đã thuộc làu làu giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, não to thế? Trẻ con tuổi này đáng lẽ phải hát Chiến Binh Cô Độc rồi chơi ám hiệu với các bạn chứ?
Cô im lặng một lúc, cậu bé tưởng cô không đồng ý nên suy nghĩ lại rồi nói: “Em chỉ lấy một nửa thôi.”
“Em chỉ lấy một nữa?” Trao đổi dễ quá khiến Lâm Xuân hơi bất ngờ.
“Mặc dù chỗ đá sức mạnh đã rơi xuống sau khi em giết linh thể nhưng em không có khả năng thu thập, chị là người đã nhặt nó nên em sẽ chia chị một nửa.” Cậu bé nói tiếp: “Nếu chị đồng ý thì chúng ta có thể hợp tác.”
“Hợp tác?” Lâm Xuân hứng thú hỏi: “Hợp tác thế nào?”
“Chị biết đây là không gian con gì không?” Cậu nhóc hỏi.
Câu hỏi này mang rất nhiều thông tin, từ lời của cậu bé, Lâm Xuân đã đoán ra được, không gian con này có tên riêng, thậm chí còn có cả tài liệu ghi chép chi tiết.
Cũng phải, chưa đầy nửa tháng mà mình đã vào không gian con tận hai lần, có thể thấy rằng không gian con mở cổng rất thường xuyên, vậy nên việc chính phủ đặt tên và thu thập thông tin là điều hết sức bình thường.
“Không biết, đây là lần đầu tiên chị vào không gian này.” Lâm Xuân cũng không giấu giếm, dù gì nhóc con cũng đã biết cô là đứa gà mờ ngay từ đầu rồi.
“Đây là không gian con B-, thành phố Bão Tuyết.” Cậu nói: “Em đã đọc qua tài liệu về không gian này, bọn mình hợp tác, với kiến thức của em và năng lực của chị, chúng ta cùng nhau gom đủ viên đá sức mạnh rồi mở cổng không gian được không? Chị yên tâm, em sẽ giữ bí mật về năng lực của chị.”
Từ khi không gian con xuất hiện đến nay, chính phủ vẫn đang nghiên cứu về ngôn ngữ của thổ dân ở đây, nhưng vì không ai có thể tồn tại lâu dài trong không gian con nên ngôn ngữ của thổ dân chưa bao giờ được dịch ra.
Nghe nói một số nhà nghiên cứu không gian con của chính phủ có thể nghe hiểu những cuộc đối thoại đơn giản nhưng rất ít người thành thạo.
“Muốn hợp tác thì cũng được, chị hỏi em thêm câu nữa.” Lâm Xuân nói.
“Chị nói đi.” Đôi mắt cậu bé ánh lên nỗi thấp thỏm, thật ra đây là lần đầu tiên cậu đi một mình vào không gian con nguy hiểm như thế này nên cậu cũng rất sợ.
“Em không có anh thật à?” Cô càng nhìn càng thấy cậu nhóc rất giống Vua Bẩn.
“Không có mà, em chỉ có anh họ thôi, không có anh ruột.” Cậu bé nói như thế đang giận dỗi.
Chị có hỏi anh họ hay anh ruột đâu, em phải trả lời cặn kẽ như thế làm gì?
Lâm Xuân không biết vì sao cậu bé lại không muốn thừa nhận Vua Bẩn là anh ruột của mình, nhưng có thể đưa ra được kết luận cơ bản về cậu nhóc này, nhìn nét của Vua Bẩn trên gương mặt cậu, cũng gọi là tạm tin tưởng.
Nói thật, đến giờ cô vẫn chưa xác định được Vua Bẩn và Trần Sơ có vào không gian con hay không, nếu hai anh không vào thật thì cô cũng phải tìm hiểu thông tin về không gian này.
“Được rồi, bọn mình hợp tác.
Em nói cho chị thông tin về không gian này đi.” Cô nói.
Nét mặt cậu bé vui sướng, ngừng chĩa súng về phía Lâm Xuân.
Cô nhìn cậu bé cất súng đi thì thầm bỉ bôi, đúng là con nít con nôi, dù cảnh giác thế nào thì vẫn rất dễ tin người.
– Không gian con số B-, thành phố Bão Tuyết, đây là không gian con cấp B thường hay xuất hiện, nó được gọi là thành phố Bão Tuyết vì nơi này sẽ sớm bị bão tuyết bao phủ.
Bão tuyết bao phủ? Đây là đại nạn mà linh thể quản gia đã nói ư?
“Nếu chị đi trên tường thành rồi quan sát thì chị sẽ thấy ngoại thành đã bị bão tuyết bao phủ hoàn toàn rồi, nhờ trận pháp ở trung tâm thành phố nên chỗ này mới được bảo vệ đấy.
Trận pháp nằm ở tòa nhà cao nhất thành phố, nhưng trận pháp chỉ duy trì được đến khi trời tối thôi, vào buổi tối, bão tuyết sẽ xâm chiếm thành phố, phá hủy tất cả.
Vậy nên, chị em mình phải gom đủ viên đá sức mạnh, mở cổng không gian rồi rời khỏi đây trước khi trời tối, nếu không thì chúng ta cũng sẽ bị bão tuyết chôn sống.” Cậu bé nói cho Lâm Xuân những thông tin mà cậu biết về không gian con.
Cô nghe mà há hốc mồm, sợ hãi tột cùng.
Vậy ra, mình không những phải rời đi trước khi không gian con hút cạn năng lượng của mình, mà nếu không thoát khỏi đây trước khi trời tối thì cũng sẽ bị chôn sống luôn?
Lâm Xuân hãi hùng, lúc trước cô còn nghĩ sẽ trốn trong phòng đến khi Vua Bẩn và Trần Sơ đến tìm mình.
May mà cô không làm như vậy, nếu không cô đã phải chết vì sự ngu ngốc của mình.
Cô ngẩng lên nhìn trời, bầu trời u ám, chẳng có ánh nắng, không biết được thời gian.
“Em nghĩ còn bao lâu nữa thì trời sẽ tối?” Cô hỏi cậu bé.
Cậu bé cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình: “Em vào đây sắp được một tiếng rồi, theo tài liệu của chính phủ, thời gian an toàn ở thành phố Bão Tuyết là ba đến bốn tiếng, thế nên chị em mình còn hai tới ba tiếng nữa, để cho an toàn thì tốt nhất cứ tính là còn hai tiếng nữa đi.”
“Thế thì còn đợi gì nữa.” Lâm Xuân sốt ruột, kéo cậu bé đi về phía trước, tìm đủ viên đá sức mạnh xong còn phải tìm cổng ra biết, có ma mới biết nó tốn thời gian đến mức nào.
“Đi nào, đi xem mấy căn nhà trống ở đằng trước có người nào bị giết không, để còn nhặt đã.”
“Từ từ.” Cậu bé kéo cô lại.
“Làm gì? Thời gian không đợi ai đâu.” Cô la lên.
“Không cần tìm nhà trống để xem có người chết không, chỉ cần vào nhà nào giàu thì chắc chắn sẽ có người.” Cậu bé nói.
“Em muốn giết người à?” Lâm Xuân nhíu mày: “Không phải chị nghi ngờ em đâu, nhưng em vừa mới giết một nhà mà đã mất nửa cái mạng rồi, còn giết nữa… Chưa chắc đã ra được đâu.”
Mặc dù cô có thể giao tiếp với linh thể, nhưng có vẻ các linh thể cũng chỉ tin tưởng cô hơn xíu mà thôi, là người có IQ bình thường, đâu thể bảo cô ra lệnh cho linh thể đứng đực ở đó đợi con nít nó giết mình.
Dù cây thước có sức mạnh khổng lồ, khống chế được từng người một nhưng hiệu quả của nó quá chậm.
“Em nói người ở đây không phải linh thể, mà là người dị năng.” Cậu bé giải thích: “Không gian con mở cổng là để chiếm đoạt người dị năng, thành phố Bão Tuyết được gọi là không gian con cấp B bởi vì mỗi căn nhà ở đây đều có sức chiến đấu cấp B.
Người dị năng bước vào đây cũng sẽ được phân bổ ngẫu nhiên vào mỗi ngôi nhà khác nhau, sau đó dựa vào năng lực của mình để chiến đấu thoát khỏi căn nhà.
Nếu không thoát được thì sẽ trở thành chất dinh dưỡng của không gian con.”
“Em nói…” Lâm Xuân nhìn những cánh cổng đóng kín trên đường, thoáng chốc đã sởn gai ốc.
Ý của nhóc con là có khả năng trong mỗi ngôi nhà đều đang giam giữ một người dị năng.
Cổng nhà nào cũng đóng là vì nếu bọn họ không thoát được ra ngoài thì sẽ chết ở bên trong.
Nếu đúng như lời em nói thì trong thành phố này phải có bao nhiêu căn nhà như thế đây, sẽ có bao nhiêu người chết ở chốn này? Vào thời khắc này, Lâm Xuân lại được hiểu thấu về sự tàn khốc và nguy hiểm của không gian con.
Nếu cô không có thước thì cô đã trở thành chất dinh dưỡng cho không gian con từ lâu rồi.
Cùng lúc ấy, giữa trung tâm thành phố, Trần Sơ đứng trên mái nhà của tòa Phong Tuyết, quan sát cả thành phố, có đến hàng nghìn ngôi nhà, Lâm Xuân sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong căn nhà nào đây?
“Trần Sơ?” Dưới mặt đất bỗng có người gọi anh.
Anh cúi đầu nhìn thì thấy Vua Bẩn đang đá bay một người đàn ông mặt đầy máu, chiếm luôn túi đá sức mạnh trong tay anh ta: “Cậu thấy em tôi với Lâm Xuân chưa?”
“Chưa thấy?” Trần Sơ lắc đầu.
“Thành phố này rộng quá, em tôi thì còn ổn, nó có nhiều vật phẩm phòng thân, có thể giết hết người trong nhà để thoát ra được.
Nhưng Lâm Xuân…” Vua Bẩn kìm nén, không nói ra một câu quá thẳng thắn: “Đúng là được Tiêu Văn chứng nhận xui xẻo có khác.”
“Cũng vì giúp cậu mà thôi.” Trần Sơ nhắc nhở.
“Tôi biết, nhưng tôi không ngờ cổng không gian lại nuốt em ấy ngay đầu tiên, nếu tôi biết thì đã… Thôi, giờ nói mấy cái này cũng chẳng được tích sự gì.” Vua Bẩn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu không thì bọn mình bắt đầu từ kĩ năng xui xẻo?”
“Là sao?” Trần Sơ hỏi.
“Trong tài liệu của chính phủ ghi rằng, thành phố Bão Tuyết có bốn ngôi nhà có hung khí nặng.” Nhà có hung khí không phải là trong nhà ma, mà nó ám chỉ bốn dinh thự có sức chiến đấu mạnh nhất.
Người dị năng bị xếp ngẫu nhiên vào bốn dinh thự đấy, nếu không phải người cấp A thì không thể sống sót ra ngoài.
Mà dẫu là người cấp A thì vẫn có khả năng chết ở bên trong.
“Lâm Xuân xui như thế, có khi nào bị random vào một trong bốn ngôi nhà hung khí nặng không?”
Mặc dù với cấp bậc của Lâm Xuân thì nhà nào ở đây cũng giết chết cô được.
Nhưng vì Tiêu Văn đã chứng nhận xui xẻo nên bọn anh phải đoán từ những thứ xui xẻo nhất.
Trần Sơ cau mày, với cái trình độ xui xẻo của Lâm Xuân thì chắc sẽ có khả năng, nhưng nếu đúng như vậy…
“Đã hơn nửa tiếng rồi, nếu Lâm Xuân bị xếp vào mấy cái nhà đấy, không khéo đã…” Vua Bẩn phân tích đâu ra đấy, anh bỗng thấy ở trước mặt Lâm Xuân hình như chỉ có mỗi một con chó dẫn đường.
“Để tôi đi xem.” Trần Sơ giẫm lên mái nhà rồi bay lên, vút đến một trong những căn nhà có hung khí nặng.
Anh vẫn lạc quan hơn Vua Bẩn vì anh biết Lâm Xuân có bùa hộ mệnh.
Lần trước phải đối đầu với sự tấn công của nhện đen mà cô vẫn ung dung tránh được.
Ở đây mặc dù có nhiều linh thể nhưng sức chiến đấu còn lâu mới bằng nhện đen, vậy nên cô sẽ không gặp nguy hiểm trong một thời gian ngắn.
“Nửa tiếng sau họp bàn ở đây đấy.” Vua Bẩn hét lên với Trần Sơ, chẳng quan tâm xem Trần Sơ có nghe thấy hay không, anh chọn lấy một cung đường chính rồi chạy bắn đi.
Nếu Vân Chu của anh thoát khỏi căn nhà thì chắc chắn sẽ tìm trục đường chính để đến đây, anh đi tìm dọc theo đường này có lẽ sẽ gặp được em mình.
Mà bấy giờ, Lâm Xuân – theo suy đoán của hai chàng trai, nếu may thì có khi cô đã trốn được vào nhà nào đó, còn xui thì chắc cô đã ngoẻo rồi – đang dẫn bé Vân Chu đi vơ vét viên đá sức mạnh.
Thấy cánh cổng nào đang đóng kín lại thì bé Vân Chu lại đi lên, dùng hạt giống thúc sinh ra những cành cây, nhành cây sẽ chui qua khe cổng và kéo chốt cửa, sau khi mở cổng thì sẽ có linh thể xuất hiện, giờ thì đến lượt Lâm Xuân ra sân, kích hoạt hào quang của bậc hiền triết, chỉ năm phút sau đã thu hoạch được một túi đá sức mạnh.
Sau khi cướp bóc liên tục như thế, à không, phải là đi xin phép đàng hoàng bảy tám ngôi nhà thì hai chị em đã gom góp đủ số đá sức mạnh..