Gãy thước thì phải trải qua một đại kiếp về sinh tử à?
Rốt cuộc đây là dị năng kiểu gì mới có hậu di chứng như thế này? Hơn nữa sức mạnh còn khủng khiếp đến vậy.
Hai lần hậu di chứng, lần đầu tiên phát sinh ở trong thành phố, lúc ấy Lâm Xuân vừa đi qua đường, còn là giờ cao điểm nên xe cộ tấp nập trên đường.
Hậu di chứng có thể dễ dàng đạt được hiệu quả về mặt sống chết bằng cách ảnh hưởng đến hành động của Lâm Xuân, ví dụ như để cô vượt đèn đỏ hoặc sắp xếp một chiếc ô tô gần đó đâm vào cô.
Nhưng lần này, bọn họ đang ở trên bầu trời cao hơn mười nghìn mét, kể cả hậu di chứng có thể khống chết được tốc độ Lâm Xuân rơi xuống, thậm chí cả vị trí rơi của cô, nhưng nó đã làm cách nào để kiểm soát được chiếc máy bay đó? Dù gì, số lượng máy bay trên bầu trời không thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi như ô tô chạy trên đường.
Trần Sơ có rất nhiều thắc mắc, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt của cô gái, lòng anh thảng thốt, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ im lặng ôm cô, kiểm soát cho tốc độ giảm xuống, điều khiển lá chắn hệ phong che chở xung quanh mình, rồi từ từ đáp xuống đất tựa như một khinh khí cầu khổng lồ.
Anh rất sợ nếu mình bay nhanh quá thì cô sẽ khó chịu.
Đầu óc Lâm Xuân ong ong quay cuồng, cô đau đầu như thể sắp vỡ ra, hai lần bị đâm mặc dù không tạo thành vết thương trên người cô nhưng tâm lý lại tổn thương vô cùng.
Cô nhắm mắt, hít thở sâu, gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng cô càng như vậy thì cơn đau do cuộc va chạm gây ra tựa như một bộ phim điện ảnh được chiếu lại, cứ phát đi phát lại trên người cô.
Tất cả đều là giả, vết thương của mình đã lành rồi, hệ thống đã chữa trị, cơ thể sẽ không đau nữa, đều là giả hết.
Lâm Xuân liên tục thao túng bản thân nhưng vẫn không thể loại bỏ được nỗi đau trong tâm trí, khi cơn đau thấu xương ập đến lần thứ ba, người cô đã run lên không ngừng.
Trần Sơ cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh lo lắng nhìn cô, hàng mi dày của cô gái đang run lên, chân mày nhíu chặt, bờ môi trắng bợt như tuyết, nom vừa quật cường vừa mềm yếu.
Cô sợ.
Trần Sơ có thể cảm nhận được nỗi sợ trong cô, dù cô biết đó là hậu quả mà mình phải chịu sau khi sử dụng dị năng, biết mình sẽ không bị thương thật, nhưng khoảnh khắc bị đâm là thật và đau cũng là thật.
Khuỷu tay anh hơi siết lại, ôm chặt cô vào lòng, tựa như làm vậy sẽ giảm bớt được sự đau đớn của cô.
Ngay lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra, con ngươi trong veo nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Sơ giật mình, đơ lại rồi mới hỏi: “Em sao rồi, có đỡ hơn không?”
“Đỡ hơn tẹo ạ, chỉ là vẫn khó chịu, phải đợi thêm lúc nữa.” Lâm Xuân gật đầu.
– Em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi nhé?
“Em không muốn.” Cô lắc đầu: “Em phải dời sự chú ý.”
“Em muốn dời sự chú ý thế nào?” Trần Sơ hỏi.
“Bọn mình nói chuyện với nhau đi.” Cô đáp.
“Được.” Anh gật đầu đồng ý, đang nghĩ xem mình nên chọn chủ đề nào hay thì Lâm Xuân bỗng sợ hãi hét lên.
Anh cúi đầu nhìn, thấy cô đang lo lắng nhìn xung quanh như thể đang tìm thứ gì đó, cuối cùng bỗng sực ra điều gì đó, giơ bàn tay trắng nõn xinh xắn ra trước mặt anh: “Lấy ra đây.”
“Cái gì?” Trần Sơ tự động hỏi.
“Em không nói anh.” Cô nói xong, bỗng nghiêng người về phía trước, sát lại gần anh.
Người anh cứng lại, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhưng lại thấy cô chỉ đang giơ tay vén một lọn tóc trên vai mình.
Đúng, một lọn tóc, một mái tóc dài đen nhánh, mềm mại và chắc khoẻ.
Trần Sơ ngạc nhiên nhìn lọn tóc đó, dần phát hiện ra một vấn đề, tại sao tóc của Lâm Xuân lại ở trên vai mình?
Chị là con ma háo sắc!
Sadako lắm tóc như vậy, tại sao Lâm Xuân lại đi chọn một lọn tóc ở ngay trước mặt như vậy, bởi vì vừa nãy cô đã nhìn thấy rõ ràng, lọn tóc đang uốn éo trên vai Trần Sơ như được nhân tính hoá, làm ra rất nhiều hành động, khi thì nũng nịu lăn mình trên vai, khi thì tựa vào cổ Trần Sơ rồi vẫy vẫy đuôi tóc, khi thì bắn tim! Đúng, nó còn bắn tim đấy! Sự chuyển động đầy yểu điệu và giả tạo, những cảm xúc phong phú và đa dạng, không biết một lọn tóc biểu đạt ra ngoài kiểu gì.
Sadako bị bắt thóp cũng không chột dạ, vẫn vui sướng ưỡn ẹo trong tay Lâm Xuân.
“Tóc của em hoạt bát quá.” Trần Sơ nhận xét.
Nếu anh biết nó vừa làm gì trên vai anh thì anh sẽ không nói như vậy đâu.
Đây gọi là hoạt bát, chứ nếu nó là người thì gọi là quấy rối đấy.
“Lấy đồ ra đây.” Lâm Xuân lại nói với Sadako.
Sadako lại rất nghe lời, một lọn tóc to bay ra từ sau lưng cô, ngừng một lát rồi lay động, tiếng “cách” vang lên, một chiếc vương miện lấp lánh rớt ra ngoài.
Lâm Xuân nhận lấy, đưa luôn cho Trần Sơ: “May mà không vứt, vừa nãy suýt nữa em làm rơi, may mà em thông minh, biết Sadako… Sẵn lòng giúp đỡ.”
Cô lẳng lặng nuốt hai chữ “thích anh” xuống.
Trong tình huống đó, Lâm Xuân còn lo cho vương miện của anh.
Trần Sơ nhìn vương miện, đôi mắt sâu lắng, cảm xúc phức tạp: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Cuối cùng mình cũng giúp anh Trần Sơ được một lần, coi như còn mang ơn một lần nữa.
Lâm Xuân rất sung sướng khi mình có thể giúp được anh.
“Lần sau em đừng như vậy, dù rơi vào hoàn cảnh nào thì cũng phải bảo vệ mình trước.” Trần Sơ nói.
“Em biết, em không sao mà, dù gì cũng không bị đâm chết.” Cô nói kiểu sao cũng được.
Nếu như anh không nhìn thấy bộ dạng em khi đấy, có lẽ anh sẽ tin em.
“Cảm ơn em.” Trần Sơ không biết nên nói gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn.
“Ầy, anh khách sáo quá, anh cũng cứu em rất nhiều lần rồi mà.” Lâm Xuân xấu hổ vì lời cảm ơn của anh, vội vàng nói: “Đây là vật phẩm hoá giải lời nguyền của anh, anh mau thử đi.”
“Không vội, xuống đất rồi dùng sau.” Trần Sơ đáp.
“Hay anh cứ dùng bây giờ đi, dùng sớm cho yên tâm.” Lâm Xuân nói.
Anh chần chừ, nói một cách bất đắc dĩ trong ánh mắt nôn nóng và khó hiểu của cô: “Bây giờ không tiện lắm.”
“Sao lại không tiện?” Lâm Xuân hỏi xong, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Trần Sơ mấy giây thì mới sực ra, anh đang bế mình, làm gì thừa tay để sử dụng vật phẩm.
Cô đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng ửng lên, cô vùng vằng muốn thoát ra: “Đàn anh, anh… Anh để em xuống đi.”
– Đừng nhúc nhích, ngã mất.
“Hả?” Lâm Xuân sợ hãi không dám làm gì, thậm chí còn vòng tay ôm cổ anh theo bản năng.
Trần Sơ vô thức cúi đầu, đôi môi đỏ mọng dần dần phóng to trước mắt anh.
– Thình thịch!
Cổ họng anh căng ra, đang bay cũng phải ngừng lại, người cứng đờ giữa không trung, chỉ có đôi cánh do gió tạo thành vẫn đang bay không ngừng.
Lâm Xuân bình tĩnh lại ngay, nhận ra hành động quá trớn của mình, vội vàng buông ra.
Thấy Trần Sơ dường như không phản ứng gì nhiều nên đã giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Giống… Giống lần trước, ôm eo em là được.”
Bế công chúa xấu hổ quá đi mất!!!!!
“Lúc đó là đang ở trong thành phố.” Trần Sơ cũng không đáp ứng yêu cầu buông tay của Lâm Xuân mà giải thích cặn kẽ: “Ở trong thành phố, bay ở tầm cao thấp, anh có thể đáp xuống bất cứ nóc nhà nào trong thành phố để mượn lực, thế nên ôm eo bằng một tay cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mình đang ở trên cao, anh không có chỗ để mượn lực, nhỡ giữa chừng mà sẩy tay… Em có khi phải nhảy bungee trên trời.”
Nhảy bungee? Lâm Xuân đã ám ảnh với việc vừa nãy bị rơi một nghìn mét: “Thôi cứ… Cứ thế đi.”
“Ừ.” Không dễ để phát hiện ra khoé môi anh đang cong cong, anh đập cánh, tiếp tục bay xuống.
Lâm Xuân thì giữ chặt vương miện, nằm cứng đơ trong lòng Trần Sơ.
Có một số việc, không phát hiện ra thì chẳng thấy sao hết, nhưng một khi đã nhận ra rồi thì sẽ thấy khó chịu đủ kiểu, bây giờ cô cũng không thoải mái.
Không được, ngượng quá, phải làm gì đó để không chú ý vào nó nữa.
Nhìn hệ thống vậy, đúng lúc hỏi hệ thống tại sao mình lại bị đâm tận hai lần.
“Hệ thống, ra đây, tôi cần lời giải thích.” Lâm Xuân nghĩ đến lại bực, vì sao lại bị đâm hai lần cơ chứ? Sao lại dùng máy bay, sao không thể đợi cô rơi xuống đất rồi làm?
“Làm hỏng vật phẩm số , kích hoạt hình phạt một lần.
Làm hỏng vật phẩm số , kích hoạt hình phạt một lần.
Chúc mừng cô, chỉ cần kích hoạt thêm một lần trừng phạt nữa là cô được ngoẻo rồi.” Hệ thống đáp.
“…” Lâm Xuân bị hệ thống mắng tới nỗi chẳng còn phát cáu được nữa, hơn nữa, cô còn nhận ra, hình như cô, dường như, đúng là mình suýt nữa đã hẹo rồi.
Lúc ấy cô chỉ muốn trốn thoát nên có vật phẩm nào cũng lôi ra hết, không hề nghĩ đến hậu quả.
Sau này phải chú ý, nếu làm hỏng cả ba vật phẩm thì mình sẽ chết thật.
Cảm giác sống sót sau tai nạn bỗng chốc nảy sinh, Lâm Xuân cảm thấy hai lần bị đâm không thấm tháp vào đâu hết.
So với chết thì đau có tí đã là thá gì!
“Vậy… Lời giải thích về vật phẩm có tính duy nhất, tại sao tôi không thấy trong thuộc tính của sản phẩm?” Lâm Xuân hỏi.
“Ở trong kho hàng, mời vật chủ kiểm tra cẩn thận.” Hệ thống đáp.
“Kho hàng? Không thể nào, tôi không hề nhìn thấy.” Lâm Xuân mở kho hàng, quan sát kĩ lưỡng từ trái qua phải từ trên xuống dưới, không nhìn thấy lời chú thích vật phẩm có tính duy nhất ở đâu hết, “Chỗ nào cơ?”
“Zoom lên.” Hệ thống.
Zoom lên? Ngón tay Lâm Xuân hoạt động trên giao diện, phóng to kho hàng.
“Không có là không có, zoom lên cũng không có.” Cô nhìn ba bốn lắm, khẳng định chắc nịch.
“Zoom nữa lên, chú ý dưới đáy của kho hàng.” Hệ thống nhắc nhở.
Dưới đáy kho hàng? Lâm Xuân cố ý nhìn lại lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác biệt.
Trong kho hàng có bốn vật phẩm, mỗi thứ chiếm cứ bốn cột, dưới đáy bốn cột chứa kẹp tóc của nữ thần may mắn nhỏ hơn, không to bằng ba sản phẩm khác.
Trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ khó có thể xảy ra, nhưng cô vẫn tiếp tục zoom kho hàng lên, mãi đến khi khung sườn của một vật phẩm bị zoom to đến mức chiếm một nửa bảng điều khiển của hệ thống thì Lâm Xuân mới nhìn thấy được một hàng chữ.
Nếu sản phẩm là vật phẩm có tính duy nhất, không phải vật chủ thì không thể sử dụng được, không thể đánh mất, không thể chuyển nhượng.
Có lời chú thích nhưng chữ quá bé, một hàng chữ nhỏ chỉ bằng đốt ngón tay trông chẳng khác nào một cái khung, nhỏ như một đường kẻ màu đen vậy.
“Có không?” Hệ thống hỏi.
“Ai mà thấy được?!” Lâm Xuân cáu đến mức muốn đập đồ: “Hệ thống, cậu mà là cái máy tính thì giờ tôi đập cậu rồi đấy.”
“Ha ha~ Nền văn minh bậc thấp mới cần cái đồ như thế.” Hệ thống giễu cợt.
Bảo ai là nền văn minh bậc thấp đấy?
– Lâm Xuân.
Trần Sơ bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt cuộc cãi vã giữa Lâm Xuân và hệ thống.
“Dạ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Em khó chịu ở đâu à?” Vừa nãy mặt mày nhăn nhó hết cả lại.
“Không ạ.” Cô lắc đầu.
Trần Sơ cũng không hỏi cô chuyện cô nhăn mặt mà chỉ gật đầu: “Không có việc gì thì tốt rồi.”
Lâm Xuân đang định quay lại giao diện của hệ thống để xem sticker ông cụ có thể sữa được hay không, nếu sửa thì cần bao nhiêu điểm công đức.
Ai ngờ vừa mới động đậy, khoé mắt cô đã nhìn thấy, ở giữa cô và Trần Sơ, có một lọn tóc đen nhánh đang làm đỏm, được khảm một lớp viền vàng bởi ánh chiều tà của mặt trời lặn, đang bắn tim với Trần Sơ.
Lúc trước nó bắn tim trên vai Trần Sơ, với cả không làm gì to tát nên anh cũng không nhìn thấy.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này, bắn tim ngay trước mặt? Đã thế hai lọn tóc còn cố tình bắn tim một cách khoa trương, trái tim to tới nỗi có thể chui đầu qua được.
Lâm Xuân nhìn đến mức chết lặng, ai ngờ khi cô đang sửng sốt, Sadako lại bắt đầu hành động lẳng lơ, lại dùng chính tóc của mình để vẽ thành một cái miệng, rồi bay bay về phía gương mặt Trần Sơ.
“Im miệng lại cho chị!” Lâm Xuân bỗng khoát tay, túm lọn tóc vào tay mình.
Trần Sơ ngạc nhiên nhìn cô.
“Tóc… Vừa rồi không làm gì chứ?” Cô chột dạ hỏi.
Chết mất, mới nãy cô bận trò chuyện thân mật với hệ thống, Sadako đã giấu cô làm trò gì?
“Thì liên tục tạo ra… những hình thù kì lạ.” Trần Sơ đáp.
Bắn tim? Chắc chắn không chỉ mỗi vậy, đây là một ma nữ phiền phức.
“Em xin lỗi, để em cất nó đi.” Khi ra ngoài bị máy bay đâm tận hai lần, đau đến nỗi không còn sức mà cất, sau đó thì quên khuấy đi mất, bây giờ bắt buộc phải cất đi thôi.
“Không sao.” Mái tóc của Lâm Xuân vẫn luôn hoạt bát, đã thế còn có ý thức của riêng mình, Trần Sơ biết chuyện này nên cũng không thấy lạ.
Điều làm anh thấy lạ là tại sao Lâm Xuân lại tỏ thái độ như vậy, hơn nữa còn muốn tóc im miệng?
Có gì đó không ổn, mái tóc này có đầu óc cực kì đen tối.
Lâm Xuân hung hãn chửi rủa, định tháo tóc giả ra, nhưng vừa mới chạm vào tóc, còn chưa làm gì thì hệ thống đã hiện lên lời nhắn.
Xuân Tương~ Cần đá sức mạnh nữa không?
Cử chỉ của Lâm Xuân cứng đờ lại, đúng, lúc mình nhặt đá sức mạnh thì Sadako cũng nhặt, lúc mình không nhặt thì Sadako vẫn nhặt, chắc chắn trong tay Sadako có rất nhiều đá sức mạnh.
“Chị đồng ý cho em à?” Lâm Xuân động lòng.
Để chị hôn Trần Sơ một cái.
“Chị nghĩ hay lắm!” Mặc dù Sadako đưa giá rất cao, nhưng… Cô cũng không thể bán đứng sắc đẹp của người khác, thà bán đứng mình còn hơn.
Chị chỉ là lọn tóc thôi, gái không nói, anh ấy không biết, chị hôn anh ấy, anh ấy chỉ cảm giác mình bị tóc chạm vào thôi, không sao đâu.
Với lại, vừa nãy chị đụng chạm nhiều lắm rồi!
“Chị vừa mới…” Làm cái gì?!
– Nếu chị chạm vào rồi thì còn chạm cái gì nữa?
Xuân Tương~ Thiệt là, cứ bắt người ta phải nói thế nhỉ, đương nhiên là vì người ta chưa chạm môi rồi.
“Bà là con ma háo sắc!!!! Không biết ngượng là gì.” Không biết xấu hổ mà còn xưng là “người ta”, kinh tởm.
Không, Sadako gọi mình là người ta thì phải sợ hãi mới đúng.
Chị là mái tóc, vốn đã không có mặt rồi, với lại, chị còn giữ vương miện cho anh ấy, chị nghĩ chị xứng đáng được đền đáp bằng một nụ hôn.
Mị nên làm gì nếu mị gặp một con ma nữ mặt dày có tài ăn nói tốt như này?
“Chị… Chị hôn thì sao, chị cũng nói rồi đây, chị chỉ là mái tóc, không có thần kinh, không có tế bào, cũng không có cảm giác, chị hôn thì khác nào không hôn đâu.” Đúng, chính nó, phải công kích dựa vào bản chất.
Hình như đúng thật.
Đúng, không sai, vậy nên cứ ảo tưởng là được, không cần phải biến thành hành động đâu, ảo tưởng còn giúp chị có tận mấy trăm bạn trai cùng lúc đấy.
Đã vậy thì cứ thế đi, tiện cho cô quá.
Tiện cho mình? Tiện cho mình cái gì? Còn kiểu như vậy cơ à?
Lâm Xuân hẵng đang ngờ vực, da đầu cô bỗng căng ra, một lực kéo đã lôi mạnh thân trên của cô lên, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì bờ môi đã mềm đi.
Hình như cô đã đụng phải, đụng phải thứ gì đó~
Lâm Xuân bỗng trợn tròn hai mắt, con tim gần như ngừng đập.
“!!!” Trước sự tấn công này, người dày dạn kinh nghiệm như Trần Sơ cũng mất sạch tâm trí, người cứng đờ cả đi, tay chân bủn rủn.
Sau đó, cô gái đang được anh ôm trong lòng lại được cảm nhận tình yêu của trọng lực.
– Cứu với áaaaaaaaa~
Trần Sơ hãi hùng, vội vàng đập cánh, mau chóng đuổi theo.
Cuối cùng, tại nơi chỉ cách mặt biển hai mét, anh đã đón được cô.
Lâm Xuân sợ phát khóc, nhưng nhìn thấy Trần Sơ, cô vô thức nói lời xin lỗi: “Em… Em xin lỗi.”
– Không… Không sao.
Nắng chiều hắt trên mặt biển, phản chiếu khoảnh sáng màu đỏ thẫm, nhân tiện nhuộm đỏ trái tai của cả hai.
“Cho mượn điện thoại cái?” Bỗng dưng, một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng hai người.
Cả hai quay đầu, chỉ thấy Vua Biển đang ngồi xếp bằng trên ván lướt sóng nhiều màu sắc, cười híp mắt nhìn bọn họ: “Để đây chụp cho anh chị bức ảnh.”
Tạo dáng “ngầu” như này, không chụp lại thì tiếc quá..