Lâm Xuân nói chuyện với Tống Nhiễm Nhiễm ở trước cổng sân vận động một lúc, xe nhà họ Tống đã đến.
Tống Nhiễm Nhiễm là người gọi xe, hơn mười nghìn người rời khỏi concert cùng một lúc, chắc chắn sẽ không thể bắt xe được nên Tống Nhiễm Nhiễm đã gọi tài xế nhà mình đến đây.
Lâm Xuân nhìn thấy người tới không phải Tống Uy thì hơi ngạc nhiên.
Sau khi thoát khỏi thôi miên, cái tính cuồng em gái của ổng cũng bị thoái hoá hả?
“Tớ nhắn tài xế chở các cậu về nhà, Thiến Thiến, giờ cậu đang ở đâu?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi Ninh Thiến.
“Tớ vẫn ở chỗ cũ.” Ninh Thiến đáp.
“Thế tớ đưa Lâm Xuân về trước, nhà cậu ấy gần hơn.” Tống Nhiễm Nhiễm nói.
“Không cần đâu.” Lâm Xuân lắc đầu: “Hai cậu cứ về trước đi, tớ phải đến công ty.”
Thật ra cô phải tới bệnh viện, mặc dù trợ lí Đàm nói rằng hai anh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương nặng như thế khiến người ta không yên tâm chút nào.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết Vua Biển có thể khôi phục thính lực được hay không.
“Giờ này mà cậu còn đến công ty?” Tống Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên nói.
“Cậu biết mà, công ty tớ ngày thường chẳng có việc gì, rảnh lắm, thi thoảng mới tăng ca thôi nên tớ cũng ngại từ chối.” Lâm Xuân giãi bày.
“Cũng phải, thế để tớ chở cậu qua.” Tống Nhiễm Nhiễm nói.
“Không cần đầu, đi xe không nhanh bằng tàu điện ngầm.” Lâm Xuân suy nghĩ một lát rồi đáp như vậy: “Hay thế này, cậu chở tớ ra đường số tám ở đằng trước, chỗ đó ít người.”
Mười phút sau, Lâm Xuân chia tay Tống Nhiễm Nhiễm ở trước cửa bến tàu điện ngầm số tám, ngồi tàu đến bệnh viện.
Mới đầu cô còn tưởng Vua Biển và Vua Bẩn sẽ được đưa đến bệnh viện chuyên biệt, dù gì vết thương của hai anh cũng khá đặc biệt, ai ngờ trợ lí Đàm lại gửi cho cô địa chỉ của bệnh viện thành phố.
Lâm Xuân từng nhập viện ở đây, vào ngày mà cô bị tai nạn giao thông.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm Xuân đến cửa bến tàu gần bệnh viện thành phố, nhưng khi cô bước ra ngoài, trời đã đổi sắc từ bao giờ mà mưa như trút nước.
Bệnh viện cách bến tàu một đoạn, mưa to thế này, giờ mà đi thể nào cũng ướt như chuột lột.
Ngay khi Lâm Xuân đang do dự có nên đợi mưa tạnh hay là tìm một chỗ không người để xuyên về nhà lấy ô, một bóng hình cao lớn cầm chiếc ô đen bước đi trong màn mưa rồi đứng trước mặt cô.
“Anh Trần Sơ?” Cô sửng sốt.
“Ngớ ra đấy làm gì?” Trần Sơ đưa ô về phía cô.
Giờ cô mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên hai bước, đi vào trong ô.
Hôm nay cô đi dép xăng đan, vì dính mưa nên dép hơi trơn, khiến Lâm Xuân bước xuống thang bị loạng choạng, nhoài người về phía trước.
May mà Trần Sơ nhanh nhạy, vươn tay nắm lấy, kéo cô vào lòng mình.
Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn, chạm vào ánh mắt cũng ngạc nhiên giống hệt như cô.
Bỗng nhiên, thế giới chìm trong thinh lặng, tựa như chiếc ô này có kết giới của riêng mình, ngăn cách với thế gian bên ngoài.
– Loài người ngu xuẩn, ngươi đừng có mà quá đáng, không những lấy ô của thần để che mưa mà còn dám để ô của thần phải nhìn các ngươi bón thức ăn cho chó.
Một giọng nói chói tai đột ngột vang lên, cắt đứt bầu không khí mập mờ dưới ô.
Lâm Xuân hoàn hồn, vội vàng đứng thẳng người dậy, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tiếng gì thế ạ?” Đương nói chuyện, cô ngẩng lên nhìn, khi thấy rõ gương mặt có ngũ quan sinh động chình ình trên đỉnh đầu, mặt cô dần đơ lại, chỉ lên đỉnh ô, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Đây là ô của thiên thần ạ?”
Thì ra đây không phải là ảo giác của cô, mà cái ô nó có kết giới thật.
“Loài người ngu xuẩn, nhận ra ô của thần mà không thèm lạy.” Cái ô mắng liên hồi.
Mẹ nó, đang ở ngoài cổng bến tàu, bao nhiêu người ở đây, tự dưng xuất hiện một cái ô biết nói phát khiếp lên được.
Lâm Xuân vội quay đầu nhìn lại, nhưng cô phát hiện ra mọi người xung quanh không khác thường chút nào, người lướt điện thoại vẫn cứ lướt điện thoại, người bắt xe thì cứ bắt xe, chẳng có ai nhìn về phía cô.
“Anh dùng gió để cản âm lại rồi.” Trần Sơ thấu tỏ nỗi lo lắng của cô nên đã giải thích.
Hoá ra là vậy.
“Đi thôi, còn phải mưa một lúc nữa đấy.” Anh nói tiếp.
Lâm Xuân vội vàng gật đầu, đi theo Trần Sơ đến bệnh viện, không biết có phải do vừa nãy cô suýt nữa bị ngã hay không mà cô thấy anh đi rất chậm.
Vì mình ư?
Cô không kìm được nhìn trộm Trần Sơ, trái tim thiếu nữ vừa mới bùng cháy đã bị cái ô trẻ trâu nào đấy phá nát.
– Loài người ngu xuẩn, các ngươi lại dám chà đạp ta, sau này đừng hòng ta giúp các ngươi nữa.
– Loài người ngu xuẩn, nếu ngươi không kể cho ta nghe một trăm truyện hài thì ta sẽ không tha thứ cho chúng bây.
“Nó ồn ghê á.” Lâm Xuân đau cả đầu vì cái sự ồn ào của cái ô trẩu tre này, cũng đành bất lực, không gian trong ô rộng lớn như vậy nên tiếng của nó chẳng khác nào đang rống vào tai cô.
“Ô của thiên thần cứ mở ra là nói liên hồi, chẳng còn cách nào khác.” Trần Sơ thở dài: “Nếu không phải trong tay chỉ có một cái ô thì anh đã chả dùng nó rồi.”
Mặc dù ô của thiên thần là vật phẩm cấp S, nghe cao cấp thật đấy, nhưng dùng nó để che mưa thì om sòm quá trời.
“Phải rồi, sao anh lại ở bến tàu thế ạ?” Lâm Xuân cố gắng nói sao để cho giọng mình đằm thắm hơn, ngăn việc Trần Sơ nhìn ra cõi lòng đang gợn sóng của mình.
“Anh đứng đó đợi em.” Anh đáp.
– Thình thịch!
Trong cơn mưa tầm tã, cùng với tiếng nói ầm ĩ của chiếc ô ngáo đá, Lâm Xuân nghe được tiếng con tim mình đập rộn ràng.
“Lúc nãy chiến đấu, anh vô tình gọi mây mưa đến, nên mới có trận mưa thế này.
Anh nghĩ em không mang ô nên ra đây chờ em.” Trần Sơ giải thích.
Hoá ra mưa là vì lí do như vậy, lúc trước cô xem dự báo thời tiết rõ ràng không có mưa rồi mà.
Vậy nên đàn anh cố tình đến đón mình, nhưng không phải “đón” theo nghĩa khác mà vì anh không muốn sai lầm của anh liên luỵ đến mình mà thôi.
“Sao thế?” Trần Sơ nhận ra Lâm Xuân bị tụt mood.
“Em đang nghĩ đến Vua Biển với Vua Bẩn, không biết hai anh ấy sao rồi?” Cô vội vàng lảng sang chuyện khác.
“Thể chất của người dị năng khoẻ hơn người bình thường nhiều, với người dị năng, những vết thương nặng trên cơ thể của người bình thường cũng không là gì hết.
So ra, dị năng trong người bất ổn còn nghiêm trọng hơn.” Anh giải thích: “Nhưng trợ lí Đàm đã xin cấp trên cho mời người dị năng hệ mộc rồi, mai sẽ đến.”
Thế nên đúng như lời trợ lí Đàm nói, Vua Bẩn bị mất một phần ba lượng máu cũng là thương nhẹ thôi?
Đang nói chuyện, cả hai đã bước vào bệnh viện thành phố, Trần Sơ cất cái ô ồn ào đi, vẩy nước trên người nó như một chiếc ô bình thường, sau đó thản nhiên cầm trong tay, đi đến khu nội trú.
Trong khu nội trú, trong phòng đôi, Vua Biển đã điều trị xong nên được đưa về phòng, còn Vua Bẩn vẫn đang trong phòng phẫu thuật.
Linh hồn và dị năng trong cơ thể Vua Biển bị thương nặng hơn Vua Bẩn, nhưng với những người bác sĩ bình thường, Vua Bẩn bị mất máu quá nhiều, gãy xương sườn, tổn thương nội tạng mới là bệnh nhân bị thương nặng, không biết anh đã phải truyền bao nhiêu cc máu nữa rồi.
“Hai đứa đến rồi?” Thanh Không gật đầu chào khi thấy hai người đến rồi, sau đó nhìn xuống chiếc ô trong tay Trần Sơ vẫn còn đọng nước mưa, không kìm được mà phải nhíu mày: “Đây là ô của thiên thần?”
“Ừ.” Trần Sơ gật đầu với gương mặt vô cảm.
Coi kìa, coi kìa, người bình thường sẽ không dùng vật phẩm cấp S để che mưa đâu, Lâm Xuân thầm lườm nguýt.
“Vua Biển sao rồi ạ? Có chữa được tai không ạ?” Cô đi ra cạnh giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Vua Biển, lo lắng hỏi.
“Được.
Bác sĩ đã trị liệu cho rồi, tập luyện một khoảng thời gian là sẽ khôi phục được thính lực.
Với tố chất thể lực của người dị năng, hai ba ngày là khỏi rồi.” Thanh Không nói
“Thế thì tốt quá, còn Vua Bẩn?” Lâm Xuân thở phào nhẹ nhõm, hỏi sang Vua Bẩn.
“Vua Bẩn vẫn đang phẫu thuật, bây giờ còn đang ghép gan, chắc phải ba tiếng nữa mới xong.” Người trả lời cô là trợ lí Đàm vừa mới mở cửa bước vào.
“Sao anh lại về đây?” Thanh Không hỏi trợ lí Đàm.
“Còn ba tiếng nữa mới phẫu thuật xong, dù sao cũng không chết được, anh quay về nghỉ một lát.” Dường như trợ lí Đàm đã rất mệt mỏi nên anh đi thẳng ra sofa, ngồi xuống không đứng lên nữa.
Lâm Xuân câm nín, rốt cuộc cô đã phát hiện ra rằng, tình đồng nghiệp của tổ sáu không thắm thiết cho lắm, kiểu như chỉ cần cậu không chết thì tôi cũng chả quan tâm.
“Các anh có đói không, em ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người.” Cô nói xong đã đi xuống tầng, lát sáu đã mua ít nước và bánh bao lên, chia cho mọi người.
“Cảm ơn em.” Thanh Không cười nhận ra, nhìn trợ lí Đàm: “Đúng là team hậu cần vẫn phải có con gái, chu đáo hơn nhiều.”
Trợ lí Đàm liếc anh, ra vẻ cậu móc mỉa tôi, tôi cũng chẳng đoái hoài.
Trợ lí Đàm ăn hai cái bánh bao, có sức sống trở lại, anh nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi Trần Sơ: “Em giết người dị năng hệ thổ ở biên giới phía Bắc à?”
“Vâng.” Trần Sơ đáp lời, như thể anh chỉ đang giết một con kiến ở ven đường vậy.
“Nó có giữ bản đồ địa mạch đúng không?” Trợ lí Đàm hỏi.
Trần Sơ vặn nắp chai, đặt chai nước đã uống hết một nửa lên bàn, nhân tiện lấy một thứ làm bằng da thú ra khỏi không gian chứa vật phẩm rồi đưa cho trợ lí Đàm.
Lâm Xuân trợn tròn mắt nhìn sang, đây chính là bản đồ địa mạch, vật phẩm tai hoạ trong truyền thuyết, có thể gây ra động đất đây sao?
Trợ lí Đàm cầm lấy rồi mở ra, trên da thú trống không, chẳng có gì cả.
Anh mờ mịt: “Sao lại không có gì thế này?”
“Để em xem.” Bấy giờ Thanh Không cũng đi tới, tháo kính xuống, nhìn tấm da thú một cách cẩn thận, lát sau đã nhắm mắt lại rồi đeo kính lên: “Em có thể thấy một sức mạnh khổng lồ ở trong đó nhưng lại không nhìn ra được cụ thể.”
“Mắt em mà không nhìn rõ?” Trợ lí Đàm ngạc nhiên.
“Em cấp B mà, không nhìn rõ là chuyện bình thường.” Thanh Không đáp.
“Dị năng của Thanh Không là đôi mắt ạ?” Lâm Xuân vô thức hỏi như vậy, hỏi xong mới nhớ ra trong giới dị năng, không thể tuỳ tiện hỏi về sức mạnh của người khác, nên cô vội vàng xin lỗi anh: “Em xin lỗi, anh không cần trả lời đâu.”
“Không có gì.” Thanh Không lại không hề để ý: “Dị năng của anh là đôi mắt, gọi là đôi mắt chân thật.”
“Đôi mắt chân thật?” Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân nghe đến năng lực này.
“Đây là tên anh tự đặt, mắt anh có thể thấy được bản chất của vạn vật, kể cả…” Thanh Không ngừng lại: “Tiếng lòng của mọi người.”
Thuật đọc tâm? Thế là mất sạch quyền riêng tư à? Chết rồi, Thanh Không có thể đọc được!
Lâm Xuân trợn tròn mắt, người cũng cứng đờ ra.
“Yên tâm, kính anh có phong ấn rồi, không đọc suy nghĩ của mọi người linh tinh được đâu.” Biểu cảm của Lâm Xuân đa dạng quá, không cần dùng dị năng thì anh cũng đoán ra được cô đang nghĩ gì.
“Em xin lỗi.” Lâm Xuân nhận ra nét mặt mình bị lố quá, Thanh Không nhìn thấy sẽ không thoải mái.
“Không sao.” Thanh Không cũng đã quen rồi nên không quan tâm cho lắm.
“Đây có phải bản đồ địa mạch không?” Trợ lí Đàm hỏi Trần Sơ.
Trần Sơ cau mày, nói một cách không chắc chắn: “Em cũng chưa từng thấy bao giờ nên không chắc lắm, nhưng trên người hắn chỉ có vật phẩm này thôi.”
Sau khi giết người, anh đã lục soát đối phương và tìm ra được món đồ này, nếu đối phương mang theo bản đồ địa mạch thật thì chỉ có thể là nó mà thôi.
Trợ lí Đàm suy nghĩ một lúc: “Để về tìm chỗ nào không người rồi đem đi chôn, xem nó có hấp thu sức mạnh địa mạch không là biết.”
Chỉ cần chôn bản đồ địa mạch xuống lòng đất, nó sẽ tự động hấp thu sức mạnh địa mạch, rất dễ để nhận ra.
“Em nghĩ là đừng làm như thế.” Thanh Không không đồng ý: “Bản đồ địa mạch là vật phẩm tai hoạ trong lịch sử, chúng ta chỉ nghe về tác dụng chứ không biết cách dùng cụ thể.
Lỡ xảy ra chuyện thì tổ sáu nhỏ bé ở thành phố Tấn của chúng ta không chịu trách nhiệm được đâu.”
“Em cũng không đồng ý.” Trần Sơ cũng nói: “Nó mang cho em một cảm giác rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên thử nghiệm bậy bạ.”
“Đến em còn thấy nguy hiểm thì chắc chắn là bản đồ địa mạch rồi.” Năng lực của Trần Sơ hoàn toàn có thể xếp vào top ba người dị năng Trung Quốc, ngay cả cậu còn thấy rất đáng sợ thì đây là vật phẩm cao cấp chắc rồi: “Để về anh đi nộp luôn, cho cấp trên đau đầu thôi.”
Thanh Không hỏi: “Cấp trên muốn mấy vật phẩm này à?”
Trợ lí Đàm: “Chọn một trong hai, pháp trượng vong linh hoặc ô của thiên thần để nộp lên với bản đồ địa mạch.
Ngày mai, người của trụ sở chính và người dị năng hệ mộc sẽ đến đây, tới lúc đó sẽ mang đồ về.”
Pháp trượng vong linh và ô của thiên thần là chiến lợi phẩm của tổ sáu, vậy nên bọn họ có quyền được giữ lại, còn đâu phải nộp lên trụ sở chính, dùng để đổi điểm thưởng tương xứng.
Bản đồ địa mạch là vật phẩm tai hoạ, hơn nữa Trần Sơ đã nhận nhiệm vụ đi ra biên giới của trụ sở chính, thành thử, về tình về lí cũng phải nộp lên hết.
“Lấy đi.” Hệ thống bỗng lên tiếng.
Lâm Xuân sững lại, im lặng hỏi: “Lấy gì?”
“Bản đồ địa mạch.” Hệ thống đáp.
Bản đồ địa mạch? Đây là lần thứ hai hệ thống hứng thú với một thứ gì khác ngoài việc xem bói, lần đầu tiên là vương miện của đại tư tế.
“Cậu muốn mua bản đồ địa mạch?” Cô nói ngay: “Không được đâu, phải đưa cho nhà nước, không thể bán cho cậu được.”
Lần trước, vương miện của đại tư tế thuộc quyền sở hữu của cô nên bán cho hệ thống cũng không có vấn đề gì, nhưng vật phẩm hôm nay là của nhà nước, cô không có quyền quyết định.
“Tôi không mua, nhưng nếu cô đưa cho tôi thì tôi đành nhận vậy.” Hệ thống nói.
Gì cơ? Đưa cho cậu á?
Lâm Xuân tự dưng vui vẻ hẳn lên: “Đồng chí hệ thống, nếu cậu muốn ăn kem hoặc mì chua cay thì tôi còn đưa cho cậu được.
Nhưng bản đồ địa mạch, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Cô ra mà nhìn, bản đồ địa mạch không có dấu vết gì đúng không?” Hệ thống mặc kệ sự nhạo báng của Lâm Xuân, một lòng một dạ với bản đồ địa mạch.
Bắt đầu có xu hướng tò mò, Lâm Xuân đã xích tới: “Ờm, em có thể xem được không?”
Trợ lí Đàm tiện tay đưa bản đồ cho cô.
Lâm Xuân nhận lấy rồi mở ra, bản đồ địa mạch không to lắm, cỡ khoảng một tờ giấy A, sờ vào thấy hơi sần sùi, sau khi sờ kĩ lưỡng lại thấy nó không giống da thật nhưng không thể chỉ rõ chất liệu cụ thể, cả tấm bản đồ màu vàng, cực mỏng, thậm chí còn nhìn thấu qua được.
“Góc dưới bên trái.” Hệ thống nhắc nhở.
Lâm Xuân cúi đầu nhìn xuống góc trái, sau đó cô phát hiện ở góc đó có một nét vẽ màu vàng khoảng một xăng ti mét, gần như vô hình.
Bởi vì nó cùng màu với bản đồ nên nếu không nhìn kĩ thì không thể thấy được.
“Cái gì đấy?” Cô hỏi.
“Địa mạch?” Hệ thống đáp.
Địa mạch? Địa mạch trên bản đồ á hả?
“Nó có lợi ích gì thế?” Cô hỏi tiếp.
“Bản đồ địa mạch không thể không có địa mạch, khi điểm cuối cùng của địa mạch biến mất, bản đồ chắc chắn phải vẽ lại lần nữa.” Hệ thống giải thích.
Vẽ lại lần nữa? Bản đồ địa mạch phải vẽ như thế nào?
Lâm Xuân đang định hỏi lại, bỗng có một bác sĩ chạy vào: “Người nhà của bệnh nhân Vân Dật.”
Mọi người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bác sĩ.
“Sao anh lại vào đây, tôi bảo anh đợi ở ngoài phòng phẫu thuật mà?” Bác sĩ thôi than vãn, lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho trợ lí Đàm: “Trong lúc phẫu thuật, chúng tôi phát hiện tim của Vân Dật cũng bị chèn ép, phải được chữa trị, đây là giấy cam kết phẫu thuật, anh kí vào đi.”
Trợ lí Đàm “À” lên, cầm tờ giấy rồi kí tên mình vào: “Xong rồi.”
“Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân.” Bác sĩ an ủi theo thói quen.
– Chúng tôi yên tâm, bác sĩ vất vả rồi.
Bác sĩ ngẩn người, bỗng thấy có gì sai sai, hình như từ lúc anh vào đây đến giờ, người thân bệnh nhân bình tĩnh quá đáng, gương mặt chẳng hề sốt ruột hay lo âu gì hết, thậm chí vẫn còn ngồi rịt ở sofa chứ chẳng thèm đứng lên.
Mặc dù anh đã làm việc tại bệnh viện nhiều năm, đã được chứng kiến rất nhiều kiểu người khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người lạnh lùng đến như vậy.
Trong khi Vân Dật ở phòng phẫu thuật có thể chết bất cứ lúc nào.
“Anh không đi theo à?” Bác sĩ không nhịn được nên đã hỏi một câu.
“Em đi.” Lâm Xuân nghe bác sĩ đứng bên ngoài nói vậy nên đã chủ động đứng dậy.
Trợ lí Đàm nhìn cô: “Cũng được, em đi xem thế nào, nếu không có việc gì thì quay về đây.”
Hình như trợ lí Đàm rất lắm việc, nói xong đã cúi đầu gõ phím trên điện thoại, không biết đang trao đổi với ai.
Bác sĩ đã nhận được chữ kí trong bản cam kết nên không ở lại đợi Lâm Xuân, cô tự đi hỏi y tá, tìm được phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng phẫu thuật lặng yên đến lạ, có một vài người thân bệnh nhân đang chờ đợi, khuôn mặt ai cũng ánh lên vẻ lo lắng và sợ hãi.
Lâm Xuân bị lây theo, cô ngồi một mình trong góc chơi điện thoại, lướt một lúc, di động bỗng hết pin.
Cô lại không dám rời khỏi phòng phẫu thuật nên đành ngồi yên.
Trong khắc vô tình, cô thấy mệt rã rời, mơ màng chìm vào giấc mộng.
Khi Trần Sơ đến, thấy Lâm Xuân tựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, anh lẳng lặng đi ra ngồi, để cô tựa lên vai mình, cho cô ngủ ngon giấc hơn.
Hết chương ..